Sau cuộc yêu vui vẻ, Lộ Cẩn hết sức mệt mỏi, chốc lát sau đã ngủ thiếp đi.
Mộ Trạch bị cô gác lên tay, anh sửa tóc lại giúp cô, đưa tay đến mi tâm của cô, lại sợ đánh thức cô dậy.
Lần trước cô không muốn ở lại bệnh viện chắc là có liên quan đến chuyện của bố mình/
Mộ Trạch tự trách trong lòng, anh tự nhận là mình yêu cô, rất hiểu cô, nhưng việc quan trọng của cô thì anh lại không biết.
Lộ Cẩn tỉnh dậy thì thấy trời đã tối, bên cạnh không có người, cô hơi vươn vai, đứng dậy mặc bộ đồ ngủ đi ra ngoài phòng, trong phòng bếp tỏa ra mùi thơm nức mũi khiến bụng của cô sôi sùng sục.
Đi tới bên kia, người đàn ông đang mặc tạp dề, càng ngày càng giống người đàn ông của gia đình.
Nhìn thấy cô, Mộ Trạch hỏi, “Tỉnh rồi sao?”
“Vâng.”
Anh vừa nêm thức ăn vừa nói, “Em ra ngoài chờ anh.”
Lộ Cẩn dựa vào cửa nhà bếp, mệt mỏi nói, “Không muốn, em muốn ở đây nhìn anh.”
Mộ Trạch quay đầu nhìn cô, tự luyến, “Có phải rất đẹp trai không?”
“Vâng.” Lần này Lộ Cẩn không chối, “Đẹp trai nhất là lúc nấu tôm cho em.”
“Sao hôm nay em dẻo miệng vậy?”
“Mộ Trạch.” Cô gọi anh, Mộ Trạch quay đầu lại.
Giọng cô rất nhỏ, “Em xin lỗi, hôm nay là em suy nghĩ nhiều nhưng em hy vọng anh không hút thuốc, em sợ, thật sự em rất sợ.”
Mộ Trạch đi tới, trong tay còn đang cầm cái muỗng, “Ngốc, là anh không nên lừa em, anh bảo đảm sau này không đụng tới một điếu thuốc.”
“Có phải hôm nay em dọa anh sợ rồi không?”
Nhéo mũi cô, anh nói, “Đúng, sau này mà còn nói chia tay nữa thì anh sẽ không tha cho em đâu.”
“Em không nói điều đó, cái em nói là vì một điếu thuốc mà làm quá như vậy…” Đột nhiên ngửi thấy mùi gì đó, Lộ Cẩn nhíu mày, “Mộ Trạch.”
“Ừ?”
“Mùi gì thế?” Cô lại ngửi, hình như là mùi khét.
Mộ Trạch kịp phản ứng vội vàng tắt lửa, xem ra món cá chua ngọt hôm nay sẽ không được ăn.
Sau bữa cơm tối, Lộ Cẩn kéo Mộ Trạch đi tới khu công viên, bảo là muốn ngắm trăng, vừa mới tới công viên cô đã ngây ngẩn, đông kín người, không còn bất cứ ghế ngồi nào.
Cô chán nản nói, “Hay là chúng ta đi về thôi.”
Mộ Trạch cười, “Không sao mà, trên sân thượng nhìn đẹp hơn.”
Hai người như đứa trẻ dựa sát vào nhau, Lộ Cẩn bẻ một miếng bánh trung thu đút vào miệng Mộ Trạch, Mộ Trạch vốn không thích ăn đồ ngọt, nhưng Lộ Cẩn nói không ăn bánh trung thu thì không phải là tết nên anh ăn thử vài miếng, cũng không tệ như anh nghĩ.
Lộ Cẩn nhìn vầng trăng tròn, “Khi còn nhỏ, mẹ em thường tự làm bánh trung thu, lúc đó em còn không muốn ăn, đáng tiếc bây giờ em muốn học cũng không còn mẹ, nếu không em cũng tự làm cho anh ăn.”
