Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hơn một tiếng sau đó, Phàn Kỳ vô cùng nghiêm túc ngồi chơi trò chơi mà cậu đã không chơi từ lâu.
Tuy rằng ngoài miệng thì nói ghét bỏ, nhưng một khi bắt đầu chơi, đặc biệt là mỗi cặp lại còn ăn ý rút được lá bài tương ứng và phải thực hiện yêu cầu, bầu không khí chẳng mấy chốc đã đạt tới cao trào.
Thú vị ở chỗ, vì hôm nay có hai cặp chơi rất tận lực, mỗi lần rút trúng bài trong cùng một ván cũng đều chọn thách, nhờ vậy có rất nhiều khoảnh khắc thân mật, đủ để bọn họ phải nhớ mãi.
Mà không thú vị ở chỗ, Phàn Kỳ hoàn toàn không rút trúng Hứa Vị Trì một lần nào.
Cậu còn rút trúng Tiểu Lam tận lần!
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chỉ cần Tiểu Lam không rút được Hứa Vị Trì thì vẫn chưa phải kết quả xấu nhất.
Trông trời có vẻ sắp mưa, mà ván này đã chơi được một nửa, Khương Chỉ Ninh nói: “Chơi ván cuối nhé, Phàn Kỳ phát bài đi.”
Phàn Kỳ đặt bộ bài lên bàn.
Kỳ thật cậu cũng không còn ôm hy vọng gì nữa, đến đâu thì đến vậy. Thế nhưng sau khi Khương Chỉ Ninh xem bài của Hứa Vị Trì, anh đột nhiên ngồi thẳng dậy, sau đó nhìn Phàn Kỳ rồi cười.
Tề Việt ngồi bên cạnh đột nhiên kích động: “Là Hứa Vị Trì phải không?”
Khương Chỉ Ninh hỏi Tề Việt: “Nếu phải thì sao? Cậu có muốn đề xuất gì không?”
Tề Việt nhảy dựng lên: “Đương nhiên là yêu cầu người hôn nhau rồi! Hôn một lần năm phút luôn!”
Phàn Kỳ nhíu mày: “Mày đừng có làm loạn nữa.”
Con người này, ngoài miệng thì bảo đừng làm loạn, kỳ thật trong lòng đang nghĩ: Tề Việt sao mày kém thế hả? Phải bắt Hứa Vị Trì đè tao lên bàn mà hôn chứ! Lúc nãy tao còn mới bảo Chu Tiêu Đằng đè mày xong đó nha nha nha!!!
Cậu hơi tưởng tượng một chút, những hình ảnh vô cùng đặc sắc liền hiện lên trong đầu cậu. Phàn Kỳ thậm chí còn nhớ có lần Hứa Vị Trì giận, quăng hết đồ đạc trên bàn xuống, đè cậu lên bàn mà làm.
Cả người Phàn Kỳ nóng lên, nhưng còn chưa nóng được bao lâu đã bị Khương Chỉ Ninh tạt cho một chậu nước lạnh ngắt.
Khương Chỉ Ninh mở bài ra: “Là tôi nha.”
Trái tim Phàn Kỳ đang nhảy disco nãy giờ đột nhiên dừng lại không nhảy nữa.
Ồ.
Khương Chỉ Ninh hỏi Hứa Vị Trì đang ngồi bên trái: “Cậu đưa ra yêu cầu đi, muốn tụi tôi làm cái gì nào?”
Phàn Kỳ cũng nhìn Hứa Vị Trì.
Lúc này, Khương Chỉ Ninh lại bồi thêm một câu: “Yêu cầu cái gì kích thích chút nha, tôi đang định theo đuổi Phàn Kỳ, cậu cho tôi cơ hội thể hiện tí đi.”
Phàn Hỳ hết hồn: “Hở?”
Tề Việt cũng: “Hở?”
Hứa Vị Trì cau mày nhìn Khương Chỉ Ninh.
Khương Chỉ Ninh cười: “Nhìn không ra đúng không?”
