Edit: Chianti
Vào lúc này có vẻ như toàn thân chủ nhiệm lớp đều có sự uy hiếp, khiến cho lớp học trở nên rất yên tĩnh, thỉnh thoảng chỉ có thể nghe được vài tiếng nói tầm của học sinh.
Tiếng phổ thông của Trần Phát Chi đúng tiêu chuẩn, giọng nói trầm mạnh, dừng lại một chút rồi tiếp tục đọc thêm hai đoạn tự thuật.
“Mười ba có thể dệt vải, mười bốn học may vá…” Gần như vào lúc Trần Phát Chi vừa chấm câu vài giây, Trì Ý ngay lập tức mở miệng đọc tiếp.
Cô đọc chữ rõ ràng, tình cảm dồi dào, dường như cách ngắt nghỉ chẳng hề sai lệch chút nào với cách của Trần Phát Chi, giọng đọc không hề giống với giọng nói bình thường, mang theo tình cảm sắc thái rõ ràng, buồn vui linh hoạt.
Giống như giọng nói đặc biệt của MC, âm lượng vừa phải, lại thêm giọng nói của chính cô cũng vô cùng truyền cảm, có cảm giác biến ảo khôn lường trong phòng học đang vô cùng yên tĩnh.
Trì Ý cầm sách, không nhanh không chậm mà nhớ bài, từ lúc bắt đầu phân tích của bản thân đến phần oán trách với chồng ở cuối cùng. Ánh mắt của cô rời khỏi sách giáo khoa, chuyển về phía Tiếu Chỉ Hàn đang đứng ở bên cạnh
Tiếu Chỉ Hàn có vẻ bất đắc dĩ hơn nhiều so với Trì Ý đang thảnh thơi đứng bên cạnh, anh miễn cưỡng đứng dậy, sách cũng là lấy từ tận trong cùng hộc bàn của Phương Vũ Thành, hai ngón tay vân vê sách giáo khoa đang đặt trước mặt, giọng nói có huyền có sắc, tuy nhiên từng câu từng chữ ghép lại với nhau lại khiến câu văn trở nên cứng nhắc.
Không biết có phải ảo giác của mình hay không, Trì Ý luôn cảm thấy hình như nghe được tiếng cười giễu cợt của Tiếu Chỉ Hàn, đặc biệt là những lời “Cùng làm bạn dưới Hoàng Tuyền” này.
Trần Phát Chi vẫn cười híp mắt, dường như căn bản cũng không để ý tới sự phản kháng âm thầm của Tiếu Chỉ Hàn, chẳng qua ở đoạn đấy vẫn mở miệng nhắc nhở, “Vợ chồng đối thoại phải nhìn nhau mới thể hiện được tình cảm giữa hai người, điểu ấy Trì Ý đã thể hiện không sai chút nào.”
Trong lớp, trên mặt mấy người hiểu sai lộ ra rất nhiều biểu cảm vô cùng đặc sắc, đa dạng, Tiếu Chỉ Hàn cũng vậy, vẻ mặt cực kỳ thối[]
[] dùng để chỉ vẻ mặt khó chịu, cảm xúc đang rất tệ.
Nếu không phải vì chủ nhiệm lớp đạp cao nâng thấp,hoàn toàn bị hai chữ vợ chồng chọc tức.
Vợ cmn chồng.
Cũng không biết do Trần Phát Chi có tính thích theo đuổi sự hoàn mỹ hay rảnh rỗi quá đến hoảng rồi, lại tiếp tục xen mồm nói thêm một câu, “Những bạn học khác ngồi xa không có biện pháp, các em ngồi cùng bàn với nhau, đúng lúc bắt buộc khi vợ chồng chia lìa không chỉ đối mặt nhau, còn cần phải có một vài động tác tay chân.”
“Nghiên cứu tâm lý cho thấy cảm xúc của con người không thể tách rời với cử chỉ và biểu cảm của khuôn mặt, ví dụ như bây giờ thầy nhìn khóe miệng của Trì Ý, khẳng định trong lòng em ấy không có ý kiến gì đối với cách nói của thầy.”
Trì Ý cả kinh.
Vậy mà chủ nhiệm lớp không chỉ là giáo viên Ngữ văn mà còn nghiên cứu tâm lý.
Dường như nhìn ra nghi vấn của Trì Ý, Trần Phát Chi lại mở miệng, “Thầy cũng hiểu đôi chút về sách xem bói Chu Dịch.”
Haha
Trì Ý vừa định cụp mắt xuống, lại nghĩ tới Trần Phát Chi đang quan sát vẻ mặt của mình, mạnh mẽ khống chế lại, giả bộ hắng giọng một cái, tiếp tục đọc bài văn một cách chậm rãi.
Nói cũng lạ, ở phần sau làm gì có phần có cử chỉ động tác với nhau.
Giọng nói của Trần Phát Chi vẫn thong thả, nói vô cùng thấp, Trì Ý nhanh chóng nhìn lướt qua phần phía dưới, phát hiện mình vẫn còn quá ngây thơ.
Trần Phát Chi đọc tới đoạn “Cúi đầu thì thầm với nhau” sau đó dừng lại, giương mắt nhìn về phái Tiếu Chỉ Hàn và Trì Ý, tất nhiên là muốn hai người thực hiện cử chỉ tương ứng.
Tiếu Chỉ Hàn vâng mang dáng vẻ lười biếng, trực tiếp làm lơ ám chỉ của Trần Phát Chi, dùng giọng nói cứng nhắc của anh mà mở miệng.
Trần Phát Chi ho khan một tiếng thật mạnh, ở dưới bàn, Trì Ý mặt không biến sắc cuốn sách toán lại, đập một phát vào hông anh.
Trì Ý nghĩ lực của mình vô cùng nhẹ nhàng, cũng xem như chỉ chạm nhẹ một cái, ai biết Tiếu Chỉ Hàn phản ứng rất nhanh, cũng rất lớn, ngay lập tức mạnh mẽ bắt lấy cổ tay của cô. Một tiếng ‘bịch’ vang lên trên bàn.
Căn bản Trì Ý không ngờ tới Tiếu Chỉ Hàn sẽ sử dụng thuật cận chiến gần người, nhất thời trợn tròn mắt.
Đây là phản ứng sợ nhột của anh, chính là đang phòng thân đấy.
Đàn ông sợ ngứa thì sợ vợ. Tiếu Chỉ Hàn hoàn toàn không giống kiểu người sợ vợ, Trì Ý tự động quy nạp lại hành động của anh thành phòng thân.
Chỉ là, trong phòng học, lại dùng thuật phòng thân với một nữ sinh như cô, tưởng cô định cường đoạt dân nam sao?
Bầu không khí ngưng đọng vài giây. Sau khi Tiếu Chỉ Hàn kịp phản ứng, vội thả cổ tay của Trì Ý ra.
Bởi vì chuyện ngoài ý muốn này, phần phía sau mặc dù đọc hơi chậm nhưng cũng thuận lợi hơn nhiều, Trần Phát Chi cũng không yêu cầu hai người có cử chỉ hành động nào nữa.
Vừa tan lớp, Phương Vũ Thành đã quay đầu lại muốn đùa giỡn một chút, liếc mắt một cái đã thấy cổ tay Trì Ý đỏ ửng một mảng, vết bầm rõ ràng, bật thốt một câu nói mà không dùng não, “Cổ tay cậu bị làm sao vậy, bạo lực gia đình sao?”
Vừa nói xong, anh ngay lập tức phủ định, “Cũng đâu phải đâu, không phải cậu ở trường sao? Đâu ra bạo lực gia đình.”
Trì Ý và Tiếu Chỉ Hàn đều không nói gì.
Rõ ràng Phương Vũ Thành là một vị đại hiệp thô, “Hàn ca, tớ đã nhìn lầm cậu rồi, vậy mà cậu dám bạo lực gia đình với Trì Ý.”
Tiếu Chỉ Hàn đuối lý, không nói chuyện. Trì Ý thì lười phản ứng với anh.
“Lúc Phát ca nói có cử chỉ hành động, tớ đã cảm thấy không tốt, chỉ sợ Hàn ca cậu vừa đụng vào con gái nhà người ta đã cảm thấy tâm ý viên mãn, không khống chế được sự thô bạo của bản thân.”
“Còn muốn kề tai nói nhỏ đúng không, cái này đúng là muốn mạng người ta mà, Phát ca cũng thật là, không hiểu chuyện chút nào, bắt vợ chồng son nhà người ta kề tai nói nhỏ trước mặt công chúng, nói thế nào đi chăng nữa thì mấy việc kiểu này phải lén lén lút lút làm chứ…”
Ý tứ hàm xúc trong lời này hơi quá, Tiếu Chỉ Hàn có chút khó chịu với Phương Vũ Thành khi nói đùa anh cùng Trì Ý, cô ta xứng sao!
Cả trường cũng không tìm được một ai giả bộ giỏi hơn cô ta, cô ta không xứng được đánh đồng với anh.
Chỉ là ánh mắt thấy một vòng đỏ nơi cổ tay của cô, đột nhiên cũng có chút phẫn nộ.
Cổ tay của cô cũng nhỏ chẳng khác gì người cô, mảnh mai gầy yếu, một tay đã nắm hết. Cảm giác ấm áp nơi đầu ngón tay dường như vẫn còn lưu lại.
Ý thức được suy nghĩ miên man của bản thân, Tiếu Chỉ Hàn không được tự nhiên sờ mũi một cái, lại nghĩ tới việc vừa mới chạm vào cái tay của Trì Ý, nhất thời cả người càng không dễ chịu.
“Hàn ca, cậu định biến thành tắc kè hoa sao?” Lạc Gia Thiện vừa quay đầu lại, đúng lúc thấy sắc mặt anh liên tục thay đổi, nói đùa.
Tiếu Chỉ Hàn rũ mắt, lần đầu tiên không hề dỗi lại.
Rõ ràng Trần Phát Chi không có ý định ngay lập tức giảng bài mới, đọc diễn cảm lại bài học ở tiết đầu, lại dùng thêm một tiết để xem video và các chương trình có liên quan, giải thích thời đại và bối cảnh lịch sử của câu chuyện ngay lúc đó.
Hai tiết học trôi qua gần như cũng không thu thêm được tí kiến thức gì cũng trôi qua.
Trước khi tan học, Trần Phát Chi tắt video, trái lại nhắc đến thơ ca.
“Trước lễ quốc khánh thầy dặn các em học thuộc lòng tất cả bài thơ, mọi người đã chắc chắn chưa?”
Phía dưới là một mảng yên tĩnh, không một ai trả lời.
“Như vậy, tối nay tổ trưởng kiểm tra các bạn học khác học thuộc lòng, đại diện môn lại kiểm tra các tổ trưởng học thuộc lòng đi nha.”
Thầy thu xếp giáo án trên bục giảng, vừa muốn tan học sớm, bỗng nhiên đổi ý, “Chờ một chút, như vậy đi, hai bàn trước sau bốn người một nhóm, mỗi nhóm trưởng phụ trách ba bạn tổ viên là được, sau đó để tổ trưởng kiểm tra.”
Vừa nói xong, phía dưới vang lên vài tiếng đồng ý.
Bàn trước bàn sau gì đó, không học thuộc cũng được, chỉ cần quan hệ tốt một chút, nói một tiếng là qua.
Trần Phát Chi dùng vài phút ủy nhiệm nhóm trưởng, đợi đến chỗ mấy người Tiếu Chỉ Hàn phía sau cùng có vẻ là đã suy nghĩ trước rồi mới chỉ định, không hề có sự do dự như mấy nhóm trước đó.
“Nhóm này của các em, để Trì Ý làm nhóm trưởng đi.”
Thầy nói xong, vẫn có chút không yên tâm, ngay trước mặt cả lớp dặn dò Trì Ý, “Trì Ý, em là nhóm trưởng, phải nghiêm khắc với nhóm viên,” Thầy dừng lại, “Đặc biệt là Tiếu Chỉ Hàn, ngày mai kiểm tra học thuộc em ấy vẫn chưa học, thầy sẽ tìm em.”
Trì Ý: “…”
Cô không làm cái chức nhóm trưởng này có được không.
Nhưng mà Trần Phát Chi cũng không cho cô có cơ hội cự tuyệt, hô một tiếng tan học, sau đó rời khỏi phòng học.
Phương Vũ Thành mang vẻ muốn nói lại thôi, nhìn Trì Ý vài lần, Tiếu Chỉ Hàn ngồi một bên cong môi, tâm trạng cực kì tốt.
