Tật xấu của Nhiếp Thừa Nham thực ra không chỉ mỗi xem trọng diện mạo mà thôi. Hắn còn hay nóng nảy, yêu soi mói, không nhẫn nại, thích mắng người. Hàn Tiếu nghĩ, nếu là Nhiếp thành chủ trước đây không đau không bệnh chắc hắn cũng có những yêu cầu rất cao về y phục, ẩm thực, đồ dùng, dụng cụ… đủ mọi phương diện vụn vặt. Như bộ dạng hiện tại, không có quần áo mặc, không chải đầu tóc, hàng ngày uống thuốc còn nhiều hơn so với ăn cơm, đối với một đại nhân vật như hắn mà nói thì chắc chắn là một cực hình.
Thật ra đấy là những lời an ủi bản thân mà Hàn Tiếu vẫn tự nhủ trong lòng mỗi khi bị Nhiếp Thừa Nham mắng mỏ. Mình vẫn còn có thể tự do ăn uống, chạy nhảy, tắm rửa, chải đầu, so với chủ tử thì mình vẫn còn hạnh phúc chán.
Thế nên nàng luôn giữ được nét mặt tươi cười mỗi khi đối mặt hắn. Điều này làm cho Nhiếp Thừa Nham vừa tức lại vừa vui. Tức là bởi dù hắn có chèn ép tiểu nha đầu này đến đâu nàng cũng không sợ, không sợ đã đành, nàng lại còn có thể cùng hắn tranh luận sang sảng, trái một câu “vâng chủ tử”, phải một câu “đúng lắm chủ tử”, rõ ràng là thuận theo nhưng thực chất lại phản nghịch. Như thế bảo sao hắn không tức giận? Nhưng cũng vì thế mà hắn có chút yêu thích, xem nàng cả ngày tươi cười vui vẻ, thần thái sáng láng, nhìn kiểu gì cũng thấy thuận mắt hơn những nha hoàn trước đây. Mấy nha hoàn đó vừa nói hai câu đã sợ hãi, rống hai tiếng liền lau nước mắt, khóc như trong nhà có người chết, làm cho hắn cảm thấy thực phiền toái. Cũng vì lí do đó mà về sau hắn chỉ dùng phó vệ chứ không thích dùng nha hoàn nữa. Mà Hàn Tiếu này hoàn toàn khác biệt so với những người trước đây, như thế tốt lắm, bộ dạng hắn hiện nay đã quá thê thảm rồi, không muốn tự mình rước thêm mệt mỏi nữa.
Phó vệ: đầy tớ( đàn ông).
Lại nói, trải qua nhiều ngày quan sát, hắn thấy Hàn Tiếu thực sự rất trung thành, lại can đảm, cẩn thận. Hắn không cho nàng mở cửa sổ, vén rèm lên, nàng bèn mỗi đêm lén lút mở ra cho phòng được thông thoáng. Hắn trách nàng ở trước mặt hắn phiền toái, nhưng lại yêu cầu nàng phải luôn cho hắn biết nàng có hay không ở cạnh hắn. Vì thế nên nàng bèn làm một cái chuông nhỏ có dây nối rất dài màu hồng nhạt, khi nàng ở đó nàng sẽ vắt sợi dây ngay đầu giường. Nếu hắn muốn gọi nàng, chỉ cần giật giật sợi dây, tiếng chuông vang lên thì nàng sẽ biết. Nếu như nàng không có ở đó thì đầu giường sẽ được vắt một sợi dây màu lam, hắn chỉ cần nhìn thì sẽ biết sợi dây này dùng để gọi những người đang canh giữ ngoài phòng là Tần Giao hoặc Lục Anh. Nàng trải thêm đệm lụa mộc trên giường hắn, khi hắn nằm nghỉ thì đem chiếc đệm này trải xuống, như thế nàng đi lại thu thập căn phòng sẽ không quấy nhiễu hắn. Nàng còn vì hắn làm một cái túi lụa nhỏ để hắn bỏ cái khuyên tai bảo bối kia vào, chiếc túi đó có móc dây thừng, hắn có thể tròng dây vào ngón tay, giam trong lòng bàn tay.
