Đừng Nghĩ Ly Hôn

chương 51: tiên sinh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngay khi cậu vừa nói ra khỏi miệng, bầu không khí cứng ngắc ngưng trệ.

Cố Dương cũng mới phản ứng được mình nói cái gì, nhất thời ảo não xanh cả ruột.

Sắc mặt Lục Ngôn cũng tối sầm đến cực hạn, thậm chí cong môi lên, tức cười, đột nhiên dùng sức đẩy một cái, đặt người trên tường, híp mắt chậm rãi nói: "Em lặp lại lần nữa?"

Chia tay? Đừng hòng mơ tới.

Cả đời cũng không thể, hắn sẽ không cho phép chuyện này xảy ra.

Cố Dương bị nhấn trên tường, nhìn thấy ánh mắt đáng sợ của Lục Ngôn, vừa có lỗi vừa sợ hãi, trong lòng hối hận muốn chết tại sao trong đầu nghĩ gì cũng nói ra thế này, ước gì quay ngược thời gian xoá sạch suy nghĩ của bản thân.

Thực ra, đời trước cũng đã từng xảy ra chuyện tương tự.

Cố Dương quá đau, không tiện nói thêm, luôn cảm thấy đây vấn đề của mình, ban đầu nhẫn nhịn, sau đó thấy Lục Ngôn luôn nhân nhượng, càng cảm thấy mình có lỗi với hắn, nghĩ nếu như đổi một người khác, nếu không phải mình, khả năng không nằm trong hoàn cảnh này. Giữa bọn họ không thích hợp.

Sau một đêm, Cố Dương đỏ mắt lên, toàn thân như nhũn ra, bò dậy mặc quần áo, rửa mặt xong, từ buồng tắm đi ra nhìn thấy Lục Ngôn mặc âu phục tuấn mỹ, nhớ lại đêm qua, tháng ngày tích lũy, cậu mở miệng nói: "Chúng ta tách ra một quãng thời gian đi."

Lục Ngôn biến sắc, không biết bổ não cái gì, lại nói: "Em muốn ly hôn?"

Khi đó, ánh mắt Lục Ngôn tương tự như bây giờ, không rõ là đang khiếp sợ, căm tức hay hoảng loạn.

Cố Dương cũng không có ý định muốn ly hôn, chỉ là cậu muốn lảng tránh phương diện kia, cảm thấy có chút quá mức thường xuyên, không chịu được. Cậu nhịn một đoạn thời gian thật lâu, Lục Ngôn lại phải vì cậu mà nhân nhượng khắc chế. Trong lúc đó, cậu tra thông tin trên mạng, thậm chí xem video, người khác không phải như thế. Cho nên Cố Dương cảm thấy hẳn là giữa bọn họ không thích hợp.

Cậu nói lời này ra, tâm tình cũng không vui nổi, Lục Ngôn phản ứng rất lớn, giống như một giây sau sẽ hoảng loạn chạy trốn bản thân, không có cảm giác an toàn, sau khi lạnh giọng từ chối, lại hận không thể mọi thời khắc dính vào bên người Cố Dương, muốn kiểm soát tất cả hành động của cậu.

Cố Dương muốn nói chuyện với Lục Ngôn, nhưng Lục Ngôn lại tận lực lảng tránh, tựa như sợ nghe được hai chữ ly hôn từ miệng cậu. Điều này làm cho Cố Dương cực kỳ luống cuống.

Một tháng sau, Cố Dương bất ngờ xảy ra tai nạn, trọng sinh về mười năm trước.

Lúc vừa mới trọng sinh, quá nhiều chuyện, ký ức đời trước trở nên mơ hồ hỗn loạn, chờ đến khi lần thứ hai tiếp xúc và ở cùng Lục Ngôn, giống như toàn bộ đều thay đổi, bắt đầu lại từ đầu, cậu cũng dần dần quên đi rất nhiều chuyện, chỉ có đôi khi xuất hiện những chuyện tương tự, mới kích thích ký ức.

Nghĩ tới đây, Cố Dương cực kỳ hối hận lúc trước mình đã đề nghị tạm thời tách ra, ngay cả khi chết đi, cũng không thể nói rõ ràng với Lục Ngôn. Sớm biết sẽ như vậy, cậu tình nguyện nhẫn nhịn, đau thì đau.

Lục Ngôn cảm thấy cậu thất thần, nhéo eo cậu, càng đen mặt.

Cố Dương bị nhéo đau làm cho hoàn hồn, trong mắt nồng đậm áy náy, chủ động vươn tay ôm lấy Lục Ngôn, lấy lòng tựa sát vào hắn, hai mắt đen láy nhìn chăm chú, phản chiếu thân ảnh Lục Ngôn, giọng nói cũng mềm mại, "Xin lỗi, em đang suy nghĩ, em sợ sau này, lỡ như ngày nào đó chia tay, sẽ rất lúng túng, không có cách nào gặp nhau như trước."

Lục Ngôn nghe nói như thế, sắc mặt thoáng hòa hoãn, cực ôn nhu ôm cậu, hôn đỉnh đầu cậu một cái, hết sức bình tĩnh nói: "Sẽ không."

Bởi vì hắn sẽ không để chuyện này xảy ra dù chỉ trong suy nghĩ.

Chỉ cần Dương Dương đồng ý, vấn đề này chẳng là cái thá gì.

"Vậy ý Dương Dương là, cũng thích tôi, đồng ý bên cạnh tôi?" Lục Ngôn xác định lại lần nữa.

Lỗ tai Cố Dương ửng đỏ, gật gật đầu, sau đó lại cảm thấy không đủ, nói: "Ừm! Em yêu anh."

Sau đó, Lục Ngôn ôm chặt người vào lòng ngực, như hận không thể hòa làm một, lòng tràn đầy vui sướng gần như lan ra bốn phía, dường như không khí đều là mật ngọt.

Cố Dương mặt mày cong cong, trong lòng cũng rất vui mừng, nhưng bên trong sự vui mừng ẩn hiện một tia đau buồn âm thầm, tiếp tục như vậy, có thể lại như đời trước, rất đau... Chỉ có thể nhịn cho qua?

Cố Dương thầm than, đời này bọn họ vẫn chưa tiếp xúc thân mật, lại không thể nói, chỉ có thể đi một bước xem một bước.

Nghĩ đi nghĩ lại, Cố Dương chôn mặt trong lồng ngực Lục Ngôn, không nhịn được làm nũng cọ cọ giống như mèo con, khiến tim Lục Ngôn lập tức mềm nhũn, cũng nhìn ra được Cố Dương thật sự yêu hắn, vậy những vấn đề khác đều không còn quan trọng. Những khó chịu trong lòng Lục Ngôn vừa nãy bị quét đi sạch sành sanh, có chút ấu trĩ, cọ cọ Cố Dương, cằm nhẹ nhàng đặt trên đỉnh đầu Cố Dương, ánh mắt ôn nhu như nước.

Cơ thể Cố Dương bỗng nhiên lơ lửng trong không trung, cả kinh run lên một cái, tay theo bản năng nắm lấy đồ vật gần nhất.

Sau đó, phát hiện đó là vải áo trên vai Lục Ngôn, mình thì bị Lục Ngôn bế lên, như ôm đứa nhỏ, nửa ngồi trên cánh tay hắn.

Cố Dương nhất thời xấu hổ đỏ mặt, thấp giọng nói: "Thả em xuống!"

Nếu không phải Lục Ngôn ôm rất chắc, cậu cũng đã nhảy xuống.

Lục Ngôn lại dứt khoát lắc đầu từ chối, nói: "Tôi ôm Dương Dương xuống lầu."

Hắn đang cực kỳ vui, không nỡ buông Dương Dương ra một giây nào hết.

Cố Dương cúi đầu, lúng túng đặt tay trên vai Lục Ngôn, làm thế nào cũng không xong, cả người bất giác khẽ run, nói: "Lục tiên sinh, như vậy quá nguy hiểm."

"Dương Dương đang nghi ngờ bắp thịt của tôi để trang trí thôi à? Ôm thêm một người như em cũng không thành vấn đề." Lục Ngôn nhướn mày, ngửa đầu nhìn cậu không chớp mắt.

Cố Dương không có chỗ để trốn, biểu tình càng quẫn bách, cả người căng thẳng, muốn đào cái hố chui xuống.

Người này, vừa mới đồng ý quen nhau... thân mật một chút là chuyện bình thường mà?

Quá, quá chán ngán.

Cố Dương cũng không phải không muốn, nhưng thật sự rất xấu hổ. Số tuổi không lớn bằng Lục Ngôn, da mặt cũng không dày được như hắn.

"Hơn nữa, quan hệ giữa chúng ta đã thay đổi, Dương Dương còn muốn gọi tôi Lục tiên sinh sao? Vẫn nên đổi xưng hô thân mật một chút chứ?" Lục Ngôn cười như không cười, hơi thở nam tính, trong mắt ngậm lấy ý tứ trêu ghẹo, khiến người khác nhìn thấy vừa xấu hổ vừa mềm mại.

Cố Dương vô thức nắm chặt áo hắn, mím chặt môi, mặt đỏ đến nỗi như bị hun khói, nhỏ giọng, "... Không đổi."

Lục Ngôn cũng không cưỡng cầu, nhìn cậu đỏ mặt đã làm cho tâm tình hắn vô cùng tốt, còn ý vị thâm trường cười nói: "Thực ra gọi tiên sinh cũng không tồi, có cảm giác rất đặc biệt."

Ban đầu Cố Dương nghe không hiểu, nhưng tốt xấu gì đã sống thêm mười năm, bị tên lưu manh trước mắt này làm hư, lập tức hiểu được hắn nói gọi tiên sinh rất đặc biệt là vào lúc nào, trợn tròn mắt, thẹn quá hóa giận, không nhịn được đạp một phát.

Từ sau giây phút thổ lộ kia, Lục Ngôn bắt đầu thay đổi, xé rách lớp mặt nạ cấm dục nhã nhặn lịch thiệp thường ngày, lộ ra bộ mặt thật, không đứng đắn, cười rộ lên, suốt ngày chỉ muốn trêu chọc Cố Dương.

Lục Ngôn bị Dương Dương đang xấu hổ đạp một phát, dường như không đau chút nào, nụ cười vẫn xán lạn như trước, dễ dàng ôm Cố Dương xuống lầu.

Cả ngày, Cố Dương đều dính chặt vào Lục Ngôn, thật giống như không thể tách rời nhau.

Cố Dương thẹn thùng đến đòi mạng, Lục Ngôn lại đặc biệt hưởng thụ, nếu như có thể, hắn còn muốn có sợi dây thừng trói bọn họ lại với nhau.

Bị Lục Ngôn nhiễu loạn, sủi cảo mẹ Cố làm cho cậu mang đến đây cũng quên mất, bỏ cả đêm! Lúc Cố Dương nhớ tới, vội nhảy lên, chạy thật nhanh lên phòng mình, mang hộp sủi cảo trong ba lo ra, chạy xuống lầu thẳng đến trước mặt Lục Ngôn, một mặt ảo não, "Em quên mình mang sủi cảo, hôm qua về đã muốn cho anh ăn."

Lục Ngôn liếc mắt nhìn hộp sủi cảo, cười nói: "Dương Dương gói?"

Cố Dương đưa ngón tay gãi gãi mặt, hơi lúng túng, "Có một ít là em gói, hình dáng không đẹp lắm..."

Lục Ngôn mỉm cười: "Như thế này."

Cố Dương vội biện giải cho mình, "Thực sự cũng không phải rất xấu, ít nhất không bị vỡ, đúng không?"

Lục Ngôn nói: "Đúng."

Cố Dương: "..." Không biết nên nói cái gì cho phải.

"Đã vậy rồi, hẳn là cũng không thể ăn, em sẽ vứt đi." Cố Dương nói xong, cầm hộp sủi cảo muốn đi đổ, lại bị hắn tóm lại.

Lục Ngôn nói: "Bây giờ là mùa đông, để một đêm chắc không sao, hơn nữa tôi cũng muốn ăn sủi cảo Dương Dương tự tay gói."

Cố Dương dừng một chút, hơi do dự, liếc mắt nhìn mấy cái sủi cảo dính vào nhau, "Chắc không ăn được đâu..."

Nhưng Lục Ngôn rất kiên nhẫn, giữ hộp sủi cảo lại, mang tới lò vi sóng.

Qua hai phút, hắn lấy sủi cảo ra, đặt lên bàn, gắp một cái, bỏ vào trong miệng, nhai kỹ nuốt chậm.

Cố Dương nhìn, có chút sốt sắng, "Thế nào?"

Lục Ngôn cười nói: "Ăn rất ngon."

Cố Dương nghiêng đầu, cũng gắp một cái lên ăn, quả nhiên không ngon bằng ngày hôm qua, cậu nói: "Vậy lần sau em sẽ làm cho anh ăn."

Đáy mắt Lục Ngôn đậm ý cười, nhẹ giọng nói: "Được."

Cố Dương nhìn, cũng cười theo, trong lòng còn muốn nhất định phải luyện tập thêm, lần sau gói thật đẹp cho Lục Ngôn ăn.

Một ngày đi qua rất nhanh, đến buổi tối.

Lục Ngôn rất tự nhiên hỏi: "Ngủ phòng của em, hay là tôi?"

Cố Dương giật mình, lỗ tai ửng đỏ, nhưng vẫn dùng hành động trả lời, cầm mình gối đặt bên cạnh Lục Ngôn, chui vào trong chăn.

Lần này vẫn nằm trên một chiếc giường đêm trước, nhưng tâm tình hoàn toàn khác nhau, rất hồi hộp, tim đập loạn nhịp.

Cậu cuộn mình thành con tôm nhỏ, cách Lục Ngôn một khoảng, nghiêm túc nói: "Anh không thể làm bậy."

Vừa nhớ tới việc kia, cậu chỉ sợ, còn chưa nghĩ ra ứng đối như thế nào, làm sao mới có thể không đau đến vậy.

Lục Ngôn một mặt vô tội, "Tôi có thể làm cái gì?"

Cố Dương nguýt hắn một cái, "Anh biết."

Lục Ngôn cười cười, "Được, tôi nghe lời Dương Dương."

Sau đó, trong chăn giật giật, Lục Ngôn đến gần, ôm Cố Dương vào trong lòng. Cố Dương nghĩ thầm chỉ là ôm ngủ cũng không có gì, bọn họ đã xác định quen nhau rồi không phải sao. Vì vậy, cậu không giãy giụa nữa, trái lại thành thục tìm vị trí thoải mái nhất trong lồng ngực Lục Ngôn, nhắm mắt lại, ngủ say.

Ngược lại là Lục Ngôn, ôm người vào trong ngực vô cùng thỏa mãn, nhưng con người lòng tham không đáy, có rồi lại muốn nhiều hơn, điều này sẽ làm cho người ta đau khổ.

Ở trong bóng tối quá lâu, thực sự buồn ngủ không chịu được, hắn mới không chống đỡ nổi, mí mắt tiu nghỉu xuống, ôm Cố Dương ngủ thiếp đi.

Lục Ngôn không ngờ, đêm nay, hắn rơi vào một giấc mơ dài.

Hắn mơ tới tương lai, rất khác với hiện tại.

Hắn cũng không có cơ hội gặp Dương Dương sớm như vậy.

Ba mẹ nuôi Dương Dương bị tai nạn giao thông mà qua đời, Dương Dương bị bác mình đuổi ra, một thân một mình lần mò kiếm sống, trải qua cuộc sống vô cùng khổ cực.

Hắn mang Dương Dương về nhà, chăm sóc.

Hắn và Dương Dương yêu nhau, còn đã kết hôn rồi.

Mà cuối cùng... Dương Dương ra đi.

Lục Ngôn bàng hoàng tỉnh giấc khỏi ác mộng, sắc mặt tái nhợt khó coi, rõ ràng ban đêm mùa đông, sau lưng hắn lại bị mồ hôi lạnh làm ướt đẫm, như rơi vào hầm băng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio