Đừng Nghĩ Ly Hôn

chương 77: quân huấn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nghỉ hè sau khi thi tốt nghiệp, hầu như thời gian là Cố Dương đều ở cùng Kiều An Na, đến khi Lục Ngôn tới, biến thành ba người cùng đi chơi.

Lục Ngôn thấy Kiều An Na không vừa mắt, cảm thấy bà cướp đi thời gian chung đụng của mình và Dương Dương; Kiều An Na cũng thấy Lục Ngôn không vừa mắt, một tên cáo già tâm tư thâm trầm không có ý tốt.

Trong mối quan hệ thế này, giọng điệu tự nhiên không được tốt, người kẹp súng người mang côn, rõ ràng đang chế giễu lẫn nhau. Bầu không khí mặc dù không đến nỗi giương cung bạt kiếm, nhưng cực kỳ khó đỡ.

Cố Dương bị kẹp ở giữa, giống như miếng bánh quy có nhân, thể nghiệm cảm giác khó nói thành lời của người chồng đứng giữa mẹ mình và vợ.

Cố Dương thỉnh thoảng dỗ người này, rồi lại quay sang dỗ người kia. Sau đó phát hiện hai người này càng đấu càng mạnh hơn, cậu quyết định không quan tâm nữa, chạy đi trò chuyện với những du khách khác.

Lục Ngôn và Kiều An Na đều hiểu rất rõ Cố Dương, biết cậu hơi sợ người lạ, căn bản rất khó ở chung với người khác, chớ nói chi là chủ động đi tìm người nói chuyện. Đây rõ ràng cho thấy đang tức giận.

Vì vậy, hai người liếc mắt nhìn nhau, một mặt lạnh lùng ghét bỏ, nhưng vì Cố Dương, vẫn miễn cưỡng thu liễm tâm tình, ít nhất nhìn bên ngoài xem như hoà thuận.

Chơi một thời gian.

Ngày tháng , Cố Dương bay trở về trong nước, chuẩn bị thu dọn hành lý, đến trường đại học báo danh.

Bởi vì ngày phải tham gia quân huấn bắt buộc, hơn nữa đi mấy ngày, có rất nhiều chuyện phải làm, chẳng hạn như tiệc định hướng, hoạt động phá băng, tuyển dụng học sinh, còn phải thích ứng trường học, làm quen với bạn học, vân vân...

Là Lục Ngôn đi cùng cậu đến trường học, toàn bộ hành trình đều đi theo bên cạnh hắn.

Lái xe vào trong trường học xong, trước hết phải đi làm thủ tục báo danh không mất nhiều thời gian, xếp hàng tìm vị trí lại khá tốn thời gian. Lục Ngôn người cao mắt sắc, một chút đã tìm thấy học viện ngoại ngữ. Cố Dương thấy nhiều người ầm ỹ, còn rất chen chúc, nên để Lục Ngôn chờ ở bên ngoài, cậu đi làm.

Khi đến, một cô gái cao gầy đi bên cạnh Cố Dương, giới thiệu khuôn viên trường học cho cậu.

Nàng là nhân viên mới tiếp đón tân sinh, vì phòng chẳng may tân sinh lạc đường, dẫn họ đến ký túc xá.

Tỉ lệ nam nữ ở trường đại học Thanh Bắc mà nói, là nam sinh nhiều một chút, nhưng ở học viện ngoại ngữ, mặc dù nam sinh không đến nỗi xem là quốc bảo, nhưng số lượng luôn luôn ít hơn so với nữ sinh. Cho nên nàng chợt liếc nhìn vẻ ngoài tân sinh đẹp trai quá mức, hết sức động lòng, nhưng không ngờ, còn nhìn thấy một người nam nhân cao lớn điển trai, khiến người nhất thời nói không ra được lời nào.

Ngọa tào.

Gien nhà này cũng quá tốt đi mất!

Cô gái trợn to mắt, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nhưng trong lòng không hề bình tĩnh chút nào. Trước mắt là hai soái ca có vẻ đẹp khác nhau, vóc người xuất chúng, quá đẹp mắt rồi! Tuy nói không phải của mình, nhưng nhìn thôi đã thấy sung sướng, cảm giác hôm nay vận may đến tới chân.