Nàng không có truy hỏi hắn tìm chim ưng đầu đỏ kia để làm cái gì, cũng không hỏi hắn tìm đám giúp việc gồm những người nào, chỉ cần hắn không nói thì nàng sẽ không hỏi. Tóm lại, bản thân Nhiếp Thừa Nham tự biết, dựa vào tính khí hắn và tình hình trước mắt phải nhờ vả người chăm sóc mà nói thì Hàn Tiếu đã là lựa chọn tốt nhất rồi.
Nhưng chủ tớ hai người sống chung với nhau vẫn chẳng thể tránh khỏi một ngày không cãi nhau. Hôm đó tinh thần của Nhiếp Thừa Nham cực kì tốt, tổng quản Bạch Anh lại mang đến một cái ghế mộc đặc chế, chiếc ghế rất rộng lớn lại cực kì chắc chắn, chỗ dựa lưng được lót nệm rất êm, ngồi xuống chắc là rất thoải mái. Nhưng Nhiếp Thừa Nham lại không cao hứng, bởi vì chiếc ghế đó còn gắn thêm hai cái bánh xe, đây rõ ràng muốn nhắc nhở hắn rằng đôi chân của mình đã bị phế rồi, không thể nào đi lại được nữa. Hắn nổi trận lôi đình, đem chén thuốc vừa uống xong ném mạnh vào chiếc ghế kia.
Bạch Anh cuống quít dẫn đám người hầu lủi đi. Hàn Tiếu trầm mặt, ở một bên lẳng lặng thu dọn mấy mảnh vỡ trên ghế, lộ ra nét tức giận hiếm thấy ở nàng. Dọn dẹp nửa ngày, cuối cùng cũng đem chiếc ghế thu thập thỏa đáng. Nhưng khí giận của Nhiếp Thừa Nham vẫn chưa tiêu tan, chỉ cần nhìn thấy chiếc ghế dựa kia thì lại phẫn nộ. Hắn gào thét bắt nàng đem quăng chiếc ghế kia đi. Hàn Tiếu không động, thậm chí còn nói: “Cái ghế dựa này nếu đệ đệ tôi mà được ngồi một lát, nhất định hắn sẽ rất vui. Chủ tử cứ đem thành ý của người ta nghĩ thành lòng lang dạ thú, đúng là có phúc mà không biết hưởng”.
“Cút!”, hắn nằm trên giường giận dỗi nói. Nào ngờ Hàn Tiếu lại nghe theo: “Dạ, chủ tử. Nô tỳ cút ngay”. Cút thì cút, nhưng trước khi cút nàng còn đẩy chiếc ghế đó đến đầu giường, rõ ràng muốn cố ý chọc giận hắn. Tiểu tỳ tính khí thối tha này, quả nhiên là hắn dung túng nàng quá mức, lá gan càng ngày càng lớn rồi. Hắn nhắm mắt lại nằm trên giường, tự nói với chính mình không cần cùng nàng ta chấp nhất, nhưng càng nghĩ lại càng bực, đang định gọi nàng vào mắng cho một trận thì lại nghe có tiếng nói nhao nhao bên ngoài.
Nguyên lai là nhị đệ tử của Vân Vụ lão nhân – Trần Dung muốn được vào phòng thăm hỏi Nhiếp Thừa Nham, hắn biết sư phụ cùng ngũ đệ tử – Tiết Tùng hôm nay đều xuống núi, hắn lo công tử không có ai chăm sóc nên đặc biệt đến thăm.
Lục Anh cùng Tần Giao tuy được Vân Vụ lão nhân phân phó rằng nếu như công tử không đồng ý, bất luận kẻ nào cũng không được vào phòng quấy rầy, thậm chí hai người bọn họ cũng chỉ cho phép đứng canh ngoài phòng. Nhưng Trần Dung lại là đệ tử mà Vân Vụ lão nhân tâm đắc nhất, y thuật cao nhất trong số các đệ tử ở đây, đương nhiên tính khí hắn cực kì kiêu ngạo. Huống hồ gì hôm nay thần y tiên sinh cùng Tiết đại phu quả thực không ở đây, nếu công tử xảy ra chuyện gì thì bọn họ cũng không dám đảm đương trách nhiệm. Vì thế chỉ sau một hồi khuyên can, dưới tình hình bị Trần Dung đe dọa cũng như hứa hẹn sẽ không để cho Vân Vụ lão nhân trách tội, bọn họ cũng biết điều tránh ra.