Mộ Trạch nắm tay cô, “Sau này anh làm cho em ăn.”
Lộ cẩn ngạc nhiên, “Anh biết làm bánh trung thu?” Anh còn biết làm bánh?
Anh cười khẽ, “Anh nói là nấu tôm.”
“… Nhớ bóc vỏ cho em.”
“Vậy em nhớ phải đút cho anh.”
Lộ Cẩn nghẹn họng, “.. Không phải buổi chiều mới…”
Mộ Trạch vuốt ve ngón tay cô, “Em là món ăn quá mỹ vị, càng ăn càng ghiền.”
Lộ Cẩn không nói, “Trời đẹp như vậy chúng ta có thể nói chuyện gì bình thường được không?”
“Chẳng lẽ anh nói không được bình thường?” Anh nghiêm trang nói, “Em không cho anh ăn no thì sức đâu ra anh bóc tôm cho em ăn?”
“…” Bình thường, quá bình thường!
Lộ Cẩn đột nhiên nghĩ tới một chuyện, cô hỏi, “Mộ Trạch, chúng ta vẫn như vậy phải không?”
Mộ Trạch cúi đầu nhìn cô, “Gì cơ?”
Nhìn đôi mắt đen nhánh của anh, cô hít sâu một hơi, “Em nói là, có phải chúng ta luôn chọn biện pháp an toàn không? Hay là…” Mỗi lần anh gấp như vậy, nên cũng không dùng biện pháp an toàn, còn cô thì hơi sợ thuốc tránh thai bởi nghe bảo hình như càng uống thì sẽ bị vô sinh.
Mộ Trạch nhẹ giọng hỏi cô, “Em không muốn có con sao?”
Anh thì rất muốn.
“Mang thai trước khi cưới?” Cô cúi đầu xuống thấp, ánh mắt nhìn vào bụng mình, “Em không muốn có con trước khi kết hôn.”
Không muốn có con trước khi kết, Mộ Trạch nghe xong thì khóe miệng giương lên.
Buổi tối hôm đó, anh lên Weibo, vừa mới lập weibo hai ngày nhưng đã có rất nhiều người theo dõi, trong nháy mắt, dân mạng sôi sục.
Mộ Trạch V: Chúng ta kết hôn đi! @Không gây phiền loạn người người bình yên
Bình luận tăng vọt.
Cô ấy nói tôi là ông già đáng chết: Ôi anh trai, tôi phát hiện ra rồi, nam thần của tôi đang cầu hôn trên weibo này!!! rải hoa
Cẩu cẩu thích uống sữa: Báo cáo báo cáo! Nam thần lên weibo cầu hôn, đối tượng là @Không gây phiền loạn người người bình yên thổi kèn
Có làm mới có ăn: Không ngờ nam thần là người như vậy, không có bất cứ vết tích nào mà rồi lên cầu hôn trên weibo! khóc một dòng sông
Tao nhã lịch sự mày không xứng: Chỉ có tôi là thấy @Không gây phiền loạn người người bình yên là không trả lời nam thần sao? ghen tị
Lỗ rốn tức giận: Lầu trên, nói không chừng người ta đã trả lời trong âm thầm rồi, chẳng lẽ nam thần bị từ chối?
Ta phải thủ trinh tiết: @Không gây phiền loạn người người bình yên rốt cuộc là thần thánh phương nào, mà nam thần phải làm như thế vì cô, có thể thì ra mặt nói chuyện đi!
Lưu hải và eo mới là trinh tử: Ngay cả nam thần cũng ngược chó độc thân, cơm chó này từ chối ăn, chó độc thân chịu không nổi tan nát cõi lòng
Cua quẹo gặp phải cướp bóc: hu hu hu chồng của tôi không muốn tôi nữa, ai có thể nói cho tôi @Không gây phiền loạn người người bình yên là thần thánh phương nào không!!! khóc
Diệp Vi vừa mới quay phim xong thì nghịch điện thoại, bỗng nhiên lên lướt weibo, đầu tiên thì cô ngẩn ra, trong đầu nghĩ A Cẩn phải mau lên, cô cười cười, bình luận.