Cô gái cười hỏi: "Xe của hai người đậu ở đâu? Tôi giúp hai người lấy hành lý, dẫn đến ký túc xá."

Lúc thấy xe của bọn họ, nàng sợ hãi chớp mắt mấy lần, hoá ra là công tử nhà giàu, không trách thoạt nhìn khí chất ngời ngời như vậy.

Bởi vì phải học nội trú, hành lý cũng không ít, nàng tình nguyện đến giúp đỡ người, đương nhiên không thể để nàng chuyển vật nặng, chỉ xách một cái túi lấy lệ, tất cả đều trên tay Lục Ngôn và Cố Dương. Đặc biệt là Lục Ngôn, một va li hành lý lớn, ba lô máy vi tính túi linh tinh, không ít đồ đạc, nhưng vẫn rất dễ dàng, khiến người khác nhìn rất bội phục.

Không chỉ có như vậy, cô gái còn tiện đường giới thiệu phòng ăn, thư viện cho Cố Dương, phát hiện nam nhân anh tuấn cao lớn kia vừa lấy một túi đồ trên tay đứa em nhỏ, tựa như đau lòng cậu sẽ mệt.

Đây cũng quá cưng chiều rồi?

Cô gái vô cùng cảm động tình "anh em" nhà này, không nhịn được cảm khái một câu: "Tình cảm anh em hai người thật tốt."

Cố Dương nghe cũng sững sờ, lắc đầu cười nói: "Chúng tôi không phải anh em."

Cô gái nghi hoặc, không phải anh em?

Nàng nhìn Lục Ngôn, tuổi không lớn lắm, chắc không phải là ba ba đâu? Chẳng lẽ là quan hệ họ hàng tương đối phức tạp? Nàng cũng có một người cô, còn nhỏ hơn nàng hai tuổi, lúc xưng hô cực kỳ lúng túng.

Cô gái thuận miệng nói: "Vậy là chú?"

Cố Dương vừa cười, khóe miệng lộ ra một cái lúm đồng tiền nhỏ đáng yêu, nói: "Cũng có thể nói như vậy, đúng không? Lục thúc thúc?"

Cố Dương nói, quay đầu nhìn Lục Ngôn cười cười.

Cô gái nhìn thấy vậy, vị Lục thúc thúc mím chặt môi, dáng vẻ hơi mất hứng, nhưng ánh mắt nhìn về cậu bạn nhỏ vẫn rất dịu dàng, như thể hòa tan tuyết, vô cùng dung túng.

A a a a a a a a a a!!!

Tuy rằng không biết tại sao, mà cô gái không khống chế được hưng phấn, chuột đùn đất trong lòng rít gào.

Đến ký túc xá nam, lấy chìa khoá kí tên chỗ bảo vệ, sau đó lên lầu, cô gái thả hành lý xuống, nói mấy chuyện liên quan thẻ điện nước bảo trì các thứ, đâu vào đó rồi sẽ rời đi, nhưng nàng rất thích cậu bạn nhỏ đẹp trai lại ngoan ngoãn này, cười nói: "Em trai, add wechat đi, có cái gì không hiểu có thể hỏi chị bất cứ lúc nào."

Cố Dương lấy điện thoại di động ra quét mã, thêm bạn tốt, nghiêm túc nói cám ơn chị.

Lục Ngôn đứng bên cạnh nhìn người đi xa, khẽ nói: "Dương Dương sẽ không thật sự muốn liên lạc lại với cô nàng kia chứ?"

Cố Dương đương nhiên biết hắn đang ghen, nhịn cười nói: "Sẽ không đâu, Lục thúc thúc yên tâm."

Danh xưng này, khiến Lục Ngôn nheo lại mắt, một tay đặt trên tường, một tay ôm eo cậu, cúi đầu hôn một cái thật mạnh như muốn trừng phạt cậu.

