Ngày hôm sau đi làm, Kỷ Tùy Châu vẫn không nhính ra được chút thời gian nào để tìm Doãn Ước nói chuyện này. Mãi cho đến khi gần hết giờ làm, mời mượn cớ đưa cà phê, giữ một mình Doãn Ước lại phòng làm việc để nói chuyện.
– Hôm qua tôi có gặp em gái cô.
– Ở đâu vậy, có chuyện gì đặc biệt à?
Kỷ Tùy Châu hớp một ngụm cà phê, giọng nói không dìm chết người thì không chịu:
– Cô ta quyến rũ tôi.
Doãn Ước nhất thời không biết nên dùng biểu cảm nào để đối mặt với chuyện này, cho nên chỉ có thể tỉnh bơ ‘à’ một tiếng. Điều này làm Kỷ Tùy Châu có chút không hài lòng.
– Cho nên cô không có ý kiến gì?
– Cô ta là cô ta còn tôi là tôi, cô ta muốn làm gì tôi không quản được. Anh chắc là rất có kinh nghiệm, có thể ứng phó mà.
– Cái gì gọi là có kinh nghiệm?
– Chính là khéo léo từ chối người khác.
Chuyện này Doãn Ước đã được lĩnh hội rất nhiều. Trước kia khi họ còn bên nhau, bên cạnh Kỷ Tùy Châu không hề thiếu bướm loạn cuồng phong. Lúc mới đầu Doãn Ước còn vài ba ngày ăn giấm một lần, về sau ngược lại dần quen hơn.
Dù sao đuổi đám này đi lại có đám khác đến, chi bằng không đuổi để các cô tự vả mặt mình. Trai cò đánh nhau, còn cô thì ngư ông đắc lợi, xem tuồng thấy thật lâm ly bi đát.
Kỷ Tùy Châu có lần không nhịn được nói:
– Không lẽ em đang tận hưởng loại chuyện này?
Quả thật có chút như thế, ít nhất lòng hư vinh của cô đã được thỏa mãn triệt để.
Hiện giờ, Triệu Sương lại làm ra chuyện này, cô chẳng thấy lạ gì. Đã biết con nhỏ này lòng muốn bay cao, bất kể dạng sư tử cọp beo gì cũng muốn kiểm tra mới chịu thôi.
Doãn Ước nhún vai, đang muốn nói gì đó, điện thoại đột nhiên reo. Cô nhận máy, đối phương tự xưng họ Dương, nói là trợ lý của Triệu Sương.
Giọng Tiểu Dương kích động, còn mang theo nức nở:
– Chị Doãn Ước phải không? Chị Triệu bị người ta đánh, chị có thể đến đây một chuyến không, em sợ chị ấy xảy ra chuyện.
– Nghiêm trọng lắm không?
– Bể đầu chảy máu.
Doãn Ước cảm thấy, nhất định kiếp trước cô mắc nợ Triệu Sương rất nhiều tiền.
Tiểu Dương là cô gái mới ra đời, không có kinh nghiệm ứng phó loại chuyện này. Gọi điện thoại cho Ngô Thành, anh ta không bắt máy, Triệu Sương cũng không muốn làm lớn chuyện, lại không muốn kinh động đến cha mẹ. Nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể tìm Doãn Ước.
Doãn Ước có hơi do dự, cô thật sự không muốn lo mấy chuyện bao đồng của Triệu Sương. Nhưng nghĩ lại, tốt xấu gì cũng ăn chung nồi cơm mười mấy năm, đối phương cũng gọi cô tiếng ‘chị’. Lúc này, đối phương chủ động cầu viện nếu không đi, lỡ như thực sự xảy ra chuyện, Ngụy Tuyết có thể xé xác cô ra.
Dù không xé, lương tâm của cô cũng sẽ cắn rứt.
Vì thế lập tức bỏ lại Kỷ Tùy Châu, chạy ra khỏi văn phòng. Cô xuống lầu bắt xe, chạy đến địa chỉ Tiểu Dương gửi cho mình. Đó là nhà Triệu Sương đang thuê để ở, trong khu chung cư hoàn cảnh không tệ.
Vừa vào cửa thấy Triệu Sương, trong lòng Doãn Ước thắt lại một chút. Mặt mũi Triệu Sương bị người ta đánh đến hoàn toàn biến dạng, hai mắt bầm tím, gần như không mở ra được. Trán cũng bị đánh chảy máu, Tiểu Dương cầm khăn mặt cầm máu giúp cô, nhưng máu còn thấm ra ngoài. Nửa bên mặt sưng húp, ngay cả nói chuyện còn không được rõ ràng.
Doãn Ước không xem thêm tình trạng vết thương nữa, lập tức cùng Tiểu Dương đỡ cô xuống lầu. Trên đường còn phải cẩn thận né tránh hàng xóm, sợ bị người ta nhìn thấy.
Triệu Sương tuy chỉ là diễn viên hạng bét, nhưng bị đánh thành như vậy cũng xem như đủ đề tài. Đụng phải đám chó săn khát tin tức, không biết lại khuếch đại tình tiết lên như thế nào.
Đang giờ cao điểm tan tầm, trên đường tắc nghẽn, Tiểu Dương gấp đến độ sắp khóc, may mà Doãn Ước bình tĩnh, vừa phải trấn an Tiểu Dương, vừa phải chăm sóc Triệu Sương.
Đợi đến khi đến bệnh viện Đạt Thị đã qua năm giờ. Đa số bác sĩ ở các phòng khám đã xuống ca, các cô phải đến phòng cấp cứu.
Phòng cấp cứu thành phố B nổi tiếng kín người hết chỗ, đặc biệt bệnh viện lớn giống thế này, chỉ cần không phải tình huống nguy kịch liên quan đến tính mạng, phải chờ đợi là chuyện không tránh khỏi.
Lần này chờ thêm nhiều giờ nữa, Triệu Sương dựa vào vai Doãn Ước không nói gì, Tiểu Dương thì không ngừng gọi điện thoại cho người ta. Gọi điện một hồi tình hình cũng không mấy lạc quan.
Doãn Ước đã nghe ra được, đánh Triệu Sương chính là người của Giang Thái. Hắn là nhà đầu tư của Wenda, lại là tổng giám đốc Liên Chúng, Địch tổng nào dám đắc tội với hắn, sao có thể dám ra mặt giúp Triệu Sương.
Trận đánh này, bị trúng cũng chỉ có thể chịu đựng.
Tiểu Dương chán nản nhìn Doãn Ước:
– Chị Doãn, giờ chúng ta phải làm gì?
– Khám trước đã, mấy chuyện khác tính sau.
Nhưng muốn khám bệnh cũng không dễ dàng. Doãn Ước mặc dù quen biết Trịnh Đạc, nhưng đối phương không ở phòng cấp cứu, lúc này có lẽ đã tan ca rồi. Cô nhờ Tiểu Dương đi mua cơm chiều, bản thân bắt đầu nghĩ cách.
Trong ấn tượng, Hà Mĩ Hi hình như có người quen làm trong khaa cấp cứu của bệnh viện nào đó, có lẽ cậu ấy có cách.
Mới vừa lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi điện, đầu bên kia hành lang đi tới một bác sĩ trẻ mặc áo blouse trắng, bên cạnh có y tá đi cùng, hai người vừa đi vừa nói chuyện.
Người nọ khi đi ngang qua Doãn Ước thì bước chân hơi khựng lại, rồi lùi về sau hai bước nhìn cô chằm chằm.
– Doãn Ước?
– Bác sĩ Phương- Doãn Ước cũng nhận ra anh ta.
Hóa ra là trợ lý của Trịnh Đạc, Phương Thành Tựu. Sao anh ta lại ở đây?
Phương Thành Tựu giải thích:
– Hôm nay tôi trực đêm, phòng cấp cứu có người khám khoa mắt.
Nói xong lại đưa mắt sang Triệu Sương:
– Đây là bạn cô à, bị thương khá nghiêm trọng đó.
– Bác sĩ Phương, hay là anh khám cho nó đi, mắt nó tụ máu hết rồi.
Phương Thành Tựu nghĩ nghĩ rồi gật đầu, nói với y tác bên cạnh:
– Trước tiên đỡ người này vào văn phòng của tôi.
Có hy vọng, sự xuất hiện của Phương Thành Tựu đã giải quyết vấn đề khó khăn không nhỏ của Doãn Ước, nhưng đồng thời cũng mang đến chút rắc rối cho cô.
Ai ai cũng biết, Phương Thành Tựu là cánh tay đắc lực của Trịnh Đạc, Trịnh Đạc nói gì anh ta nghe nấy. Nếu Trịnh Đạc thích Doãn Ước, anh ta không thể không trở thành thuyết khách của Trịnh Đạc được.
Lúc chữa trị, bác sĩ Phương rất nghiêm túc, nhưng khi đã kết thúc, cá tính tinh ranh liền lộ ra.
Anh ta nói với Doãn Ước:
– Gần đây cô không đến bệnh viện, chúng tôi thật nhớ cô.
Doãn Ước không nói gì, mắt cô cũng khỏi rồi, đến bệnh viện làm gì.
– Rãnh rỗi thì mua trà chiều cho chúng tôi đi, chúng tôi thường phải làm việc trong thời gian dài, luôn mệt đến nỗi không có thời gian ăn cơm. Như anh Trịnh đó, cứ nhịn đói riết sinh bệnh đau bao tử luôn. Doãn Ước, cô phải quan tâm nhiều hơn nha.
– Anh nhớ nói anh ấy ăn nhiều một chút, để lấp đầy dạ dày.
– Ăn cũng vô vụng, trị phần ngọn không trị được tận gốc. Tôi nghe nói tình yêu có thể giúp tâm trạng con người vui vẻ hơn, bệnh cũng sẽ nhanh khỏi hơn. Doãn Ước, cô muốn thử không?
Y tá bên cạnh nghe xong không nhịn được cười thành tiếng. Doãn Ước cũng cười, nhưng có hơi xấu hổ. Tên Phương Thành Tựu này, lúc nào cũng cà rởn.
Để tránh anh ta tiếp tục nhanh miệng, Doãn Ước nhanh chóng mượn cớ dìu Triệu Sương quay về phòng bệnh, thoát khỏi văn phòng nhỏ khiến người ta ngạt thở kia.
Phương Thành Tựu rất nể mặt, cấp cho các cô phòng bệnh đơn. Triệu Sương vào phòng liền lạnh lùng nói:
– Một Kỷ Tùy Châu chưa đủ, còn thêm một người, chị cũng rất lợi hại. Anh Trịnh kia ở đâu ra, nghe có vẻ là bác sĩ. Nghề bác sĩ không tồi nha, nhưng có lợi hại bằng Kỷ Tùy Châu không? E là không nhỉ. Bác sĩ Phương kia, đúng là xem thường chị rồi.
– Quản lý chính mình đi, chuyện của tôi không cần cô quan tâm- Doãn Ước đỡ cô đến giường.
– Sao không thể quan tâm, chuyện này liên quan đến ai sẽ trở thành anh rể tương lai của tôi, có thể liên quan đến tôi rất nhiều đó. Tôi không thể không quan tâm.
– Sẽ không đâu, cho nên cô bỏ ý nghĩ đó đi.
Triệu Sương có hơi tiếc nuối nhún vai, lên giường nghỉ ngơi. Doãn Ước nhớ đến những lời trước khi tan ca Kỷ Tùy Châu nói với cô, lại nhắc nhở Triệu Sương:
– Sau này đừng đến mồi chài Kỷ Tùy Châu nữa, con người anh ấy thế nào, cô không phải là không biết.
– Tôi biết chứ, nhưng chị cũng biết anh ta có thể mang đến cho tôi cái gì. Con người phải lựa cành cao, không thử thì sao biết có được không. Đừng nhỏ mọn quá, cũng không phải là bạn trai chị mà, tôi tìm anh ấy tán gẫu vài câu thôi, không cần vội vàng đến cảnh cáo tôi chứ.
Doãn Ước cảm thấy đúng là đàn gảy tai trâu, dứt khoát không đụng tới đề tài này nữa. Nhân lúc Tiểu Dương chưa quay lại, cô lại hỏi cô ta sao lại bị đánh thế này.
Triệu Sương dửng dưng:
– Còn có thể thế nào, là Giang Thái thuê người đánh. Có lẽ biết được chuyện tôi tìm Kỷ Tùy Châu. Thực ra chủ yếu vẫn là tức giận tôi suýt nữa hại chết hắn. Rõ buồn cười, rõ ràng bản thân hắn muốn chơi, chơi đến xảy ra chuyện liền tính sổ với tôi. Hạng có tiền như họ đúng là ghê tởm, tất cả đều là mặt người dạ thú.
– Vậy cô còn không mau chóng rời khỏi hắn, biết rõ hắn chẳng phải thứ tốt đẹp gì.
– Vậy thì sao, hắn có tiền có quyền là được. Chị chẳng phải cũng thế, Kỷ Tùy Châu so với Giang Thái thì tốt hơn chỗ nào? Hại mắt chị bị mù.
Ít ra anh ấy không chơi SM, cũng không đánh phụ nữ.
– Kẻ có tiền có sở thích đặc thù cũng rất bình thường mà. Nếu phải sống như chúng ta, không phải họ chẳng kiếm được nhiều tiền như vậy à.
– Cho nên cô định tiếp tục giao du với hắn?
– Cưỡi lừa tìm ngựa, Kỷ Tùy Châu lại không cần tôi. Nhưng tôi cũng không định sống suốt đời với hắn, hắn cũng chỉ là chơi qua đường. Đợi đến ngày tôi tìm được người tốt hơn, hoặc là hắn chơi chán tôi rồi, hai người đường ai nấy đi thôi. Hắn cũng biết tôi xem hắn như bàn đạp, chỉ là cảm thấy tôi còn có chút cảm giác mới mẻ, tiếc rẻ mà thôi.
Doãn Ước biết không thuyết phục được cô, chỉ có thể nói một câu:
– Tùy cô, cô thích thế nào thì thế ấy, sau này đừng hối hận là được.
– Tương lai ra sao không ai biết được. Hiện giờ chị đi theo Kỷ Tùy Châu, cũng không nghĩ tới sau này mà.
Doãn Ước bị cô ta chọc giận đến bật cười. Cô đứng lên chuẩn bị ra về, đi được một đoạn lại nói thêm:
– Triệu Sương, tôi một tháng ngoại trừ nhận tiền lương mấy ngàn tệ của Kỷ Tùy Châu, ngay cả viên kẹo cũng không lấy của anh ấy. Tôi không nghĩ tới sẽ mượn anh ấy để trèo lên cao, cũng không cần anh ấy trải sẵn đường tìm quan hệ giúp tôi. Cô thì không giống vậy, cô đã rơi xuống bùn không ra được, là lúc nên suy xét đến tương lai.
Triệu Sương sắc mặt buồn bã, hiển nhiên bị đâm trúng nhược điểm. Cô ta ra vẻ thoải mái tươi cười, gọi Doãn Ước lại:
– Chị, nếu ngày nào đó người mà chị cho rằng đã chết đột nhiên xuất hiện, chị sẽ làm gì?
– Cô có ý gì, người đó là ai?- Doãn Ước quay đầu nhìn cô.
– Không ai cả, tôi nói bừa mà- Triệu Sương khoát tay.
Doãn Ước từng nghe ba cô nhắc đến, nói ba của Triệu Sương đã qua đời khi cô ta còn rất nhỏ. Cũng bởi vì như vậy, ông và Ngụy Tuyết mới có thể xây tổ ấm cùng nhau.
Hiện giờ nghe Triệu Sương nói vậy, chẳng lẽ thực sự ba cô ta không chết?
Khi ra khỏi phòng bệnh, Doãn Ước gặp phải Tiểu Dương, đối phương đưa chai nước cho cô, còn hỏi cô có muốn ăn gì không. Doãn Ước đang định trả lời, lại nhận được cuộc gọi từ Kỷ Tùy Châu. Giọng đối phương không vui, vừa lên tiếng đã hỏi tội:
– Trợ lý Doãn, tôi cho cô tan ca rồi à?
Người này lại muốn gây phiền hà gì đây? Doãn Ước cảm thấy hôm nay mình đúng là đen đủi.
Vất vả chạy về công ty đã gần đến chín giờ, Kỷ Tùy Châu còn đang trong phòng làm việc họp trực tuyến, Doãn Ước ở bên ngoài chờ. Sau khi đối phương kết thúc đúng lúc rót ly cà phê bưng vào, đang chuẩn bị đặt lên bàn, Kỷ Tùy Châu đột nhiên đứng lên đi vào trong, còn gọi cô cùng nhau đi vào.
Phòng ngủ cá nhân, đêm dài yên tĩnh, người đẹp và cà phê, luôn cảm thấy sẽ phát sinh ra gì đó, Doãn Ước lại không kịp cân nhắc. Cô tự nhận mình hiểu biết Kỷ Tùy Châu, nếu muốn gì đó thì anh đã sớm ra tay rồi. Anh không phải người thích mưa dầm thấm lâu, trên phương diện tình cảm, anh luôn ‘bão tố mưa rào’.
Thật bội phục lòng báo thù năm đó của anh, lại còn có thể ngủ với cô. Người đàn ông này đối với bản thân cũng đủ độc ác.
Vào trong phòng, hai người ngồi xuống mặt đối mặt, Doãn Ước có hơi mệt mỏi, vẫn luôn xoa huyệt thái dương. Đang lúc xuất thần, chợt nghe Kỷ Tùy Châu nói với cô:
– Tôi tìm cho Doãn Hàm vài chuyên gia khoa thần kinh, họ đã làm đánh giá tỉ mỉ tình huống của cậu ta.
Doãn Ước dừng tay, ngẩng đầu nhìn anh:
– Anh thật sự muốn…
– Chuyện tôi đã hứa rồi thì sẽ không nuốt lời. Nhưng mà tất cả phải xem bác sĩ nói thế nào, nếu thực sự có bệnh, còn phải đến bệnh viện tiếp nhận điều trị. Cô đừng nghĩ ra khỏi nhà tù rồi thì chính là tự do, cậu ta ở trong tù, ít ra vẫn là người bình thường. Một khi đến nơi đó rồi, nói không chừng sẽ thảm hại hơn. Cô hy vọng cậu ta là người điên sao?
Doãn Ước cắn môi im lặng, Kỷ Tùy Châu nói rất có lý, làm tù nhân và kẻ điên, bản chất tốt xấu có khác biệt sao?
– Dù gì cũng phải cám ơn anh.
– Không cần, tôi sợ tôi mà không thực hiện lời hứa, người nào đó sẽ bỏ muối vào cà phê của tôi, tôi không chịu nổi mùi vị đó đâu.
Doãn Ước thật muốn bật cười, cà phê muối, sau đó cô có nếm thử, quả thực rất khó uống.
Cà phê uống xong, Doãn Ước cầm ly đi vào phòng trà nước để rửa. Đang rửa, sau lưng có người nhích lại gần, từ đằng sau ôm lấy cô.
Mùi hương đàn ông đặc biệt vây lấy cô, cùng với ánh sáng dịu nhẹ màu vàng nhạt trong phòng, có một loại cảm xúc kích thích người xao động.
Tâm tư Doãn Ước thấp thỏm, hít sâu vài cái ép bản thân tỉnh táo lại.
Kỷ Tùy Châu tựa đầu lên vai cô, nghiêng đầu hôn lên má cô. Anh hôn rất nhẹ, đám râu mới nhú châm chích vào làn da, khiến Doãn Ước có chút hỗn loạn.
Rốt cuộc là trên mặt cô nhột, hay là lòng đang ngứa ngáy.
Hôn một lát như vẫn chưa đủ, Kỷ Tùy Châu quay mặt cô qua, kề sát vào môi cô. Doãn Ước không đẩy anh ra, giây phút đó cô không nghĩ quá nhiều, chỉ thuần túy muốn tận hưởng cảm giác này.
Người đàn ông này từng là của cô, lúc ấy không cảm thấy thế nào. Chỉ cảm thấy mình như người giàu có, ôm trọn núi vàng mỏ bạc, nghĩ muốn xài thế nào thì xài thế ấy. Hiện tại anh không thuộc về cô, thi thoảng dùng một lần xem như chiếm được lợi vậy.
Ai nói trai gái yêu nhau nhất định bên nữ chịu tổn thất, lúc này Doãn Ước ngược lại cảm thấy người bị thiệt chính là đối phương. Anh giúp cô làm việc, còn khiến cả thể xác lẫn tinh thần của cô được hưởng thụ hạnh phúc thế này, cô lời to rồi.
Nghĩ vậy trong tay có hơi trơn, chiếc ly theo tay trượt xuống, rơi vào bồn rửa chén. Cộp một tiếng hơi vang, Doãn Ước bất giác muốn nhặt lại.
Kỷ Tùy Châu nào có cho phép, mạnh mẽ ôm lấy eo cô, đôi môi dán chặt vào miệng cô, khi nhẹ nhàng lúc cuồng dã, hôn đến trái tim Doãn Ước suýt nữa theo cổ họng vọt ra ngoài.
Nụ hôn dài qua đi, giọng Kỷ Tùy Châu hơi khàn, hỏi cô:
– Nếu đêm nay tôi bảo em ở lại, em có đồng ý không?