Hàn Tiếu thì mặc kệ, tình hình hiện giờ của chủ tử nàng nắm rõ trong lòng bàn tay. Mới hai ngày trước phải hút độc ra lần hai, lần này thì mạch tượng có phần ổn định hơn, tình trạng ra mồ hôi trộm cũng tốt lên một chút, giấc ngủ so với trước an ổn hơn, đường mạch vân đen trên lòng bàn tay cũng ít đi. Ngày nào cũng vậy, ba lượt bắt mạch nàng đều ghi chép lại rõ ràng, tuyệt đối không sai. Nguyên nhân là vì bệnh đã chuyển biến tốt hơn, tình trạng ổn định nên thần y tiên sinh mới yên tâm xuống núi. Hôm nay y quán dưới chân núi đang cần giúp đỡ, có một bệnh nhân phát bệnh nặng sắp chết, Tiết đại phu phải vội vã đi ngay. Dù bọn họ không ở đây, nhưng Hàn Tiếu cũng hiểu tình trạng của chủ tử hiện giờ tốt lắm, cần gì phải khám bệnh nữa chứ.
Hơn nữa, nhiều ngày qua Nhiếp Thừa Nham đã đem những mối quan hệ giữa mọi người trên núi này ra giảng giải minh bạch cho nàng hiểu. Đại đệ tử của Vân Vụ lão nhân – Lâm Dương và nhị đệ tử – Trần Dung đứng trong hàng ngũ các đệ tử, coi như lai lịch uy danh, bối phận cũng cao nhất. Vậy nên Nhiếp Thừa Nham xây thành dưới chân núi không chỉ đắc tội với mỗi Vân Vụ lão nhân, lại thêm tuổi của Vân Vụ lão nhân cũng đã lớn, nói khó nghe chút, thế nào cũng cần phải có người thừa kế. Nhiếp Thừa Nham mặc dù vô ý, nhưng quan hệ huyết thống là không thể phủ nhận. Vì vấn đề này mà hai năm nay Vân Vụ lão nhân cứ ầm ĩ, trách cứ mãi. Lấy lòng tiểu nhân để so ra thì nếu Nhiếp Thừa Nham không còn nữa, cả núi Vân Vụ hay thậm chí là thành Bách Kiều, e rằng người kế thừa tiếp theo chỉ có thể là một trong hai người này.
Sau khi Nhiếp Thừa Nham giải thích về những mối quan hệ, cộng thêm sự phỏng đoán của bản thân, Hàn Tiếu rút ra được kết luận. Đương nhiên cái phỏng đoán này vô cùng hợp lí, Nhiếp Thừa Nham cũng không nói là không có khả năng. Trên thực tế, Hàn Tiếu cảm thấy chủ tử nàng vẫn còn hoài nghi, vậy nên mới cấm những người khác trong núi đến thăm hỏi. Thứ nhất, không cho hung thủ có cơ hội ra tay lần nữa. Thứ hai, không để cho hung thủ biết được tình hình gần đây, hòng đánh lừa hắn nhằm dễ dàng tìm ra dấu vết. Còn cái kết luận thứ ba là do Hàn Tiếu tự mình phân tích, chủ tử vốn chú trọng ngoại hình, không muốn quá nhiều người thấy cái bộ dạng hiện tại người không ra người, quỷ không ra quỷ của mình, nhưng mà về điểm này Hàn Tiếu có thể lý giải. Ngày trước lúc nàng phải chăm sóc một lão thái thái xuất thân giàu có, lão thái thái đó cũng như Nhiếp Thừa Nham bây giờ, không cho bất kì kẻ nào thấy được bộ dạng sắp chết của mình, bà ta nói đó là chuyện liên quan đến vấn đề tôn nghiêm.
Lão thái thái: quý bà.
Với lý do này nọ, Hàn Tiếu tựa như vệ sĩ đứng canh trước cửa, có đánh chết nàng cũng nhất quyết không cho Trần Dung bước vào nửa bước. Trần Dung nói hơn nửa ngày vẫn không được toại nguyện, dĩ nhiên là vô cùng giận dữ, vung tay tát thẳng vào mặt Hàn Tiếu. Trần Dung vốn là người luyện võ, lại trong cơn thịnh nộ mà động thủ, lực đạo tất yếu không nhẹ. Hàn Tiếu vóc người nhỏ nhắn nhưng phản ứng rất nhanh. Nàng thấy người ta động thủ tự nhiên biết mình tránh không được, dứt khoát nhào đầu về phía trước, cũng coi như tránh được hơn nửa lực đạo của bàn tay. Liền đó nàng nhanh chóng ôm lấy cánh tay của Trần Dung, cắn cho hắn một nhát.
