Dòng chữ trên WeChat của Phàn Kỳ kia là viết từ lúc vừa đăng ký WeChat. Còn về đoạn tiểu sử Weibo nọ là viết khi vừa lập Weibo. Hai cái này cũng giống như hình xăm trên eo cậu đều có niên đại xa xăm, đều là dấu tích thanh xuân của cậu.
Đoạn tiểu sử trên Weibo ấy ngược lại thì không dễ khiến cho người khác hiểu lầm. Ý nghĩa vốn tích cực tiến về phía trước, luôn nỗ lực trong cuộc sống, không có trắc trở gì, dù mốc nói với “không muộn” có hơi gượng ép, nhưng dòng chữ trên WeChat kia thật sự, có chút xấu hổ quá aaaaa!!
不迟 (không muộn) = 未迟 (vị trì). 未: chưa không, vị mùi, 未 cũng tương tự như 不.
Nếu Hứa Vị Trì có bản lĩnh tới chất vấn cậu, thì cậu cũng khó lòng mà phản bác là do Hứa Vị Trì tự mình đa tình được.
Cái hình xăm sau eo này không xóa được, nhưng hai câu nói này, chờ cậu tìm được một góc không người chắc chắn phải lập tức sửa ngay!
Không biết Tề Việt và Khương Chỉ Ninh có nhìn đoạn tiểu sử trên Weibo đó mà nghĩ tới tên của Hứa Vị Trì hay không, hy vọng là không. Cứ để Phàn Kỳ cậu một mình xấu hổ một lúc đi, chuyện này đã quá sức rồi.
Đương nhiên, nếu như bọn họ có năng lực liên tưởng tới thì Phàn Kỳ cũng không còn cách nào khác, cũng chỉ có thể tự mình xấu hổ thôi.
Sau khi hòa hoãn một chút, Phàn Kỳ ngẩng đầu rồi uống cạn ly rượu trước mắt.
Khương Chỉ Ninh đã không còn lướt Weibo của cậu nữa, bởi vì khách mời có liên quan đã tới đủ cả rồi, hắn gọi phục vụ đi lấy đồ dùng để nướng BBQ tới.
Bên kia, Tiểu Hồng và Tiểu Hoàng đang sáp lại gần nhau thì thầm to nhỏ, bên này Tề Việt và Chu Tiêu Đằng sáp lại gần nhau lặng lẽ nói chuyện, còn vừa vặn lúc Hứa Vị Trì nghe điện thoại nên đã đi tới trên bãi cỏ cách đây mét nhận máy.
Cho nên lúc này, chỉ còn hai người Phàn Kỳ và Alice phía đối diện, trong thoáng chốc hai người nhìn nhau, lát sau liền dời tầm mắt.
Đột nhiên, Tiểu Lam bắt đầu trước: “Hi, lần đầu tiên gặp mặt nhỉ.”
Phàn Kỳ cũng: “Hi, đúng vậy.”
Tiểu Lam: “Anh cũng là friend của anh Chỉ Ninh sao?”
“No,” Phàn Kỳ chỉ vào Tề Việt bên cạnh một cái: “Tôi là friend của cậu ta, cậu ta là friend của anh Chỉ Ninh.”
Tiểu Lam gật đầu: “Oh, hihi.”
Oh, thật xấu hổ mà.
Tiếp đó bọn họ lại bắt đầu, trong thoáng chốc hai người nhìn nhau, một lát sau liền dời tầm mắt.
Một lát thì nhìn cây, một lát thì ngắm mây.
Lại đột nhiên, Tiểu Lam lên tiếng trước.
Cô chỉ vào hướng Hứa Vị Trì một cái, hỏi: “Anh ấy cũng là friend của anh sao?”
Phàn Kỳ: “Yes.”
Tiểu Lam dùng khuôn mặt Châu Á của cô, làm một cái diễn cảm Âu Mỹ: Oh, he is so han, han…”
Phàn Kỳ: “Handsome?”
Tiểu Lam gật đầu gật đầu: “Yes yes.”
Phàn Kỳ có loại ảo giác như trở về thời cấp , cảm giác như khi mới bắt đầu học tiếng Anh giao lưu với đàn em khóa sau vậy.
Vả lại, Hứa Vị Trì “han” hay không handsome thì cần cô nói sao?
Tiểu Lam này dường như muốn nói cùng Phàn Kỳ cái gì nữa, có điều Hứa Vị Trì đã quay lại.
Kế tiếp, Phàn Kỳ trơ mắt nhìn Tiểu Lam vô cùng ân cần mà giúp Hứa Vị Trì kéo ghế ngồi ra, đồng thời dùng vẻ mặt tươi tắn dịu dàng mà nhìn Hứa Vị Trì.
Chính Phàn Kỳ cũng chưa ý thức được, miệng đã thoáng nhếch lên một chút.
Cậu cũng ngẩng đầu nhìn Hứa Vị Trì, thấy Hứa Vị Trì đầu tiên là cúi đầu nhìn cái ghế, rồi lại ngẩng đầu nhìn Tiểu Lam, cuối cùng quay đầu nhìn Phàn Kỳ.
Phàn Kỳ lập tức dời tầm mắt đi, một bộ chuyện không phải của mình, cầm ly rượu rỗng tuếch húp một ngụm không khí.
Giây tiếp theo, cậu thấy Hứa Vị Trì kéo ra chiếc ghế vốn thuộc về Khương Chỉ Ninh ở đối diện cậu, rồi ngồi xuống.
Phàn Kỳ lại húp một ngụm không khí, cũng lén cười trong lòng.
Sau khi đồ dùng để chuẩn bị nướng BBQ đã được đem ra, Khương Chỉ Ninh liền tới đây gọi mọi người qua đó.
“Phục vụ sẽ nướng giúp chúng ta, nhưng nếu mọi người muốn tự nướng cho vui thì cũng có thể qua bên đó,” Khương Chỉ Ninh chỉ vào cách đó không xa: “Có thể đánh golf bên kia, trong nhà có phòng tập thể hình, còn có vài trò giải trí khác nữa, mọi người có thể đi dạo một vòng, chừng nào ăn tôi gọi mọi người.”
Vừa dứt lời, Tề Việt cùng Chu Tiêu Đằng không có lương tâm lập tức xoay người chạy mất, Tiểu Hồng và Tiểu Hoàng chào hỏi một cái rồi cũng bước vào trong nhà, Tiểu Lam đi tới bếp nướng BBQ bên kia. Còn Khương Chỉ Ninh có lẽ là có chuyện muốn nói với Hứa Vị Trì nên dẫn anh đi tới dưới cái đình cách đó không xa.
Hay lắm, còn một mình Phàn Kỳ côi cút.
Giờ phút này cậu vô cùng vô cùng muốn mắng người, chính xác một chút thì là vô cùng muốn mắng cái tên Tề Việt kia.
Nhưng cuối cùng việc cậu làm là chỉ khẽ thở dài một hơi, rảo bước đi về hướng xa hơn một chút, tìm cái ghế dài rồi ngồi xuống.
Mặc dù là bờ biển, nhưng cách biển vẫn còn một khoảng, có lẽ phải lên căn phòng trên tầng ở khách sạn, mới có thể nhìn đến cảnh biển.
Ngồi thưởng thức nửa ngày, sau một lúc không biết thưởng thức cái gì, rốt cuộc Phàn Kỳ cũng không nhịn được, gửi cho Tề Việt đã một tin.
Phàn Kỳ: “Hai người ngon thật đấy.”
Cũng giống y hệt như vậy, Phàn Kỳ copy cũng gửi cho Chu Tiêu Đằng một tin.
Tiếp đó, cả hai đều trả lời lại.
Tề Việt: Ấy ấy, xin lỗi nhá, mày có thể tìm anh trai WC của mày mà, bên này tao còn phải nỗ lực một phen.
Chu Tiêu Đằng: Tớ không ngờ hai người có quen nhau đó, cậu cảm thấy tớ có hy vọng không?
Phàn Kỳ cúi đầu đang soạn tin nhắn, thì hai người này lại gửi tin tới.
Tề Việt: Đúng rồi, mấy chuyện bê bối của tao mày không được nói cho Chu Tiêu Đằng đó.
Chu Tiêu Đằng: Anh em, đột nhiên nhớ ra, cậu đừng có kể cho Tề Việt mấy cái chuyện bê bối của tớ đó.
Phàn Kỳ nở nụ cười, đúng lúc này, có một thứ đột nhiên xuất hiện trước mắt cậu.
Phàn Kỳ theo bản năng lùi ra sau một chút, trông thấy một ly rượu vang đỏ, thì lại theo cái tay cầm ly hướng lên trên nhìn, mới nhận lấy.
Hứa Vị Trì hỏi cậu: “Em chán à?”
Phàn Kỳ thành thật trả lời: “Chán.”
Hứa Vị Trì nói: “Vừa nãy Hứa Dục gọi tới cho tôi.”
Phàn Kỳ ừ một tiếng, ý bảo Hứa Vị Trì tiếp tục nói đi.
Hứa Vị Trì: “Hỏi hôm nay tôi có muốn qua nhà nó chơi không, hôm nay Tô Nguyên Cửu nấu cơm cho nó.”
Phàn Kỳ cười: “Thật á?”
Hứa Vị Trì lắc đầu: “Em trai mình có thể làm sao bây giờ.”
Phàn Kỳ tiếp lời Hứa Vị Trì: “Ai rồi cũng phải ăn cơm chó thôi.”
Hứa Vị Trì cười cười.
Phàn Kỳ cũng cười rộ lên, lấy ly rượu lên uống.
Trọng điểm là Hứa Dục rải cơm chó vô cùng tự nhiên, chính bản thân cậu ta cũng hoàn toàn không ý thức được điều đó.
Trên tay Hứa Vị Trì cũng có một ly rượu, có điều anh chỉ cầm, không hề có ý muốn uống.
Chờ tới khi Phàn Kỳ uống xong, Hứa Vị Trì hỏi: “Từ khi nào mà em lại thích uống rượu?”
Phàn Kỳ đem thời gian sau này đẩy mấy năm: “Sau khi tốt nghiệp đại học.”
Hứa Vị Trì lại hỏi: “Vì sao lại thích uống rượu?”
Lần này Phàn Kỳ cậu thành thật trả lời: “Em nói là vì thất tình, anh tin không?”
Ở nơi mà Phàn Kỳ nhìn không thấy, tay Hứa Vị Trì thoáng cái siết chặt lại, ly rượu cũng bởi vậy mà tràn ra một chút.
Hứa Vị Trì chớp chớp mắt một cái: “Thật sao?”
Phàn Kỳ hàm hồ mà ừm một tiếng, lại cầm lên uống một ngụm, đồng thời thầm cảnh cáo mình ở trong lòng, tán gẫu thì cứ yên ổn mà tán gẫu đi, mày đang tính toán cái gì đấy?
Sao cứ mỗi lần dính tới Hứa Vị Trì là mày đều trở nên quái lạ như vậy chứ?