Phàn Kỳ lắc đầu: “Anh đừng có nói giỡn chứ.”
Khương Chỉ Ninh không bảo anh nói giỡn, mà dùng khuỷu tay huých huých Hứa Vị Trì: “Nghĩ ra chưa? Trời sắp mưa rồi, giúp anh em cái nào!”
Hứa Vị Trì nhìn Khương Chỉ Ninh, lại nhìn Phàn Kỳ, mở miệng nói: “Phàn Kỳ, em ném ngã cậu ta đi.”
Ném ngã: Là tư thế vật qua vai.
Nói xong anh quay qua hỏi Khương Chỉ Ninh: “Đủ kích thích chưa?”
Động tác ném ngã là do Hứa Vị Trì dạy cho Phàn Kỳ, nhưng đáng buồn là cậu không có ai để luyện tập. Mà khổ cái cậu cũng không ném ngã nổi Hứa Vị Trì, vậy nên Phàn Kỳ chưa từng được thử năng lực của mình bao giờ.
Khi đó Hứa Vị Trì nói với cậu, sau này sẽ có cơ hội thôi.
Giờ thì sao, cơ hội tới rồi nè.
Phàn Kỳ cực kỳ hưng phấn bước qua. Vì là yêu cầu của trò chơi, Khương Chỉ Ninh không còn cách nào khác, cũng đứng lên.
“Cậu nhẹ một xíu nha, aaa!” Khương Chỉ Ninh nói còn chưa hết câu thì đã nằm sõng soài trên mặt đất.
Phàn Kỳ nắm lấy tay Khương Chỉ Ninh, kéo anh ta dậy, vỗ vỗ lưng anh: “Kích thích không?”
Khương Chỉ Ninh giơ ngón tay cái với Phàn Kỳ: “Kích thích thật đấy!”
Phàn Kỳ: “Anh không sao chứ?”
Khương Chỉ Ninh: “Tôi không sao.”
Phàn Kỳ nhướng mày: “Còn theo đuổi nữa không?”
Khương Chỉ Ninh liếc nhìn ánh mắt Hứa Vị Trì, cười phá lên: “Thôi, tôi hết dám rồi.”
Trong không trung, một tia sét rạch ngang bầu trời. Lúc tất cả mọi người ngẩng đầu lên xem, Phàn Kỳ lại nhìn Hứa Vị Trì, nở nụ cười khoe đôi má lúm đồng tiền, hỏi anh: “Thấy em giỏi không?”
Vẻ mặt Hứa Vị Trì dường như có chút kiêu hãnh, cũng có chút cưng chiều: “Giỏi lắm.”
Chơi cả một buổi chiều, mọi người đều thấm mệt, sau khi vào khách sạn, nói lời tạm biệt rồi ai về phòng nấy.
Hai cặp kia mỗi cặp đi về cùng một phòng, Phàn Kỳ về phòng mình, còn Khương Chỉ Ninh đi theo Hứa Vị Trì.
Lại thêm một tia sét lóe lên, mang theo tiếng sấm đì đùng. Phàn Kỳ đóng cửa lại, mà bên kia, Hứa Vị Trì cũng vừa đóng cửa.
“Mưa rồi nè.” Khương Chỉ Ninh theo chân anh bước vào phòng.
Hứa Vị Trì đưa mắt nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ, nhàn nhạt ừ một tiếng.
Khương Chỉ Ninh cười, quay đầu nhìn anh: “Sao thế? Không vui à?”
Hứa Vị Trì dùng giọng vô-cùng-không-vui để trả lời: “Không phải.”
Khương Chỉ Ninh bật cười: “Tôi không đụng đến cục cưng nhỏ của cậu đâu, yên tâm.”
Hứa Vị Trì không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn Khương Chỉ Ninh.
Khương Chỉ Ninh cười cười: “Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu tôi không kịp thời nhận ra giữa hai người có vấn đề, tôi thật sự định theo đuổi cậu ấy đấy. Cậu ấy đúng là rất thú vị!”
