Sau khi Hứa Vị Trì bước vào, bầu không khí bỗng nhiên trở nên rất vi diệu.
Vì để tránh cho Hứa Vị Trì nhìn ra manh mối, Phàn Kỳ đã bò dậy từ trên sô pha trước khi Hứa Vị Trì tiến vào, bây giờ đang đoan chính ngồi ở ghế sô pha.
Mà Tề Việt – người đã mở cửa cho Hứa Vị Trì giờ phút này đang đứng cạnh ghế sô pha, Phàn Kỳ không biết đầu óc thằng này đang suy nghĩ cái gì, đột nhiên cúi đầu bộ dáng cứ như cô vợ nhỏ vậy.
Cho nên mới nói tại sao không vi diệu chứ?
Lấy cái khí tràng này của Hứa Vị Trì, hiện trường trước mắt đây, cực kỳ giống như hiện trường bắt kẻ thông dâm.
Mà biểu tình của Tề Việt, vừa vặn giống như đang sắm vai tiểu tam.
Phàn Kỳ thật không biết cái cảm giác cho thấy Tề Việt rất thông thạo diễn vai tiểu tam này là đến từ đâu, cậu còn cẩn thận liếc liếc Hứa Vị Trì, tựa như đã thật sự làm sai chuyện gì.
Này vô cùng không đúng, này quá không đúng rồi.
Thế là Phàn Kỳ định xoay chuyển càn khôn, câu đầu tiên cậu mở miệng nói là: “Tề Việt, đi rót cho Hứa tiên sinh một ly nước.”
Vốn Phàn Kỳ muốn cho Tề Việt một thân phận nửa chủ nhà, không phải nửa chủ nhà thì chí ít cũng phải là bạn thân của chủ nhà. Nhưng ông bà có câu, “Không sợ kẻ địch mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như bò”, Tề Việt không những phụ mong đợi của Phàn Kỳ, còn cà lăm hỏi lại: “Nước nước nước ở đâu thế?”
Hỏi thì hỏi, tại sao mày lại còn nói lắp thế hả??
Chẳng qua cũng phải nói lại, trong nhà Phàn Kỳ quả thật không có gì tử tế để uống cả.
Thứ có thể uống, ngoại trừ bia thì chính là rượu vang đỏ và rượu trắng. Mấy thứ này chắc chắn không thể đem ra tiếp đãi khách.
“Lấy cốc nước nóng đi.” Phàn Kỳ nói.
Cái này có thể làm bạn thân của chủ nhà đi.
Nhưng Tề Việt vẫn yếu ớt hỏi: “Ấm đun nước của mày ở đâu?”
Phàn Kỳ: “……”
Sao mày không thể tỏ ra có phong phạm của chủ nhà một chút thế hả đồng đội?
Gọi mày là thần tình yêu thì mày có thể làm chút chuyện mà thần tình yêu có thể làm hay không?
Cậu chỉ muốn khiến Hứa Vị Trì khó chịu chút thôi, sao lại khó như vậy chứ.……
Phàn Kỳ nhìn phân nửa chai bia mà bọn họ uống còn đặt trên bàn trà, nhẹ nhàng buông tiếng thở dài, không còn trông cậy gì vào Tề Việt: “Thôi đi.”
Cậu ngẩng đầu, vô cùng ra dáng chủ nhà nhìn Hứa Vị Trì: “Hứa tiên sinh có việc gì sao?”
Hứa tiên sinh – người vẫn luôn lặng im không lên tiếng nhưng khí tràng mạnh mẽ lại khiến người khác hoàn toàn không thể xem nhẹ, cuối cùng đã mở miệng nói câu đầu tiên từ khi vào cửa: “Em có ổn không?”
Mày học người ta đi! Chỉ một câu thôi đã biến Tề Việt mày thành người ngoài rồi.
Phàn Kỳ: “Em ổn mà, em có thể có chuyện gì cơ chứ?”
Hứa Vị Trì cầm chứng cứ ra, click mở điện thoại: “Em nói em không thoải mái.”
