Dung Nham

chương 78: biệt ly lúc ấy

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhiếp Thừa Nham quay trở lại Bách Kiều thành chậm hơn Hàn Tiếu nửa tháng, vốn dĩ hắn có thể đuổi kịp nàng trên đường đi, không biết là do thời tiết không tốt hay do hắn bỗng nhiên nhớ lại ký ức vụn vặt hôm ấy say rượu cho nên căng thẳng lo sợ không yên, liều mạng chạy, vậy mà trên đường lại mắc bệnh nặng, lần bệnh này giày vò hắn dở sống dở chết, chẳng những thân thể tiều tụy lại còn làm hắn chậm trễ hơn nửa tháng, đợi đến lúc khôi phục khí lực lại lên đường, hắn đã biết không thể gặp Hàn Tiếu trên đường nữa.

Nhiếp Thừa Nham tự an ủi mình, dù thế nào nàng cũng sẽ ở nhà chờ hắn, tuy nàng giận hắn, nhưng quay về Bách Kiều thành, có nhiều bằng hữu ở đó, lại có y thư mà nàng yêu thích, nói không chừng lại còn có nhiều bệnh nhân chờ nàng xem qua, nàng bận rộn như vậy chắc chắn sẽ dần dần nguôi giận.

Khi hắn đi trên đường đều nghĩ, hắn nên nhận lỗi như thế nào? Đầu tiên nên nhận sai, hắn không nên uống rượu, hắn không nên nổi nóng với nàng, hắn, à, không nên đối xử thô bạo với nàng, hắn chỉ là sợ, sợ nàng sẽ không ở cạnh hắn nữa. Hắn còn phải đảm bảo hắn sẽ không như vậy nữa, hắn cần phải nói với nàng hắn không còn là Nhiếp Thừa Nham mang theo gông xiềng của quá khứ nữa, bây giờ hắn không có thù hận, không có oán giận, chỉ muốn là một nam nhân què ở bên cạnh nàng.

Nhiếp Thừa Nham vừa suy nghĩ vừa mong mỏi cả đoạn đường, trở lại Bách Kiều thành, xe đến trước Nhiếp phủ còn chưa dừng hẳn, hắn như không thể chờ nữa vội mở cửa xe. Trần tổng quản dẫn theo Hạ Tử Minh và vài gia nô ở cửa nghênh đón, Nhiếp Thừa Nham không thấy Hàn Tiếu, trong lòng căng thẳng nhưng hắn cố chờ gia nô đặt xong tấm ván nghiêng, Hoắc Khởi Dương đẩy hắn xuống xe, hắn mới mở miệng hỏi: “Tiếu Tiếu đâu, sao không tới đón ta?”.

Trần tổng quản vẻ mặt do dự, mở miệng, giống như đang suy nghĩ phải trả lời như thế nào, Nhiếp Thừa Nham thấy thế cướp lời: “Nàng trốn trong phòng phải không?”. Hắn nhìn Trần tổng quản chằm chằm, lại nhìn sang Hạ Tử Minh và Nghiệp Trúc, trong lòng bỗng có dự cảm bất thường, liền sau đó lại nói tiếp: “Hay là nàng đến y quán giúp xem bệnh cho bệnh nhân? Ngươi sai người đến gọi nàng, nói là ta đã trở về”.

“Chủ tử…”.

Nhiếp Thừa Nham ngắt lời Trần tổng quản, lớn tiếng nói: “Đi gọi nàng về, bảo nàng lập tức quay về”. Trần tổng quản vẫn không nhúc nhích, Nhiếp Thừa Nham nheo mắt, vừa xoay đầu vừa quay bánh xe, đi thật nhanh vào nhà, Hoắc Khởi Dương và Hạ Tử Minh liếc nhau, biết mọi chuyện đã hỏng bét, vội vàng đi theo.

