Đợt tuyển tú cuối cùng vào hai ngày trước khi người của Đông Linh sang. Từ sáng sớm, ta đã nhận được tấu chương xin nghỉ tạm thời của Chu Dật Ninh để về quê lo gia sự.
Được lắm. Ra vẻ giận dỗi ta, không thèm nói chuyện với ta, giờ thì đi thẳng một nước.
Nhưng nghĩ lại đêm đó, hắn quả là chính nhân quân tử, nhìn thấy cảnh ấy mà lòng không loạn...
Khoan đã. Nếu vậy, hắn biết ta là nữ nhân rồi chứ?
Hay là hắn muốn lánh đi một khoảng thời gian, tìm cách lật đổ ta?
Không...
Ta không thể bị phế truất. Đệ đệ ta còn chưa tỉnh lại, ta phải tìm Thần y chữa cho nó trước, sau đó thì tha hồ tiêu dao giang hồ. Ta không muốn mang tiếng bị phế truất, thanh danh ngàn đời bị hủy, đã thế tính mạng chưa chắc bảo toàn.
Đông Phương Anh Anh có nhân mạch rộng lớn, ta liền tìm tới chỗ nàng ấy thương lượng. Vị Thái hậu trẻ tuổi đảm bảo, trong vòng một tháng sẽ điều tra ra tung tích của Chu Dật Ninh.
...
Buổi tuyển tú cuối cùng diễn ra khá suôn sẻ. Từ đầu tới cuối, ta chọn thêm được một thiếu nữ vô cùng đáng yêu. Tên nàng ấy là Tư Đằng Niệm, ái nữ thứ tư của phủ Thượng thư.
Còn khoảng mười người nữa sắp sửa đi vào, ta làm ra vẻ ngáp ngắn ngáp dài, ý bảo Đông Phương Anh Anh tùy ý chọn đi, ta không tham gia thêm nữa. Nàng ta chẳng nói chẳng rằng, liếc tới liếc lui đám tú nữ người vào kẻ ra. Bất thình lình, ánh mắt nàng ta trợn trắng cả lên. Ta bị hình ảnh ấy làm cho bật dậy.
Đông Phương Anh Anh thì thầm vào tai ta, “... Người đó... sao mà cao quá, tướng không giống nữ nhân chút nào.”
Ta nheo mắt. Quả đúng là vậy. Tú nữ kia cao lớn vô cùng, khuôn mặt trang điểm quá đậm, nhìn chẳng ra làm sao.
Tiểu Sam Tử lật lật cuốn sổ ghi lại tên tuổi từng người, sau đó nói nhỏ với ta, “Nàng ta là con gái nuôi của phủ Quốc công. Quốc công đại nhân cả đời không có con gái, thấy nàng ta tội nghiệp, cách đây không lâu đã nhận làm nghĩa phụ. Tên nàng ta là Châu Trữ. Dung mạo không đẹp, nên thường trang điểm thật đậm để che khuyết điểm... còn nữa, nàng ta bị câm.”
Tốt! Không nói nhiều, dung mạo không đẹp... nàng ta sẽ không làm phiền ta, quấy nhiễu bên tai ta như Tiểu Sam Tử được!
Ta phong Tư Đằng Niệm làm Dung hoa, ban phong hiệu Nguyệt. Về phần Châu Trữ... ta nên làm cái gì đây nhỉ?
Đúng lúc ta đang vắt óc suy nghĩ trong Ngự thư phòng, Hiền phi tỷ tỷ đột nhiên tiến vào, mang theo một bình trà thơm ngát. Ta nói với tỷ ấy những điều đang day dứt, tỷ ấy liền bảo ta, “Người ta không may gặp phải khuyết tật, xuất thân lại có chỗ không tốt. Coi như muội làm việc tích đức, cũng là giúp đệ đệ mình mau chóng khỏe lại, phong nàng ta làm gì cũng được, miễn là trên tỷ.”
Ta nhíu mày, “Tỷ tỷ à... Tỷ muốn nàng ta ở trên tỷ thật sao?”
“Dù gì thì tỷ cũng không muốn làm phi tần, địa vị cao lại phải quản cái hậu cung này... Đợi lúc thích hợp rồi, muội nhất định phải giúp tỷ tìm sư phụ đó.”
Hóa ra là vậy.
Ta phê một dòng chữ đỏ chói bên cạnh cái tên Châu Trữ: Thục phi.
...
Thục phi vừa vào cung, ta liền bảo mấy mỹ nhân tỷ tỷ của mình ném hết sổ sách từng cung cho nàng ta.
Châu Trữ quả nhiên là người ngoan ngoãn, có lẽ nàng ta cũng an phận với địa vị của mình, chuyên tâm làm hết mọi việc.
Ta thấy thích, nên đêm đó đã qua cung nàng ta để ngủ, coi như an ủi.
Nhưng mà...
Ánh mắt của Thục phi... có gì đó lóe sáng, ta mơ hồ cảm thấy lửa giận đang sôi sùng sục.
Thục phi viết lên trên giấy một hàng chữ, nét chữ vô cùng cứng cỏi, khiến ta cảm thấy có chút hoài nghi.
“Đêm nay trăng tròn, thần thiếp muốn cùng bệ hạ uống rượu thưởng hoa dưới trăng.”
Suýt nữa thì quên mất chuyện ấy. Mỗi đêm rằm, ta đều nhung nhớ Hằng Nga của mình.
...
Ta đưa Thục phi đến Ngự hoa viên, tiến vào một lương đình bên bờ hồ mát mẻ. Gió mùa thu khẽ lay động, mát rượi tâm can. Hoa cúc vàng khoe sắc dưới ánh trăng óng ả. Ta nhấp một ngụm rượu, nhìn lên bầu trời, nói, “Không biết Thục phi có từng gặp được tri kỷ của đời mình hay chưa?”
Thục phi lắc nhẹ đầu.
Ta thở dài, nói tiếp, “Trẫm có một bằng hữu. Tuy rằng cách biệt gần mười năm, đối với trẫm mà nói, vị bằng hữu đó chiếm một vị trí rất quan trọng trong tim của trẫm... Hắn rất nghịch ngợm, lúc nào cũng coi trẫm thấp hơn hắn; bù lại, hắn hiểu trẫm...
Nhớ lúc nhỏ, những ngày không có phụ hoàng bên cạnh, trẫm cũng từng lén khóc vì lời trêu chọc của vài đứa trẻ con. Hắn xuất hiện, thay trẫm giáo huấn bọn họ. Nhờ có hắn, trẫm mới mạnh mẽ lên từng ngày...
Mỗi khi đồi chè xanh lá, hắn sẽ trở lại bên trẫm, hát cho trẫm nghe những bài dân ca, kể cho trẫm nghe những câu chuyện mà trên đường đi hắn đã thấy. Những lúc ấy, trẫm từng nghĩ, nếu hắn có thể vĩnh viễn ở cạnh trẫm thì tốt biết bao...”
Ánh mắt ta mơ màng nhìn lên vầng trăng tròn vành vạnh giữa trời, suýt chút nữa thì ta đã bật khóc khi nhớ đến tên nhóc năm xưa ấy.
Tri kỉ, bằng hữu một thời...
Ta vĩnh viễn không thể nào quên được, cho dù thích Chu Dật Ninh đến mức nào đi chăng nữa, ta vẫn không thể quên được người bạn thời thơ ấu.
Vô tình, ta thấy khuôn mặt Thục phi có chút thất thần.
Sau đó, ta nhoẻn miệng cười, nói một câu cảm thán, “Vì vậy, mỗi đêm trăng tròn, trẫm sẽ đến lương đình này, uống chút trà, thưởng chút hoa, ngắm vầng trăng vàng óng giữa trời... Hắn là Hằng Nga, trẫm là Hậu Nghệ. Hậu Nghệ thương nhớ Hằng Nga, cũng giống như trẫm chờ đợi hắn từng ngày từng ngày vậy...”
Ta còn chưa nói xong, đã cảm nhận được một luồng sát khí rất gần.
Rất nhanh, nó đã tan biến.
Thục phi trầm mặc nhìn ta, sau đó viết một dòng chữ vào tay ta, “Bệ hạ có từng nghĩ đến việc tìm lại Hằng Nga?”
“Có. Ta cho người đi tìm khắp tứ xứ, thậm chí còn năn nỉ lão ác bà... à không, năn nỉ Thái hậu giúp đỡ, rốt cuộc vẫn không có tin tức gì.”
Thục phi nhìn ta, ánh mắt lóe lên tia nhìn khó hiểu. Nàng ta đột nhiên nhấc bổng ta lên. Ta hoảng sợ vô cùng. Một nữ nhân mềm yếu sao lại có sức mạnh kinh khủng như vậy?
Ánh mắt nàng nhìn ta chăm chú. Không hiểu sao, ngay giây phút ấy, ta bất giác đỏ mặt.
Một mùi hương đột ngột xộc vào mũi. Thục phi, nàng ta xông hương gì mà thơm thế nhỉ?
Ta đột nhiên vùi đầu vào ngực nàng, tận hưởng sự ấm áp.
Cứ như vậy, hai chúng ta ngồi trong lương đình ngắm trăng...
Ta thiếp đi lúc nào không biết.
...
Ta cảm nhận được có ai đó đưa ta về cung. Lồng ngực rất ấm, cánh tay rất chắc. Cảm giác này thật dễ chịu, thật quen thuộc làm sao...
Khi ta mở mắt dậy, Tiểu Sam Tử liền giúp ta thay triều phục, chuẩn bị tiếp đón sứ thần Đông Linh.
Ta ngồi trên ngai vàng, Thái hậu ngồi ở ghế phượng bên cạnh.
Người đứng đầu sứ đoàn Đông Linh là Bảo Thân vương – đứng thứ mười bốn – đệ đệ ruột của Hoàng đế Đông Linh – Đông Phương Trường Huân.
Nói vậy, xét về vai vế, hắn ta là thúc thúc của Thái hậu.
Vẻ mặt của Đông Phương Anh Anh rất trầm tĩnh, nhưng hai tay thì đã run bần bật.
Kết thúc buổi triều, ta sắp xếp cho sứ đoàn ở lại Dịch quán, sau đó cùng Thái hậu về cung.
...
“Nói mau, A Anh! Người mà tỷ hay kể cho bọn muội nghe có phải là ông ấy?”
Đông Phương Anh Anh gật đầu.
Không tốt! Không tốt! Như thế thì chẳng khác nào loạn luân cả?!
Thục phi và Ly Chiêu nghi im lặng, đứng từ xa, không làm gì cả.
Chỉ có bảy người bọn ta vây quanh Thái hậu, tra hỏi không ngừng.
Đông Phương Anh Anh bực quá, quát lớn, “A Tuyết, muội có thể tổ chức tang lễ cho ta, như vậy không phải rất dễ dàng sao? Còn nữa, chỉ cần muội phong ta làm Quận chúa rồi gả qua đó làm Vương phi, làm một Vương phi tiêu dao sơn thủy cùng hắn thì có gì không tốt?”
Ta hét lên, “Nhưng như vậy là loạn luân, rối loạn huyết thống hoàng thất Đông Linh!”
Đông Phương Anh Anh cười nhạt, “Loạn luân? Loạn luân là cái khỉ gì? Ta vốn dĩ là dưỡng nữ của mẫu phi, là đứa con mà mẫu phi dùng để bù đắp nỗi đau vì sự mất tích của Ngũ Hoàng tử! Ta thích Thập tứ thúc thì sai à? Hắn từng ôm ta ngủ, từng dạy ta cưỡi ngựa, từng hôn lên trán ta... Ta không quan tâm cái gì cả! Chỉ cần được gả cho hắn, bất cứ cái gì ta cũng cam lòng! Trước đây ta đồng ý làm Thư Quý phi để giữ thanh danh cho mẫu thân muội, muội cũng nên giúp ta thành toàn tâm nguyện này đi chứ?!”
Ly Chiêu nghi dường như không nhịn nổi nữa. Nàng ấy tiến lại gần ta, nói như hét lớn, “Đông Phương Anh Anh! Muội mau tỉnh lại cho ta! Đúng, muội lấy hắn không thành vấn đề! Nhưng quan trọng là hắn không có tình cảm với muội!... Cả đời của hắn chỉ biết có đao kiếm võ học, luyện thuốc luyện đan, căn bản không hề để ý tới muội! Muội hà tất vì một kẻ không có trái tim mà đau lòng?”
Đông Phương Anh Anh khóc rống lên, nức nở, “Vậy thì đã sao? Ta yêu thúc thúc! Ta yêu thúc thúc! Mặc kệ hắn có trái tim hay không, chỉ cần ở cùng hắn, ta đã mãn nguyện rồi! Dù ai nói ta loạn luân hay gì đi chăng nữa, ta cũng chẳng cần quan tâm! A Tuyết, muội phải giúp ta, muội phải giúp ta! Ta nhịn hơn mười năm trời, hôm nay rốt cuộc cũng xả ra được rồi!”
Tiểu Sam Tử chịu hết nổi, la lên, “Im miệng hết đi!”
“Khóc cho lắm vào, bộ dạng của cô sao lại thành ra thê thảm như vậy hả? Hắn không có trái tim thì cô giúp hắn, dễ như vậy sao không làm mà lại ở đây khóc lóc? Thái hậu phúc hắc ngày thường biến đâu cả rồi?! Ta thì lại thấy tên thúc thúc của cô giống hệt đường đệ của A Tuyết! Đầu óc ngốc nghếch, ngay cả “đại sự” cũng chẳng rõ!”
Ta chợt gật gù, “Phải ha.”
“Không phải hắn không yêu ta à?”
Hiền phi cười khì một tiếng, nói, “Muội không bày tỏ tình cảm thì làm sao người ta biết?... Giờ thì ta hiểu rồi. Hóa ra mấy năm trước, muội đồng ý qua đây làm phi tử, chính là vì thấy hắn mặc kệ, không thèm để ý tới mình rồi giận dỗi chứ gì?”
Ta cười ha ha, tiếp lời, “Thái hậu à... Con giúp người rồi, vậy chuyện của con, người giúp tới đâu rồi vậy?”
Đông Phương Anh Anh đổi sang bộ mặt vui vẻ ngay tức khắc. Ta ngẩn hết cả người. Nàng ta đúng là diễn sâu...
“Tìm được dưỡng phụ của Chu Dật Ninh rồi. Dưỡng phụ hắn làm việc gần chỗ muội ở lúc trước đấy. Nghe đâu ông ta cả đời không có thê tử, chuyên tâm trồng và chăm sóc đồi chè. Hóa ra quê nhà của hắn ở cùng một vùng với muội.”
Cái gì? Dưỡng phụ...
“A Anh, tỷ mau nói rõ cho ta biết! Dưỡng phụ của hắn tên là gì?"
"Trương Sinh."
Không thể nào...
Không thể nào...
Phụ thân của tên nhóc đó cũng tên là Trương Sinh...