“Ha ha, là em gửi,” Phàn Kỳ cười cười: “Có điều bây giờ em không sao cả, cảm ơn anh đã quan tâm.”
Phàn Kỳ nói xong câu này, dư quang trông thấy Tề Việt đang tia cho cậu một ánh mắt vô cùng không tán thành.
“Tôi mua thuốc hạ sốt,” Hứa Vị Trì nâng cái túi trên tay lên một chút, đột nhiên xoay đầu hỏi Tề Việt: “Em ấy có sốt không?”
Biểu cảm của Tề Việt hệt như bị idol đặt câu hỏi, cả người đều rất hưng phấn: “Không sốt, nhưng quả thật cậu ấy không thoải mái lắm, mông cậu ấy……”
“Tề Việt.” Phàn Kỳ nhanh nhẹn ngắt lời.
Hứa Vị Trì hỏi Tề Việt: “Em ấy làm sao?”
Tề Việt cười gượng một tiếng, giống như cuối cùng cũng đã ý thức được bản thân mình quá dư thừa: “Tao ra ban công dạo, đã lâu rồi chưa tưới hoa nhỉ Phàn Kỳ, tao đi tưới nhé, hai người cứ trò chuyện đi, ha ha ha.”
Thần tình yêu chuồn rất nhanh, tựa như cơn gió chỉ trong chớp mắt đã không còn thấy bóng dáng, còn rất tri kỷ mà đóng cửa lại, biến mất vô ảnh vô tung.
Ầy, trong không gian nhỏ bé này, lại chỉ còn hai người họ thôi.
Phàn Kỳ khách khí ngẩng đầu, tầm mắt dừng lại trên mặt Hứa Vị Trì: “Em không sốt mà.”
Còn vì sao Hứa Vị Trì lại cho rằng Phàn Kỳ sẽ phát sốt.
Đương nhiên lại là vì trước kia rồi.
Trước đây, cứ mỗi lần bọn họ cách năm ngày trở lên không làm, lúc lại làm nữa thì nhất định Phàn Kỳ sẽ phát sốt. Liên tục sốt nhẹ một ngày, không thể đứng lên cũng không thể ngồi xuống còn rất khó chịu.
Khi đó Phàn Kỳ vì muốn ở bên cạnh Hứa Vị Trì nhiều hơn một lúc, nên mỗi lần phát sốt, đều lấy cớ dù sao não em cũng bị nóng đến ngu luôn rồi, mà liều mạng dính vào Hứa Vị Trì.
Tình huống này xảy ra liên tiếp ba lần đến nỗi Hứa Vị Trì phát sợ. Cho nên căn bệnh này phải trị làm sao ấy hả, đương nhiên là không để quá năm ngày rồi.
Sau đó quả thật Hứa Vị Trì đã làm được, thỉnh thoảng đang bận đi công tác, cũng sẽ về trong ngày thứ tư, ‘vật lộn’ một trận với Phàn Kỳ, sau đó nửa đêm hoặc là sáng hôm sau ngồi máy bay rời đi.
Có đôi khi thậm chí Phàn Kỳ không thể phân biệt rõ, đây là vì tình yêu hay là vì tình dục, rốt cuộc nguyên nhân thật sự là gì.
Phàn Kỳ nói không sốt, Hứa Vị Trì không tin lắm, anh bước qua, không nói gì mà lấy nhiệt kế từ trong túi ra.
Phàn Kỳ bật cười: “Em thật sự không sốt mà.”
Cái tính nết đáng ghét của Hứa Vị Trì là chỉ làm không nói, trực tiếp mở nhiệt kế ra, kề vào trán Phàn Kỳ, nghe âm thanh tích tích của nhiệt kế điện tử vang lên.
Một loạt động tác này, thiệt sự quyến rũ chết người.
Hê hê.
“Em còn nói em không sốt?” Hứa Vị Trì cau mày cho Phàn Kỳ xem nhiệt độ nhiệt kế vừa đo được.
Phàn Kỳ kinh ngạc: “Em thật sự không biết.”
Đâu có ngờ, cái tật xấu này qua nhiều năm như thế mà còn chưa chữa khỏi.
Hay là đây là bệnh mãn tính?
Hứa Vị Trì lấy máy đo nhiệt độ lại, đặt trên bàn trà, hỏi Phàn Kỳ: “Em còn chỗ nào thấy không thoải mái không?”
Phàn Kỳ lắc đầu: “Không có.”
Hứa Vị Trì hỏi: “Ấm nước ở đâu?”
Phàn Kỳ: “Phòng bếp.”
Hứa Vị Trì ừ một tiếng, để túi xuống. Mắt thấy anh sắp đi vào phòng bếp, Phàn Kỳ lập tức kéo cổ tay Hứa Vị Trì lại.
Phàn Kỳ: “Anh không bay à?”
Hứa Vị Trì: “Tôi đổi thành ngày mai rồi.”
Không biết làm sao, cái tính khó ở của Phàn Kỳ tức khắc liền dâng lên: “Ha, không dám làm phiền Hứa tiên sinh, em có bạn ở đây rồi. Cảm ơn thuốc hạ sốt của anh, lát nữa em sẽ uống.”
Phàn Kỳ mím môi cười cười với Hứa Vị Trì, lộ ra má lúm đồng tiền, cũng lộ ra vẻ mặt “đi thong thả không tiễn”.
Hứa Vị Trì nhìn đôi mắt Phàn Kỳ, vài giây mới nói một câu: “Đừng quậy.”
Đậu xanh!
Bạn nói xem hai người quá mức hiểu nhau có phải cũng không được tốt lắm phải không.
Cũng đã nhiều năm vậy rồi, sao Hứa Vị Trì còn nhớ biểu cảm cáu kỉnh và biểu cảm khi đứng đắn của cậu khác nhau thế nào chứ?
Còn nữa.
Hứa Vị Trì, anh có thể sửa đổi chất giọng trầm thấp kia của mình hay không!
Anh đừng có như vậy nữa, tui thích lắm!!!
Sau khi Hứa Vị Trì rời khỏi phòng khách, Phàn Kỳ thấy từ ban công bên kia ló ra một cái đầu, tiếp đó cái đầu này mang theo cơ thể của nó kéo cửa sổ sát đất ra, vút thật nhanh chạy lại đây.
Tề Việt ngó ngó về hướng phòng bếp: “Thế nào thế nào?”
Phàn Kỳ tóm tắt: “Tao sốt, ảnh đang nấu nước.”
Tề Việt vô cùng vui vẻ cười phá lên: “Wow, hấp dẫn hấp dẫn hấp dẫn.”
Phàn Kỳ nhíu mày: “Mày không quan tâm tao sốt tý nào sao?”
Tề Việt: “Mày sốt thiệt hả?”
Phàn Kỳ kéo dài giọng: “Ừa~~”
Tề Việt càng cao hứng hơn, thậm chí còn vỗ tay hoan hô: “Vậy thật tốt quá rồi, bảo hắn tối nay ở lại chăm sóc mày đi! Chùi đít cho mày!”
Phàn Kỳ: “……”
“Không đúng,” Phàn Kỳ nói: “Sao mày có vẻ thích ảnh như vậy?”
Tề Việt nháy mắt với Phàn Kỳ: “Đương nhiên là do đẹp trai đó, hơn nữa thoạt nhìn cũng rất thâm tình. Ơi là trời, tao thích ảnh rồi,” Tề Việt nói vừa dứt lời giọng đột nhiên hạ xuống trở nên gấp gáp: “Về rồi về rồi,” Tề Việt nhìn về hướng phòng bếp, tức khắc xoay người: “Tao đi đây.”
Phàn Kỳ dở khóc dở cười, nói thầm với bóng lưng càng ngày càng nhỏ của Tề Việt: “Mày…”
Có bệnh đấy à?
Trong nháy mắt Tề Việt đóng cửa sổ sát đất lại, Hứa Vị Trì cũng bước ra từ trong phòng bếp.
Anh đưa cốc thủy tinh đi về phía Phàn Kỳ. Nước ấm trong cốc mờ như sương, Phàn Kỳ ngẩng đầu nhìn Hứa Vị Trì. Tình cảnh này rất giống cảnh lần đầu tiên bọn họ gặp nhau.
Phàn Kỳ rất tán thành câu nói kia của Tề Việt: thoạt nhìn Hứa Vị Trì rất thâm tình.
Lúc ấy làm gia sư, Phàn Kỳ đã liên hệ với một vị gọi là Hứa tiên sinh trên danh thiếp, nói chuyện điện thoại xong trưa hôm đó, cậu liền tới nhà Hứa Vị Trì.
Khi đó cậu đi vào tiểu khu, trông thấy những tiện ích xung quanh tiểu khu, liền bắt đầu cảm thấy tương lai chắc mình sẽ nhận một khoản chi phí gia sư xa xỉ. Chờ đến khi cậu ấn chuông cửa, dì giúp việc trong nhà mở cửa cho cậu, nhìn thấy trang hoàng trong nhà, cậu phảng phất như đã nhìn thấy chiếc điện thoại mà cậu mong ước ấy đang vẫy tay chào cậu.
Thậm chí cậu còn đặc biệt ngốc nghếch mà tự nói thầm trong lòng với mình, cố lên! Phàn Kỳ! Làm việc cho tốt!
Dì giúp việc dẫn cậu đi vào, nói với cậu Hứa tiên sinh đang ở trong phòng bếp rót nước cho cậu rồi rời đi.
Sau đó Phàn Kỳ ngồi trên ghế sô pha đợi vài phút.
Vài phút sau, Hứa tiên sinh trong điện thoại, trong miệng dì giúp việc xuất hiện trong tầm mắt.
Cho dù đã trôi qua nhiều năm như vậy, Phàn Kỳ vẫn không thể quên đi cảnh tượng lần đầu gặp mặt đó.
Hứa Vị Trì mặc một bộ đồ ở nhà màu lam nhạt, thân cao m khiến cho Phàn Kỳ đang ngồi ngửa đầu nhìn, một bàn tay anh buông lỏng bên người, bàn tay kia cầm một ly nước, từng bước một đi tới trước mặt Phàn Kỳ.
Phàn Kỳ lập tức đứng lên.
Vừa lúc Hứa Vị Trì lại bước tới một bước.
Vừa lúc ánh đèn trong phòng khách chiếu vào người Hứa Vị Trì.
Vừa lúc khi đôi mắt Hứa Vị Trì đắm chìm dưới ánh đèn, Hứa Vị Trì mỉm cười với Phàn Kỳ.
Hứa Vị Trì: “Xin chào, tôi họ Hứa, Hứa Vị Trì.”
Phàn Kỳ khẳng định, lúc ấy cậu sửng sốt đến tận vài giây.
Bà nó cái giọng trầm thấp quyến rũ này quá mẹ nó dễ nghe.
Bà nó đôi mắt này thiệt mê hoặc người ta.
Bà nó anh trai này quá đẹp trai.
Lần đầu gặp mặt như vậy đó, làm cho chàng thanh niên Phàn Kỳ đương tuổi dậy thì mới vừa bị kỳ thi đại học tra tấn xong, chuẩn bị tiến vào cuộc sống mới toanh tức khắc động lòng.
Cái lứa tuổi muốn yêu đương nhưng không biết đi nơi nao tìm tình yêu, cái giai đoạn cuối cùng cũng được yêu đương một lần, cứu rỗi nhân sinh, cái tuổi mười chín hormone có thể bùng nổ mọi lúc mọi nơi. Ngay lúc ấy cậu đã đứng bên bờ vực thẳm mang tên tình yêu luôn rồi.
Cứu mạng.