Trần tổng quản đi theo sau Nhiếp Thừa Nham, vội vàng kêu: “Chủ tử…”. Nhiếp Thừa Nham nhắm mắt bịt tai, không để ý đến bất cứ ai, chạy đến cửa phòng liền dừng lại. Cửa phòng hắn đang đóng, hắn nhìn cánh cửa chăm chăm, giống như sau đó có mãnh thú đang ẩn nấp. Trần tổng quản thấy bộ dạng này của hắn, rốt cuộc tim nảy lên một cái, cắn nhẹ môi nói khẽ: “Chủ tử, Hàn cô nương và Nhạc Nhạc đã đi rồi”.

Nhiếp Thừa Nham dường như không nghe thấy, sắc mặt hắn trắng bệch, ngồi sững sờ ở đó, một lúc lâu bỗng vươn tay, đẩy cửa phòng ra. Căn phòng so với lúc hắn đi không có gì khác biệt, gian ngoài đặt chiếc bàn tròn, bốn cái ghế, một cái kệ tựa vào tường, trên kệ có đặt một chậu hoa, đó là do Hàn Tiếu chọn cho hắn, nàng luôn nói trong phòng nên có chút sinh khí, nhìn một chút hoa cỏ, tâm trạng sẽ tốt lên. Thế nhưng nàng có biết, nếu nàng không ở đây, tâm trạng hắn sao có thể tốt được?

Ở gian ngoài, bên cạnh cửa sổ có một cái tủ sách, đó là cố ý sai người đặt ở đó cho Hàn Tiếu, nàng thích xem y thư, xem xong còn muốn sao chép lại, hắn có thư phòng, nhưng lại không muốn nàng xa mình, liền làm một gian phòng giống như ở Vân Vụ sơn, ở phía ngoài bày thêm một cái bàn, nhưng hôm nay bàn còn đó, nhưng mấy quyển y thư mở ra đặt trên bàn đã không còn nữa.

Nhiếp Thừa Nham đẩy ghế vào phòng, bày biện trong phòng vẫn không đổi, nhưng trên bàn, trên tủ không còn gì thuộc về Hàn Tiếu nữa, Nhiếp Thừa Nham không nói lời nào, tự mình mở ngăn tủ, lật rương lên, đều như nhau, mọi người đều không dám đi vào, đứng bên ngoài phòng trông chừng, Trần tổng quản định lên tiếng, nhưng cuối cùng vẫn im lặng.

Nhiếp Thừa Nham lục lọi xong, ngồi như tượng trong phòng, bất động không nói một lời, mấy người Hoắc Khởi Dương đứng ngoài phòng trông chừng nửa ngày, cuối cùng không chịu được, mới vừa mở miệng gọi: “Chủ tử…” đã thấy Nhiếp Thừa Nham vung tay lên, “đùng” một tiếng, một chưởng lướt qua, đóng cửa lại.

Hoắc Khởi Dương suýt nữa đập mũi vào cánh cửa, may là đã lui thật nhanh, hắn bối rối xoa xoa chóp mũi, hướng về phía cửa phòng thở dài, xoay người lại, hỏi Trần tổng quản và Hạ Tử Minh: “Đã xảy ra chuyện gì? Hàn cô nương lại tức giận đến vậy sao? Sao các ngươi không tìm cách ngăn lại?”.

Trần tổng quản vẻ mặt khó xử: “Lúc Hàn cô nương mới trở lại, tinh thần rất kém, mỗi ngày đều ở trong phòng khóc lóc buồn rầu, ta nghe nói là bị chủ tử mắng, cảm thấy uất ức, sau đó cũng không hỏi nhiều nữa. Nhạc Nhạc thật ra rất lo lắng, mỗi ngày đều ở bên cạnh nàng, ta vốn tưởng rằng hai tỷ đệ ở chung một chỗ, khuyên nhủ rồi sẽ không sao, liền không theo dõi nữa, không nghĩ rằng một ngày đến lúc đưa cơm, phát hiện cả hai người đều biến mất.

“Có để thư lại không?”.

