Không khí lại lần nữa trở nên có chút vi diệu.
Tề Việt đang đắm chìm trong vai diễn của mình, thậm chí còn bắt đầu trêu đùa cùng bé cưng đáng yêu, phát ra âm thanh chậc chậc chậc chậc.
Hứa Vị Trì đứng trước mặt, nhìn nhóc con, xong nhìn Tề Việt, lại nhìn nhóc con, rồi lại nhìn Tề Việt, sau đó cau mày, lộ ra vẻ mặt khó hiểu nhìn Phàn Kỳ.
“Nói giỡn thôi.” Phàn Kỳ phá vỡ cục diện bế tắc lại kỳ quái, cũng dùng khuỷu tay chọc chọc Tề Việt một cái, ý bảo cậu ta đừng dính chặt như vậy nữa.
Cà khịa một chút thì vui, cà khịa nhiều chút thì… à mà thôi.
Thế nên Phàn Kỳ giải thích: “Con của em trai em.”
Hứa Vị Trì chớp mắt, vẻ mặt rốt cuộc đã ôn hòa một chút.
Hứa Vị Trì: “Của Phàn Chính à?”
Phàn Kỳ gật đầu: “Dạ.”
Hứa Vị Trì ừ một tiếng, hỏi: “Bây giờ cậu ấy thế nào?”
Phàn Kỳ nói: “Khá tốt, cùng vợ nó mở một phòng tranh, là ở tầng này.”
Hứa Vị Trì gật gật đầu.
Đột nhiên Phàn Kỳ tiến lên một bước, hỏi Hứa Vị Trì: “Muốn ôm bé một cái hay không?”
Phàn Kỳ vừa dứt lời, dư quang thấy vẻ mặt Tề Việt đầy ý cười, từng bước từng bước chậm rãi lui về sau.
Hứa Vị Trì không duỗi tay, có hơi do dự: “Tôi không biết ôm thế nào cả.”
Phàn Kỳ đột nhiên nhướng mày: “Dù sao vẫn phải biết, nếu sau này chúng ta có con, anh nhất định phải ôm.”
Thoáng chốc tầm mắt Hứa Vị Trì dừng trên đôi mắt Phàn Kỳ.
Lại là ánh mắt này, trong lòng Phàn Kỳ thầm mắng mình một tiếng, đây rốt cuộc là ai tra tấn ai hả.
Cậu bèn lùi bước, cười cười với Hứa Vị Trì: “Nói đùa thôi mà” Phàn Kỳ nói xong liền ha ha hai tiếng, còn bồi thêm một câu: “Con người của em rất thích nói đùa, đừng để ý.”
Bàn tay mới nâng lên của Hứa Vị Trì yên lặng buông xuống: “Không sao, quen rồi.”
Quen rồi?
Phàn Kỳ liếm liếm môi, lập tức cúi đầu.
Này không cần thiết đâu Hứa tiên sinh.
“Anh bận thì đi làm đi, không phải vẫn còn có người đang đợi anh sao,” Phàn Kỳ cười với Hứa Vị Trì: “Tụi em cũng phải về rồi.”
Hứa Vị Trì gật đầu: “Được rồi.”
Nhìn Hứa Vị Trì rời đi, quần chúng ăn dưa đằng sau tức thì bước lại đây.
Vẻ mặt Tề Việt nở nụ cười quái dị mà dùng bả vai đụng đụng Phàn Kỳ vài cái, nhỏ giọng nói: “Người anh em lẳng lơ à, gì mà, sau này nếu chúng ta có con, hả? Hả?”
Phàn Kỳ cũng nhịn không được bật cười: “Sao nào?”
Tề Việt tặng Phàn Kỳ một like.
Phàn Kỳ nói: “Phiên ngoại kết thúc, toàn văn hoàn.”
Tề Việt lập tức không cười nữa: “Đừng a, đừng như vậy đừng như vậy mà, anh trai WC khá hay, viết thêm chương đi, tao đập tiền vote cho mày.”
Phàn Kỳ còn muốn xả hai câu, thì đột nhiên điện thoại vang lên, cậu lấy ra xem thử.
“Đi thôi, Phàn Chính bảo vị khách đó đã đi rồi, chúng ta về thôi.”
Trên đường trở về, Phàn Kỳ theo bản năng liếc nhìn hành lang nơi Hứa Vị Trì mới vừa biến mất không còn nhìn thấy nữa.
Không biết bên kia là công ty gì, hồi chiều Hứa Vị Trì nói tối nay có việc, chắc chính là chuyện này nhỉ?
Bây giờ ảnh cũng có công việc trong nước rồi sao?
Haiz.
Liên quan gì đến mày hả Phàn Kỳ……
Hai người lần nữa trở lại phòng làm việc, Lưu Nguyệt nhận lấy nhóc con từ trong tay Phàn Kỳ, còn hỏi nó: “Nãy giờ con có ngoan không đấy?”
Phàn Kỳ trả lời thay bé: “Rất ngoan.”
Tề Việt vội vàng gật đầu bổ sung thêm: “Cực kỳ ngoan luôn.”
Phàn Chính mời cả hai ngồi xuống, và dùng động tác tay nói cho Phàn Kỳ, dường như vừa nãy trông thấy một người quen đi qua từ đối diện, không biết có phải đã nhìn lầm rồi hay không.
Phàn Kỳ à một tiếng, hỏi: “Hứa Vị Trì?”
Phàn Chính gật gật đầu.
Tề Việt kinh ngạc, cậu ta hỏi Phàn Chính: “Em cũng quen Hứa Vị Trì?”
Phàn Chính ngẩn người, cũng gật đầu.
Phàn Kỳ nói: “Đã ăn cơm với nhau vài lần rồi.”
Ánh mắt Tề Việt bỗng nhiên trở lên đáng khinh, điên cuồng liếc mắt ra hiệu cho Phàn Kỳ.
Thật là đáng chết, Phàn Kỳ vậy mà nhìn hiểu.
Tề Việt đang hỏi cậu, vậy Phàn Chính biết chuyện của hai người hả? Biết không biết không?
Phàn Kỳ nói: “Biết.”
Tề Việt kinh hãi che miệng lại.
Bữa cơm đầu tiên của bọn họ là vào lúc Phàn Chính kết thúc học kỳ ngày đầu tiên, cậu và Hứa Vị Trì đến trường học của Phàn Chính đón Phàn Chính về, cũng rất nghiêm túc mà giới thiệu, đây là em trai em, đây là anh trai của học sinh hiện tại anh đang dạy tại nhà.
Khi đó Phàn Kỳ cực kỳ muốn kể một ít chuyện gì đó để chứng minh tầm quan trọng đoạn tình cảm này của mình, nhưng bất hạnh là những chuyện có thể kể được thật sự không dễ công khai, cho nên cậu lui lui lui lui lui lại để tiến một bước, tối cùng ngày hôm đó liền nói cho Phàn Chính, anh trai mà sáng hôm nay gặp đó, là bạn trai của anh em.
Phàn Chính sửng sốt thật lâu, cũng tiêu hóa tin tức này thật lâu.
Suốt mười phút, hai người đều không có động tác nào, Phàn Chính chỉ nhìn Phàn Kỳ.
Sau đó vẫn là Phàn Kỳ chủ động trước.
Cậu hỏi Phàn Chính: “Có phải em ghét bỏ anh rồi không?”
Phàn Chính lập tức lắc đầu.
Phàn Kỳ thật sự không biết nói cái gì, đành phải buông tay.
Kỳ thật Phàn Kỳ không có tư cách gì để phỉ nhổ Tề Việt, vì chính cậu không phải cũng xem Phàn Chính như nơi trút bầu tâm sự đấy thôi.
Phàn Chính nghỉ hè không về nhà, cậu và Phàn Kỳ cùng nhau về ở trong căn phòng nhỏ kia. Phàn Kỳ đăng ký cho cậu một lớp học vẽ, cho nên cậu thường xuyên tới thành phố khác cùng giáo viên vẽ tranh, cũng thường xuyên tham gia hoạt động. Lúc về thì về thẳng Lâm Thành với Phàn Kỳ luôn, chứ không về quê.
Vậy nên thỉnh thoảng, Phàn Kỳ cứ canh lúc nửa đêm mà nói với Phàn Chính, anh rất thích Hứa Vị Trì.
Mấy lần cậu nói về chuyện này, có khi Phàn Chính đã ngủ mất rồi, có khi Phàn Chính vẫn chưa ngủ.
Lúc Phàn Chính ngủ, Phàn Kỳ chỉ nói một câu rồi sẽ không nói nữa, nhưng lúc Phàn Chính không ngủ, Phàn Kỳ sẽ nói cho Phàn Chính nghe rất nhiều, kể hôm nay cậu và Hứa Vị Trì đã làm cái gì.
À thì, đương nhiên, những chuyện rơi tiết tháo ấy ấy sẽ không nói rồi, toàn là kể về một ít chuyện rất bình thường hằng ngày.
Phàn Kỳ kể rất nghiêm túc, Phàn Chính lắng nghe cũng rất nghiêm túc. Những ngày Phàn Kỳ đang đếm ngược quãng thời gian cậu và Hứa Vị Trì còn có thể bên nhau, Phàn Chính cũng đang đếm cùng cậu.
Cuối cùng vào ngày con số ấy về , lần đầu tiên Phàn Kỳ khóc trước mặt Phàn Chính.
Hôm ấy, Phàn Chính mới là anh trai, còn Phàn Kỳ lại trở thành cậu em ngốc nghếch khóc cạn cả nước mắt. Phàn Chính không biết nên làm cái gì, chỉ có thể vỗ vỗ bờ vai mà an ủi cậu.
Đoạn tình cảm này kết thúc vừa vặn lúc kết thúc kỳ nghỉ hè. Sau này Phàn Kỳ lên đại học đã không còn nhắc tới Hứa Vị Trị trước mặt Phàn Chính nữa.
Lại sau đó, trôi qua đã nhiều năm, có một lần vào sinh nhật Phàn Kỳ, Phàn Chính tặng cậu một bức tranh, trong tranh là Hứa Vị Trì và Phàn Kỳ.
Bối cảnh là một vùng biển, có lẽ chính là bờ biển mà Phàn Kỳ và Hứa Vị Trì đưa Phàn Chính tới vẽ vật thực. Bức tranh này, là bức tranh vẽ lại hình ảnh hai người ngày hôm đó.
Bọn họ đang ngồi trên một cái cồn cát, Hứa Vị Trì ngồi một bên, Phàn Kỳ nằm bên cạnh, đôi tay gác ở sau đầu làm gối, một chân co lại.
Tuy rằng hai người cách nhau khoảng mấy chục centimet, nhưng không khó để nhìn ra, hình ảnh rất có tình.
Thật ra Phàn Kỳ cũng đã quên mất lúc ấy tư thế của họ như thế nào, chỉ nhớ rõ chiều hôm ấy những cơn gió biển thổi qua dường như hơi lớn, làm dịu lại khí trời có chút nóng nực, phía xa là hoàng hôn nhuộm đẫm một góc trời.
Mà Phàn Chính có thể vẽ lại chân thật đến thế, có lẽ đây chính là vì linh hồn của họa sĩ đi.
Phàn Chính nói, bức tranh này cậu đã vẽ xong từ rất lâu rồi, nhưng trước kia cứ sợ Phàn Kỳ sẽ đau lòng nên mới không lấy ra. Bây giờ cậu cảm thấy Phàn Kỳ đã bước ra rồi, cho nên mới muốn đưa nó cho Phàn Kỳ.
Nói cho cùng cũng là một mối tình từng qua, đối với Phàn Chính – người mang hơi thở nghệ thuật gia – mà nói, một câu chuyện như thế không thể nào không để lại gì kỷ niệm được.
Chẳng qua có thể là Phàn Chính đã hiểu lầm anh trai của cậu rồi.
Tối nay hai người ngồi chơi ở chỗ Phàn Chính tới lúc Phàn Chính tan tầm rồi mới cùng nhau rời đi. Lúc xuống lầu, Tề Việt ồn ào muốn cùng nhau đi ăn khuya, bị Phàn Kỳ dứt khoát từ chối.
Phàn Kỳ nói: “Hai đứa nó còn có con nhỏ, ngày mai còn phải đi làm nữa, mày đừng có làm loạn nữa.”
Lưu Nguyệt nắm lấy cổ tay Phàn Chính, cũng uyển chuyển từ chối Tề Việt: “Hai anh đi ăn đi, tụi em dẫn theo đứa nhỏ thật sự không được tiện cho lắm, lần sau đi nhé.”
Tề Việt ừm một tiếng, rất thấu hiểu: “Được rồi.”
Hai người nhìn theo bóng lưng vợ chồng Phàn Chính rời đi, Tề Việt quay đầu hỏi Phàn Kỳ: “Vậy hai đứa mình đi thôi?”
Phàn Kỳ lắc đầu: “Không đi.”
Tề Việt: “Sao? Mày có chuyện gì?”
Phàn Kỳ: “Trong nhà có người.”
Tề Việt: “Nhà mày có người nào?”
Phàn Kỳ nhướng mày với Tề Việt: “Mày nói xem?”
Tề Việt phụt một tiếng bật cười: “Sao lại thế này hả, anh trai WC vừa xuất hiện, mày liền trở nên lẳng lơ rồi nha, trước kia mày không như vậy.”
Phàn Kỳ: “Không biết nữa, đây mới là gương mặt thật của tao chăng.”
Chờ đến khi Phàn Kỳ và Tề Việt cùng lên xe, Tề Việt lại hỏi: “Thật sự không đi uống chút gì hả?”
Lúc này Phàn Kỳ mới đứng đắn giải thích: “Tao còn phải về có việc, mày tìm đứa bạn nào khác đi.”
Tề Việt mất mát: “Vậy thôi được rồi,” cậu ta khởi động xe: “Lại phải đóng phim?”
Phàn Kỳ: “Có lẽ, ngày mai phải bắt đầu công việc, tuyên truyền cho phim mới.”
Tề Việt biểu hiện sự mất mát đến vô cùng nhuần nhuyễn: “Hừ.”
Phàn Kỳ cười rộ lên: “Nếu không phải tao biết mày nhớ thương chuyện xưa của tao và Hứa Vị Trì, suýt chút nữa tao đã cho rằng mày yêu tao rất nhiều rồi đó.”
Quả nhiên, Tề Việt lập tức hỏi ngay: “Thật sự không kể tiếp nữa à?”
Phàn Kỳ nghĩ rồi nghĩ, nhè ra: “Sau này rồi nói, xem tâm tình của tao đã.”
Bỗng nhiên có hy vọng, nháy mắt Tề Việt đã trở nên vui vẻ: “Yay.”
Lái xe được nửa đường, Tề Việt bất thình lình mở miệng: “Tao cảm thấy anh trai WC còn thích mày.”
Phàn Kỳ chẳng ừ hử gì cả, chỉ ờ một tiếng, hỏi Tề Việt: “Vậy mày cảm thấy tao còn thích ảnh không?”
Tề Việt: “Chắc chắn là còn thích.”
Phàn Kỳ cười cười, nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng nói một câu: “Mày đúng là cái đồ chẳng đáng tin chút nào.”
Tề Việt đưa Phàn Kỳ về đến dưới lầu. Phàn Kỳ tháo dây an toàn, Tề Việt lúc này mới trả lời cậu: “Mày phải hạnh phúc đó.”
Phàn Kỳ: “……”
Phàn Kỳ: “Tao rất hạnh phúc.”
Tề Việt vô cùng tự tin mà nói xàm: “Mong là thế.”
Phàn Kỳ cười: “Lái xe cẩn thận, tối rồi lái chậm một chút.”
Tề Việt: “Biết mà.”
Phàn Kỳ: “Không được chơi quá muộn, nhớ về nhà sớm.”
Tề Việt gật đầu: “Biết rồi biết rồi.”
Phàn Kỳ bất đắc dĩ xuống xe, tạm biệt với Tề Việt.
Quay về nhà, Phàn Kỳ tắm rửa xong thì lấy tài liệu ra tiếp tục xem.
Cậu bật đèn ngủ, rồi đốt hương. Xem chưa được bao lâu, Phàn Kỳ đã có hơi mệt.
Đồng hồ cũng sắp chỉ tới giờ, Phàn Kỳ liếc tài liệu còn lại không có bao nhiêu, trực tiếp gửi WeChat cho chị Dương, nói có thể nhận, cũng bảo chị Dương sắp xếp thời gian.
Sau khi gửi tin nhắn này đi, màn hình điện thoại của Phàn Kỳ bỗng thay đổi, là có người gọi tới.
Thật ra số điện thoại của Hứa Vị Trì cậu không còn nhớ, nhưng lần này không biết thế nào, cậu đã nhìn ra số đuôi quen thuộc.
Phàn Kỳ rất không thích loại chú ý trong lúc lơ đãng này của mình.
Điện thoại đổ chuông vài giây, cậu mới bấm nghe máy.
Phàn Kỳ: “Alo.”
Bên kia lại không nói lời nào, còn truyền tới từng đợt âm thanh rời rạc của ly chén bàn ghế.
Phàn Kỳ: “Hứa Vị Trì?”
Bên kia vẫn không có tiếng đáp lại.
Phàn Kỳ cúp điện thoại.
Đánh răng rửa mặt xong đi ra, mới vừa nằm lên giường, điện thoại cậu lại vang lên.
Vẫn là Hứa Vị Trì.
Phàn Kỳ lại nhận máy, bên kia vẫn không ai lên tiếng.
Lần này đến cả tiếng của ly chén cũng không có.
Phàn Kỳ: “Alo?”
Không tiếng đáp lại.
Phàn Kỳ bỗng cười, cũng không nói lời nào, mở loa ngoài lên rồi đặt sang một bên, kéo chăn lên rồi tắt đèn luôn.
Sau khi chui vào trong ổ chăn, Phàn Kỳ tắt loa ngoài, kề điện thoại lên lỗ tai, nói với đầu dây bên kia: “Nếu không nói lời nào thì em cúp máy đây.”
Cuối cùng, bên kia cũng phát ra tiếng: “Ừm.”
Phàn Kỳ: “Gọi nhầm?”
Hứa Vị Trì: “Ừm.”
Phàn Kỳ: “Trước đó anh cũng có gọi cho em, anh biết không?”
Hứa Vị Trì bên kia ngừng lại vài giây, rồi mới trả lời: “Không biết.”
Quả nhiên.
Phàn Kỳ thiết một tiếng: “Anh thật quê mùa nha.”
Hứa Vị Trì: “Cái gì?”
Phàn Kỳ rất muốn cười: “Muốn gọi cho em thì cứ trực tiếp gọi qua thôi, không cần phải vòng vèo như vậy.”
Hứa Vị Trì: “……”
Phàn Kỳ lén cười, ôm điện thoại rồi lại chui vào trong chăn, giọng điệu cũng thay đổi.
“Anh à, có phải anh nhớ em rồi không?”