Ngữ khí Hứa Vị Trì vẫn nhàn nhạt như cũ: “Cậu nói lại lần nữa xem.”
“Ha ha.” Khương Chỉ Ninh vỗ vai Hứa Vị Trì: “Thôi không dám không dám không dám.”
Lại đi thêm hai bước, Khương Chỉ Ninh hỏi Hứa Vị Trì: “Cậu ấy chính là người yêu cũ mà cậu nói với tôi đấy à?”
Hứa Vị Trì gật đầu: “Phải.”
Khương Chỉ Ninh chậc một tiếng: “Tự nhiên tôi lại hâm mộ cậu ghê, ở bên cậu ấy chắc thú vị lắm nhỉ?”
Trời mưa càng lúc càng lớn, Phàn Kỳ cầm ly rượu đứng trước cửa sổ, nhìn đường chân trời xám xịt nơi xa xăm, bản thân cậu lại có chút trầm tư.
Cậu cảm thấy trạng thái của mình hôm nay rất khó hiểu.
Những hạt mưa nặng nề đập vào cửa kính, phía xa xa là những tia sét mang theo tiếng sấm chớp tắt không ngừng. Lúc này đột nhiên Phàn Kỳ nhớ ra, cậu còn chưa xóa chữ ký của tài khoản.
Vì vậy cậu cầm điện thoại lên, bấm vào WeChat, xóa đi dòng chữ kia.
Sau đó là một hồi im lặng dài đằng đẵng. Một lúc sau, cậu gõ lại dòng chữ mà cậu vừa xóa đi.
Khương Chỉ Ninh tặng riêng cho cậu năm chai rượu khác nhau, cậu khui cả chai, mỗi chai đều nếm một ít.
Phàn Kỳ chỉ thích uống rượu mà thôi, nhưng thích uống rượu không có nghĩa là tửu lượng tốt. Ví dụ như cậu chẳng hạn, tửu lượng của cậu rất kèm, do đó trước giờ cậu luôn kiềm chế không uống nhiều.
Hai chữ “thất tình” này, lúc tuổi nói thì chẳng sao, nhưng nay đã tuổi rồi mà vẫn còn nói được thì nghe thật buồn cười.
Hiện tại, cậu đã có thể cầm, cũng có thể buông, từng được rất nhiều người tán dương, cũng từng bị rất nhiều người chối bỏ. Cuộc đời này của cậu, có lẽ không còn gì khiến cậu bận tâm được nữa.
“Leng keng.”
Đột nhiên tiếng chuông cửa chen ngang vào dòng suy nghĩ cảm khái đời người của Phàn Kỳ. Cậu xấu hổ giật mình, đặt ly rượu xuống, đi ra mở cửa.
Ngoài cửa là Tề Việt đang cười toe toét, mặt mày tươi rói. Phàn Kỳ mở cửa lớn hơn một chút, hỏi: “Sao đấy?”
Tề Việt nói: “Lại đây ngồi nào!”
Phàn Kỳ để Tề Việt vào, đóng cửa lại: “Không phải mày với anh yêu của mày đang tranh thủ gì đó à? Tự nhiên chạy tới chỗ tao làm gì?”
Tề Việt nhướng mày với Phàn Kỳ: “Tranh thủ rồi mà.”
Vốn dĩ Phàn Kỳ cũng không nghĩ nhiều, nhưng sau khi Tề Việt nói ra câu này, đột nhiên lại bật cười nhìn Phàn Kỳ.
Cái điệu cười đê tiện này của Tề Việt, Phàn Kỳ cũng mất một lúc mới hiểu được.
Tề Việt ây da một tiếng: “Thật ra là tại hồi nãy ở dưới kia chơi trò chơi đã có phản ứng rồi, nên về phòng cái là bắt đầu luôn.”
Phàn Kỳ: “Á à…”
Tề Việt gật đầu với Phàn Kỳ: “Hơi bị được luôn nha.”
Phàn Kỳ: “Chỗ nào được cơ?”
Tề Việt: “Chỗ nào cũng được hết đó.”
Phàn Kỳ cười cười, ngồi xuống sô pha cùng Tề Việt: “Sao có một mình mày qua đây? Anh ta đâu rồi?”
Tề Việt: “Ảnh hơi mệt nên ngủ rồi. Tao chán quá nên qua chơi với mày.”
Phàn Kỳ hơi hoang mang: “Mày đừng có nói với tao vì yêu mà mày hi sinh nằm trên đấy nhá?”
“Đương nhiên là không rồi.” Tề Việt chậc một tiếng: “Chỉ là thể lực ảnh hơi kém một chút.”
Phàn Kỳ uống rượu của mình, không nói gì nữa.
Tề Việt lại hỏi: “Mày cảm thấy ảnh thế nào?”
Phàn Kỳ suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Theo hiểu biết của tao thì không tồi, tính cách cũng phù hợp với mày, đem so với mấy tên bồ cũ của mày thì đúng là tốt hơn nhiều.”
Tề Việt vui sướng cười rộ lên.
Phàn Kỳ hỏi: “Hai đứa mày đã xác định quan hệ rồi à?”
Tề Việt gật đầu: “Trước khi làm ảnh thì thầm bên tai tao hỏi, vừa cởi quần áo vừa liếm tai tao mà hỏi.”
Phàn Kỳ: “…”
Phàn Kỳ: “Ai cần mày nói chi tiết thế hả? Trả lời mấy chữ xác định rồi không được à?”
Tề Việt lại bắt đầu cười ngây ngốc, dáng vẻ ngốc bạch ngọt hết biết.
Phàn Kỳ còn lạ gì tên này? Nếu đã mò qua đây giờ này, hiển nhiên Mr. Phàn – người kể chuyện lại phải online rồi.
Quả nhiên, cậu mới rót cho Tề Việt một ly rượu, tên nhóc này đã sáp lại vội vàng hỏi: “Lại đây lại đây, mày kể tiếp đi.”
Phàn Kỳ làm bộ nghe không hiểu: “Kể cái gì?”
Tề Việt đột nhiên kêu lên: “À mà, kỳ thật tao cảm thấy Khương Chỉ Ninh cũng được lắm. Nếu mày với anh trai WC thật sự không có kết quả, hay là mày thử với Khương Chỉ Ninh xem?”
Phàn Kỳ cả một bầu trời nghi hoặc: “Hả?”
Tề Việt cười: “Nói thật chứ, tao cũng biết anh ta nhiều năm rồi, nên mày cứ tin tao đi. Với lại anh ta cũng có thể giúp đỡ cho công việc của mày, hai người ở bên nhau thành một công đôi việc luôn.”
Phàn Kỳ cười: “Không phải mấy hôm trước mày còn cổ vũ anh trai WC à?”
Tề Việt: “Ây da, không phải hai người đã bad ending rồi à, tao thấy Khương Chỉ Ninh được á.”
Phàn Kỳ: “Tao thì thấy không được.”
Ai được thì được, nhưng không thể là bạn của Hứa Vị Trì, cái vòng luẩn quẩn gì đây không biết.
Vì không để Tề Việt tiếp tục nói về Khương Chỉ Ninh, Phàn Kỳ quyết định chủ động xuất kích.
Cậu hỏi Tề Việt: “Lần trước tao kể đến đâu rồi?”
Tề Việt lập tức trở nên hưng phấn: “Đến đoạn Hứa Vị Trì đưa mày về nhà, mày rút chìa khóa rồi ngồi lên đùi anh ta hỏi có chịu hôn mày không,” Tề Việt nói xong, còn nhắc lại chính xác từng chữ một: “Em cứ ngồi ở chỗ này đó, anh à, anh muốn hôn em không?”
Phàn Kỳ phụt một tiếng, phá lên cười: “Không hổ là mày.”
Nào, nhớ lại chuyện xưa một chút nhé.