Tuy nói trong ký túc xá không ai, nhưng đây là trường học, Cố Dương vẫn bị sợ hết hồn, giãy giụa một hồi, nhanh chóng bị Lục Ngôn cuốn theo đắm chìm, cuối cùng lúc tách ra, mặt đỏ ngầu, hô hấp cũng rối loạn.

Cố Dương lườm hắn một cái, chỉ tiếc đôi mắt ướt nhẹp kia thực sự không chút lực uy hiếp nào, trái lại càng làm cho Lục Ngôn nóng lên, lại muốn hôn.

Cố Dương sợ hắn làm bậy, nhanh chóng tránh né đi thu dọn hành lý. Lục Ngôn cũng giúp một tay.

Không lâu lắm, bạn cùng phòng đã đến. Bởi vì cũng còn là người xa lạ, cũng chỉ đơn giản lên tiếng chào hỏi, lúng túng tiếp tục làm việc của mình.

Bạn cùng phòng trong lúc vô tình nhìn thấy khóe mắt Cố Dương đỏ lên, không khỏi nghĩ —— người này sẽ không phải vì xa nhà, không nỡ nên khóc đấy chứ? Quá yếu đuối... Hơn nữa chừng này tuổi mà da dẻ trắng mịn, chắc là ở nhà được cưng chiều hơi quá rồi?

Nhưng mấy ngày sau, bạn cùng phòng tự vả mặt mình. Cái gì mà yếu đuối, mình mới là người yếu đuối nhất đó?!

Bạn cùng phòng không nhịn được, liếc mắt nhìn Lục Ngôn bên cạnh, cách quần áo vẫn có thể nhìn thấy đường nét cơ thể mơ hồ, vóc người này, hâm mộ chết. Nó cũng muốn có!

Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng bạn cùng phòng đến trước nó có người nhà đẹp trai thật, y như minh tinh.

Dọn dẹp xong xuôi, Cố Dương và Lục Ngôn ra khỏi ký túc xá, đi ăn cơm gần đó.

Lục Ngôn nhìn môi trường ký túc xá vừa nãy, vừa nhỏ vừa đơn sơ, còn bốn nam sinh chen chúc ở chung một phòng, cảm thấy Dương Dương ở nơi này quá sai lầm, lần thứ hai không chịu được nên khuyên: "Dương Dương hay là dọn ra ngoài đi? Tôi đã mua nhà gần đây, chuẩn bị hoàn tất rồi, có thể trực tiếp dọn vào."

Cố Dương nói: "Năm nhất đại học không được ở bên ngoài, hơn nữa cũng còn phải tham gia quân huấn, em làm mình đặc biệt, rất khó hoà nhập với lớp và bạn học khác."

Lục Ngôn rất thất vọng, vốn tưởng rằng học xong cấp ba, có thể có càng nhiều thời gian bên cạnh Dương Dương, kết quả phải ở trọ trong trường. Mặc dù hắn có thể giúp Dương Dương không cần ở lại ký túc xá, nhưng Dương Dương không đồng ý.

Lục Ngôn bày ra vẻ mặt ưu sầu lại lo lắng, thở dài nói: "Dương Dương ở lại trong trường, trong túc xá nam sinh đều không thích sạch sẽ, tất thối ném lung tung, quần áo vun thành một đống mới giặt một lần, còn không chịu quét tước vệ sinh, vậy phải làm thế nào?"

Cố Dương nghe hắn nói nên tưởng tượng một chút, mặt bắt đầu tái rồi, cậu thật sự rất sợ những thứ này. Trong túc xá thối hoắc mà nói, đúng là cậu không ở lại được. Cậu vội vã xua tay, "Anh đừng nói nữa."

Đáy mắt Lục Ngôn xẹt qua một tia cười, hiển nhiên là cố ý.

Sau khi ăn cơm xong, Lục Ngôn lại dẫn Cố Dương đi mua ít đồ, ví dụ như ghế tựa mềm, bàn nhỏ các thứ, cố gắng làm cho cuộc sống sinh hoạt của Cố Dương trở nên thư thích chút. Tuy hắn muốn sống cùng Dương Dương gần trường, nhưng sẽ không thông qua chất lượng sinh hoạt ở ký túc xá để ép Cố Dương, chỉ lo cậu không thoải mái.

Trước khi đi, Lục Ngôn còn căn dặn nói: "Nếu có chuyện gì, Dương Dương nhất định phải nói cho tôi biết, không thể bị người khác khi dễ."

Cố Dương bật cười: "Em cũng đâu phải học sinh tiểu học, anh yên tâm đi."

Lục Ngôn thở dài một tiếng, khó giải thích được có loại có loại cảm giác như con trai lớn không còn muốn dựa dẫm vào người cha già này nữa.

Cố Dương nhìn buồn cười chết mất.

Mấy ngày sau đó, Cố Dương và bạn cùng phòng bắt đầu hoạt động, tham gia định hướng học viện, phá băng, làm quen với khuôn viên trường, còn đi xem tuyển dụng sinh viên mới do trường tổ chức. Bạn cùng phòng tràn đầy phấn khởi tham gia, Cố Dương cũng tham gia bộ phận truyền thông sáng tạo, vì cậu cảm thấy hứng thú với việc làm áp phích quảng cáo tuyên truyền, cũng biết dùng photoshop.

Mấy ngày ở chung, Cố Dương cũng dần hiểu bạn cùng phòng, không biết có phải mới quen nên còn tương đối câu nệ hay không, trước mắt cảm giác khá tốt. Có một nam sinh gia cảnh rất tốt, hơi kiêu ngạo, thích khoe đồ đắt tiền, nhưng ngoài việc đó ra, tính cách cũng vẫn được.

Bạn cùng phòng không thành vấn đề, ngược lại là chính Cố Dương, cảm giác mình bị Lục Ngôn nuôi dưỡng có phần yếu ớt, ở trong túc xá vẫn chưa thể thích ứng, hai ngày đầu gần như hoàn toàn không ngủ được, cái này cái kia không thoải mái, giường nhỏ duỗi không thẳng chân, còn cứng.

Cậu thật sự muốn dọn ra ngoài ở chung với Lục Ngôn, lúc nói chuyện điện thoại với Lục Ngôn, thiếu chút nữa đã nói ra. Cũng vô lý, người khác ở được, tại sao cậu không ở được. May là nhịn mấy ngày, cuối cùng cũng quen được một chút.

Lúc này, bọn họ đi nhận đồng phục về mặc thử, lập tức phải bắt đầu quân huấn.

Chỉ là luyện tập đội hình dưới ánh mặt trời, đá đi nghiêm nghỉ cái gì đó, rất khô khan tẻ nhạt. Trước đây quân huấn luôn luyện tập thứ này, chẳng có ý nghĩa gì cả, đến đại học, mọi người mong đợi nhất đương nhiên là bắn súng, đặc biệt là nam sinh, đã thảo luận với nhau trước khi tham gia quân huấn.

Súng là người tình lãng mạn của nam nhân.

Rất nhiều nam sinh âm thầm mắng, nếu như không có bắn súng, còn huấn luyện cái rắm. Quân huấn phải nhiệt huyết xen lẫn chút nguy hiểm khiêu chiến mới hay.

Qua hai ngày, bắn súng mà bọn họ mong đợi nhất đã đến

Tân sinh được huấn luyện viên dẫn tới sân bắn, nhìn thấy súng xếp gọn gàng trong rương lớn, đôi mắt phá sáng, xoa xoa bàn tay, rục rà rục rịch, hưng phấn không chịu được.

Lần này đám sinh viên hoàn toàn không còn biểu hiện bệnh nan y hay cá mắc cạn không tình nguyện như trước đó, cực kỳ nghe theo mệnh lệnh của huấn luyện viên, còn ước gì nhanh lên, cố gắng thúc giục huấn luyện viên.

Cuối cùng, chờ đến khi huấn luyện viên giảng xong, từng hàng học sinh thay phiên nhau tiến hành luyện tập bắn súng.

Hầu như tất cả sinh viên đều có một biểu hiện, kích động, mong đợi, thấp thỏm, căng thẳng, còn có chút sợ sệt.

Nhưng Cố Dương thì khác, cậu rất bình tĩnh thản nhiên, giống như đây là một chuyện rất bình thường.

Một loạt sinh viên dừng lại, huấn luyện viên dạy từng người, huấn luyện viên chỉ đạo nhìn thấy thần sắc Cố Dương, hơi bất ngờ, nhạy bén nhìn ra, hỏi: "Đã từng bắn súng rồi?"

Cố Dương cũng không che giấu, rất thành thực gật gật đầu, "Báo cáo huấn luyện viên, đã."

Huấn luyện viên nhíu mày, nhất thời có hứng thú, mấy năm nay làm huấn luyện viên, chưa từng thấy qua sinh viên nào đã từng bắn súng. Hơn nữa không biết tại sao, nhìn người này mặc đồ rằn ri, ngay ngắn phẳng phiu, vai rộng chân dài, có vài phần oai hùng hiên ngang, so với các sinh viên khác, quả thực như một gốc cây tùng bách thẳng tắp, rất có khí thế.

Huấn luyện viên chỉ chỉ cây súng, hỏi: "Vậy đây là súng gì, biết không?"

Cố Dương không chút do dự đáp: "Súng trường tự động loại ."

Huấn luyện viên gật đầu, hiếm thấy lộ ra một nụ cười, nói: "Vậy cậu làm mẫu cho mọi người, thế nào?"

Cố Dương: "Không thành vấn đề, huấn luyện viên."

Vì vậy, huấn luyện viên đi tới nói với những huấn luyện viên khác một tiếng, để cho sinh viên xếp thành hàng đứng bên cạnh xem. Đám sinh viên một mặt kinh ngạc hiếu kỳ, tầm mắt cũng không khỏi khóa chặt trên người Cố Dương.

Bị nhiều người nhìn như vậy, Cố Dương cũng không mất bình tĩnh, cậu bình thản lấy đạn, định vị tấm bia, nằm xuống, nạp đạn, thân thể thành một đường thẳng, tư thế tiêu chuẩn, mỗi một động tác đều rất nhuần nhuyễn, đặc biệt rất ngầu, điều này đã đủ làm cho các sinh viên khác thán phục. Nhưng thứ lợi hại hơn còn ở phía sau.

Cố Dương mạnh mẽ nắm chặt súng trường, xuyên qua ống nhắm, nhìn tấm bia cách trăm mét, không chút do dự mà kéo cò súng, viên đạn bay ra, vỏ đạn rơi xuống mặt đất, vang lên tiếng súng giòn giã điếc tai, lực đàn hồi khiến vai run lên.

...

Mười phát đạn bắn ra.

Các huấn luyện viên đều kinh ngạc. Bắn súng khoảng cách trăm mét, không tính xa, chỉ cần huấn luyện thì có thể làm được, nhưng đây chỉ một sinh viên năm nhất đại học, cũng chưa từng đi lính.

Đám sinh viên càng kinh ngạc hơn, miệng cũng ngoác ra, nhiều người cùng bày ra vẻ mặt giống nhau, rất buồn cười. Im lặng vài giây, bắt đầu cùng nhau hoan hô.

"Tuyệt vời! Tay súng thần đây rồi!"

"Ngọa tào! Tôi mê luôn rồi! Đây y chang như trong phim!"

"Tên Cố Dương đúng không? Đại ca! Em là anh em thất lạc nhiều năm của anh đây!"

"Ba ba ba ba! Con của ba ba về rồi nè!"

Đám sinh viên quả thực điên rồi, vẻ mặt sùng bái hận không thể đi lên sờ sờ tay Cố Dương, lấy chút thần khí.

Trải qua chuyện này, tên Cố Dương được toàn bộ học viện biết đến, không, là toàn bộ trường học đều biết mới đúng, ai cũng biết khoa ngoại ngữ có một nam sinh không cần dạy, mười phát trúng hết hồng tâm, hù cả huấn luyện viên.

________

Tác giả có lời muốn nói: Dương Dương soái ca đó phải không OvO

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio