Ngày Tú đi học lại, Thắng, Uyển, Thanh đứng chờ trước cổng chào mừng Tú đi học lại thật hoa trương. Trong trường còn treo một tấm bảng thật to ''Chào mừng Tú đi học lại'' cứ y như là chào mừng người lội cửa quan về lại nhà ấy.Từ khi Tú bị gãy tay lẫn chân đến đi học lại và có lẽ dai dẳn về sau, Tú đã được ba mẹ quan tâm chăm sóc chu đáo hơn, còn cử một người vệ sĩ bên cạnh, đưa đón đi học. Nhưng anh ta không thể vào trường vì đó là quy định. Về đến lớp. mọi người bu lại, dòm ngó, trao đổi. quan sát Tú. Tú chỉ cười, cảm ơn sự quan tâm của mọi người, rồi đi về chỗ. Một lúc sau mới thấy Phúc tới, Tú vội kéo tay Phúc chạy ra ngoài trước bàn dân thiên hạ, trước mặt Thắng ( đúng lúc Thắng đang đi tìm Tú nhỉ). Mặt Thắng nhạt hẳn đi, tia phẫn nộ hiện lên trước mắt.
Tú nắm tay Phúc kéo lên tận sân thượng, Phúc không phản kháng vãn để cho Tú kéo đi. Tóc Phúc bay bay làm lộ ra miếng băng trên trán, Tú bắt đầu thay đổi sắc mặt, tỏ ra lo lắng. Tú nhón lên cau mày sờ sờ vết thương. Phúc ngạc nhiên hỏi.
- Cậu làm gì vậy? - Đồng thời né vào xua xua tay.
- Để yên!!! - Tú gắt lên, tay vẫn cố gắng chạm vào vết thương.
- Không sao mà. - Phúc nắm lấy tay Tú. Tú hạ giọng.
- Sao lại cứu tôi???
Mặt Phúc thản nhiên
- Vô tình thôi. Nếu tôi không cứu cậu thì cậu còn ở đây sao?
Tú nghiêm nghị.
- Thật sự là vô tình sao?
- Cậu muốn die ở tuổi trăng tròn này sao?
- Không hẳn!
- Thế cũng có muốn sao? - Phúc ngạc nhiên.
Tú im lặng không nói, ánh mắt chợt buồn, quay đi nhìn không gian xa xăm, chú chim đang lượn, nhìn mây trắng bồng bềnh trôi, lòng Tú lại buồn man mát. Không hiểu tại sao nhưng trong lòng Tú luôn có một khe trống cô đơn, buồn tủi. Bỗng một vòng tay rắn chắc vòng ra sau cổ Tú kéo Tú áp sát vào lòng. Tú hơi khó chịu và bất ngờ, Tú liếc mắt lên nhìn như đầu lại bị giữ chặt.
- Có gì nói cứ nói đi. Tôi nghe cậu. - Giọng Phúc trầm ấm thốt lên.
Cảm nhận được sự ấm áp của Phúc đáng để nhận lấy, Tú im lặng khẽ vùi đầu vào lòng ngực Phúc, tay vòng ra sau ôm lấy Phúc. Ai có thể cảm nhận được Tú nghĩ gì chứ nhỉ? Thật sự từ khi gặp Phúc nhiều chuyện bùng nổ một cách nhanh chóng, ập tới như một cơn bão vào cuộc sống yên bình của Tú, nhưng cũng chính Phúc hàn gắn vết thương lòng cho Tú. Sự ấp ám của Phúc, vòng tay rắn chắc của Phúc, thân hình cứng cáp, lúc nào cũng từ đằng sau che chở. Tú bỗng dưng muốn chiếm đoạt con người này. Chắc chỉ là phút chốc yếu lòng.
Hai con người đứng ôm nhau rất lâu, gió thổi nhẹ khiến tóc Phúc bay bay càng thêm quyến rũ, khiến vòng tay ấp ám của Phúc càng thêm có giá trị. Tú lại đứng ngủ trong lòng Phúc lúc nào không hay.
Bịch...bịch...bịch... - Tiếng bước đi sao nghe như đang ra sức trút giận.
Cụm...- Một nắm đấm mạnh vào tường phẫn nộ. ''em phải là của tôi!''
Chuông reo lên rộn rã. Tú bình tĩnh, mở mắt ra là thấy bầu trời xanh trong trẻo, đưa mắt sang nhìn Phúc, đôi mắt kính lại được gở ra, gương mặt hoàn hảo lại lộ ra. Ánh mắt sâu cuốn hút bị giấu đằng sau lớp mi dài, đen nhưng vẫn rất quyến rũ khi nhắm ghiền mắt lại. Tập trung chuyên môn...
Tú vội vàng bật dậy, lại bị kéo tựa vào lòng Phúc.
- Ra chơi rồi, đi đâu nữa? Muốn lại bị phỏng vấn sao?
- Cái gì ra chơi rồi á?
- Phải rồi. Cậu ngủ như một con heo ấy, có biết gì đâu.
Tú đập vào ngực Phúc một cái, ưởng mình dậy, Phúc dần mở mắt ra nhìn Tú.
- Chúng ta ở đây hết hai tiết đầu rồi sao? Sao không kêu tôi dậy? - Tú cau mày.
- Thấy cậu ngủ như vậy không nỡ gọi! Bế cậu đến góc này, lấy đùi tôi làm gối và vẫn cứ ngủ ngon lành, ngoan ngoãn như một chú mèo con ấy, tôi thật sự không nỡ tí nào. Đành để một phần thịt không cử động được cho cậu ngủ yên. Bây giờ nó đang tê đây này, không nhút nhít nỗi. - Phúc chỉ vào phần thịt đùi của mình.
- Tê hả?
- Ừ.
Bịch...- Tú đánh vào đùi Phúc.
- Hết chưa?
- Còn.
Bịch bịch
- Còn chứ?
- Vẫn còn.
Bịch bịch bịch - Tú đánh nhiều và mạnh hơn. Sắc mặt Phúc vẫn không có gì thay đổi.
- Đở hơn rồi chứ?
- Không hề! - Phúc lắc đầu.
Bịch bịch....lay lay ( Tú lay chân Phúc)... Bịch bịch...lay lay...
- Giờ thì cử động được chưa?
Phúc nhìn Tú cười thật thản nhiên
- Đáng yêu quá.
Tú liếc Phúc một cái, rồi đánh một cái chát chúa vào đùi Phúc, nhanh, mạnh.
- Hứ, cậu chết ở đây luôn đi.
Tú đứng dậy, mặt đỏ ửng lên, phủi phủi đồ rồi chạy đi. Chưa kịp ''á'' thì người đã đi mất rồi.
Ping ping ping - Tiếng chuông điện thoại reo lên.
- Tôi nghe! - giọng lạnh lùng.
- Nghe nói con bị chấn thương? - Giọng một người trung niên
- Hai tháng trước rồi. Không sao nữa.
- Thế nhiệm vụ ta giao con đã chuẩn bị đến đâu rồi? - Giọng cũng lạnh đi.
- Đang tiếp cận. Đừng quan tâm nhiều.
- Ta chờ con đấy.
Phúc cúp máy, đứng dậy rồi đi về lớp...
END CHAP
để chuộc tội au đăng liền hai chương đấy nhé :) thương au đi :))
Ayya... mọi việc càng ngày càng lộn xộn rồi. Không biết âm mưu gì giữa Phúc và người đàn ông ấy vậy nhỉ.
Cùng theo dõi những chương tiếp nhé