Diệp Vi Vi V: Tôi đã sẵn sàng uống rượu mừng rồi! Hai vị, khi nào thì mới cho tôi một thời gian địa điểm xác định đây.
Lộ Cẩn không hề biết chuyện này, vừa mới đi vào phòng làm việc thì được chúc mừng.
A Nhuế vỗ vai cô, “Chúc mừng A cẩn! Đến lúc cưới nhớ báo một tiếng nhé!”
A Bảo: “Đúng vậy, tôi đã chuẩn bị xong tiền cưới rồi!”
Tiểu Huyên ra vẻ đáng thương, “huhu ~ A Cẩn, tôi không thể nhìn cô gả cho người khác được!”
Lộ Cẩn đầy mê hoặc, “Mọi người nói gì vậy?”
Tiểu Huyên đẩy cô, “Đừng giả vờ nữa, Mộ tổng làm quá như vậy cô cần gì phải giả vờ!”
Mộ Trạch, làm quá cái gì?
“Cái gì thế?” Tôi có biết gì đâu?”
Tiểu Huyên không thể tin hỏi cô, “Cô thật không biết sao?”
Lộ Cẩn lắc đầu.
Thấy mặt cô đúng là thật không biết, Tiểu Chu không ngừng kêu, “Oh my god, cô là người trong cuộc mà cũng không biết!”
Lộ Cẩn càng bối rối, Tiểu Huyên nhắc nhở, “Mau lên weibo xem đi.”
Cô lấy điện thoại mở weibo ra xem, giật mình, hot search là Mộ tổng nửa đêm lên cầu hôn @Không gây phiền loạn người người bình yên, Diệp Vi chúc phúc.
Cô lại lên hot search cùng Mộ Trạch.
Thấy bốn chữ, “Cầu hôn hoành tráng”, cô gấp gáp nhấn hashtag, đứng đầu chính là weibo của Mộ Trạch.
Mộ Trạch V: Chúng ta kết hôn đi! @Không gây phiền loạn người người bình yên
Thời gian là h khuya hôm qua.
Thì ra anh có ý định kết hôn với cô.
Tôi hôm qua cô nói cô không muốn có con trước khi cưới, cho nên anh mới lên weibo cập nhật vậy sao?
Anh lập weibo lúc nào? Bọn họ ở cùng nhau sao cô không biết? Nếu không phải đồng nghiệp nói cho cô thì không biết đến lúc nào cô mới phát hiện.
Mở ra bình luận, Lộ Cẩn thấy mấy cái bình luận hấp dẫn.
Thiếu nữ cà phê không thêm đường: AAA, không muốn, không muốn, nam thần cũng phải lập gia đình àaa!!!
Mông mèo trần trụi: Nam thần thâm tình như vậy
Không nhìn xuống nữa, Lộ Cẩn lại mở một cái hashtag ở dưới, xếp sau chính là weibo Diệp Vi
Sao Vi Vi cũng hùa theo?
Cô mở ra, quả nhiên, là Vi Vi gửi mấy cái tin nhắn.
Diệp Vi Vi V: A Cẩn, cậu làm tớ ngạc nhiên muốn chết, không không, là Mộ tổng làm kinh ngạc đến sốc tinh thần, hai người tiến triển nhanh quá! kinh ngạc
Diệp Vi Vi V: Cậu có nói gì với Mộ tổng không? Nói mau, nói cái gì!
Diệp Vi Vi V: A Cẩn, Mộ tổng là nam thần lạnh lùng mà còn bị cậu tấn công, mau nói cho tớ biết cậu có bí quyết gì, tớ cũng muốn tìm một nam thần để trêu đùa một chút. Cười trộm
Diệp Vi Vi V: Lúc thấy weibo thì tớ đã kích động đến mức muốn gọi cho cậu, nghĩ lại thì nhịn chút cũng được, không cần nửa đêm gọi điện, lỡ cậu với Mộ tổng đang hắc hắc thì làm sao. cười to
Lộ Cẩn trả lời: Vi Vi, đừng làm loạn.
Cứ nghĩ cô sẽ trả lời lại lâu lắm, ai ngờ chỉ mới giây sau đã rep luôn.
Diệp Vi Vi V: Tớ làm loạn hả? Tớ nghĩ cho cậu như vậy cậu phải thương tớ chứ! Trước mắt tớ đã hiện ra gương mặt tuấn tú của anh ta rồi! tổn thương
Nhìn những sticker đáng thương, Lộ Cẩn không nhịn được mà bật cười.
Đồng nghiệp bên cạnh thấy vậy thì đẩy cô, “Vui lắm hả!”
Bị quá nhiều người tag tên, điện thoại reo không ngừng, các đồng nghiệp vẫn còn đang nhìn cô, thấy có lỗi, cô vội vàng tắt đi.
Lộ Cẩn nhìn đồng nghiệp, nhắn lại một câu: “Tớ còn đang ở công ti, tớ gọi cho anh ấy đã, trưa lại nói.”
“Tôi không biết thật.”
Tiểu Huyên: “Bây giờ biết cũng không muộn, cô không định trả lời nam thần sao?”
Lộ Cẩn mím môi cười, cô gái nhỏ ngượng ngùng tinh tế, đáng tiếc Mộ Trạch không nhìn thấy.
Cô giơ điện thoại lên, “Tôi gọi điện cho anh ấy.”
Mấy đồng nghiệp nữ vội vàng đẩy cô, “Nhanh đi, nhanh đi!”
Đi tới góc phòng giải khát, cô nhấn gọi Mộ Trạch.
Bên kia bắt máy, vẫn là giọng nói trầm thấp, “A lô.”
“Em thấy rồi.” Cô nói, “Trên weibo, em thấy rồi.”
Mộ Trạch hỏi cô, “Vậy câu trả lời của em là gì?” Mặc dù có đủ tự tin nhưng anh không khỏi hồi hộp.
“Như vậy là cầu hôn sao?”
“Chưa đủ rõ ràng à?” Cô hỏi như vậy, có trời mới biết anh ngập ngừng bao lâu mới dám lên weibo viết câu kia.
Lộ Cẩn lẩm bẩm, “Nếu cứ như vậy đồng ý thì có phải là anh có lời không.”
Bên kia ngẩn người, trầm giọng nói, “Lộ Cẩn, có lúc em thật thiếu đòn!”
Lộ Cẩn cười, “Em đi làm đây.”
“Chỉ như vậy thôi sao?”
“Ừ, như vậy thôi.” Ai bảo bình thường anh luôn chiều chuộng cô.
“Vậy cúp máy đây.”
Lộ Cẩn nghe thấy anh lộ vẻ mất mát, cô sờ gương mặt đỏ bừng của mình, nói, “Mộ Trạch, em yêu anh, lúc trước cũng vậy, bây giờ càng yêu anh hơn.”
Bên kia chỉ là lẳng lặng nghe, không nói gì, Lộ Cẩn dừng hai giây, không đợi đối phương lên tiếng, cô cúp máy.
Mộ Trạch nhìn chằm chằm điện thoại một hồi, anh cầm áo khoác đi ra ngoài phòng làm việc.
Uông Giai Giai đang đi vào thì thấy chân anh gấp rút, cô kinh ngạc, “Mộ tổng.”
Anh nhìn đồng hồ đeo tay, ra chỉ thị, “Chuyện gì có thể bàn giao thì giao cho Tiếu tổng giải quyết, tôi sẽ quay lại vào buổi họp chiều nay.”
“Vâng.”
Mấy thư ký nhìn bóng lưng anh vội vã rối rít, hôm qua anh lên hot search weibo, Mộ tổng đang… đi làm chuyện trọng sự trong cuộc đời sao?
Hết chương .