“Hàn cô nương thì không nhưng thực ra Nhạc Nhạc lại có”. Trần tổng quản lấy ra từ trong lòng ra một tờ giấy mỏng mở ra đưa sang, Hoắc Khởi Dương vừa mở ra nhìn, thư này có để lại cũng như không, viết rất đơn giản: “Ngươi biết vì sao chúng ta lại đi, không cần tạm biệt. Hừ!”.

Hoắc Khởi Dương há hốc mồm, hắn nhìn Hạ Tử Minh, lại nhìn Nghiệp Trúc, hai người này đồng thời làm động tác nhún vai, nói với Hoắc Khởi Dương: “Thật ra thì hai tỷ đệ rất đồng lòng”.

Trần tổng quản ở bên cạnh nói: “Hoắc hộ vệ, hay là ngươi giao thư này cho chủ tử đi”.

Hoắc Khởi Dương vừa nghe thấy, vội vàng đem thư bỏ lại vào trong lòng Trần tổng quản: “Chuyện phát sinh ở nhà này, nên để Trần tổng quản đại nhân bẩm báo thì thỏa đáng hơn”.

Trần tổng quản vô cùng hoảng loạn, quay sang Hạ Tử Minh và Nghiệp Trúc: “Hai người hộ vệ các ngươi thường đi làm việc cho chủ nhân, các ngươi đi nói đi”. Nói thế nào? Vẻ mặt hai người lộ vẻ khó xử, chẳng lẽ nói lúc bọn họ phát hiện ra chuyện không ổn thì đã muộn, vội vã đuổi theo nhưng sớm không thấy bóng người. Hơn nữa Hàn Nhạc là do chủ tử tự mình dạy bảo, quá quen với phương thức bọn họ làm việc, sau khi điều tra vài lần đã qua mặt bọn họ, cho nên tới giờ cũng không thể đem người đi tìm được.

Hoắc Khởi Dương cũng hiểu rõ, cuối cùng cắn răng khuyên: “Được, việc này để cho tất cả mọi người cùng chịu trách nhiệm, ai cũng không tránh được”. Trong lòng mọi người đều biết hắn nói đúng, chuyện tới lúc này chỉ đành chờ chủ tử giáo huấn.

Nhưng ngoài tưởng tượng của mọi người, Nhiếp Thừa Nham vậy mà từ đầu đến cuối không hề nổi giận, hắn giam mình một đêm, sáng sớm hôm sau, khàn giọng gọi người tới, Hoắc Khởi Dương đẩy cửa vào, thấy hắn vẫn ở tư thế đó, ở chỗ như hôm trước, tất nhiên là đã ngồi như vậy cả đêm.

Nhiếp Thừa Nham xoay người sai dọn bữa, mắt hắn đỏ rực, khuôn mặt tiều tụy, vẻ mặt, bộ dạng kia Hoắc Khởi Dương ở bên cạnh hắn nhiều năm cũng chưa từng nhìn thấy, hắn nhanh chóng làm theo lệnh gọi mang điểm tâm lên, lại tìm những người liên quan đến.

Nhiếp Thừa Nham không nói câu nào, chỉ lẳng lặng nhìn bọn họ, nhưng thật ra đám người Trần tổng quản đều hiểu ý, vội vàng nói hết mọi động tĩnh của Hàn Tiếu từ lúc quay về, còn bẩm báo họ đã thu xếp người đuổi theo điều tra hành tung đang chờ kết quả. Nhiếp Thừa Nham nghe xong, nhìn thoáng qua bức thư Hàn Nhạc để lại do Trần tổng quản đưa lên, sau đó không nói một lời vò nát bức thư, vụn giấy rơi đầy trên đất.

Nhiếp Thừa Nham một câu cũng không nói, bắt đầu ăn điểm tâm. Sắc mặt hắn không đổi gắp thức ăn vào miệng, bộ dạng kia giống như không còn biết nhai nuốt là gì nhưng vẫn cố gắng mở miệng, bọn Hoắc Khởi Dương nhìn thấy đau lòng.

