Sau khi đánh Trình Nhất Diệp, Phàn Kỳ nghĩ rằng sẽ có chuyện xảy ra sau việc này, nhưng cậu đã ở phim trường đợi hai ngày mà không thấy động tĩnh gì.
Trái lại là Quách Hi, vào buổi chiều hôm sau cứ nhìn Phàn Kỳ với ánh mắt là lạ.
Hôm nay Phàn Kỳ phải quay suốt cả ngày, vì nhân vật em gái của cậu ở trong phim mà cảnh chạy bộ phải quay đi quay lại mãi, mệt thở không ra hơi. Vậy nên Phàn Kỳ không muốn để ý tới Quách Hi, định quay xong sẽ lập tức đi luôn.
Nhưng không ngờ là, Quách Hi lại chủ động tìm đến cửa.
Quách Hi hỏi cậu: “Cậu đánh người mà không chịu nói xin lỗi sao?”
Lúc đó bọn họ vừa quay xong một cảnh, Phàn Kỳ đang ngồi trên ghế nghỉ ngơi, ở đây chỉ có một cái ghế, dường như là Quách Hi cố ý tới để nói chuyện với cậu.
Phàn Kỳ uống một hớp, khẽ liếc nhìn Quách Hi một cái, hỏi ngược lại Quách Hi: “Cậu không hỏi xem vị kia đã làm gì với tôi à?”
Quách Hi tự mình đi lấy một cái ghế tới trả lời Phàn Kỳ: “Cậu có nhìn thấy vết thương không?”
Phàn Kỳ nói: “Không thấy.”
Quách Hi lắc đầu cười khẽ một tiếng, thấy rõ được là đang vui mừng: “Thật sự là quá tốt, để tôi xem sau này anh ta sẽ khen cậu trước mặt tôi như thế nào nữa.”
Quách Hi có thể biết được chuyện này, dùng đầu ngón chân ngẫm lại một chút thôi cũng biết là do Trình Nhất Diệp nói cho cậu ta.
Trình Nhất Diệp cũng rất thú vị, bên này treo một người, vậy mà còn tới đuổi theo Phàn Kỳ.
Có lẽ thấy Phàn Kỳ không để ý đến mình lắm, Quách Hi cảm thấy nhàm chán liền cầm theo ghế của mình rời đi.
Phàn Kỳ cảm thấy thực sự không hiểu nổi, việc này cậu không làm gì được và cũng không muốn làm gì, đánh chính là đánh, chứ cậu cũng không có ý định xin lỗi.
Chị Dương đã gửi một tin nhắn WeChat cho cậu vào sáng sớm, nói rằng chị đã nhận được thông báo từ《 Ảo Giác 》và cần gặp mặt đạo diễn bên đó một lần. Vừa vặn hai ngày sau Phàn Kỳ không có cảnh nào nên hai bên đã thương lượng và quyết định sắp xếp buổi gặp mặt vào chiều mai.
Cảnh quay buổi chiều đã xong, cậu và chị Dương đến sân bay, thật sự rất trùng hợp lại gặp mặt《 Ảo Giác 》ở Lâm Thành, tới tối là Phàn Kỳ có thể về thẳng nhà.
Phàn Kỳ không nói với chị Dương về chuyện của Trình Nhất Diệp. Trong hai ngày qua, chị Dương đang đắm chìm trong niềm vui sướng vì lưu lượng và fans của Phàn Kỳ tăng cao, đồng thời cũng đang bàn bạc với studio về phúc lợi vạn fan của Phàn Kỳ.
Phàn Kỳ cho rằng tốt hơn hết là không nên phá vỡ sự hạnh phúc của chị Dương, lỡ như có chuyện gì thì sao.
Trước khi lên máy bay, Hứa Vị Trì đã gọi điện cho Phàn Kỳ, tiếng chuông điện thoại vang lên khi tất cả mọi người đều đang ngồi nghỉ ngơi.
Phàn Kỳ tắt âm trước, tiếp đó ngẩng đầu trộm nhìn chị Dương, không ngờ chị Dương cũng đang ngẩng đầu lên nhìn cậu.
Phàn Kỳ đột nhiên cười hì hì với chị Dương.
Chị Dương không biết nói sao, lắc đầu: “Đi đi, xem cái ánh mắt của cậu kìa, tôi có nói gì hả?”
Phàn Kỳ mím môi cười, lại lắc đầu: “Không có.”
Phàn Kỳ tìm một góc yên tĩnh, đeo tai nghe vào rồi nhận máy.
“Anh.”
Hứa Vị Trì mỉm cười: “Em đang làm gì?”
Phàn Kỳ nói: “Em nhớ anh.”
Hứa Vị Trì lại nở nụ cười, lúc này loa thông báo ở sân bay vang lên, Hứa Vị Trì hỏi: “Ở sân bay? Đi đâu vậy?”
Phàn Kỳ nói: “Anh đoán xem em sẽ về Lâm Thành, hay em sẽ về Lâm Thành, hoặc em sẽ về Lâm Thành nhỉ?”
Hứa Vị Trì: “Sắp quay về?”
Phàn Kỳ nhạy cảm bắt được hai chữ “quay về” của Hứa Vị Trì, nhướng mày hỏi: “Anh đang ở Lâm Thành?”
Hứa Vị Trì ậm ừ: “Vừa mới tới.”
Phàn Kỳ đột nhiên vui mừng: “Em cũng sắp về rồi.”
Hứa Vị Trì: “Anh đến đón được không?”
Phàn Kỳ suy nghĩ một hồi: “Sân bay có lẽ không đến được. Hôm nay sẽ có fan ở sân bay. Em phải đi xe của công ty, lát nữa em sẽ hỏi thử, bảo họ nửa đường cho em xuống.”
Phàn Kỳ nói xong mỉm cười hỏi Hứa Vị Trì: “Anh trai định đưa em đi đâu?”
Hứa Vị Trì: “Anh trai sẽ đưa em về nhà.”
Phàn Kỳ bật cười, chị Dương đang cười nói nói bên kia chợt quay đầu lại và liếc nhìn cậu, Phàn Kỳ ngay lập tức che miệng.
“Hứa Vị Trì.” Phàn Kỳ bắt đầu trách móc: “Chuyện gì xảy ra với anh vậy, sao hôm nay miệng anh lại ngọt vậy chứ?”
Hứa Vị Trì: “Vậy à?”
Phàn Kỳ hỏi: “Xảy ra chuyện gì tốt hả?”
Hứa Vị Trì nói thẳng: “Ừm.”
Phàn Kỳ ngạc nhiên: “Thật sao? Chuyện tốt gì?”
Hứa Vị Trì nói: “Chuyện tốt trong nhà.”
Phàn Kỳ đột nhiên tò mò: “Chuyện như thế nào?”
Hứa Vị Trì không hề giấu giếm, nói thẳng: “Mấy ngày trước, mẹ Hứa Thịnh thừa cơ lịch trình của anh bận rộn muốn đào người từ chỗ anh đi, hơn nữa còn nói ở chỗ ông nội anh…”
Hứa Vị Trì im lặng một chút, Phàn Kỳ vội vàng hỏi: “Nói anh cái gì?” Phàn Kỳ đoán: “Chắc là nói anh vừa về nước, bỏ mặc chuyện của công ty, không chịu làm việc đàng hoàng, đúng không?”
Hứa Vị Trì: “Gần như vậy, anh chuyển công việc kinh doanh trở về, bà ấy không đồng ý.”
Phàn Kỳ lộp bộp một tiếng trong lòng, cậu cắn môi: “Hay là…”
Hứa Vị Trì ngắt lời cậu: “Không sao, chuyện nhỏ.“
Phàn Kỳ lo lắng nghe anh nói.
Hứa Vị Trì tiếp tục: “Anh đã chặn dự án bà ấy muốn. Bà ấy muốn một người anh cũng không cho. Bây giờ chuyện anh chuyển công việc kinh doanh về hay không thì bà ấy cũng không thể chen vào nữa.” Hứa Vị Trì mỉm cười: “Chỉ vậy thôi.”
Lời ít ý nhiều, rõ ràng câu chuyện có thể xây dựng nên một bộ phim truyền hình chốn công sở lại được Hứa Vị Trì miêu tả đơn giản như chuyện ăn cơm bữa vậy.
Hứa Vị Trì cũng cho biết: “Sau này thời gian anh về nước sẽ càng nhiều hơn.”
Hứa Vị Trì luôn là vậy, chuyện vui vẻ chỉ nói trong vài ba câu, đau khổ cũng vài ba câu, kể cả việc khó khăn cũng trong vài ba câu là xong.
Cảm xúc của Hứa Vị Trì truyền sang Phàn Kỳ, cũng bởi vậy Phàn Kỳ trở nên vui vẻ.
“Vậy sau này muốn gặp anh thì rất nhanh sẽ gặp được đúng không?” Phàn Kỳ hỏi.
Hứa Vị Trì lần này rất chắc chắn: “Ừm.”
Phàn Kỳ cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Nói còn chưa được bao lâu, chị Dương đã giơ tay triệu hồi cậu.
Phàn Kỳ nói với Hứa Vị Trì, hẹn gặp lại sau, rồi cúp điện thoại.
Quay về bên cạnh chị Dương, chị Dương liếc nhìn cậu bằng ánh mắt vô cùng kỳ lạ.
Phàn Kỳ không chịu được cái nhìn này, cười hỏi: “Sao vậy chị?”
Chị Dương cười: “Yêu vào cái là khác ngay.”
Phàn Kỳ hỏi: “Khác ở chỗ nào?”
Chị Dương: “Trước kia, cậu quay phim cả một ngày cũng không thấy có tinh thần như này. Cậu xem cậu bây giờ đi, tôi nghĩ cậu còn có thể chạy được thêm mấy vòng nữa ấy chứ.”
Phàn Kỳ lè lưỡi với chị Dương: “Sao hả!”
Chị Dương lắc đầu.
Đi được vài bước, Phàn Kỳ nói với chị Dương: “À, đúng rồi, rời sân bay một lát thì dừng xe lại nhé, em sẽ đổi xe.”
Chị Dương: “Vì sao?”
Phàn Kỳ mím môi: “Anh ấy tới đón em.”
Chị Dương: “Chậc chậc chậc chậc.”
Phàn Kỳ: “Chị lại sao nữa!”
Chị Dương chỉ cười, không nói gì nữa.
Có thể nghĩ tới việc lát nữa trở về Hứa Vị Trì tới đón cậu, cũng nghĩ đến chuyện trong nhà của Hứa Vị Trì đã suôn sẻ, lại nghĩ tới việc sau này thời gian được gặp Hứa Vị Trì sẽ nhiều hơn, tâm trạng của Phàn Kỳ sau khi lên máy bay cực kỳ tốt.
Vốn muốn đánh một giấc, nhưng thần kinh lại quá phấn khích, khiến Phàn Kỳ không thể nào chợp mắt được.
Chỉ sau hơn một tiếng trên máy bay, Phàn Kỳ dứt khoát không ngủ nữa, cậu tìm đại một cuốn tạp chí để đọc, còn lo nghĩ về việc Fans Phàn Kỳ mấy ngày trước.
“Nhạc Nhạc nói gần đây người này không có hành động gì cả.” chị Dương lên tiếng.
Phàn Kỳ gật đầu.
Chị Dương lại nói: “Nhưng mọi người vẫn không liên hệ được.”
Vừa xuống máy bay, chị Dương ở bên này dặn dò ra ngoài phải chú ý chút, có fans đón đó, thì điện thoại di động của cô bỗng vang lên.
Chị Dương bước chậm lại, nhận máy.
Phàn Kỳ đang muốn nói với Hứa Vị Trì rằng cậu đã đến nơi, chút nữa gặp nhau ở một ngã tư nào đó, nhưng khi nhìn thấy lông mày của chị Dương dần cau lại, giọng điệu vẫn không mấy lạc quan.
“Cái gì? Ừm, ừm, ok, hiểu rồi, cảm ơn.”
Chị Dương cúp điện thoại, quay đầu nhìn Phàn Kỳ.
Phàn Kỳ nhíu mày: “Sao vậy ạ?”
Chị Dương vẫn còn giơ điện thoại, vẻ mặt vẫn không tin lắm: “Nhân vật kia của《 Ảo Giác 》không còn nữa, bọn họ đã chọn được người khác rồi.”
Phàn Kỳ dừng chân, chị Dương cũng dừng lại.
Hai người họ cứ như vậy ở trên lối đi nhỏ bên cạnh, đưa mắt nhìn nhau.
Rất lâu sau, chị Dương mới nghi ngờ hỏi: “Tại sao?”
Phàn Kỳ càng thêm cau mày, vò vò đầu nói: “Có lẽ em biết.”
Chị Dương nhíu mày: “Vì sao?”
Giọng của Phàn Kỳ nhỏ dần: “Em đã đánh Trình Nhất Diệp.”
Chị Dương: “Cái gì?”
Hoàn toàn khác với lúc rời đi, bầu không khí sau đó rất âm u, chuyến đi Lâm Thành lần này cũng thành công cốc.
Sau khi ra ngoài, Phàn Kỳ duy trì chút cảm giác hào hứng, đối mặt với fans, trò chuyện với mọi người về những chuyện lặt vặt, rồi cậu bước lên xe của công ty.
Vừa lên xe, áp suất không khí lập tức giảm xuống không phanh, chị Dương không muốn nói chuyện, Phàn Kỳ cũng không muốn nói gì.
Một lúc sau, Phàn Kỳ mở miệng trước: “Chị Dương, không thì chị cứ mắng em mấy câu đi.”
Giọng chị Dương rất bất lực: “Mắng rồi thì sao nữa?”
Một lúc sau, chị Dương lại nói: “Không phải chuyện của cậu, quên đi.”
Thực ra đây không phải là lần đầu tiên xảy ra chuyện này, mấy năm mà Phàn Kỳ mới vừa đóng phim ấy, cậu thường chạy đôn chạy đáo tới các thành phố khác nhau vì vai diễn của mình, có khi cậu đã gặp đạo diễn tận lần, nghĩ rằng vai diễn này chắc ăn rồi, nhưng sau cùng cậu lại không lấy được nó.
Chỉ là mấy năm gần đây hiếm khi xảy ra chuyện này, studio đã có kinh nghiệm và biết cái gì có thể tới tay, cái gì không có hy vọng.
Lần này nói cho cùng là chuyện ngoài ý muốn.
Ngoài buồn bực ra, thực ra Phàn Kỳ cũng có chút nhẹ nhõm, chuyện này không thành, cậu cũng sẽ không nợ Trình Nhất Diệp một ân huệ nào cả.
Áp suất không khí trên xe trước sau luôn ở mức thấp, mãi đến khi tới chỗ ngã tư mà Phàn Kỳ hẹn Hứa Vị Trì, thì mới tốt hơn một chút.
Trước khi xuống xe, chị Dương vỗ nhẹ vào bả vai Phàn Kỳ, nhưng cô không nói gì, chỉ mỉm cười với Phàn Kỳ.
Đoạn đường này rất ít xe và người, sau khi Phàn Kỳ xuống xe, cậu đội mũ lưỡi trai rồi nhanh chóng bước lên xe Hứa Vị Trì, Hứa Vị Trì cũng phóng xe đi rất nhanh.
“Anh đợi bao lâu rồi?” Phàn Kỳ thắt dây an toàn hỏi.
Hứa Vị Trì: “Không lâu lắm.”
Phàn Kỳ khẽ ậm ừ rồi cúi đầu xuống.
Hứa Vị Trì hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Phàn Kỳ: “Hả?”
Hứa Vị Trì: “Sao tâm trạng lại không tốt thế kia.”
Phàn Kỳ cười: “Rõ ràng vậy sao?”
Hứa Vị Trì: “Rất rõ.”
Phàn Kỳ thở dài: “Vai diễn lần trước, chính là cái vai diễn chị Dương nói Trình Nhất Diệp giúp em đó, anh có nhớ không?”
Giọng của Hứa Vị Trì đột nhiên trầm xuống: “Ừm.”
Phàn Kỳ cười bất lực: “Mất rồi.”
Hứa Vị Trì đột nhiên ngừng nói.
Phàn Kỳ: “Lần này em vốn trở về để gặp đạo diễn. Bây giờ hay rồi, không cần gặp nữa.”
Hứa Vị Trì hỏi: “Bởi vì anh sao?”
Phàn Kỳ: “Không hoàn toàn là vậy, không biết, không sao, không liên quan tới anh…”
Phàn Kỳ nhìn ra ngoài cửa sổ, nói thêm một câu: “Không sao đâu.”
Loại thay đổi đột ngột thế này nói không buồn là giả, dù cho trong lòng Phàn Kỳ có tự an ủi mình là không sao đâu, mất thì cứ mất thôi, vỗn dĩ cơ hội của cậu cũng không lớn, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy rất khó chịu.
Vả lại, Hứa Vị Trì là người không biết mở lời, nên suốt cả chặng đường, anh cũng không lời nào.
Tới gara, sau khi cả hai xuống xe, Hứa Vị Trì tựa như an ủi mà nắm lấy tay cậu, dẫn cậu lên lầu.
Tâm trạng của Phàn Kỳ tệ tới mức cậu không có sức lực đâu mà nghĩ tới chuyện đã chín năm rồi mình chưa đến nhà Hứa Vị Trì.
Cậu không có tâm tình để xem mấy cái bài trí mới mẻ của Hứa Vị Trì.
Cũng không có tâm tình để hỏi Hứa Vị Trì có phải anh rất vui khi gặp lại cậu không.
Vừa vào đến phòng khách, cậu quay đầu vội ôm lấy Hứa Vị Trì, ôm còn chưa đủ, cậu nhảy hai chân, treo thẳng lên người Hứa Vị Trì.
“Chờ đã.” Hứa Vị Trì nói.
Phàn Kỳ không quan tâm, lúc này cậu chỉ muốn hôn Hứa Vị Trì.
Nói hôn thì hôn, mặc kệ Hứa Vị Trì có đẩy cậu ra hay trốn tránh cậu, cậu vẫn bám chặt lấy Hứa Vị Trì và không để cho anh động đậy.
Ôm chặt lấy cổ Hứa Vị Trì, Phàn Kỳ chuẩn xác mà hôn lên môi Hứa Vị Trì.
Nhưng Phàn Kỳ không ngờ ngay giây tiếp theo, trong phòng khách lại xuất hiện giọng nói của một người thứ ba.
“Anh trai?“
“Phàn, thầy Phàn?”
Phàn Kỳ run lên một cái, lập tức tụt xuống.