Thật vất vả mới ăn xong bữa tối, ba người liền lên xe, chạy thẳng đến một quán bar nằm giữa trung tâm thành phố, tên gọi Thanh Ba. Không giống như những quán bar tiếng nhạc chát chúa, không gian đặc quánh khói thuốc cùng mùi vị sắc dục khác, chỗ này thuần túy chỉ là nơi uống rượu nói chuyện phiếm. Không có những thứ… âm nhạc ồn ào hỗn tạp, không có khách nhân ngả ngớn quay cuồng dưới ánh đèn laser lắc lư, không gian trong Thanh Ba vô cùng nhã tĩnh [thanh nhã yên tĩnh]. Trên sân khấu, một nam hài đang hát trên nền ghi-ta, có thể là do tuổi không lớn lắm, nên thanh âm thanh thúy như ngọc, chậm rãi phủ kín cả không gian.
Bởi vì đêm nay có một buổi tụ hội, Thanh Ba đã không còn chỗ ngồi. Ngay cả như vậy, bên trong vẫn là một mảnh trang nhã, không hề có tiếng động lớn ồn ào. Âm nhạc nhu hòa như nước, nhè nhẹ lan tỏa tới cả những góc khuất hẻo lánh nhất. Những ngọn đèn tinh xảo hắt ra thứ ánh sáng nhàn nhạt mờ ảo, tạo ra một bầu không khí vô cùng ấm áp lãng mạn.
Bạch Hy cùng Vương Duy Duệ quét mắt một vòng, đã biết rõ đây là hội tụ của những người trong giới. Bởi vì, ở đây, ngay cả một nữ nhân cũng không có.
“Đến bên kia đi.” Diệp Ý Tiêu lôi kéo Bạch Hy đi về hướng bên phải. Dọc theo đường đi đều là lô ghế tình nhân, trên mặt bàn thắp mấy ngọn nến sáng lung linh, ẩn ẩn tỏa ra từng trận hương thơm ngát ập vào khứu giác khách nhân.
Vương Duy Duệ rõ ràng chưa từng tới qua những nơi như vậy, tò mò nhìn quanh bốn phía. Sau khi ngửi được hương thơm ngọt ngào kia, hắn kề sát vào Bạch Hy hỏi: “Nếu là đồng chí tụ hội, vì cái gì giống như nữ nhân, bày đặt đốt nến thơm a?”
“Đồ tạo không khí mà thôi.” Bạch Hy cười cười, còn muốn nói thêm gì đó, đã bị Diệp Ý Tiêu dùng sức kéo về phía trước, khí ngữ mang theo ẩn ẩn tức giận: “ Đừng có cùng hắn dựa sát như vậy!”
Bạch Hy quay lại cười nhạo, hai người sóng vai mà đi, để lại một mình Vương Duy Duệ lếch thếch phía sau, càng lộ rõ vẻ cô đơn. Vì thế, Vương lão bản nhàm chán nhìn xung quanh, thấy bốn phía đều là nam nam có đôi có cặp, tâm trạng vốn đang háo hức lập tức xẹp lép ể oải.
Phía trước, Diệp Ý Tiêu cùng Bạch Hy đã ngồi xuống bàn, Vương Duy Duệ vẫn có chút thất thần lạc phách, lơ ngơ đi tới.
“Một mình sao?” Đột nhiên, có một thanh âm trầm thấp truyền vào trong tai Vương Duy Duệ, hắn kinh ngạc men theo thanh âm nhìn qua, chỉ thấy một gã nam tử anh tuấn ăn mặc thời thượng, tay cầm ly rượu, mang theo nụ cười thản nhiên đang nhìn mình.
Là một người xa lạ…
Vương Duy Duệ trưng ra tươi cười chuyên nghiệp: “Không, ta là đi cùng bằng hữu.”
“Có thể họ là một đôi, ngươi lạc đàn rồi. Hoặc là… các người chơi P?” Gã đàn ông khiêu mi cười hỏi
P? Đó là danh từ mới a? Vương Duy Duệ khó hiểu. Bất quá, cũng coi như là người lăn lộn trên thương trường, hắn rất nhanh đã che dấu nghi ngờ của mình: “Ta chỉ là tới tham gia náo nhiệt.”
“Đây là nơi người trong giới chúng ta tụ hội, nếu như nói là tham gia náo…, ngươi rất nhanh sẽ bị người mời ra nha. Tới uống một chén a.” Không để ý Vương Duy Duệ cự tuyệt, nam tử liền kéo cánh tay của hắn, dẫn tới một góc khá hẻo lánh.
