Sáng hôm sau, Doãn Ước theo lệ đến đánh thức Kỷ Tùy Châu.
Khoảng tám giờ, cô đi gõ cửa phòng anh, bên trong không chút tiếng động. Cô muốn anh ngủ nhiều hơn một chút, lại nhớ đến lời dặn trước đó của anh.
Không có tình huống gì đặc biệt, Kỷ Tùy Châu nhất định sẽ thức dậy lúc tám giờ. Công việc chất đống như núi, anh sinh bệnh cũng không nhàn hạ hơn.
Vì thế, Doãn Ước lại gõ thêm vài cái, vẫn không ai trả lời.
Dì Trương đúng lúc đi ngang qua, buột miệng nói:
– Hay cô vào gọi cậu chủ dậy đi, có thể cậu không nghe thấy.
Vừa nói vừa thân thiết mở cửa giúp cô.
Doãn Ước nhìn qua khe cửa, thấy Kỷ Tùy Châu nằm trên giường, trên người đắp chăn. Cô yên tâm, bước nhẹ vào trong.
Hôm nay thời tiết tốt, ánh nắng xuyên qua tấm rèm chiếu vào, trong phòng vô cùng ấm áp. Điều này làm tâm trạng Doãn Ước tốt hơn, đi qua vỗ vỗ lên mặt Kỷ Tùy Châu.
– Dậy thôi.
Giọng nói êm ái thật dễ nghe, chính cô nghe cũng thích, nhớ lại khi yêu nhau, cô luôn giở giọng nói này ra để “dụ dỗ” Kỷ Tùy Châu. Khi đó còn nhỏ, tràn đầy khí chất thiếu nữ, Kỷ Tùy Châu nói khi nghe giọng nói đó của cô hệt như uống mật vậy.
Cô vốn tưởng rằng khi nói vậy, anh sẽ lập tức thức ngay. Không ngờ Kỷ Tùy Châu ngủ rất say, không có chút phản ứng.
Doãn Ước liền ghé sát hơn, lại gọi thêm một tiếng. Vẫn không dậy.
Cô đã nghĩ không lẽ hôm qua tắm lâu quá, bị lạnh nên cảm rồi.
Nhớ đến cảnh tắm rửa hôm qua đúng là có chút ngượng ngùng. Kỷ Tùy Châu đuổi cô ra khỏi phòng tắm chắc chắn là bận chuyện đó rồi, mấu chốt là anh ở bên trong quá lâu, lâu đến nỗi Doãn Ước định đến gõ cửa.
Sau cùng anh cũng đi ra, bán khỏa thân, chỉ quấn khăn tắm ở hông. Vừa đụng phải cô liền “lên án”:
– Còn cầm theo đồ của anh, Doãn Ước, em là cố ý đúng không.
Nghĩ đến cảnh đó, Doãn Ước đưa tay sờ trán đối phương. Nhiệt độ bình thường, cảm giác ấm áp thật dễ chịu. Lúc sờ trán cô không tránh khỏi nhìn đến mặt anh.
Cô từng cùng đám bạn cùng phòng nói qua, trị số nhan sắc lên đến đỉnh điểm của Kỷ Tùy Châu chính là khi anh ngủ. Bình thường nhìn đẹp trai rồi, lúc ngủ lại còn đẹp rụng rời hơn.
Cô rất thích ngắm dáng vẻ anh lúc ngủ, không có vẻ công kích, mà đẹp hệt như một tác phẩm nghệ thuật.
Khi đối diện với gương mặt này, cô có thể ăn hết ba chén cơm.
Vì thế cô cũng không vội đánh thức anh, cứ như vậy nhìn anh chằm chằm. Nhìn lâu không khỏi nhớ đến quá khứ. Khi đó hai người họ đang yêu đương cuồng nhiệt, có một lần cả hai cùng đi du lịch, thuê một căn phòng trong khách sạn.
Bởi vì hôm trước chơi mệt mỏi quá rồi, nên hôm đó hai người họ ngủ dậy hơi muộn. Doãn Ước nghĩ đến hành trình hôm đó, nên thức dậy sớm hơn. Kết quả khi gọi Kỷ Tùy Châu thức dậy, anh lại không cục cựa gì.
Cô cầm điện thoại xem thời gian mấy lần, cuối cùng nổi nóng, vỗ mạnh vai anh, mắng:
– Rốt cuộc anh có dậy hay không?
Kỷ Tùy Châu đang ngủ liền mở mắt, nở nụ cười thật tươi. Anh xưa nay đều nghiêm túc bắt đầu nói đùa với cô:
– Em giúp anh nhé.
– Giúp thế nào?
Doãn Ước không hiểu ý anh, nhớ đến tình tiết hay thấy trong ti vi, trực tiếp vọt vào phòng tắm. Một lát sau cô trở ra, nôn nóng nói:
– Trong khách sạn không có chậu (thau).
– Em cần chậu làm gì?
– Hứng nước mà.
Mặt Kỷ Tùy Châu lúc ấy tái mét, anh ngồi bật dậy, nhìn chằm chằm Doãn Ước. Ánh mắt kia quá mức sắc bén, Doãn Ước suýt mất hết tự tin vốn có.
Chẳng lẽ cô hiểu sai rồi, trong phim chẳng phải đều như vậy à? Gọi không thức dậy thì tạt một chậu nước lạnh, bảo đảm người nọ thức dậy ngay. Cô cũng muốn thử, nhưng khách sạn lại không chiều theo, không có chuẩn bị chậu.
Đương nhiên không có chậu rồi, phòng tắm trong khách sạn năm sao làm gì có vật đó. Cũng may mà không có, nếu không thì…
Tiếp đó xảy ra chuyện gì? Doãn Ước nhớ đến cảnh đó mà mặt đỏ lừ. Kỷ Tùy Châu là ai, ngoài mặt kiêng khem nhưng thật ra là một người đàn ông rất ngang bướng. Nước lạnh không làm anh tỉnh, nhưng Doãn Ước mặc áo ngủ thì lại xua tan tất cả cơn thèm ngủ của anh.
Anh xuống giường với tốc độ nhanh nhất, không đợi cô kịp phản ứng đã kéo cô vào lòng, ngang ngược hôn cô. Từ cửa phòng tắm hôn đến trên giường, cuối cùng anh đè cô bên dưới, kéo tay cô đặt vào nơi nóng bỏng đó.
– Em phải như vậy, “nó” mới tỉnh được.
Rồi sau đó, chính là cảnh không phù hợp với trẻ em.
Khi họ yêu nhau, có rất nhiều hồi ức đẹp, lúc đó cuộc sống của Doãn Ước ngày nào cũng đầy hường phấn. Bình tĩnh mà nghĩ, nếu Kỷ Tùy Châu không lợi dụng cô, biểu hiện khi làm bạn trai của anh có thể đạt được chín mươi điểm.
Lúc sống trong thù hận, cô lại không nhớ được thời gian đó đẹp đẽ thế nào. Hiện tại tâm bình khí hòa, mọi chi tiết đều hiện lên rất rõ.
Anh diễn nhiều vai như vậy, không thấy mệt sao?
Nghĩ đến đây, cô lại cúi đầu nhìn gương mặt ấy, bất ngờ phát hiện Kỷ Tùy Châu đã dậy rồi. Anh mở to mắt nhìn cô, tầm nhìn hơi lệch. Dù sao hiện giờ anh cũng không nhìn thấy.
Ánh mắt không thị lực thiếu rất nhiều màu sắc, cũng làm khí thế của anh yếu đi mấy phần. Hơn nữa anh nằm đó, mái tóc hỗn độn dán lên mặt, thoạt nhìn trẻ hơn tuổi thật rất nhiều.
Cô mới phát hiện, Kỷ Tùy Châu cũng có một mặt “măng non” như thế.
– Em ngơ ngẩn gì vậy?- Cô nghe anh hỏi.
– Thì nhìn anh.
– Đẹp không?
– Cũng không tệ lắm.
– Vậy nhìn nhiều chút đi, để ăn với cơm luôn.
Doãn Ước mỉm cười, vừa rồi cô cũng nghĩ đến chuyện này.
Thấy anh thức dậy cô liền đứng lên, không đi được mấy bước đã bị kéo lại.
– Sao vậy, em đi kéo rèm cho anh.
– Kéo hay không kéo có gì quan trọng, dù sao cùng không nhìn thấy.
Doãn Ước lúc đầu vốn còn lo lắng Kỷ Tùy Châu không dễ dàng tiếp nhận chuyện này, nên không dám nói đến chuyện gì có liên quan đến mắt cả. Sau đó phát hiện người ta hoàn toàn không quan tâm, bản thân còn nói hăng say hơn cả cô, còn liên tục tự giễu mình.
Thích ứng nhanh thế này, đúng là hiếm thấy.
– Vậy cũng phải kéo ra, trong phòng phải thông thoáng, tối ngủ mới ngon được.
Kỷ Tùy Châu đặt tay cô lên môi rồi vuốt ve:
– Tối em không có ở đây, quan tâm như vậy làm gì. Hay là em dọn qua đây ngủ chung đi.
– Thôi- Doãn Ước kiên quyết rút tay về- Phòng em rất tốt, ngủ rất thoải mái.
Nói xong cô đi đến cửa sổ sát đất, lưu loát kém rèm ra hai bên. Khi ánh nắng chiếu vào khắp phòng, cô nghe Kỷ Tùy Châu nói:
– Vậy được, buổi tối anh cũng sang chỗ em ngủ. Phòng anh hình như không được tốt.
– Sao không tốt?
– Vì không có em.
Lúc nói chuyện anh đã đi đến, từ phía sau ôm lấy Doãn Ước. Buổi sáng, phụ nữ đặc biệt có mùi hương cơ thể tự nhiên chui vào mũi, anh hít hà vài cái.
– Đừng lộn xộn.
– Để anh ôm chút đi, một chút thôi.
Kỷ Tùy Châu tựa đầu lên vài cô, vô cùng tận hưởng khoảnh khắc chỉ có hai người này. Doãn Ước nhớ đến lúc nãy gọi hoài anh không dậy, liền hỏi:
– Tối qua anh ngủ không ngon à?
– Cảm cúm, nghẹt mũi.
– Sao lại bị cảm rồi- Hôm xuất viện cũng bị cảm, giờ vẫn chưa tới ba hôm mà.
– Căn bản là không khỏe, hôm qua lại bị lạnh, nên nặng thêm.
Doãn Ước liền đẩy anh ra, ngược lại bị ôm chặt hơn.
– Sao vậy, sợ anh lây bệnh cho em à?
– Đâu có, em định tìm thuốc cho anh uống. Hiện giờ anh uống thêm thuốc khác có được không, có bị xung đột gì không?
– Không uống, vô ích thôi.
– Vậy không khó chịu à?
– Khó chịu chứ- Nói đoạn anh hôn lên vành tai Doãn Ước- Ôm em sẽ khỏe hơn.
Hóa ra xem cô là thần dược. Doãn Ước lần đầu tiên phát hiện, Kỷ Tùy Châu mà giở thói trẻ con sẽ lợi hại hơn bất cứ ai, đây vẫn là ông chủ hô mưa gọi gió, quỷ kế đa đoan trên thương trường đó sao?
Hết cách, Doãn Ước chỉ có thể để anh ôm cho đã. Nhớ đến anh còn chưa ăn sáng, Doãn Ước lại hỏi anh muốn ăn gì.
– Bị cảm không muốn ăn, vậy ăn món gì đó thanh đạm nha.
– Không ăn.
– Sao anh lại như trẻ con thế?
– Không ăn sáng, ăn cái khác.
– Ăn gì?
Còn chưa dứt lời, đối phương đã há miệng cắn cô một cái. Không đau, lại vô cùng kích thích. Doãn Ước phát hiện cơ thể mình lập tức có biến hóa.
Cảm giác này đúng là hết chỗ nói.
– Ăn em.
– Thịt em không phải thịt Đường Tăng, không thể ăn.
– Với anh mà nói đúng là vậy. Ăn em, mắt anh sẽ nhanh khỏi thôi.
Doãn Ước còn muốn nói chuyện với anh, Kỷ Tùy Châu đã hành động mất rồi. Anh luồn tay vào cổ áo cô, bắt đầu sỗ sàng sờ soạng. Động tác của anh không mạnh, ban đầu rất nhẹ nhàng, khi từ từ có cảm giác, anh lại tăng thêm chút lực.
Kiểu cẩn thận thế này, giống như thứ nắm trong tay không phải ngực của Doãn Ước, mà chính là đồ dễ vỡ.
Doãn Ước bị anh vuốt ve một hồi toàn thân như nhũn ra, đánh mất sức lực và ý tưởng phản kháng. Hai người cứ như vậy không biết ngượng mà dính nhau cả buổi, cuối cùng Kỷ Tùy Châu cúi xuống thì thầm vào tai cô:
– Lần sau nếu em gọi mà anh không dậy, thì nghĩ cách đánh thức “nó” trước nhé.
Tình cảnh cũng giống như năm đó, Doãn Ước nghĩ thầm người đàn ông này mấy chục năm như một ngày vẫn là một tên lưu manh.
Cũng may sáng sớm dục vọng của Kỷ Tùy Châu có tiết chế, chấm mút được một lúc thì thu tay về, kéo Doãn Ước hầu hạ anh rửa mặt. Cậu chủ càng lúc càng lười, ngay cả răng cũng bảo Doãn Ước giúp anh đánh.
Cứ tiếp tục thế này, Doãn Ước cảm thấy mình sắp có đứa con lớn đầu rồi.
Rửa mặt xong là thay đồ, hai người lại tay trong tay ra ngoài ăn sáng. Trong nhà ăn hai dì giúp việc đều ở đó, một người xếp chén dĩa, một người không ngừng báo tên các món ăn Trung Tây trên bàn.
Hai dì làm như không thấy họ ân ái, chỉ cười tủm tỉm mời hai người ngồi xuống. Dì Mã còn cố ý đặt chén cháo thêm ngũ cốc trước mặt Doãn Ước, khuyên cô ăn hết.
– Bổ lắm, có lợi cho tương lai của cô.
– Có lợi gì?
Dì Trương đứng bên cạnh phụ họa:
– Cháo này bổ lắm, hồi đó tôi sinh con xong luôn ăn mà.
Doãn Ước nhất thời không có hứng thú để ăn nữa, hai dì này xem cô là cô chủ tương lai sắp vào nhà Kỷ Tùy Châu rồi sao? Phải biết rằng, cô và Kỷ Tùy Châu chỉ mới dừng lại ở giai đoạn hôn môi thôi.
Ăn xong, Kỷ Tùy Châu kêu Doãn Ước về phòng thay đồ.
– Làm gì?
– Ra ngoài.
– Bây giờ à, chỉ hai chúng ta?
– Em không muốn ra ngoài một chút à- Mỗi ngày quanh quẩn trong nhà, cô cũng không cảm thấy nhàm chán. Doãn Ước chính là một người sống năng động cũng được, mà yên tĩnh vẫn được luôn.
– Đi ra ngoài chơi một lát cũng được, hôm nay thời tiết tốt, nhưng anh…
Kỷ Tùy Châu không nói gì kéo lấy tay cô, đẩy cô về phòng:
– Người mù thì không thể ra ngoài à? Em nhìn đường, đừng để anh ngã là được.
Doãn Ước dẫn anh vào phòng mình, ở trước mặt anh thay quần áo, một chút cũng không ngại ngùng.
– Nhưng anh muốn đi đâu?
– Em muốn đến chỗ nào?
– Phụ nữ thì thích đi trung tâm thương mại, nhưng chỗ đó đông người lắm không thích hợp với anh. Chúng ta đi đến chỗ vắng người một chút.
Kỷ Tùy Châu tựa vào bàn trầm tư một lúc, lên tiếng hỏi Doãn Ước:
– Em có bộ đồ nào thoải mái không, đồ vận động càng tốt. Thôi quên đi, để anh chuẩn bị giúp em một bộ.
– Sao vậy?
– Có muốn đi cỡi ngựa không?
Nói đến cưỡi ngựa, chuyện cũ lại xuất hiện trong đầu. Doãn Ước phát hiện gần đây mình hay rơi vào vòng lẩn quẩn của hồi ức. Chỉ là chuyện đó khắc sâu trong trí nhớ, muốn quên cũng khó.
Kỷ Tùy Châu năm ấy, mượn bản lĩnh cưỡi ngựa, đã làm một vài chuyện tức lộn ruột với cô.
Hết chương