Trần Dung ra tay rất tàn nhẫn, nhưng Hàn Tiếu cắn hắn cũng không nhẹ. Hiển nhiên là nằm ngoài dự đoán của Trần Dung, nhóc con này cư nhiên dám há miệng ra cắn hắn. Hắn giơ bàn tay còn lại chụp lên đầu Hàn Tiếu, trong nháy mắt lại nghĩ nếu hắn thực sự nhỡ tay đánh thương hoặc làm chết người, sợ rằng Vân Vụ lão nhân cùng công tử sẽ không để yên đâu, vì thế lại buông tay, hất nàng ra, chỉ tay vào mặt nàng mắng vài câu. Nhưng nha đầu này thế mà không biết sợ, tay xoa xoa gò má bị thương, lớn tiếng nói: “Nếu như tôi có làm gì sai trái, tự nhiên có chủ tử nhà tôi trừng phạt, liên can gì đến ngài? Cho dù hôm nay chủ tử không dặn dò gì, nhưng nếu ngài muốn bước vào cửa này, phải dẫm qua xác Hàn Tiếu tôi trước đã”.
Trần Dung nhất thời lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan. Vào thì phải đánh ngã được nha đầu kia, hắn hành động như vậy vốn dĩ đã làm trái lệnh sư phụ, nhưng nha đầu kia bảo vệ chủ là hợp tình hợp lí, vì thế hắn thật sự không dám manh động. Còn quay về thì thể diện của hắn cứ như thế mất đi sao?
Đang nghĩ ngợi xem nên làm sao cho phải, chợt nghe thấy tiếng Nhiếp Thừa Nham nói vọng ra từ trong phòng: “Tiếu Tiếu”. Cùng lúc đó, Bạch Anh không biết từ đâu chạy tới: “Trần đại phu, chuyện này là thế nào?”. Hóa ra Tần Giao thấy Hàn Tiếu mặt không biến sắc đứng chặn trước cửa, liền biết tình hình gay go rồi. Hắn nhanh chân chạy đi tìm Bạch Anh, trên ngọn núi này hiện giờ người có tiếng nói nhất chắc chỉ còn mình Bạch tổng quản.
Trần Dung nghe Nhiếp Thừa Nham gọi tên thân mật của Hàn Tiếu, nghĩ rằng nha đầu này hẳn rất được lòng công tử. Với lại Bạch tổng quản đã đích thân ra mặt, hắn tự nhiên không thể khinh suất, nhanh chóng tìm một lí do thoái thác. Bạch Anh cũng khách khí nói đã khiến Trần đại phu hao tâm tổn trí rồi, sau đó bất động thanh sắc đưa hắn rời đi.
Bất động thanh sắc: ung dung, bình tĩnh.
Hàn Tiếu thấy tình hình ổn định rồi, hung hăng liếc xéo Lục Anh với Tần Giao một cái rồi mới chạy vào phòng. Nhiếp Thừa Nham nắm lấy tấm rèm mỏng, vịn vào lan can, tự mình ngồi dậy dựa vào thành giường. Hàn Tiếu vội vàng qua đỡ hắn, lấy tấm nệm ra lót lưng cho hắn.
“Bị đánh?”.
“Đúng vậy, chủ tử”.
“Có đau không?”.
“Đau, chủ tử”.
“Đồ ngốc”.
“Đúng vậy, chủ tử”.
Hắn trừng mắt nhìn nàng, mắng nàng ngốc mà nàng còn đáp thuận miệng như vậy. Kết quả Hàn Tiếu lại nói: “Nhưng mà nô tỳ không sợ, hắn chỉ đánh cho hả giận thôi chứ không dám hạ thủ thật. Nếu thật sự đánh chết nô tỳ, hắn không đảm đương nổi trách nhiệm đâu”.
“Vậy thì ngươi vẫn ngốc, tội gì phải chịu đánh. Lục Anh cùng Tần Giao nhát gan nên chẳng dám ngăn, thì ngươi cứ để cho hắn vào xem sao, ta tốt xấu gì cũng hơn ngươi mấy tuổi tri thức, tự khắc biết cách xử lý. Cứ đứng chặn bên ngoài như thế thì sao có người giúp ngươi được”.