Có bất thường tất có yêu,. Trực giác của Trì Ý nói cho cô biết có chỗ không thích hợp, cực kì không thích hợp. Nhưng hết lần này đến lần khác lại không biết không thích hợp ở điểm nào.
Mãi cho đến bảy giờ tối. Thời gian giờ tự học bắt đầu.
Nhóm viên của cô, hai người ngồi phía trước, bao gồm cả Tiếu Chỉ Hàn ngồi bên cạnh, đều đồng thời vắng học đêm nay.
Hóa ra là chờ cô ở đây đấy.
Trong bụng Trì Ý không còn gì để nói.
Tiếu Chỉ Hàn nhìn thì có vẻ lạnh nhạt khó chơi, hình như có chút ấu trĩ.
Chẳng qua Trần Phát Chi chỉ đùa giỡn một chút, cho cô toàn quyền phụ trách chuyện học thuộc của bọn họ, cậu ta cho rằng không đến học thuộc, Trần Phát Chi sẽ tìm cô gây phiền phức sao.
Cũng không biết là ngu xuẩn hay là ngây thơ nữa.
Trì Ý vui mừng vô cùng, không chỉ tiết kiệm thời gian kiểm tra bọn họ học thuộc lòng, ngay cả hiệu suất làm bàn tập cũng cao hơn bình thường rất nhiều.
Thanh Ba, trong một căn phòng trang nhã, có không ít người đang ngồi, nữ có, nam có.
Tiếu Chỉ Hàn mặc một cái áo nỉ màu trắng, ngồi ở chính giữa, miễn cưỡng dựa vào lưng ghế sô pha màu đen, vứt mấy tấm bài poker ra.
Có người rút một cây thuốc lá ra khỏi bao thuốc, để sát Tiếu Chỉ Hàn, anh nghiêm mặt từ chối, lộ ra khuôn mặt tinh xảo.
Mấy nữ sinh ngồi xung quanh đang cầm điện thoại di động, len lén chụp mấy tấm hình.
Tiếu Chỉ Hàn có chút bực bội trong lòng.
Tối nay anh cố ý không tới trường.
Không có anh, Trì Ý làm thế nào giả bộ, làm thế nào tiếp tục xây dựng hình tượng học sinh ngoan hiền.
Nếu không phải thành tích học tập tốt, mọi thứ đều xuất sắc, thầy cô giáo sẽ yêu quý sao.
Để xem, ngay cả nhiệm vụ mà thầy cô giao cho cũng làm không được, nói gì là học sinh ngoan hiền.
Quay về với vấn đề chính của ngày mai, chủ nhiệm mà hỏi, người xui xẻo cũng không chỉ có một mình anh.
Anh đã quen rồi, không biết cái loại như Trì Ý quanh năm suốt tháng được người khác khen ngợi, bị nói một lần không chừng lại chịu không nổi.
Nhưng mà khi nghĩ như vậy, lại càng buồn bực.
Tiếu Chỉ Hàn chợt đứng lên, đá Phương Vũ Thành và Lạc Gia Thiện đang ngồi một bên.
Lạc Gia Thiện giật mình, nhả khói ra khỏi miệng, “Hàn ca, làm sao thế.”
“Đi” anh rũ mắt, nhìn không ra biểu cảm gì, “Quay về trường.”
Vị trí của Thanh Ba cách trường học mấy con phố, cũng không xa mấy, đi xe chỉ mất năm phút đồng hồ.
Lúc đi ngang qua một tiệm thuốc gần trường, Tiếu Chỉ Hàn nói Lạc Gia Thiện dừng xe.
“Các cậu về trước đi, tớ mua chút đồ đã.”
Cửa xe khép lại ‘rầm’ một tiếng, Lạc Gia Thiện liếc nhìn bóng dáng Tiếu Chỉ Hàn đã đi xa, hỏi, “Hàn ca vào đó để làm gì thế?”
“Chắc là đi mua thuốc lá.” PHương Vũ Thành vùi đầu chơi game trên ghế phó lái, thuận miệng trả lời.
Lạc Gia Thiện mím môi, không nói chuyện.
Nếu vừa nãy anh không nhìn nhầm, trong túi Tiếu Chỉ Hàn lộ ra một góc bao thuốc là thì phải mà.