Lần đầu tiên tới loại địa phương này, Vương Duy Duệ tựa như tiểu bạch thỏ tiến vào hang sói, đối với gã kia nhiều lần nâng chén, đúng là ai đến cũng không cự tuyệt. Khi Bạch Hy phát hiện lão đại nhà mình còn chưa tới, liền vội đi tìm. Thời điểm tìm được, người này đã bị chuốc không ít chén, ánh mắt có chút tan rã, vẻ say rượu dần dần lộ rõ.
Không xong! Bạch Hy trong lòng thầm kêu không tốt, không để ý tới vẻ mặt xanh đen của Diệp Ý Tiêu đi đằng sau, bước nhanh qua, một đường cướp lấy ly rượu trong tay Vương Duy Duệ, mang theo áy náy đối với gã đàn ông đang cười đến có thâm ý khác kia, nói: “Hắn say, ta muốn mang hắn đi.”
“Đêm nay hắn là của ta.” Gã nam nhân đứng lên, cứ thế tiến về phía trước một bước, đem hai người tách ra.
Bạch Hy nhíu mày, khách hàng đến Thanh Ba uống rượu đa phần là những người có trình độ học vấn cao, nhân phẩm cũng tốt, từ trước đến nay đều không ép buộc người khác. Mà nam nhân ở trước mắt, hiển nhiên là không nằm trong hàng ngũ này.
Diệp Ý Tiêu vịn vai bạch Hy, lạnh lùng nói với người kia: “Dương Ninh, Vương Duy Duệ không phải người mà ngươi có thể đụng vào.”
Người tên Dương Ninh cười cười: “Như thế nào? Chẳng lẽ cái này cũng là người của Diệp tổng? Xem ra Diệp tổng diễm phúc thật sâu, trước kia có đại minh tinh Nghiêm Huyễn Hi. Hôm nay, trước mặt là có tiểu mỹ nam, phía sau lại có đại soái ca, thật làm cho người hâm mộ ao ước không thôi.”
“Ít ngồi đó châm chọc đi, hắn là người của Cung Huyền Nguyệt. Không muốn gây phiền toái thì mau thả người, nếu không tự gánh lấy hậu quả!” Diệp Ý Tiêu nắm chặt tay Bạch Hy, ngữ khí tăng thêm phần nghiêm khắc, đáy mắt hiện lên một tia hung bạo.
Bạch Hy tránh tay Diệp Ý Tiêu, lách qua Dương Ninh, nâng Vương Duy Duệ dậy. Vương Duy Duệ lúc này vẫn rất thanh tình, chỉ là hai chân có chút bủn rủn, vừa đứng lên đã phải dựa vào người Bạch Hy
“Diệp tổng, ngươi sai rồi. Ta mới không phả là người của Cung Huyền Nguyệt.” Vương Duy Duệ đẩy Dương Ninh đang đứng chắn trước mặt ra, cười ngây ngô, đối với Diệp Ý Tiêu nói: “Ngươi ta thế mà đã có vị hôn thê nha.”
“Nguyên lai, cái này mới là lý do khiến ngươi nổi điên.” Diệp Ý Tiêu lại không hề kinh ngạc, chuyện này Vương Duy Duệ sớm muộn cũng sẽ biết. Chỉ sợ, tiểu tử Cung Huyền Nguyệt đã trở về Cung gia xử lý “Vị hôn thê” kia, cho nên mới lạnh nhạt người nào đó.
Bạch Hy lại không thể hờ hững được như Diệp ý Tiêu. Nguyên lai, Vương Duy Duệ vì tình mà tổn thương. Vị hôn thê, đối với một người nam nhân mà nói, chính là đại biểu cho trách nhiệm với gia đình, là nối dõi hương hỏa. Thân là nam nhân, Vương Duy Duệ không cách nào có thể đáp ứng những cái kia. Như vậy, bị ném bỏ, cũng là chuyện đương nhiên.
Cùng là người có chung cảnh ngộ, chỉ có điều Vương Duy Duệ vẫn còn may mắn ah. Dù sao hắn cũng chưa đến mức chịu cảnh tha hương cầu thực, lang thang bên ngoài, chưa đến mức bị tử thần kè sát bên người mà trải qua sinh hoạt khủng bố.
“Ý Tiêu, chúng ta đưa Duy Duệ trở về đi.” Bạch Hy giống như hỏi thăm, trên thực tế chính là không để cho Diệp Ý Tiêu cự tuyệt.
Nào ngờ, Diệp Ý Tiêu còn chưa kịp đáp lại, cái tên Dương Ninh kia liền xoay người, túm chặt lấy tay Vương Duy Duệ, dùng sức kéo hắn vào trong ngực, vẻ mặt khiêu kích mà nói với Diệp Ý Tiêu: “Diệp tổng, người này là ta nhìn trúng. Cho dù là Cung nhị thiếu có đến cũng vậy a!”
Bị đẩy tới đẩy lui, tâm tình vốn đã không tốt lại uống nhiều rượu nên có điểm chóng mặt, Vương Duy Duệ nổi giận đùng đùng giãy dụa, muốn từ trong lòng Dương Ninh thoát ra, trong miệng la hét: “Các người đừng coi ta giống như thương phẩm [hàng hóa] trên kệ, cái gì mà coi trọng a, đều cút! Hết thảy đều cút cho ta! Một đám phá gia chi tử nhàm chán cực độ, ăn no rỗi việc, thứ vương bát đản…”
Dương Ninh làm sao chịu buông người vất vả lắm mới nhìn trúng, hai tay ôm chặt eo Vương Duy Duệ, ghé môi lại sát lỗ tai hắn, cười cười nói: “Ta cũng không phải cái gì phá gia chi tử…”
Lời còn chưa dứt, chợt nghe thấy một đạo âm thanh lạnh như băng chậm dãi truyền tới: “Nếu như còn không buông hắn ra, ngày mai ngươi chính là danh xứng với thực phá gia chi tử.”
Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một nam nhân xinh đẹp lạnh lùng mang theo giận dữ đi tới. Có thể nói, khuôn mặt tinh xảo kia phảng phất như bao trùm một tầng hàn ý, băng lãnh bức người, làm cho những người xung quanh nhịn không được phát run. Con ngươi trong trẻo rực rỡ như muốn câu đoạt hồn phách, lúc này lại tựa như phát ra hàng vạn lưỡi dao sắc bén bắn về phía Dương Ninh.
Diệp Ý Tiêu hừ một tiếng, vẻ mặt không kiên nhẫn: “Còn đến muộn nửa bước, tiểu bạch thỏ trong nhà ngươi đều bị người ta xơi tái.”
Đối với lời nói của Diệp Ý Tiêu…, Cung Huyền Nguyệt cũng không để ý. Hiện tại, tất cả lực chú ý của hắn đều tập trung trên cái người đang bị Dương Ninh ôm. Đôi tay đặt trên eo kia, thực con mẹ nó chướng mắt.
Vương Duy Duệ còn nghĩ là mình đang mơ, đình chỉ giãy dụa, sững sờ nhìn Cung Huyền nguyệt, ánh mắt rất mờ mịt, còn làm như vô tội mà chớp chớp. Chẳng thấy dáng vẻ nam nhân tuổi thành thục ở đâu, hoàn toàn giống như một con thỏ nhỏ đáng yêu.
“Qua đây! Cung Huyền Nguyệt mất hết kiên nhẫn, bước nhanh đến phía trước Vương Duy Duệ, vươn tay muốn đem người túm ra. Vừa lúc Dương Ninh định ngăn cản, liền nửa đường chuyển hướng, một quyền nện trúng mặt hắn. Dương Ninh ăn đau, theo bản năng phản ứng, hai tay buông lỏng Vương Duy Duệ, đồng thời cơ thể cũng loạng choạng lui về phía sau.
Mất đi chỗ dựa, Vương Duy Duệ nghĩ muốn ổn định thân thể, nào ngờ hai chân bủn rủn, cả người nhào về phía trước, hoàn toàn rơi vào trong lồng ngực Cung Huyền Nguyệt.
Hương vị đặc biệt chỉ thuộc về riêng người nọ lập tức tràn ngập khoang mũi, Vương Duy Duệ không khỏi cảm thấy một hồi an tâm. Cảm thấy rất hài lòng, ỷ lại trong ngực Cung Huyền Nguyệt, mặt còn cố ý cọ xát bộ ngực của hắn.
Cung Huyền Nguyệt một tay ôm eo, cố định người trong lòng, con ngươi băng lãnh nhìn chằm chằm vào Dương Ninh: “Họ Dương kia, ngươi đừng không biết xấu hổ. Người của Cung gia ta, ngươi tốt nhất đừng tùy tiện đánh chủ ý!”
“Người của Cung gia? Ha ha, hắn lúc nào là người Cung gia?” Dương Ninh lau vết máu trên miệng. Vừa rồi, trực tiếp nhận nắm đấm của Cung Huyền Nguyệt, miệng hắn đã tràn đầy hương vị huyết tinh ngai ngái.
Dương Ninh hung hăng trừng mắt nhìn Cung Huyền Nguyệt: “Nếu như hắn là người của Cung gia, cùng nhị thiếu gia ngươi có tư tình, như vậy Khả Hân tính toán sao đây! Nàng là vị hôn thê danh chính ngôn thuận của ngươi, là nhị thiếu phu nhân tương lai của Cung gia!”
Vương Duy Duệ trong lúc mơ mơ màng màng vẫn nghe được lời Dương Ninh nói…, thoáng cái liền thanh tỉnh rất nhiều. Đúng vậy a, người này đã có vị hôn thê, cùng mình ở cùng một chỗ chẳng qua chỉ là nhất thời cao hứng. Hôm nay, vị hôn thê của hắn đã trở về, trò chơi này cũng nên chấm dứt đi thôi.
Trong lòng rất đau đớn, trước đó vài ngày, hắn còn tìm mọi cách muốn thoát khỏi người này, nhưng bây giờ, lại là người này phải ly khai. Lão thiên gia quả là thích đùa, tùy tiện trêu chọc người ta.
“Thả ta ra, Vương Duy Duệ ách thanh nói, bắt đầu muốn thoát khỏi cánh tay đang vòng qua hông mình. Không biết do còn say, hay do lực tay Cung huyền Nguyệt quá lớn, hắn loay hoay cả ngày cũng không làm đối phương buông lỏng dù chỉ một chút.
Cung Huyền Nguyệt dùng cánh tay còn lại vỗ vỗ vai Vương Duy Duệ: “Đừng làm rộn.”
“Ai thèm nháo! Ngươi đã có vị hôn thê, làm gì còn muốn tới trêu chọc ta! Hỗn đản! Loại người như ngươi… Loại người như người sao lại có thể hành động bừa bãi không hề cố kị! Ta ghét nhất các ngươi, những… kẻ ích kỷ, ỷ mình có tiền!” Vương Duy Duệ nổi giận, liều mạng muốn thoát khỏi ôm ấp của Cung Huyền Nguyệt. Nhưng vô luận hắn giãy dụa như thế nào, người kia đều không buông tay, ngược lại càng thêm ôm chặt.
“Cung Huyền Nguyệt! Không còn gì để nói a? Một bên dụ dỗ Khả Hân, một bên lại cưỡng chiếm [dùng bạo lực cướp lấy] nam nhân này, ngươi muốn tính toán chuyện gì!” Dương Ninh rêu rao ầm ĩ.
Người xung quanh đã sớm phát giác được mưa gió nổi lên, nhao nhao tính tiền muốn thoát khỏi địa phương sắp nổi bão này. Lão bản quán bar gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, rồi lại không dám tiến lên trước khuyên bảo. Dù sao, mấy kẻ đang gieo gió châm lửa kia, đều là người hắn không thể trêu vào nha.
Bạch Hy nhìn tới đây, đối với Cung Huyền Nguyệt tự nhiên sinh ra chán ghét. Hắn ghét nhất những kẻ bội tình bạc nghĩa. Cái gì mà lựa chọn bất đắc dĩ, vô lực thay đổi sự thật… tất cả đều chỉ là cái cớ để tự giải thoát cho bản thân.
Hắn, nhất định phải giúp Vương Duy Duệ.
Ngay khi Bạch Hy muốn tiến lên, Diệp Ý Tiêu lại kéo hắn: “Đừng nhào vào vũng nước đục này, Cung Huyền Nguyệt đã muốn nổi khùng, rất dễ phát hỏa lên người vô tội.”
“Chẳng lẽ lại đứng yên nhìn hắn rũ bỏ Duy Duệ?” Bạch Hy tức không chịu nổi, cả giận nói.
“Tuyệt đối sẽ không.” Diệp Ý Tiêu ngữ khí cực kỳ kiên định, ôm Bạch Hy tránh xa vài bước: “Cung Huyền Nguyệt tham muốn giữ lấy người kia rất mạnh, chỉ hận không thể một ngày tiếng đồng hồ đưa hắn buộc tại bên người, làm sao có thể vứt bỏ? Cái gọi là vị hôn thê đều do Cung gia tìm cho Huyền Nguyệt a. Trước khi gặp được Vương Duy Duệ, hắn vốn coi nữ nhân kia có cũng được mà không có cũng không sao. Hiện tại, đã có Duy Duệ, tên nhóc kia sẽ trực tiếp đuổi người.”
Bạch Hy còn muốn nói chuyện, bên kia cũng đã động thủ. Chỉ thấy Dương Ninh phẫn nộ trừng hai mắt, giơ nắm tay xông lên trước, thẳng tắp hướng trên người Cung Huyền Nguyệt nện qua. Mà lúc này, Cung Huyền Nguyệt đang cùng Vương Duy Duệ giằng co, khi phát hiện Dương Ninh một quyền vung tới thì đã muộn. Vì tránh cho Vương Duy Duệ bị thương, Cung Huyền Nguyệt quyết định muốn xoay người dùng bả vai thừa nhận một quyền này.
Nào ngờ, ngay tại tích tắc hắn xoay người, Vương Duy Duệ đột nhiên bất chấp tất cả, tránh khỏi kiềm chế của Cung Huyền Nguyệt, ngăn ở trước người hắn.
“Phanh” một tiếng, Dương Ninh một quyền toàn lực hung ác kia cứ thế đánh thẳng tới trước ngực Vương Duy Duệ.
Đau quá! Đây là cảm giác đầu tiên của Vương Duy Duệ. Kỳ thật hắn hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra. Chỉ là, khi nhìn thấy nắm tay kia, thân thể đã vô thức di chuyển.
Cung Huyền Nguyệt vô cùng sốt ruột, nhấc đôi chân thon dài lưu loát tung ra một cú đá, đem Dương Ninh đạp ngã trên mặt đất. Sau đó vội vàng kéo Vương Duy Duệ đang dùng tay ôm ngực, giọng nói có chút run rẩy: “Như thế nào? Rất đau sao? Ta lập tức mang ngươi đi bệnh viện!”
“Không cần.” Chứng kiến Cung Huyền Nguyệt sắc mặt đều thay đổi, Vương Duy Duệ cảm thấy rất đáng. Ngực tuy có đau nhức, bất quá, cũng không đến mức không thể chịu được, cũng không tới mức phải đi bệnh viện kiểm tra.
“Ngu ngốc.” Cung Huyền Nguyệt thở dài một hơi, quay đầu nhìn người đang lảo đảo từ mặt đất đứng lên: “Dương Ninh, ngươi nghe cho rõ, Dương Khả Hân không phải nữ nhân ta muốn kết hôn. Lúc trước sở dĩ cùng nàng đính hôn, hoàn toàn là do đám lão đầu tử [lão già, ý nói trưởng bối trong họ] Cung gia tự đánh chủ ý, một phần cũng là do cha mẹ ngươi liều mạng lôi kéo. Kết quả, ta tuy là người trong cuộc nhưng đến tận bây giờ cũng không xem đây là việc của mình. Tiệc đính hôn hôm ấy, ta căn bản không hề xuất hiện, là đại ca của ta thay thế a. Ngày hôm qua, ta đã trở về đem mọi việc nói rõ ràng. Hôn ước giữa Dương gia cùng Cung gia chậm nhất tới ngày mai có thể giải trừ, ngươi không cần ở chỗ này gây chuyện. Ta tự thấy bản thân không có lỗi với muội muội ngươi, càng không có lỗi với Dương gia. Lần sau, nếu các ngươi lại chọc tới ta, cái kia cũng không phải là chỉ bị đánh đơn giản như vậy!” Đem lời nói cho hết, Cung Huyền Nguyệt liền cẩn thận từng li từng tí, đỡ Vương Duy Duệ ra ngoài.
“Hôn ước của ngươi lúc nào được giải trừ a?” Vương Duy Duệ một bên xoa ngực, một bên hỏi.
“Không phải mới vừa nói sao? Ngươi không có nghe? Duệ Duệ, ta chán ghét phải lặp lại lời nói.” Cung Huyền Nguyệt kề môi sát vào trán hắn, nhẹ nhàng ấn xuống một nụ hôn.
“Đừng, mọi người đều nhìn!” Vương Duy Duệ lập tức đưa tay đẩy Cung Huyền Nguyệt ra, nhíu mày nói.
“Chính là ta nhịn không được a, đã suốt hai ngày không gặp Duệ Duệ rồi, ta khó chịu.” Cung Huyền Nguyệt cười, trên mặt lộ rõ vẻ sủng nịch.
“Khoa trương –”
“Ai, ta nào có! Chờ một lát đến trên xe ngươi sẽ biết, ta có hay không rất muốn ngươi…”
Nhìn theo bóng lưng hai người, Bạch Hy nhẹ nhàng thở dài:“Bọn họ như vậy, có thể thiên trường địa cửu [lâu dài như trời đất ]sao?”