“Hắn vốn không có hảo tâm, chủ tử đã căn dặn không được cho ai vào, nô tỳ nhất quyết không để hắn bước vào nửa bước. Bất quá lần sau nô tỳ sẽ cẩn thận, nô tỳ còn có đệ đệ nữa, không thể để mình xảy ra chuyện đươc”.
Nhiếp Thừa Nham nhịn không được lại lườm nàng: “Ngươi so với heo còn ngốc hơn đấy”.
“Không phải đâu, chủ tử, heo không ngốc đâu, lúc nô tỳ còn ở thôn quê, heo của nhà Lý đại thẩm còn có thể giúp thẩm ấy đuổi gà nữa đó”.
“Vậy thì ngươi ngốc hơn cả gà, bị heo đuổi”.
Hàn Tiếu cân nhắc một chút, lời này có ý tứ mắng Trần Dung là heo, không khỏi bật cười: “Bẩm chủ tử, con heo này còn biết võ công đấy”.
Nhiếp Thừa Nham nhìn nàng, nói tiếp: “Chờ đến khi ta tốt lên, nhất định sẽ giúp người đòi lại công bằng”.
Hàn Tiếu lắc đầu: “Không cần chủ tử lo lắng, nô tỳ tự mình đòi được rồi, lúc nãy nô tỳ có cắn hắn một cái rõ đau”. Nhiếp Thừa Nham giật mình nhìn nàng, Hàn Tiếu ưỡn thẳng lưng, nắm chặt bàn tay: “Nô tỳ lúc còn nhỏ đã phiêu bạt bên ngoài, khó tránh khỏi bị người ta khi dễ, nên đã sớm học được phải liều mạng, rất lợi hại đó”.
Nhiếp Thừa Nham thâm sâu nhìn nàng một cái, sau đó nói: “Con người Trần Dung tâm địa hẹp hòi, ngươi muốn sống lâu dài ở nơi này thì nên để ý nhiều hơn”. Hàn Tiếu gật đầu lia lịa, lòng cảm động lắm, được chủ tử quan tâm thực sự là không tồi”.
Ngày thứ hai, theo yêu cầu của Nhiếp Thừa Nham, Bạch Anh mang một hòm sách y học tới. Hàn Tiếu sờ sờ cuốn này một chút lại nhìn nhìn cuốn kia một tí, luyến tiếc không nỡ buông ra. Nhiếp Thừa Nham nói hang ngày dưỡng thương rất buồn chán nên muốn Hàn Tiếu đọc sách y cho hắn nghe. Chuyện này làm Hàn Tiếu vui mừng khôn xiết. Hai ngày sau, hắn lại đưa cho Hàn Tiếu một thanh đoản kiếm nhỏ, nói nàng mang theo vũ khí bên người để tiện bảo vệ chủ tử. Hàn Tiếu mừng khấp khởi nhận lấy, sau khi nghe hắn chỉ điểm vài cái lại khoa chân múa tay một hồi.
Đoản kiếm: dao găm, chủy thủ.
Hàn Tiếu biết, đây là phần thưởng của Nhiếp Thừa Nham dành cho mình. Hắn căn bản không có hứng thú với mấy cuốn sách y thuật đó. Mỗi lần nàng đọc cho hắn nghe, hắn đều cau mày nhẫn nại, có đôi khi còn đem đôi khuyên tai kia ra ngắm, khẳng định là đang nhớ người trong lòng vốn đã khuất, còn tâm trí đâu mà nghe. Hàn Tiếu đọc càng ngày càng nhỏ hắn cũng chả thèm nhắc nhở. Cuối cùng nàng không đọc nữa, chỉ tự mình nghiền ngẫm, hắn cũng không có ý kiến. Chỉ có điều, nếu buổi tối nàng mải mê đọc sách, không chịu đi ngủ thì hắn sẽ mắng nàng.
Còn thanh đoản kiếm kia, Hàn Tiều thừa biết bảo hộ chủ nhân chỉ là cái cớ để giữ thể diện cho Nhiếp Thừa Nham mà thôi. Nếu thực sự phát sinh chuyện gì, hắn khẳng định sẽ không trông cậy gì vào nàng đâu. Cho nên, cái đoản kiếm này cho nàng chỉ đơn thuần là để giúp nàng phòng thân thôi.
Chỉ là Hàn Tiếu không ngờ tới, chẳng bao lâu sau, thanh đoản kiếm này quả thật đã cứu nàng một mạng.