Nhiếp Thừa Nham dùng điểm tâm xong, lại ngồi ngẩn ra một lúc sau đó lên tiếng: “Nhạc Nhạc bản lĩnh lớn như vậy, các ngươi tìm như vậy đương nhiên là không tìm được. Theo tính tình của Tiếu Tiếu, nàng nhất định sẽ không chạy đi lung tung, Nhạc Nhạc để dỗ nàng vui nhất định sẽ tìm một chỗ có thể nghiên cứu y thuật. Bây giờ đã vào hạ, ở Huy thành có khu chợ kì dược, Tiếu Tiếu nói luôn muốn đến đây xem, các ngươi phái người bố trí dọc đường, đừng đuổi theo sau bọn họ, nếu thấy không có ai đuổi theo, bọn họ sẽ xuất hiện. Khởi Dương, ngươi sắp xếp người đi tìm một người mang trọng bệnh, viết một vài thiếp cầu đại phu phát đi, Tiếu Tiếu rất lương thiện, nhất định sẽ chủ động nhận thiếp”.

Mọi người tuân lệnh, lui ra làm việc, Nhiếp Thừa Nham lại giam mình, hướng về phía gian phòng vắng lặng không có hơi thở của Hàn Tiếu ngẩn ngơ. Một ngày này, ngoại trừ Hoắc Khởi Dương hai lần vào bẩm báo sự vụ, những lúc khác Nhiếp Thừa Nham không hẹn gặp bất kì người nào, bản thân hắn vẻ mặt không đổi ngồi yên lặng ngây ngẩn, chẳng suy nghĩ gì, chuyện này làm tất cả mọi người hết sức lo lắng, may mà lúc dọn bữa hắn vẫn ăn, đến đêm khuya hắn lại lên giường nằm, chỉ là dường như cả người bị hút mất, không còn hỉ nộ ái ố.

Hơn một tháng sau, dựa theo sắp xếp của Nhiếp Thừa Nham, đã tìm được tỷ đệ Hàn Tiếu. Ở một trấn gần Huy thành, Hàn Tiếu quả nhiên chủ động chạy đến nơi ở của người mắc trọng bệnh, nói là muốn chữa bệnh. Ngày đầu tiên nàng đến, Nhiếp Thừa Nham nhận tin tức, người đang ở Huy thành, nhưng hắn lại hạ lệnh không được quấy nhiễu nàng, hắn nói: “Tiếu Tiếu lúc chữa bệnh rất nghiêm túc, quấy rầy nàng, nàng sẽ tức giận”. Vì vậy một đám thủ hạ theo dõi từ phía xa, không dám để lộ nửa điểm hành tung.

Lần này Hàn Tiếu chữa bệnh mất nửa tháng, bệnh nhân này thực ra là người hào phóng, chủ động thanh toán tiền xem bệnh rất nhiều, trong nhà còn có nhiều dược phẩm trân quý, có một số Hàn Tiếu chỉ được nhìn thấy qua trong sách, nàng không khỏi âm thầm cảm thấy may mắn chuyến đi này thực sự rất tốt, không chỉ cứu người, còn học được không ít kiến thức. Lúc rời đi, gia chủ thiên ân vạn tạ, đưa dược phẩm cho nàng, nói rằng những thuốc này để ở chỗ nàng mới có thể phát huy công dụng. Hàn Tiếu cũng không khách khí, nhận lấy thuốc, thối tiền xem bệnh lại, nàng biết chỗ thuốc này giá trị không rẻ, nhận thêm ngân lượng sẽ làm nàng áy náy.

Hàn Tiếu ôm hòm thuốc ngồi trên xe ngựa, không hiểu sao trong lòng lại nghĩ đến Nhiếp Thừa Nham, mấy ngày trốn đi này nàng đều ra sức đọc sách, ra sức chữa bệnh cho người khác, không để cho mình rảnh rỗi sẽ không phải suy nghĩ lung tung. Lúc này đầu óc rảnh rỗi, Nhiếp Thừa Nham lại xuất hiện. Nàng nhớ tới loại thuốc trong hòm thuốc, lần đầu tiên đọc trong y thư nảng không hiểu, liền chạy đi hỏi hắn, lúc đó hắn nói thuốc này rất khó tìm, trong Bách Kiều thành cũng không có, chờ hắn tìm được rồi, hắn nhất định đưa cho nàng xem vật thật. Bây giờ nàng đã thấy vật thật, nhưng người không còn bên cạnh hắn.

Nàng vuốt hoa văn trên hộp gỗ, nghĩ không biết bây giờ hắn thế nào? Đã trở lại Bách Kiều thành chưa, có biết nàng không còn ở đó không? Nếu biết nàng đã chạy mất, có tức giận rồi mắng người không?

Hàn Tiếu quay đầu nhìn qua Hàn Nhạc đang ở trên xe ngựa, nếu không có nó đi theo giúp đỡ, nàng nghĩ nàng cũng không có đủ dũng khí và quyết tâm rời đi. Nàng trưởng thành rồi, vậy mà lại e sợ, thậm chí nàng còn nghĩ rằng nếu phát sinh chuyện giống như lúc nàng mười hai tuổi, nàng có thể liều lĩnh như lúc đó hay không. Nàng nghĩ tới câu nói kia của Nhiếp Thừa Nham, hắn nói mình bây giờ không còn giống như trước, cho nên lựa chọn cũng sẽ khác.

Cũng chính vì những lời này mà cuối cùng khiến Hàn Tiếu quyết định rời đi, bởi vì Nhiếp Thừa Nham lần đó say rượu đã mắng nàng tỉnh ra, nàng đột nhiên cảm thấy chuyện trên thế gian này chính là như vậy. Trước kia thích mình là Nhiếp Thừa Nham cô độc, không có chỗ dựa, mình ỷ vào hắn, giúp đỡ hắn, cho nên hắn yêu. Thế nhưng mấy năm qua, hắn tuy là đi đứng không dễ dàng nhưng hắn đã trở lại thành Nhiếp thành chủ nhân thượng chi nhân, Vân Vụ sơn và Bách Kiều thành đều là của hắn, từ Tiêu quốc đến Hạ quốc, từ đông sang tây, hắn có thể hô phong hoán vũ, bày mưu lập kế. Mà nàng đây đã không phải là nữ tử can đảm, vui vẻ, đơn thuần trước kia, nàng tranh cãi, khó tính, đa nghi, tự cho mình là đúng vì vậy làm hắn chán ghét? Nhất là có những điểm tốt của người lúc trước quay về ở ngay trước mắt, điểm xấu của nàng sẽ càng bị khuếch đại đến không còn mặt mũi.

Nàng yên lặng suy nghĩ, nàng nhớ tới những lời ác ý hắn nói lúc say rượu không phải là không có lý, thời gian nếu có thể thay đổi hắn, tất nhiên cũng có thể thay đổi nàng. Nàng tin hắn từng thật tâm yêu nàng, nhưng nàng không có một chút lòng tin nào cho rằng hắn vẫn yêu nàng. Người như hắn, tính khí như vậy, có lẽ một thiên kim ôn nhu, giai nhân ôn hòa mới tương xứng.

Hắn làm nàng tổn thương, mà chắc chắn cũng tự tổn thương mình, nếu nàng không đi khỏi, cuối cùng kết cục của bọn họ sẽ thế nào? Nàng nghĩ, nàng từ đầu đến cuối không quen gọi hắn là A Nham, cũng như vĩnh viễn cũng không thể bằng Tạ Cảnh Vân trong lòng hắn.

Gừng càng già càng cay, có lẽ thần y tiên sinh đã sớm nhìn thấu hai người bọn họ, hắn nhìn rõ bản chất của hai người, biết bọn họ sẽ có kết cục như vậy. Hàn Tiếu lấy tay xoa mắt, không để cho mình rơi lệ, nàng không thể khóc nữa, nếu để cho Nhạc Nhạc thấy, sẽ lại tức giận với Nhiếp Thừa Nham.

