Đừng Nghĩ Ly Hôn

chương 75: phỏng vấn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngày hôm sau, là tiệc tri ân. Tất cả học sinh đều đến tham dự.

Trước đó, mọi người biết Cố Dương và Đào Tử An có điểm môn ngang ngửa nhau, đều là cử nhân khoa học tự nhiên.

Là học bá trong trường, ai nấy cũng mừng thay hai người.

Trong lớp, một đám vây nhau nói chuyện.

"Trâu bò! Vạn tuế! Lớp chúng ta có đến tận hai cử nhân!"

"Mẹ hỏi tôi tại sao quỳ chơi điện thoại."

"Tôi đau lòng quá, đều học như nhau, tại sao người ta cao hơn tôi mấy chục điểm, lẽ nào đại não của chúng ta cấu tạo khác nhau?"

"Vote đập đầu vào tường!"

"Hai đại học bá có thể dùng sổ tay của mình kiếm tiền, chắc chắn bán hết! Tôi là người đầu tiên mua bách khoa toàn thư cho em trai mình!"

Bọn họ học ở trường cấp ba trọng điểm trong thành phố, tỉ lệ đậu đại học cao tới tám mươi bảy phần trăm, đặc biệt là những học sinh mũi nhọn lớp , nhưng đối mặt với hai cử nhân Cố Dương và Đào Tử An, vẫn nghi ngờ bản thân không được thông minh, cảm thấy mình không xứng ở lớp trọng điểm, tâm lý vô cùng ngưỡng mộ.

Tiệc tri ân được tổ chức ở một nhà hàng gần trường.

Bọn học sinh ước định thời gian, lục tục đến đông đủ, hai cử nhân đương nhiên bị mọi người vây quanh chúc mừng, còn hỏi hai người định báo danh đại học nào.

"Này còn phải hỏi hả? Đương nhiên là Thanh Bắc rồi!"

"Đó còn phụ thuộc vào chuyên ngành, nhưng dù sao vẫn có thể chọn bất kỳ trường nào mà mình muốn."

"Lớn lên đẹp trai, đầu óc còn thông minh như vậy, ông trời thực sự quá thiên vị!"

"Đúng vậy, quả thực là vương giả! Tôi tuyên bố, từ hôm nay trở đi, tôi và Cố Dương, Đào Tử An chính là anh em cùng cha khác mẹ!"

Cố Dương bị vây khen, mặt hơi đỏ, cảm thấy mọi người quá mức khoa trương, cũng không biết nên đáp lại thế nào, tính cách hướng nội lại bộc phát, ngón tay chạm vào mặt một cái, bắt đầu luống cuống. Khác xa với cậu, Đào Tử An rất thản nhiên, dáng vẻ ta đây đệ nhất thiên hạ, còn rất muốn ăn đòn mà nói: "Đáng tiếc lúc tôi thi tốt nghiệp trung học bận quá, lý có câu đề chưa viết xong, nếu không thì đã thi tốt hơn rồi."

Lời này quá mức thiếu đòn, có điều đúng là y nộp bài từ sớm, có người cũng rất buồn bực, "Ngày đó ông vội đi làm à?"

Đào Tử An đàng hoàng trịnh trọng nói: "Cứu vớt thế giới."

Mọi người: "???"

Đương nhiên không tin, chỉ có điều tất cả mọi người đã quen với Đào Tử An trung nhị, ở chung lâu nên cảm thấy rất đáng yêu, còn phối hợp với y. Vào lúc này, bạn học đều dùng ánh mắt từ ái nhìn y, "Phải phải, ông nói gì cũng đúng."

Thực tế trong lòng đang dâng lên lo lắng —— An An trung nhị lên đại học bị bắt nạt thì làm sao bây giờ?

Cố Dương và mọi người nghĩ giống nhau, nhìn nhau truyền tin. Sau này ai học chung trường với Đào Tử An, nhất định phải che chở chăm sóc thật tốt cho An An.

Không bao lâu, liên hoan bắt đầu, người trẻ tuổi phấn chấn năng nổ, bầu không khí cực kỳ náo nhiệt, các nam sinh còn đề nghị muốn uống rượu.

Thầy giáo cũng không phản đối, nói học sinh đã là người lớn, có thể uống, nhưng không được uống nhiều.

Nam sinh hoan hô, lập tức gọi nhân viên phục vụ mang rượu đến.

Trên bàn mọi người hàn huyên rất nhiều, cảm giác ba năm vừa rồi trôi qua quá nhanh. Có vài nữ sinh nhạy cảm, cầm giấy ăn âm thầm lau nước mắt.

Giáo viên chủ nhiệm ôm bó hoa nâng ly, chạm ly với học sinh, cười nói:

"Chúc các trò tương lai sáng lạn! Bay xa vạn dặm! Các trò là học sinh giỏi nhất của thầy! Rất tuyệt!"

Khi đi học, giáo viên chủ nhiệm chỉ tiếc mài sắt không nên kim, đốc thúc bọn họ học tập, trách mắng bọn họ nói chuyện ồn ào đứng xa mà còn nghe thấy, là lớp học kém nhất ông từng dạy, nhưng bây giờ, thầy giáo vui mừng nói bọn họ là học sinh giỏi nhất.

Trước sau mâu thuẫn, một đám học sinh nghe có hơi buồn cười, trong lòng cũng rất cảm động.

Liên hoan gần kết thúc, tất cả mọi người đang cười đùa, nhưng cũng không quá cam lòng rời đi. Nhà hàng gần trường nhất, lớp lựa chọn đến đây liên hoan không chỉ có mình lớp trọng điểm, mà còn đụng phải lớp .

Cũng chính lớp trước đây của Cố Hưng Huy, sau khi Cố Hưng Huy chuyển trường, học lớp khác cũng không tốt hơn cho lắm. Tính cách của gã vốn chả ra sao, tự cao tự đại khiến người chán ghét, cố tình gã còn không hề biết tự giác. Học sinh ở đây đều cố gắng học tập nên mặc kệ gã, nhưng sau khi gã chuyển trường thì khác, gã chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, nhìn thấy người ngang ngược hơn mình, ngay lập tức làm chân chó chạy việc. Hơn nữa trường học kia không thể so được với trường cũ, tâm tính gã không đoan chính, ban đầu thành thích đã bị xuống dốc, cuối cùng tổng điểm tốt nghiệp không tới điểm, ngay cả khoa chính quy cũng chưa đạt nổi.

Cố Hưng Huy oán hận Cố Dương, cảm thấy cậu là người đã hại gã.

Lần này, nghe bạn bè nói đến tiệc tri ân, gã cũng muốn đến xem xem Cố Dương thế nào, tâm địa cực kỳ ác độc ngóng trông Cố Dương thất bại, ngóng trông người tên Lục Ngôn kia thực ra vì muốn cướp đoạt tài sản Cố gia mới nhận nuôi cậu, lừa gạt tới tay sau đó quay đầu đá cậu đi.

Sau khi Cố Hưng Huy biết thành tích thi vào đại học, buổi tối mơ một giấc mơ, chuyện xảy ra trong mơ hoàn toàn khác xa với hiện thực. Cha mẹ ruột gã xảy ra tai nạn xe cộ nên qua đời, Cố Dương chuyển tới nhà gã, bác rất ghét Cố Dương, sai khiến đủ điều, chờ Cố Dương thành niên thì lập tức đuổi ra ngoài. Còn gã trong mơ sống rất tốt, đậu đại học, có bạn gái xinh đẹp, còn tiếp nhận xưởng của cha mẹ Cố, sinh hoạt thoải mái.

Nhưng vừa tỉnh lại, hiện thực cho gã một cái tát thật đau. Gã rất không cam tâm, cảm thấy mọi chuyện không thể như vậy, gã muốn nhìn thấy Cố Dương thê thảm như trong mơ. Dựa vào ý nghĩ này, gã đến nhà hàng.

Nhìn thấy Cố Dương cười nói lẫn trong đám người rất vui vẻ, biểu tình Cố Hưng Huy càng oán độc.

Gã đi tới, miễn cưỡng tỏ vẻ mỉm cười, nói: "Cố Dương, tao có lời muốn nói với mày, ra ngoài một chút."

Cố Dương nghe thấy, nghi hoặc quay đầu lại, trong khoảng thời gian ngắn dĩ nhiên cảm thấy người trước mắt có chút xa lạ, giật mình thiếu chút nữa không nhận ra ai. Hết cách rồi, hai năm qua cậu chưa từng gặp lại Cố Hưng Huy.

Cố Dương không ngốc, một người ghét cậu tự dưng nói có chuyện muốn nói thì chẳng phải chuyện tốt đẹp gì, cậu trực tiếp từ chối, "Tao với mày không quen biết, không có gì để nói."

Cố Hưng Huy cắn răng, "Cố Dương, mày đừng quá đắc ý!"

Cố Dương không nói, không muốn nói chuyện với đứa mình ghét, vậy là quá đắc ý?

Đào Tử An ngồi bên cạnh lại nở nụ cười, nói: "Bạn thân của tao tại sao không thể được đắc ý? Dương Dương là cử nhân khoa học tự nhiên năm nay, không đắc ý, lẽ nào đến lượt cái loại rác rưởi như mày?"

Cố Hưng Huy khác nào nghe sấm sét giữa trời nắng, thiếu chút nữa đứng không vững. Tuy gã biết lúc mình chuyển trường, thành tích Cố Dương tiến bộ rất nhiều, nhưng... cử nhân khoa học tự nhiên? Làm sao có chuyện đó?!

Lúc Cố Hưng Huy thi tốt nghiệp thất bại, người mình ghét lại có thành tích vô cùng tốt, đâu chỉ không thê thảm giống như trong mơ, còn tốt hơn gấp ngàn lần. Gã không có gì sánh nổi với Cố Dương!

Hơn nữa lúc này, gã còn nhìn thấy Đào Tử An ghé vào tai Cố Dương nói gì đó, Cố Dương nở nụ cười. Cố Hưng Huy cảm giác như hai người biết rõ chuyện gã phải học lại, nụ cười kia là đang cười nhạo mình, lúng túng bao phủ gã, làm cho gã phát run.

Cố Hưng Huy căm hận trừng mắt nhìn Cố Dương, khác nào ác quỷ, sau đó quay đầu rời đi.

Cố Dương mới vừa nghe Đào Tử An kể chuyện cười làm cho hoang mang, cho nên... Người này rốt cuộc là tới làm gì?

Tiệc tri ân kết thúc, bọn học sinh lục tục chuẩn bị rời đi.

Còn Cố Hưng Huy xúi giục Hứa Uy Cường, muốn thừa dịp học sinh giải tán về nhà, dẫn Cố Dương tới một hẻm nhỏ, đánh gãy tay chân của cậu. Hứa Uy Cường đương nhiên cũng không muốn Cố Dương dễ chịu, chỉ là Cố Dương được bảo vệ quá chặt chẽ, phải làm sao đảm bảo thành công.

Cố Hưng Huy nói: "Người họ Lục kia còn chưa tới, tôi lấy chuyện ba mẹ dẫn Cố Dương đến, nhất định nó sẽ tin, chuyện này để tôi lo. Hơn nữa nó là cử nhân đại học, chiều nay nhận phỏng vấn lên truyền hình, còn ông lại bị nó làm hại tạm giam không được lên đại học, ông cam tâm?"

Thành tích Hứa Uy Cường kém, là được cha mẹ dùng tiền miễn cưỡng nhét vào trường, cho là cậu ta có thể đậu đại học nào đó trong đó, kết quả toàn bộ mất trắng. Sau khi có kết quả thi tốt nghiệp, cha mẹ cậu ta quyết định cho đi làm, không cần học đại học.

Điều này rõ ràng là vì cậu ta không chú trọng học tập mà ra, nhưng cậu ta đem chuyện này đổ lên đầu Cố Dương, cảm thấy nếu lúc trước Cố Dương hào phóng không truy cứu, căn bản sẽ không như vậy.

Cố Hưng Huy và Hứa Uy Cường cùng một loại người, tự mình gây nên, lại đi trách người khác, chưa bao giờ nghĩ về bản thân.

Hai người lén lút bàn bạc một phen, nhưng ngay cả một bước cũng không làm được, kế hoạch chết yểu trong bụng.

Cố Dương đứng trước cửa nhà hàng chờ Lục Ngôn, hoàn toàn không biết, bạn tốt của mình Đào Tử An đã lôi người đến hẻm nhỏ đánh cho một trận, sau đó không bao lâu, Lục Ngôn đi tới, ngồi chồm hổm xuống, nhìn hai tên cá khô trên đất, âm trầm hỏi: "Nghe nói, các cậu muốn đánh gãy tay chân tiểu thiếu gia của tôi?"

Kế hoạch của Cố Hưng Huy bày ra, toàn bộ đều hoàn trả trên người mình, đau đến nỗi sắc mặt trắng bệch run rẩy, lại bị bịt miệng, một chút âm thanh cũng không phát ra được.

Buổi chiều, Cố Dương và Đào Tử An nhận phỏng vấn.

Tất cả các giáo viên và thầy hiệu trưởng đều rất tự hào về Đào Tử An và Cố Dương, nhưng cùng lúc, thầy chủ nhiệm đã từng gặp Đào Tử An trung nhị vô cùng lo lắng, chỉ lo lơ là một chút y sẽ nói ra mấy lời doạ người. Vì vậy, ông căn dặn Đào Tử An lần nữa, nói cái gì nên nói, nói cái gì không nên nói.

Thầy chủ nhiệm xoa xoa đầu y, phiền muộn không chịu được, chỉ có thể xin nhờ Cố Dương giúp đỡ để ý, thấy không ổn, phải ngăn lại.

Cố Dương ngoan ngoãn gật đầu, "Chủ nhiệm yên tâm."

Sau đó, phóng viên bắt đầu phỏng vấn hai người, câu thường hỏi, đương nhiên phương pháp học tập.

Cố Dương trả lời rất nghiêm túc, cũng đúng quy đúng củ, "Em thích đọc nhiều sách, mở mang tầm mắt, học được rất nhiều khiến thức, ngoài ra, em còn để ý những lỗi sai, dùng bút màu đánh dấu, thuận tiện ôn tập, để những đề tương tự không mắc lỗi, rèn luyện những đề nâng cao, còn phải nắm chắc kỹ năng..."

Đến phiên Đào Tử An, dưới ánh mắt sáng quắc của thầy chủ nhiệm, cũng trả lời rất bình thường, chỉ là đã gặp qua thì không được quên, nghe cũng rất muốn ăn đòn.

Tiếp đến, phóng viên lại hỏi thêm mấy vấn đề, câu cuối cùng là hỏi sau khi học tập, cả hai làm gì để giảm bớt áp lực.

Cố Dương nói: "Chơi game, tuy nhiên hai tháng vừa rồi ôn tập thi tốt nghiệp, bị tụt level, bây giờ mới tăng trở lại."

Sau đó, micro đưa cho Đào Tử An.

Đào Tử An nhíu mày, nghiêm túc nói: "Em không có áp lực gì, học tập quá dễ dàng, hơn nữa em không có thời gian, em còn phải vội vàng đi cứu vớt thế giới..."

Lời còn chưa nói hết, Cố Dương bưng kín miệng y.

Đào Tử An quay đầu, tủi thân nhìn cậu, như con chó làm nũng.

Cố Dương bị y nhìn như thế, tim mềm nhũn, hoàn cảm thấy thầy chủ nhiệm đúng là quá đáng, trung nhị thì làm sao? Trung nhị cũng không phạm pháp, còn đáng yêu!

Cố Dương cầm lấy micro, anh em tốt ôm vai Đào Tử An, cười thật tươi, "Không sai, An An vội vàng cứu vớt thế giới, nên lúc thi mới không đạt kết quả cao nhất. Chúng em phải chiến đấu, không sợ bất kỳ nguy hiểm nào, tay sai của thần Quang Minh ẩn dưới các người, cứ việc phóng ngựa đến đây!"

Phóng viên: "???"

Cái gì? Cái gì cơ? Tôi già rồi? Không theo kịp thời đại?!

Một nhóc trung nhị chưa tính, một nhóc nữa cũng bị kéo theo.

Xong xong.

Thầy chủ nhiệm nhìn, mái tóc vốn thưa thớt lại rơi hơn chục cọng, đưa tay che ngực, chỉ muốn uống thuốc trợ tim.

Nhờ vào lần phỏng vấn này không chỉ phát lên TV, còn phát sóng trực tiếp trên mạng. Rất nhiều người hiếu kỳ với cử nhân năm nay, người xem cũng không ít.

Bọn họ cũng không ngờ tới, cử nhân lại là thiếu niên trung nhị, xem vui vẻ, lượt xem cũng nhiều hơn các buổi phát sóng của cử nhân đại học khác.

"Ha ha ha ha ha ha còn có kiểu học bá này hả? Đúng là đáng yêu mà."

"Xấu hổ quá! Nhớ khi còn bé mình cũng muốn cứu vớt thế giới."

"Không lừa các cậu nữa, thực ra tôi chính là tay sai của tổ chức phái tới hì hì hi."

"Chỉ có một mình tui cảm thấy hai người rất giống CP à? Ôn nhuận sủng nịch học bá công X trung nhị ngốc manh học thần thụ, quá chuẩn!"

"Lầu trên! Bồ không cô đơn! Tui đây tui đây!"

"Cái gì? Sai rồi sai rồi! Này rõ ràng là trung nhị trung khuyển công X nhân thê tiểu khả ái thụ, được không?!"

"Nhìn thấy động tác che miệng rất ngọt ngào! Tay nhỏ đụng phải môi rồi! Khà khà khà!"

"Tui chỉ muốn nói, cử nhân bây giờ phải đẹp trai đến vậy hả? Hoàn toàn có thể đi làm minh tinh, tui đau lòng quá hu hu hu hu!"

"Lớn lên đẹp trai lại còn thông minh, cái gọi là rõ ràng có thể dựa vào gương mặt nhưng vô tình lại còn có tài đây hả? Xin lỗi nam thần, em nhảy tường."

"A a a a a a a a a a a a! Thật đáng yêu! Dương Dương tui có thể! Tui thật sự có thể!"

"Lầu trên điên mất rồi ha ha ha ha, có điều tui cũng là nam sinh mà còn cảm thấy bọn họ rất đáng yêu."

...

Lục Ngôn đang xem phát sóng trực tiếp: "...???"

Dân trên mạng bây giờ đều gan to vậy sao? Cái gì mà CP??!

Dương Dương là của hắn!!!

Lục tiên sinh tức giận thành con cá nóc.

__________

Tác giả có lời muốn nói: Đào Tử An: Tôi đi cứu vớt thế giới, đến để lấy danh cử nhân, các người không cần lo lắng cho tôi OvO

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio