Doãn Ước cũng đứng lên theo, bị Kỷ Tùy Châu ấn ngồi lại xuống ghế.
– Em ngoan ngoãn đợi ở đây, đừng đi đâu hết.
Khi nói chuyện Kỷ Tùy Châu đã bước chân ra khỏi bàn. Doãn Ước bất an quay đầu lại nhìn anh, thấy anh đi tới cửa, lại quay đầu mỉm cười với cô, lập tức mở cửa ra ngoài, chạy thật nhanh khỏi đó.
Kỷ Tùy Châu đã sắp xếp hai người giám sát Doãn Hàm và hai người giám sát Ngải Băng, cho nên hiện tại trong trung tâm thương mại này có ít nhất bốn người của Thịnh Thế. Những người này đều là nhân viên được huấn luyện chuyên nghiệp, nhưng lại bị hai người trông lơ ngơ dễ dàng cắt đuôi.
Khó trách vừa rồi người gọi điện thoại cho Kỷ Tùy Châu tinh thần suy sụp, có lẽ rất nhiều năm rồi chưa đụng tới tấm sắt cứng cáp như vậy.
Trong trung tâm thương mại này tổng cộng có sáu tầng, ngoại trừ tầng sáu ra, năm tầng còn lại đều có rất nhiều cửa hàng và nhà hàng. Tầng sáu nghe nói là khu dành cho nhân viên, có thang máy và cầu thang riêng dẫn lên đó, phải quẹt thẻ mới lên được, người bình thường không thể đi lên.
Kỷ Tùy Châu lấy điện thoại ra gọi, vừa gọi vừa chạy lên phía tầng sáu.
Trong nhà hàng, Doãn Ước vẫn ngồi ở đó nhàm chán uống nước. Trước mặt một đống thức ăn đã được ăn hết phân nửa, thiếu sức ăn của Kỷ Tùy Châu, tiêu diệt sạch sẽ có vẻ càng khó hơn.
Cảm giác buồn ngủ nói đến là đến, giây trước tinh thần không tệ lắm, giây sau Doãn Ước đã ngáp vắn ngáp dài. Cô gối đầu lên cánh tay, cơ thể biếng nhác ghé lên bàn, không khỏi nghĩ đến chuyện vừa rồi.
Kỷ Tùy Châu vì sao phải chạy, chỉ là em trai cô dẫn chị gái cô đi dạo, thuận tiện cắt vài cái đuôi thôi mà. Anh tìm ở đâu, nếu tìm được thì có thể làm gì? Chẳng lẽ muốn nhìn xem hai người đó rốt cuộc liên lạc với ai à?
Người đó sẽ chọn phương pháp lẩn vào đám đông, ở trong khu trung tâm thương mại đông đúc này để gặp họ sao?
Mí mắt cô díp rồi mở, nhịn không được đánh ngáp thêm hai cái.
Khi mở mắt, trước mặt có thêm một người, đang ngồi vào vị trí của Kỷ Tùy Châu lúc nãy, mỉm cười với cô.
Doãn Ước giật mình, mau chóng ngồi thẳng lên, còn theo bản năng lau lau khóe miệng. Vừa rồi hình như cô không cẩn thận đã chảy một chút nước miếng ra ngoài.
Cô thế này ở trong mắt Trịnh Đạc đặc biệt thú vị, anh không khỏi bật cười thành tiếng.
– Sao anh đến đây, hôm nay anh không đi làm à?- Doãn Ước xấu hổ nói sang chuyện khác.
– Không đi làm, em quên anh không ở bệnh viện lâu rồi sao.
– À đúng rồi, vậy anh không định trả phép quay về à?
– Tính sau đi, thời gian nghỉ ngơi quá lâu sẽ làm con người ta cảm thấy lười nhác. Anh ở Mỹ sống ở vùng quê, nhịp sống nơi đó rất chậm, báo hại người hơn ba mươi tuổi như anh, đã tìm được cảm giác về hưu rồi. Hiện tại em bảo anh quay về làm việc, đột nhiên làm việc suốt ba mươi sáu tiếng, anh thật sự không chịu nổi.
– Vậy anh về hưu ở tuổi này cũng quá sớm rồi đó.
– Hết cách, nhà anh có tiền mà- Trịnh Đạc khoanh hai tay lại.
Hai người bật cười. Doãn Ước cười nhiều hơn, Trịnh Đạc này sống đến giờ, ngay cả khoe của cũng khoe không tới. Nếu đổi lại là Kỷ Tùy Châu, cùng một câu nói cũng có thể khiến anh nói đến thao thao bất tuyệt.
Cười xong cô lại hỏi:
– Vậy cậu chủ Trịnh lắm tiền về sau có tính toán gì?
– Không chừng anh sẽ tiếp nhận việc kinh doanh của gia đình. Làm đầu tư gì đó, hôm nay anh đến chính là đi khảo sát lượng tiêu thụ của trung tâm thương mại này, anh đến xem xét thực địa.
Doãn Ước đối với mấy thứ này không hiểu, nhưng vờ như nghe rất chăm chú, thật ra cô chỉ quan tâm đến số thức ăn ở trước mặt mình.
Phục vụ vẫn còn bưng món lên, lúc này toàn dọn lên món ngọt. Doãn Ước đặt dĩa bánh pudding xuống trước mặt Trịnh Đạc:
– Anh có muốn ăn chút gì đó, xem như giúp đỡ em được không?
– Em và Kỷ Tùy Châu cùng đi ăn, vậy người đâu?
– Sao anh biết anh ấy đi cùng em?
– Trông em không giống người sẽ ăn nhiều như vậy.
– Phần lớn chỗ này đều là nhiệm vụ của em đó.
Nói đến đây Doãn Ước liền bĩu môi. Kỷ Tùy Châu thật sự là người trong lòng nghĩ khác ngoài mặt nói khác mà cô từng gặp. Nói đều nói rất dễ nghe, nói cái gì phải mời nhà dinh dưỡng lên thực đơn cho cô, ẩm thực hợp lý phát triển cân đối. Nhưng vừa đến nhà hàng liền không khống chế được lòng gọi thức ăn của mình. Tuy rằng hôm nay toàn gọi những món bổ dưỡng, nhưng cô không thể chịu nổi số lượng nhiều như vậy.
Trong khi cố gắng, anh có thể đừng ăn mới một nửa đã bỏ chạy rồi không?
Doãn Ước hiện tại chỉ có thể trông cậy vào Trịnh Đạc.
– Giúp đi mà, em nhớ anh rất thích món này.
Trước kia đi ăn Trịnh Đạc có gọi qua món này. Đàn ông bình thường không thích ăn ngọt, Trịnh Đạc thì có ăn một chút. Đây chủ yếu có liên quan đến tính chất công việc của anh. Họ rất bận rộn ngay cả thời gian ăn cơm cũng không có, cho nên bình thường trong phòng làm việc thường chuẩn bị một ít đồ ngọt, để bổ sung năng lượng.
– Nhưng nói thật, thực ra anh không quá thích món này, trước kia là không có cách.
Tuy nói vậy, Trịnh Đạc vẫn nể mặt cô, ăn món bánh pudding kia.
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, thời gian trôi qua rất nhanh. Món ngọt đã ăn xong rồi, Kỷ Tùy Châu rốt cục cũng trở lại. Anh cởi áo khoác cầm trong tay, áo sơ mi bên trong mở thêm một cúc, tóc hơi ẩm, hiển nhiên đã chạy rất lâu nên ra mồ hôi.
Doãn Ước vừa thấy anh liền cười, vẫy tay với anh. Trịnh Đạc cũng đứng lên, có hơi áy náy nhìn cái dĩa sạch sẽ trước mặt:
– Ngại quá, Doãn Ước bảo tôi ăn, tôi không từ chối được.
– Không sao.
Kỷ Tùy Châu hiện tại so với Trinh Đạc, có một loại tâm lý vượt trội. Dù sao anh cũng là người cùng có tên trên giấy đăng ký kết hôn với Doãn Ước, thân phận địa vị hoàn toàn khác hẳn.
Huống hồ, Trịnh Đạc trước đến giờ chưa từng có được Doãn Ước, chẳng phải sao?
Doãn Ước còn có chút lo lắng hai người họ chạm mặt sẽ cãi nhau, không ngờ bầu không khí vô cùng hòa hợp. Hòa hợp đến độ cô sắp nghi ngờ cuộc đời này.
Trịnh Đạc không chào tạm biệt, Kỷ Tùy Châu cũng không đuổi anh ta, hai người ngồi ở đó nói về chuyện kinh doanh và đầu tư, hơn nữa nói chuyện rất vui. Đến cuối cùng Doãn Ước cảm thấy bản thân trở thành kẻ dư thừa, cuộc đối thoại vĩ đại đó cô không cách nào chen miệng vào được.
Kỷ Tùy Châu lấy đuôi mắt liếc cô, phát hiện cô sắp ghé lên bàn, lúc này mới thản nhiên cắt đứt cuộc nói chuyện với Trịnh Đạc.
Điện thoại báo có tin nhắn, Doãn Hàm và Ngải Băng, hai người vừa mất hút trong trung tâm thương mại lúc nãy, lại đồng thời xuất hiện trong tầm mắt họ. Hai người trông rất bình thường, lúc này đang đứng trước cửa gọi xe. Người Từ Tri Hoa phái đi theo Ngải Băng nhanh chóng tìm đến họ, vì thế hai người đó được đưa lên xe, xem hướng chạy lúc này, chắc là về nhà Từ Tri Hoa.
Kỷ Tùy Châu cất điện thoại vào, chuẩn bị đưa Doãn Ước rời khỏi. Kết quả gần như đồng thời, điện thoại của anh và Doãn Ước cùng lúc vang lên. Hai người cùng bắt máy, nói không đến nửa phút, sắc mặt đều sa sầm.
Trịnh Đạc rất hiểu chuyện, âm thầm nói tạm biệt với Doãn Ước, để cô bớt thời gian lo chuyện trước mắt rồi đi. Doãn Ước cầm điện thoại nhìn Kỷ Tùy Châu:
– Phải làm sao đây, bây giờ đến bệnh viện?
Kỷ Tùy Châu gật đầu, cùng Doãn Ước ra xe, chạy theo hướng đến bệnh viện. Chạy đến một nửa lại cảm thấy không ổn:
– Anh đưa em về nhà trước.
– Em rất muốn đi thăm. Người bên anh nói sao, kẻ hành hung bị bắt chưa?
– Vẫn chưa, chạy rồi. Nhưng chắc chắn sẽ bắt được nhanh thôi.
– Sandy sẽ không sao chứ?
Kỷ Tùy Châu không nói lời nào. Cú điện thoại vừa rồi không nói nhiều lắm, chỉ nói Sandy bị người ta đâm bị thương. Hiện tại đã đưa đến bệnh viện cấp cứu, tình hình cụ thể phải đến bệnh viện hỏi bác sĩ mới biết được.
Nhưng Kỷ Tùy Châu có dự cảm, tình hình sẽ không mấy lạc quan. Nếu chỉ là vết thương nhỏ, điện thoại sẽ không gọi đến chỗ anh.
Người gọi điện cho Doãn Ước chính là trợ lý của Sandy, Tiểu Kim, trong điện thoại cô ấy khóc lóc rất nhiều, điều này khiến cho Doãn Ước càng thêm bất an.
– Có thể chạy nhanh hơn không?
– Dưới tình huống an toàn, đây là tốc độ nhanh nhất rồi. Hiện tại chúng ta đến đó cũng không làm được gì, hết thảy để bác sĩ lo đi. Em chú ý một chút, cẩn thận đứa bé.
Doãn Ước không nói lời nào, hai người chạy thẳng đến bệnh viện. Sandy còn trong phòng phẫu thuật chưa ra, Tiểu Kim ngồi ở ngoài đợi, khóc lóc. Tin tức của họ Hạ rất nhanh nhạy, họ tới sớm hơn cả Kỷ Tùy Châu.
Ngạc nhiên chính là, ông Hạ lại có thể đến. Nghĩ lại cũng đúng, Hạ Ích Hiên hiện tại không biết đang vi vu ở đâu, mẹ ruột của Sandy đã qua đời, mẹ kế Lạc Văn không có khả năng đến đây. Ngoại trừ ông Hạ, nhà họ Hạ không có bất cứ người nào tiện ra mặt, thích hợp xuất hiện trong trường hợp này.
Sắc mặt ông Hạ vô cùng khó coi, cho đến khi nhìn thấy Kỷ Tùy Châu mới dịu lại. Ông gọi Kỷ Tùy Châu sang một góc, sắc mặt nghiêm trọng nhìn anh.
– Tiểu Kỷ, tuy rằng đây là chuyện nhà tôi, nhưng mà tôi rất xem trọng cậu, chúng ta xem như cũng có chút giao tình. Sandy cũng là bạn cậu, chuyện hôm nay cậu thấy thế nào?
– Ông cũng nói, đây là chuyện nhà ông, một người ngoài như tôi không tiện xen vào. Tôi đương nhiên hy vọng Sandy không sao, về phần những người khác, ông cứ liệu mà làm.
– Thấy cậu thế này, cậu cũng biết sự việc lần này do ai làm rồi?
Kỷ Tùy Châu cười cười, đây cũng không khó đoán, một nhà thiết kế như Sandy, bình thường lấy giao hữu làm chuyện chính, chưa từng đắc tội với ai. Cho dù thật sự có từ chối khách hàng nào, cũng sẽ không đến mức khiến người ta muốn lấy mạng chị.
Người thật sự có liên quan lợi ích với chị, chỉ có người gần đây thôi. Hạ Tịch bị chị đoạt lấy vị trí thừa kế, nói không hận là giả. Nhà mẹ cô ta dù có tiền, cũng không thể chia cho cô ta quá nhiều. Tự dưng mất một miếng bánh lớn như Nhất Phẩm, cô ta làm sao nuốt nổi cục tức này?
Tiền vẫn là thứ yếu, mấu chốt chính là địa vị. Đây cũng giống như mấy công chúa thời xưa, Hạ Tịch vốn là bà hoàng duy nhất trong cung, đột nhiên lại xuất hiện thêm một người, cô ta còn bị chứng minh là hàng giả, mặc dù không đến mức bị đuổi khỏi nhà, nhưng sống rất khổ sở. Cả ngày lo lắng bất an, sợ ngày nào đó bị người ta ghét bỏ, người mới đến kia chiếm hết thảy yêu thương, nghĩ lại sẽ không cam tâm.
Hạ Tịch ngậm thìa vàng nhiều năm như vậy, đột nhiên hết thảy thay đổi, ôm hận với Sandy chắc chắn không nhỏ. Mặc dù có Diệp Hải Thần cũng vậy, huống hồ chính là Diệp Hải Thần vì Sandy mới hại cô ta thành ra như vậy.
Tâm trạng hiện giờ của Hạ Tịch, e rằng rất phức tạp.
Thế nhưng chuyện mướn người hành hung Sandy làm rất không sáng suốt, đã lập tức chặn lại con đường phía trước của chính cô ta. Cho dù Sandy chết thật, tài sản của họ Hạ cũng không có phần của cô ta. Kỷ Tùy Châu không khỏi than thầm, đúng là cô ả ngu ngốc.
Ồng Hạ cực kỳ giận dữ, gõ cây gậy trong tay vào hàng ghế bên cạnh, mắng chửi:
– Vô nhân tính, ăn cơm nhà họ Hạ nhiều năm như vậy, lại dám làm ra chuyện thế này. Xem tôi trừng trị nó thế nào!
Nói xong ông lại nhìn cửa phòng phẫu thuật. Trước mắt điều quan trọng nhất vẫn là Sandy bình an vô sự, nếu không ông thật sự không biết nên làm sao mới được. Xử Hạ Tịch không khó, nhưng ông biết đi đâu tìm người thừa kế nhà họ Hạ đây?
Con cháu của ông vốn ít, nhưng con cháu anh cả của ông lại rất nhiều. Tất cả đều không có bản lĩnh gì, cả ngày chỉ biết moi tiền của công ty tiêu xài phung phí.
Chẳng lẽ bắt ông giao công ty cho người ngoài? Ông Hạ thật sự không nuốt nổi cơn giận này.
Kỷ Tùy Châu không muốn can thiệp quá nhiều vào chuyện nhà ông, chỉ nói cài câu liền đi qua bên cạnh Doãn Ước.
– Anh và em tìm một chỗ để ngồi nhé!
Doãn Ước ngơ ngác gật đầu, khẽ nói dạ, liền đi theo Kỷ Tùy Châu ra ngoài. Đi được một nửa phát hiện trong góc cách đó không xa có một người, nhìn kỹ chính là Diệp Hải Thần.
Anh ta đang ngẩng đầu nhìn về phía này, gương mặt bình tĩnh, không nhìn ra chút gợn sóng nào. Nhưng ánh sáng phát ra từ đôi mắt, lại hung tợn vô cùng.