Nàng đang xoa mắt, bỗng nghe Hàn Nhạc kêu to một tiếng: “Tỷ, ngồi cho vững”.

Hàn Tiếu hoảng hốt, cảm thấy xe ngựa chạy như bay, Hàn Nhạc ở phía trước ra sức vung roi tăng tốc, Hàn Tiếu nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy Nghiệp Trúc và Hạ Tử Minh đang cưỡi ngựa theo sau xe.

Tim Hàn Tiếu nảy lên, hắn đang tìm nàng. Nhưng nàng không muốn trở về, nàng không thể ở cùng với hắn, hắn không thuộc về nàng, nếu nàng rời khỏi hắn, nàng chỉ muốn chăm chỉ học y, chữa bệnh cho người khác.

Xe ngựa chạy rất nhanh, bọn Hạ Tử Minh lại càng nhanh hơn, Hàn Nhạc vừa đánh xe vừa quan sát, nói: “Tỷ, đừng hoảng hốt, lúc đệ vào thành đã sắp xếp ổn thỏa, chúng ta đi theo đường thủy, thành chủ đi đứng bất tiện, sẽ không đuổi theo. Hạ đại ca rất dễ mềm lòng, nên sẽ không cưỡng ép chúng ta, tỷ đừng sợ, có đệ đây, tỷ không muốn quay về, đệ có chết cũng không để bọn họ mang tỷ đi”.

Hắn vừa dứt lời, đã thấy một chiếc xe ngựa chặn ở đầu đường, hắn kéo cương ngựa, con ngựa kêu một tiếng thật dài, xoay qua, chiếc xe đi sát cạnh con ngựa cực kì nguy hiểm, Hàn Tiếu ở trong xe không đề phòng, “A” một tiếng ngã trong xe, sau khi chiếc xe ổn định lại, nàng thấy Nhiếp Thừa Nham đi ra từ trong chiếc xe ngựa kia.

Hắn tới rồi, hắn lại gầy đến như vậy.

Nhiếp Thừa Nham đương nhiên cũng nhìn thấy Hàn Tiếu, hắn lớn tiếng quát Hàn Nhạc: “Nhạc Nhạc, ngươi chậm thôi, đừng làm nàng ngã”. Nhưng Hàn Nhạc đánh xe ngựa biến mất dần dần phía trước, cũng không biết có nghe thấy không. Thực ra, Hàn Tiếu nghe thấy, lời này của Nhiếp Thừa Nham làm nước mắt Hàn Tiếu rơi xuống, Hạ Tử Minh và Nghiệp Trúc cũng nghe thấy, bọn họ không dám bám quá sát, tốc độ hơi chậm lại, để cho Hàn Nhạc đột phá vòng vây thuận lợi chạy đi thật xa.

Hàn Nhạc cho xe chạy một mạch tới bờ sông, có chiếc thuyền ở đó chờ bọn họ. Hàn Nhạc nhảy xuống xe, đem rương hành lý của hai người dời xuống thuyền, quay đầu nhìn Hàn Tiếu: “Tỷ?”. Hàn Tiếu rất kiên quyết: “Ta không quay về đâu”. Hàn Nhạc gật đầu, tự mình nhảy lên thuyền trước sau đó quay lại đỡ nàng.

“Hàn cô nương, Nhạc Nhạc”. Hàn Tiếu còn chưa kịp lên thuyền đã nghe tiếng Hạ Tử Minh gọi to, nàng quay đầu lại, thấy Nhiếp Thừa Nham lấy tấm ván nghiêng lăn xe xuống từ xe ngựa. Hắn chật vật ổn định cái ghế, đi đến hướng của nàng.

Trong chốc lát, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Chính cái nhìn này là Nhiếp Thừa Nham thấy giống như có ngàn cây châm đâm mạnh vào tim, hắn biết, lần này hắn không thể đưa nàng trở về nhà được.

Lời tác giả: Trở ngại không phải ít, muốn ôm mỹ nhân về, tảng đá còn cần phải nỗ lực nhiều.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio