Phúc bật cười, qauy sang liếc mắt nhìn Giang Thanh, tay nắm lấy cằm Giang Thanh, nâng lên. Giang Thanh có hơi bất ngờ với hành động này, thêm vào đó là trong lòng dâng trào một cảm giác hứng thú, mong đợi một thứ gì đó nóng bỏng hơn. Phúc cúi mặt lại gần mặt Giang Thanh, khoảng cách rất gần, hơi thở của đối phương còn có thể cảm nhận được. Giang Thanh mỉm cười, nhắm mắt lại chờ đợi. Trong lòng Giang Thanh vui sướng đến tột độ, không ngờ rằng có thể lợi dụng lúc Phúc say như thế này.
Thật ra chỉ là một nụ hôn hụt... Phúc ghé vào tai Giang Thanh thì thầm "Tôi không có hứng thú với cô."
Giang Thanh mở mắt ngỡ ngàng, một giây sau lại thay đổi sắc thái, trông cô ta lúc này giống như những ả đàn bà ở Phố Đèn Đỏ, ánh mắt ma mị, dụ hoặc, tay vòng qua cổ ôm lấy Phúc. Phúc có cố gắng thoát ra nhưng bị Giang Thanh ra sức giữ chặt. "Ấy, sao lại cáu?"
Phúc lạnh nhạt nhìn Giang Thanh "Tôi không cáu."
"Vậy tiếp tục đi chứ?"
"Tiếp tục?"
"Đúng rồi, rượu vẫn còn đó cơ mà." Giang Thanh liếc nhẹ ra hiệu.
"Tôi không nói mình sẽ về lúc này."
"Phải. Rượu còn đó, người đẹp cũng còn đây, đã làm gì đâu mà về." Giang Thanh mỉm cười ma mị.
"Buông ra. Từ bao giờ cô lại trở nên như thế?" Phúc gạt tay Giang Thanh ra khỏi người mình.
"Uống rượu. Uống rượu thôi." Giang Thanh phớt lờ câu hỏi của Phúc. Anh cũng chẳng thèm để ý chi tiết. Một lúc uống rượu trong im lặng, Giang Thanh bắt chuyện trước, một câu chuyện đánh trúng nỗi bực tức của Phúc. "Anh biết không, Tú sẽ kết hôn với Dương Thắng đấy." Giang Thanh cười rất tươi khi nói về chuyện đó, cô ta biết điều đó sẽ chọc đến cọp, nhưng vẫn muốn nói ra xem thái độ của Phúc như thế nào. Nhưng phụ lòng mong mỏi của cô ta, Phúc chỉ tiếp tục thờ ơ, uống rượu.
"Hay nhỉ, nó còn chưa mười tám tuổi, kết hôn sớm như vậy không phải uổng phí cả một đời sao?" Giang Thanh lại tiếp tục chủ đề đó. Đáp lại cô ta vẫn là sự im lặng.
"Nghĩ cũng thật đáng thương, bị gia đình ép cưới. Chậc chậc" Giang Thanh tặc lưỡi, rồi cầm chai rượu lên uống. Uống đến chai thứ hai rồi mà nhìn Giang Thanh vẫn còn rất tỉnh táo. Phúc vẫn giữ một trạng thái im lặng tột cùng.
"Tôi tự hỏi, anh có yêu Tú không nhỉ? Nhỏ từng kể với tôi, nhỏ muốn cùng anh bỏ trốn, nhưng anh không đồng ý, lại còn lạnh nhạt với nhỏ. Nhỏ tuyệt vọng lắm đấy. Sao anh không đưa nhỏ bỏ trốn?" Giang Thanh vẫn luyên thuyên nói.
"Tú cũng ngốc nhỉ? Nó vẫn đang cố gắng gượng chờ cùng anh bỏ trốn đấy. Liều cả tính mạng để hủy hôn cơ mà. Là anh không muốn hay không dám thế?" Giang Thanh nở nụ cười mỉm, không giống như đang mỉa mai nhưng thật sự lại đang mỉa mai một cách hoàn hảo.
"Hay anh không yêu Tú? Anh cứ nói với tôi, tôi sẽ...."
Bất chợt Giang Thanh bị một tác động rất mạnh, đẩy cô ta ngã bậc lên ghế, phía trên cô là Phúc. "Có cần tôi khóa cái miệng này lại không nhỉ?"
Một thoáng sửng sốt, Giang Thanh quay lại trạng thái ma mị với nụ cười nửa miệng. "Anh định làm gì tôi?"
"Các đường nét trên gương mặt cô hoàn hảo như vậy, đôi môi vô cùng đẹp đẽ nhưng uổng quá, chỉ biết nói ra những lời cay độc. Tôi nên chặn nó lại nhỉ?"
Giang Thanh lại trông ngóng từ câu nói mờ ám đó, chớp mắt vài cái. Phúc lại một lần nữa thu hẹp khoảng cách giữa hai người. Đến khi Giang Thanh lại ngu ngốc nhắm mắt chờ đợi thì Phúc đút điếu thuốc vào miệng cô ta. Giang Thanh bất ngờ hút một hơi sâu rồi bật mình dậy, ho sặc sụa. Phúc thì tựa ra đằng sau, cười. "Cô vẫn mong đợi một nụ hôn từ tôi sao? Ngu ngốc quá đấy."
Lần đầu hút thuốc lại hút một hơi sâu như vậy, Giang Thành hồ rất nhiều, đến nỗi cổ họng có cảm giác nổ tung như một quả boom. Cơn ho vừa dứt Giang Thanh ổn định lại sắc thái bình tĩnh rồi lại nhào vào lòng Phúc. "Sao lại ngu ngốc? Càng nhiều thử thách thì tôi càng hứng thú muốn chinh phục thôi."
"Vậy sao?"
"Anh càng thử thách tôi, anh sẽ càng thấy bản lĩnh của tôi, tôi không giống những đứa con gái tầm thường khác. Anh sẽ hứng thú với tôi thì sao? Phải không? Tôi không bánh bèo như ai đó của anh đâu."
"Hay. Hay lắm" Bỗng một giọng nói khác vang vọng vào trong phòng, cánh cửa kia đã mở ra lúc nào không hay, và đứng ở đó là Tưởng Đình. Phúc và Giang Thanh đều đưa mắt ra hướng cánh cửa đó. Phúc đẩy Giang Thanh ra khỏi người mình, lãnh đạm rút một điếu thuốc ra, châm lửa.
"Hey hey. Không mời tôi vào à?" Tưởng Đình khoác tay dựa vào thành cửa.
"Đóng cửa lại. Ồn quá." Phúc nhả khỏi ra mù mịt một góc.
Tưởng Đình biết câu ồn quá không phải ám chỉ những thứ tạp âm đằng sau cánh cửa mà chính là nói mình, không một chút nỗi nóng nào, vẫn cười tươi, đóng cửa rồi tiến lại bàn rượu. "Lão đại của tôi hôm nay lại uống rượu, hút thuốc nhiều đến mức này. Có phải có chuyện gì buồn bực lắm không?"
Phúc im lặng. Giang Thanh tiếp lời giùm "Người yêu bé nhỏ của lão đại anh vừa mới gặp tai nạn. Bản thân cảm thấy bất lực nên bực chết đi được." Vừa nói cô ta vừa cười giảo hoạt.
"Haha. Không ngờ lão đại tôi lại vẫn còn vương vấn tình ải chán."
"Cậu dám nói cậu không có một chút lo lắng gì về cô ấy?" Phúc lạnh lùng nhìn Tưởng Đình.
Tưởng Đình vẫn ngây ngô cười "Ai chứ? Tôi làm gì có ai mà lo lắng? Lão đại anh say rồi sao?"
Phúc định nói là Tú nhưng lại thôi. Nhớ lại Tưởng Đình là một người vô cùng đào hoa, thấy vật ngon của lạ, có chút hứng thú vậy thôi. "Được uốn rượu."
Hai người vui vẻ cụng vào nhau.