Hứa Vị Trì nói anh về rồi ý nói là đã về nước. Phàn Kỳ hỏi anh ở đâu, Hứa Vị Trì nói anh ở Lâm Thành.
Phàn Kỳ cũng không hỏi nhiều, chỉ trả lời lại một chữ OK rồi tắt điện thoại.
Hứa Vị Trì, ngày mai là ngày thứ năm rồi, chắc anh cũng nhớ rõ mà nhỉ?
“Anh, thuốc trị cháy nắng hôm bữa fan anh gửi hiệu quả tốt thật đó.” Tiểu Huy chui từ đâu ra từ sau lưng cậu đột nhiên lên tiếng.
Phàn Kỳ theo bản năng quay đầu, nhưng không thấy người đâu lại quay lại: “Thật à?”
Tiểu Huy đi đến bên cạnh cậu, mở camera chụp cho Phàn Kỳ một tấm hình: “Tự anh nhìn xem này, vết bỏng đỡ hơn nhiều rồi, cơ bản thì không thấy nữa. Đây là nhãn hiệu nào vậy nhỉ, em cũng đi mua một lọ mới được.”
Phàn Kỳ vung tay: “Đừng mua, người ta tặng anh tới lọ lận, cậu qua chỗ anh mà lấy.”
Tiểu Huy cất điện thoại: “Cảm ơn anh.”
Cảnh diễn của Phàn Kỳ hôm nay khá nhiều, mà cuối cùng cậu cũng có cảnh diễn với Quách Hi.
Kể từ mấy câu tạm biệt vội vàng lần trước ở trước cửa phòng, đã mấy hôm rồi hai người không thấy nhau. Mọi người trong đoàn phim đều biết Quách Hi rất bận, quay xong bên này đã ngay lập tức bay đi nơi khác, hết quay quảng cáo này đến tham dự hoạt động kia.
Trước khi bắt đầu quay, Phàn Kỳ đến tìm Quách Hi đối diễn.
Một lúc sau, nhân viên công tác cầm ghế dựa qua đưa cho Phàn Kỳ, đạo diễn cũng đã tới rồi.
Phàn Kỳ ngồi xuống ghế, đoạn lên tiếng chào Quách Hi trước: “Hi.”
Quách Hi nhìn Phàn Kỳ, gương mặt vô cảm. Đương lúc Phàn Kỳ cho rằng màn chào hỏi của mình sẽ không được đáp lại, Quách Hi rốt cuộc mỉm cười: “Chào anh.”
Hai người ngồi rất gần, những người khác đều đang chuẩn bị đạo cụ nên không phát hiện những gì đang xảy ra ở góc bên này.
Chào hỏi xong, Phàn Kỳ phát hiện Quách Hi vẫn đang nhìn mình chằm chằm, tầm mắt nóng rực. Phàn Kỳ đành phải dời ánh mắt khỏi kịch bản mà nhìn cậu ta: “Sao vậy? Sao lại nhìn tôi như thế?”
Quách Hi vẫn duy trì dáng vẻ lạnh lùng cao ngạo của mình: “Anh với Trình Nhất Diệp ở bên nhau rồi à?”
Một đàn dấu chấm hỏi bay ngang qua đầu Phàn Kỳ.
Lúc Quách Hi hỏi câu này thật ra cũng không phải lớn tiếng lắm, nhưng cũng không nhỏ tí nào. Phàn Kỳ tựa hồ có thể thấy ánh mắt em gái nhỏ hơi liếc về bên này.
Đương nhiên, cũng có thể đó là ảo giác của Phàn Kỳ, người ta bảo có tật giật mình mà.
Phàn Kỳ: “Không có.”
Quách Hi tiếp tục hỏi, có điều lần này nhỏ giọng hơn: “Vì sao? Anh ấy có điểm nào không tốt?”
Phàn Kỳ không rõ Quách Hi này có ý đồ gì cũng không muốn thảo luận đề tài như này với một người không quen biết.
Vì vậy, cậu hỏi ngược lại: “Sao vậy? Sao tự nhiên lại hỏi tôi chuyện này?”
Quách Hi lại bắt đầu nhìn chằm chằm Phàn Kỳ, không nói gì nữa.
Hai người mắt đối mắt một lúc, đạo diễn đã nói có thể bắt đầu rồi.
Lúc đấy Phàn Kỳ còn lo lắng Quách Hi sẽ vì chuyện vừa rồi mà không tìm được cảm giác cần có với Phàn Kỳ, sợ hai người diễn không phối hợp được. Nhưng cậu không ngờ, sau khi nhập diễn, trạng trái của Quách Hi đã khác hoàn toàn.
Tuy nhìn qua kỹ thuật diễn vẫn có chút ngây ngô, có vài chỗ hơi gượng, cũng còn chút gánh nặng thần tượng, nhưng về mặt tổng thể vẫn tốt hơn rất nhiều so với nhiều diễn viên mới mà Phàn Kỳ từng gặp.
Vậy nên tiến độ quay rất nhanh, một buổi sáng đã quay được không ít.
Buổi chiều, lúc ăn cơm, Phàn Kỳ lấy điện thoại từ chỗ Tiểu Huy, mở ra đã thấy có mấy tin nhắn của Hứa Vị Trì.
Còn chưa bấm vào xem, Phàn Kỳ đã bắt đầu cười.
Ba tiếng trước.
Anh Vị Trì: Hôm nay qua nhà Tô Nguyên Cửu ăn cơm, tay nghề cậu ấy khá tốt. Hôm nào em rảnh, anh dẫn em qua đây.
Hai tiếng trước.
Anh Vị Trì: Anh về rồi
Anh Vị Trì: Còn đang đóng phim à?
Anh Vị Trì: Nhớ cẩn thận tránh nắng đấy
Một tiếng trước.
Anh Vị Trì: Còn chưa được nghỉ à? Quá cả giờ cơm rồi.
Mới đây.
Anh Vị Trì: giờ chiều rồi
Phàn Kỳ mỉm cười, cúi đầu gõ: Đang ăn cơm nè
Tin nhắn vừa gửi đi, màn hình lập tức thay đổi, Hứa Vị Trì gọi video tới.
Phàn Kỳ ngẩng đầu nhìn lướt một vòng, cũng may lúc này chỗ cậu ngồi không có ai. Cậu sửa sang lại tóc tai một chút, lấy tai nghe trong túi ra đeo vài, thấy không còn vấn đề gì nữa mới nhận điện thoại.
Nhưng mà bên kia.
Phàn Kỳ: “Ủa? Anh đâu rồi? Mặt đâu?”
Hứa Vị Trì cười một tiếng: “Từ từ, anh tìm đồ kê điện thoại.”
Phàn Kỳ vừa nhìn chằm chằm điện thoại vừa ăn cơm, thấy người bên kia lúc ẩn lúc hiện, còn nghe Hứa Vị Trì hỏi: “Sao giờ mới ăn cơm?”
Phàn Kỳ: “Mệnh xã súc thì phải vậy thôi.”
Hứa Vị Trì hỏi: “Xã súc là gì?”
Phàn Kỳ: “Súc sinh của xã hội, làm trâu làm ngựa cho người ta.”
Hứa Vị Trì ừ một tiếng, cũng không biết có hiểu hay không. Giây tiếp theo, gương mặt anh xuất hiện trên màn hình.
Bảo sao lại phải đi tìm đồ kê điện thoại, hóa ra Hứa Vị Trì vẫn đang làm việc, còn đang đeo kính.
Vừa hay Phàn Kỳ cũng mới ăn xong, cậu buông đũa ngắm người đàn ông trong điện thoại.
Anh ấy đẹp trai quá đi mất.
Phàn Kỳ: “Anh lấy cái gì kê điện thoại thế?”
Hứa Vị Trì: “Sách.”
Phàn Kỳ: “Mua cái giá đỡ điện thoại đi.”
Hứa Vị Trì gật đầu: “Được.”
Hứa Vị Trì không hề để ý đến góc máy của mình, nhìn qua là biết đặt đại, có thể đứng được là được rồi. Thường thì góc máy này của anh chính là góc chết, may mà anh đẹp trai.
Sau khi chuẩn bị xong điện thoại, Hứa Vị Trì nhìn Phàn Kỳ hỏi: “Nghỉ được bao lâu?”
Phàn Kỳ: “Hôm nay cảnh diễn của em khá nhiều, nhưng chỉ quay ban ngày thôi, đợi xíu nữa ánh sáng không tốt thì chắc cũng kết thúc.”
Hứa Vị Trì gật đầu.
Phàn Kỳ cũng tìm một góc kê điện thoại, tay chống đầu: “Anh ơi, phim của em chiếu rồi kìa.”
Hứa Vị Trì: “Anh biết.”
Phàn Kỳ: “Tụi mình coi khi nào có thời gian, em mời anh đi xem nhé.”
Hứa Vị Trì; “Được.”
Phàn Kỳ khẽ cười: “Phim cũng không tệ lắm, mấy ngày nay mọi người đều đánh giá rất tốt, Weibo của em cũng tăng rất nhiều fan và comment đó.”
Hứa Vị Trì: “Chúc mừng em.”
Phàn Kỳ cười hề hề.
Kỳ thật cậu rất vui, tuy nhiều năm qua cậu cũng đã nhận được không ít đánh giá tích cực, nhưng rất hiếm khi có người như thế, vừa nhanh vừa thẳng thắn khen ngợi cậu.
Trước mặt những người khác, Phàn Kỳ vẫn kiềm chế một chút. Dù sao cậu cũng đã lăn lộn trong giới nghệ sĩ nhiều năm, nếu chỉ vì chút thành công này mà không nhịn được tỏ ra vui sướng thì không phù hợp lắm.
Nhưng Hứa Vị Trì không giống vậy.
Lúc đầu Phàn Kỳ cũng định kiềm chế một chút, nhưng nói được mấy câu, cậu đã trở nên hưng phấn.
Lúc cậu diễn cảnh này, tâm lý thay đổi như thế nào, không nghĩ tới cư dân mạng có thể nhìn ra.
Lúc cậu quay cảnh kia, cậu cố ý thêm một chi tiết nhỏ, không ngờ cư dân mạng cũng nhìn ra được.
…
Phàn Kỳ ở bên này thao thao bất tuyệt, Hứa Vị Trì ở bên kia luôn mỉm cười lắng nghe, trong ánh mắt anh chỉ có sự cưng chiều đến vô hạn dành cho Phàn Kỳ.
Thời gian bất tri bất giác qua đi, Phàn Kỳ càng nói càng hưng phấn, mãi đến khi chị Dương đột nhiên xuất hiện.
“Phàn Kỳ?” Chị Dương ló đầu ra nhìn trước, xác nhận đúng là người mình muốn tìm rồi mới đi vào: “Sao lại ngồi ở đây? Chị tìm em nãy giờ, nhắn WeChat cũng không trả lời.”
Phàn Kỳ úp điện thoại vào ngực: “Sao vậy chị?”
Chị Dương đột nhiên cười rộ lên: “Tin tốt đây.” Cô ngồi xuống chiếc ghế đẩu bên cạnh Phàn Kỳ, mở email trên điện thoại cho Phàn Kỳ xem: “Cái nhân vật mà em muốn đấy, lấy được rồi. Hai ngày nữa qua Kiến thị gặp đạo diễn.”
Khóe miệng Phàn Kỳ hơi nhếch lên, nhưng sau đó lại hạ xuống như đang cố kiềm chế.
Chị Dương nhướng mày: “Vui không?”
Phàn Kỳ gật đầu: “Vui.”
Chị Dương đột nhiên liếc mắt nhìn trái nhìn phải một chút, sau đó nhỏ giọng nói với Phàn Kỳ: “Em xem khi nào có thời gian thì cảm ơn Trình Nhất Diệp đi, là cậu ta nói giúp em đấy.”
Nụ cười trên mặt Phàn Kỳ thoáng chốc tan biến: “Gì cơ?”
Chị Dương vỗ vai Phàn Kỳ: “Lúc nãy bên nhà làm phim gọi chị thì có ám chỉ như thế, em coi làm sao được thì làm.”
Chị Dương nói xong thì đứng lên: “Em cũng đừng ngồi đây nữa, bên kia sắp bắt đầu rồi.”
Phàn Kỳ: “Okay chị.”
Chị Dương còn có công việc khác, nói xong thì đi ngay. Đợi khi cô đã hoàn toàn đi khỏi, Phàn Kỳ lại cầm điện thoại lên.
Bên Kia Hứa Vị Trì đã đổi camera.
“Ha ha,” Phàn Kỳ cười cười: “Chị Dương đi rồi.”
Hứa Vị Trì yên tĩnh một lúc lâu, mới nói một câu: “Tại sao cậu ta có thể, còn anh thì không?”
Trong lòng Phàn Kỳ thầm than “Toang rồi!”. Cậu nghĩ một chút, nói: “Anh và anh ta không giống nhau?”
Hứa Vị Trì: “Không giống nhau chỗ nào?”
“Trong giới này đàn anh khá có địa vị. Anh ấy nhìn người, cũng nhìn kịch bản. Không phải bởi vì… à thì… em, chỉ vì em và anh ấy cùng trường nên anh ấy mới giúp em thôi!” Phàn Kỳ cảm thấy hình như mình giải thích không nổi, nên không giải thích nữa: “Đúng là anh ấy giúp em đấy, thì sao nào!”
Hứa Vị Trì lại trầm mặc.
Không gian trở nên yên tĩnh, lại thêm một câu Phàn Kỳ vừa nói, cậu bỗng thấy lúng túng.
Cậu cảm giác được rất rõ ràng, Hứa Vị Trì tức giận rồi.
“Anh ấy có quen biết với nhà làm phim kia. Em rất muốn lấy được nhân vật kia, không có ý gì khác. Dù sao cũng là đàn anh của em, tốt nghiệp từ cùng một trường, anh ấy nói giúp em mấy câu, chỉ có vậy thôi.”
Rốt cuộc Phàn Kỳ cũng nói được lời giải thích, thấy Hứa Vị Trì vẫn im lặng, cậu đành bất chấp tất cả: “Tin hay không tùy anh. Em đi đây, phải làm việc rồi.”
Lúc này, Hứa Vị Trì mới lên tiếng: “Đừng đi.”
Phàn Kỳ ngoan ngoãn ngồi lại: “Có chuyện gì không? Em thật sự phải đi rồi.”
Giọng nói của Hứa Vị Trì trầm xuống: “Không có gì, đừng để mệt quá.”
Phàn Kỳ: “Được.”
Phàn Kỳ phảng phất như nghe được sự bất lực trong lời của Hứa Vị Trì. Thật giống với trước đây, nửa đêm Hứa Vị Trì tới tìm cậu, ôm cậu mà nói, anh mệt mỏi quá.
Lúc đó, Phàn Kỳ nói với Hứa Vị Trì, hay là hai đứa mình bỏ trốn đi.
Hứa Vị Trì không suy nghĩ gì nhiều, lập tức đồng ý, nói được.
Có thể cảm nhận được Hứa Vị Trì đang ghen, thế mà Phàn Kỳ lại cảm thấy có chút vui vẻ, ha ha ha.
Bây giờ Phàn Kỳ vẫn đang nằm ngoài tầm với của Hứa Vị Trì. Anh à, anh phải cố lên!
Lúc nói chuyện điện thoại Hứa Vị Trì cũng không nói khi nào anh sẽ qua đây, Phàn Kỳ cũng không hỏi. Không biết là anh thật sự giận rồi hay vì lý do nào khác, buổi chiều Phàn Kỳ quay xong cũng không nhận được thêm bất cứ tin nhắn nào của Hứa Vị Trì nữa.
Phàn Kỳ cũng không tìm anh, cậu cứ muốn nhìn xem anh làm thế nào!
Kết thúc công việc, về lại khách sạn, Phàn Kỳ đang định tắm rửa một chút thì điện thoại đột nhiên sáng lên. Phàn Kỳ nhanh chóng chạy tới nhưng lại thất vọng mà phát hiện, là điện thoại của Khương Chỉ Ninh.
Phàn Kỳ bấm nghe máy.
Khương Chỉ Ninh: “Có rảnh không? Đi ăn tối chung với tôi.”
Phàn Kỳ hỏi: “Có những ai?”
Khương Chỉ Ninh: “Có lão Trần, còn có mấy người bạn của tôi. Để tôi giới thiệu mọi người với nhau, cậu làm quen với bọn họ một chút.”
Phàn Kỳ: “Được, mấy giờ thế?”
Khương Chỉ Ninh: “Một tiếng nữa đi, đợi xíu tôi gửi định vị cho cậu.”
Phàn Kỳ: “Được.”
Lời của Khương Chỉ Ninh, Phàn Kỳ chắc chắn có thể hiểu được. Tham gia những bữa ăn thế này, đối với Phàn Kỳ mà nói chỉ có lợi chứ không có hại.
Sau khi cúp điện thoại, Phàn Kỳ tắm rửa đơn giản, thay quần áo, sửa sang lại tóc tai rồi đặt xe đi.
Lúc Phàn Kỳ đến nơi thì vừa kịp, Phàn Kỳ gọi cho Khương Chỉ Ninh, mà Khương Chỉ Ninh cũng vừa đến. Khương Chỉ Ninh nói cho cậu biết tên phòng riêng, bảo cậu tự đi qua.
Dưới sự hướng dẫn của phục vụ, Phàn Kỳ rất nhanh đã tìm được phòng. Cậu đứng trước cửa gõ hai cái rồi đẩy cửa bước vào.
Trong phòng đã ngồi hết nửa bàn. Người đầu tiên mà Phàn Kỳ nhìn thấy chính là Khương Chỉ Ninh đang giơ tay lên chào cậu.
Sau đó, cậu lập tức nhìn thấy Hứa Vị Trì ngồi ngay bên cạnh Khương Chỉ Ninh.
Biết ngay mà!
Cậu còn chưa kịp vui vẻ thì ghế đối diện Khương Chỉ Ninh đột nhiên có người đứng lên, cũng chào hỏi với Phàn Kỳ.
“Phàn Kỳ?”
Lúc Phàn Kỳ nhận ra đối phương là ai, suýt chút nữa thì không cười nổi nữa, nhưng cậu vẫn cố gắng duy trì nụ cười của mình: “Chào đàn anh.”
Trình Nhất Diệp vẫy tay với Phàn Kỳ: “Không nghĩ tới bạn mà Khương tổng nói lại là em. Qua đây đi, ngồi bên cạnh tôi này.”
Phàn Kỳ liếc mắt nhìn Hứa Vị Trì, nuốt nước miếng, gượng cười một tiếng.