Trường kiếm vung lên, nàng quyết tuyệt xoay người. Tín vật xưa vỡ nát trong phút chốc. Hắn ngẩn người, nhìn nàng bước đi xa dần trong tuyệt vọng.
Đã từng yêu nàng bằng cả trái tim, nhưng lại ngại thế nhân mà chẳng dám nói. Nàng cao quý, xinh đẹp. Hắn chỉ là một Tướng quân, cả đời phụng sự vì Đàm quốc, trên mình mang bí mật không thể nói. Bảo vệ Thái tử, phò trợ Công chúa mới là việc hắn nên làm.
Ngày nàng tiến cung, trở thành tú nữ, hắn đã ngồi uống rượu rất lâu trong tửu quán. Rất nhanh thôi, Thái tử sẽ tỉnh lại, nàng rồi cũng trở thành nữ nhân của người khác.
Công chúa đến tìm hắn, hắn lại nói lảng sang chuyện khác. Đồ đệ của hắn là Tiểu Sam Tử cũng khuyên nhủ hắn. Hắn nói, “Hoắc Tướng quân sẽ không để yên.”
Hoắc Tướng quân... Ông ta ham mê quyền lực đến mờ mắt...
Trong một lần uống say, hắn bị Trang Uyển Như lừa lên giường. May thay, nửa đêm hôm đó, hắn chạy được ra ngoài, nhưng ả ta lại loan tin khắp giang hồ rằng hắn cưỡng hiếp ả.
Vì để cắt đứt ái tình với Hồng Ca, hắn tình nguyện lấy Trang Uyển Như làm thê tử. Vũ Hạo Thiên là sư huynh của ả, yêu ả bằng cả tính mạng của mình, bất chấp để ngăn cản hôn lễ. Hồng Ca quyết tuyệt, lại thêm Vũ Hạo Thiên cản đường, tâm trí của hắn không còn gì nữa.
Bỏ đi trong ngày hôn lễ, để mặc Trang Uyển Như ở sảnh bái đường. Hắn biết, nếu hắn cứ chần chừ, Hồng Ca sẽ vĩnh viễn không còn thuộc về hắn nữa.
. Tướng quân gan dạ
Nàng nằm gọn trong lòng hắn, thiếp đi trước lúc chiều tà.
Nhiều năm về trước, cả hai là thanh mai trúc mã. Huỳnh Thị lang sủng thiếp diệt thê. Huỳnh Ngọc Tuyền là đích nữ nhưng phải chịu sự ghẻ lạnh từ bé. Phụ thân không thương, nhẫn tâm đẩy nàng vào chốn cung đình hung hiểm.
Khi ấy, Trương Vinh Dương chỉ là một đứa nhỏ gần nhà, yêu thích luyện võ, dốc lòng lập nghiệp.
Ngày hắn trở thành Tướng quân ngũ phẩm, nàng đã là Hoa phi diễm lệ trong chốn hậu cung.
Trương Vinh Dương là một người ngoài cuộc, không rõ những mấu chốt trong kế hoạch hoán đổi Thái tử. Hắn thường tâm sự với Chu Dật Ninh, hồng nhan tri kỷ cả đời của hắn không còn nữa. Uống rượu mãi cũng thành quen, khi say rồi, ít nhất có thể nhớ lại quãng thời gian cùng nàng vui đùa lúc nhỏ.
Cho đến khi... hắn nhìn thấy Hoàng thượng trong Túy Hồng lầu, và nàng...
Nàng ngất đi sau một cơn choáng váng. Hắn lo lắng không thôi. Thân thể nàng vẫn yếu ớt như vậy, không khá hơn một chút nào.
Sau khi biết chân tướng của Hoàng thượng từ miệng Chu Dật Ninh, hắn cả gan cầu xin, đồng thời bộc lộ hết tâm tư tình cảm mình dành cho Hoa phi.
Mỗi đêm, theo hướng được chỉ dẫn, hắn phi khinh công đến tẩm cung của nàng, cùng nàng nối lại duyên cũ, ân ái mặn nồng không nguôi.
Nàng ôm chặt lấy tấm lưng trần của hắn, thở dài, “Chúng ta... chúng ta liệu có phải là... dâm loạn hậu cung hay không?”
Hắn hôn lên vai nàng, lắc đầu, “Từ đầu chí cuối, nàng chỉ là nữ nhân của một mình ta. Cho dù Thánh thượng có tỉnh lại, công chúa cũng sẽ giúp chúng ta giải mối nguy nan này.”
Nàng cười khẽ. Chiếc gối mềm ướt đẫm mồ hôi. Hắn hứng trí ngời ngời, nói nhỏ vào tai nàng, “Ta nói cho nàng biết một bí mật... tên Thừa hơi họ Chu kia, hắn đang ở trong này, thậm chí còn là Thục phi. Nàng không được tới gần hắn đó, có biết chưa?”
“Biết... Thục phi yêu Hoàng thượng, điều đó còn phải nói sao? Ánh mắt của hắn... đúng là tràn đầy thâm tình.”
. Mất đi rồi mới biết quý trọng
“Nhị sư huynh, sư tỷ thật sự không hề yêu huynh, tỷ ấy chỉ đang lợi dụng huynh thôi...”
“Im đi! Cả đời này, Vũ Hạo Thiên ta chỉ cần một mình nàng ấy!”
“Vì sao huynh lại cứ cố chấp như vậy? Huynh yêu tỷ ấy, lẽ nào chỉ vì tỷ ấy đã cứu mạng huynh sao?”
Tư Đằng Niệm nước mắt lưng tròng...
Nàng là đồ đệ nhỏ nhất của Bảo Thân vương Đông Phương Trường Huân, sư muội của Lãnh Du Hàn, Vũ Hạo Thiên và Trang Uyển Như. Yêu nhị sư huynh bằng cả tấm lòng, nhưng đáp lại, hắn chỉ dành cho nàng ánh mắt hờ hững, lạnh nhạt.
Có một lần, Vũ Hạo Thiên chiến với một tên sát thủ rồi bị hạ độc. Độc này khó giải, chỉ có thể giao hợp nam nữ mới khiến hắn sống sót. Nàng tìm được hắn, dùng toàn bộ khả năng để cứu hắn. Đáng tiếc, sau cùng, vì mất hết sức lực, nàng bất tỉnh nhân sự...
Lúc tỉnh lại, nàng đã ở phủ Thượng thư, mà hắn thì lại dùng ánh mắt dửng dưng nhìn nàng, ngược lại, đối với Trang Uyển Như vô cùng thâm tình.
Lòng nàng đau, đau đến tê tâm liệt phế. Tiến cung, trở thành phi tử của Hoàng thượng, nhưng bóng dáng của hắn vẫn cứ quanh quẩn trong đầu.
Mỗi một bức họa đều là một nam tử quay lưng. Nam tử ấy thích hoa mai, nam tử ấy lưng đeo trường kiếm, nam tử ấy vuốt ve một con ngựa uy hùng. Nam tử ấy quay lưng, vì nam tử ấy chưa từng một lần nhìn thấy nàng.
Một thời gian sau, khi hậu cung lẫn triều chính đã ổn, nàng mới xuất cung, đi tìm Vũ Hạo Thiên. Hắn đã si mê Trang Uyển Như đến cùng cực, bất chấp lời khuyên của nàng, thậm chí còn tát nàng một bạt tai vì nàng nói ả ta sẽ lấy Trần Tướng quân...
Đêm hôm nọ, nàng lại đến tìm Vũ Hạo Thiên. Hắn ngồi buồn rầu trong một góc tường, hắn nói, rõ ràng năm đó, Uyển Như thích hắn, vì hắn mà hy sinh thân mình giải dược, vì hắn mà không tiếc cả tấm thân trinh trắng. Tại sao bây giờ lại gả cho Trần Tướng quân?
“Huynh có võ công cái thế. Huynh xem, chẳng phải bây giờ, Bích Chỉ cung chủ Trang Uyển Như đã nổi tiếng là nữ nhân mạnh nhất võ lâm sao? Không có huynh hỗ trợ... Thôi đi. Đừng uống nữa... Muội nhiều lần khuyên giải, huynh đều bỏ ngoài tai, có nói thêm cũng vô ích.”
Bất thình lình, hắn đứng phắt dậy, kéo Tư Đằng Niệm vào lòng.
“Chẳng phải muội nói yêu huynh sao? Đêm nay, Trang Uyển Như không thể động phòng, phu quân nàng ta bỏ đi mất, vậy thì ta sẽ động phòng, để nàng ta phải đau đớn!”
Nàng không muốn, càng không cầu thứ tình yêu cưỡng chế này.
Hắn áp sát nàng vào tường, hôn nàng một cái thật sâu, tựa như muốn cắn đứt môi của nàng vậy. Ngay sau đó, y phục nàng không còn một mảnh, cả thân thể nàng cũng bị ép buộc vào cơn hung ác của hắn.
Tư Đằng Niệm nhớ lại ngày mà nàng giải dược cho hắn. Hắn cũng hung ác như lang sói thế này...
Sáng hôm sau, chỉ còn một mình nàng trong căn nhà tranh. Thân thể đau đớn, ê chề.
Cố gắng gượng người đi ra ngoài, chống đỡ để tìm đường về hoàng cung, nào ngờ giữa đường, Trang Uyển Như lại từ đâu xông ra.
“Tư muội muội... đêm qua lại không về cung à?”
“Tư muội muội... Ba năm trước đã giúp ta một món hời lớn, sao ba năm sau lại không quản hắn được nhỉ? Nếu muội tới sớm hơn một chút, hôn lễ của sư tỷ này đã thành. Không có hắn cản đường, ta sẽ đạt được mục đích... Đáng tiếc, tay chân của muội không linh hoạt, quản hắn không được, để tỷ giúp muội nhé?”
Võ công của nàng không bằng Trang Uyển Như. Một nhát kiếm của nàng ta vung lên thân thể mệt mỏi của nàng, máu tươi bắn tung tóe, hai chân khuỵu xuống ngay lập tức.
“Tư muội muội... sao hả? Tiếc quá... Công lao của mình bị người ta cướp lấy, muội cảm thấy thế nào? Tỷ đây đổi ý rồi. Vốn dĩ định giữ muội lại, mai này có thể kiềm chế, nào ngờ muội lại vô dụng quá. Quản không được một nam nhân, thôi thì để tỷ thay muội về cung, trở thành Phu nhân của Hoàng thượng, nhân tiện bước lên ngôi Hậu, làm một Võ Tắc Thiên thứ hai, sao hả?”
“Vũ Hạo Thiên đúng là ngu ngốc! Người ba năm trước và ba năm sau đều là muội, vậy mà hắn có thể lầm ta cho được!”
Tư Đằng Niệm trợn mắt, “Hóa ra chính là tỷ... Là tỷ đã lừa gạt huynh ấy!”
“Sư phụ và Lãnh Du Hàn quá mức khó gần, chỉ có Vũ Hạo Thiên tính tình hòa nhã, xử sự ôn hòa, võ công lại không thua họ, sao ta nỡ để mất miếng mồi ngon?”
“Trong lòng tỷ, chẳng lẽ chưa từng để sư phụ và nhị vị sư huynh vào mắt sao?”
Trang Uyển Như cười gằn, “Sư phụ là Thân vương, Lãnh Du Hàn lại là y độc song tuyệt, muội muội thân ở hậu cung, quyền lực to lớn, lại vốn là đích nữ của Thượng thư, tỷ tỷ ta chỉ có thể độc hành trong giang hồ, làm một nữ tử không quyền không thế, ngươi cho rằng ta sẽ cam tâm sao?”
Một kiếm chém xuống, một kiếm đỡ ngang. Vũ Hạo Thiên trừng mắt giận dữ, chiến với Trang Uyển Như một trận, sau đó kéo Tư Đằng Niệm bỏ trốn.
Hắn nợ nàng quá nhiều, lại nhẫn tâm với nàng bấy lâu, chỉ vì Trang Uyển Như nói nàng hạ độc hắn, lợi dụng hắn tiến thân, may mà ả ta tới kịp, giải dược cho chàng, không thì chàng đã mất mạng.
Đúng là tin người quá đáng!
~~~
Hắn đưa Tư Đằng Niệm về phủ công chúa, chăm sóc nàng từng ly từng tí. Nhớ lại chuyện cũ, trong lòng hắn tràn ngập nỗi áy náy, cảm thông cho nàng.
Vết thương lòng rồi cũng nhạt phai. Sau khi được Thừa tướng đả thông đầu óc, Công chúa dần cho mấy trận nên thân, rốt cuộc thì hắn cũng nhận ra tấm lòng của nàng.
Để bù đắp lỗi lầm, hắn sủng nàng từng chút một. Mưa dần thấm lâu, nếu nói yêu thì hơi quá, nhưng thương nhau thì đã đủ.
Bảo Thân vương nhìn thấy tín vật trong người hắn liền biết hắn là Nhị hoàng tử Đông Linh. Đông Linh đích thân sai sứ thần đến rước Nhị hoàng tử về. Cùng ngày, Trang Uyển Như đến đòi hắn làm phu quân, gây ra một trận trời long đất lở, may mà có Công chúa và Bảo Thân vương ra mặt trấn áp, nếu không thì...
Hắn và Niệm Nhi trở thành phu thê. Tháng ngày rất dài, những nghi lễ và chính sự phải làm không ít. Nàng dần trưởng thành hơn trước, ngày càng ra dáng của một mẫu nghi thiên hạ.
Vũ Hạo Thiên – bây giờ đã là Đông Phương Hạo Thiên, hắn làm Hoàng đế, dĩ nhiên phải có thê thiếp. Một lần nạp đến bốn vị phi tần, chưa kịp hưởng niềm vui sướng, sự đau thương trong mắt Tư Đằng Niệm đã khiến hắn chùn bước.
Nàng không nói gì cả. Đóng chặt cửa cung Hoàng hậu, một mình uống rượu tiêu sầu.
Nàng biết, tình yêu của hắn chỉ là sự bù đắp mà thôi...
Một phi tần vu cho nàng cất giấu xạ hương, khiến nàng ta sảy mất đứa nhỏ. Hắn ra lệnh cấm túc nàng, đồng thời tra xét khắp nơi. Máu chảy liên hồi, nàng khóc đến cạn nước mắt.
Đứa con của hai người sảy mất. Trong mắt nàng không còn tình yêu. Nàng biết, tình yêu của hắn là một sự cưỡng cầu đối với nàng.
Hắn tra xét toàn bộ hậu cung, phế bốn phi tần cùng một lúc. Một khắc hoang mang, hắn đã đánh mất tình yêu của nàng.
Nàng vốn giấu kỹ cái thai này, đợi đến khi nó ổn định bốn tháng, vào ngày sinh thần sẽ nói cho hắn biết. Nào ngờ, cái thai mới hai tháng, hắn đã làm nàng đau đớn như vậy. Một câu cũng không hỏi, trực tiếp sai người khóa trái cửa cung của nàng.
Tuyệt vọng, mệt mỏi... Đứa bé không thể sống sót... Nàng đâu có ngốc mà để xạ hương ở gần mình, khiến hắn tra xét dễ dàng như vậy? Vẫn là nên nói, nàng quá hiền lương, dễ dàng để kẻ khác ở ngoài cung trà trộn vào.
Đến lúc mất đi mới hiểu được thế nào là hối hận. Quãng thời gian sau đó, hắn không ngừng tìm đến nàng, chỉ cầu mong một nụ cười, một cái nhăn mày nháy mắt như lúc xưa.
Mất đến hơn bảy năm trời, người thương mới đồng ý tiếp nhận hắn vào cửa. Thái hậu không hài lòng chút nào, con trai bà lại bị một nữ nhân hành hạ như vậy. May thay, Bảo Thân vương phi tiến cung khuyên nhủ, “Biểu tỷ, hai đứa nó khó khăn lắm mới có ngày hôm nay, chúng ta nên vui mừng mới phải. Trải qua chuyện lần này, Hạo Thiên càng trưởng thành hơn rồi.”
Hoàng hậu mang thai. Hoàng đế Đông Linh đại xá thiên hạ. Bốn phương tám hướng đồng hưởng hạnh phúc.
Hoàn toàn văn