Việc Nghiêm Huyễn Hi tìm đến, Bạch Hy cũng không nói với Diệp Ý Tiêu, từ tận đáy lòng cảm thấy ân oán giữa hai người nên chấm dứt, không cần lại dây dưa.
Tết Nguyên đán trùng hai ngày nghỉ, cộng thêm Vương Duy Duệ hào phóng cho phép nghỉ đông, cho nên qua năm mới, Bạch Hy có khoảng ngày nghỉ ngơi, vì vậy liền cùng Diệp Ý Tiêu đi du lịch.
Bởi vì tới gần kỳ nghỉ tết, công việc bận rộn, lần này công ty Diệp Ý Tiêu tổ chức du lịch là ở trong nước, dùng mấy ngày nghỉ phép nhàn nhã, ngắm cảnh mua sắm là chính. Một đám cán bộ cao cấp của bất động sản Lợi Hải ở bãi đỗ xe dưới lầu công ty tập hợp, sau đó đi xe bus tới sân bay.
Bạch Hy vừa xuất hiện đã thu hút toàn bộ ánh mắt, làm cho hắn thập phần quẫn bách, vừa lên xe liền bay thẳng xuống hàng ghế cuối cùng, sau khi ngồi xuống, một lời cũng không nói.
Diệp Ý Tiêu mang theo vui vẻ ngồi vào bên cạnh hắn, không chút có ý tránh né hiềm nghi đem tay khoác lên vai Bạch Hy, còn dùng lực đem người kéo vào trong ngực.
“Nơi đông người, đừng –” Bạch Hy thấp giọng nói.
“Không sao, bọn họ sẽ không nói cái gì.” Diệp Ý Tiêu nhướng mắt, đối với những vẻ mặt đang dò xét của nhân viên, liếc một vòng, lập tức tất cả những người kia đều cúi đầu.
Hướng dẫn viên du lịch cũng lên xe, tiếu dung chân thành hỏi: “Mọi người đã đến đủ sao?”
“Không có, còn thiếu một người.” Phó tổng bất động sản Lợi Hải ngồi ở phía trước xe bus lên tiếng. Bản thân còn kiêm luôn chức chủ tịch công đoàn, hắn chính là người toàn quyền phụ trách du lịch lần này.
“Không thể gọi điện thoại cho hắn sao?” Hướng dẫn viên du lịch cười hỏi.
“Không cần, hắn đã chạy tới rồi.” Phó tổng chỉ vào một người đang chạy băng băng bên ngoài cửa sổ, bất đắc dĩ cười cười.
Đó là một người thanh niên lớn lên phi thường anh tuấn, vừa lên xe liền lập tức xin lỗi: “Thực xin lỗi thực xin lỗi, ta ngủ quên.”
“Tiểu Tô, ngươi luôn như vậy. Thực hoài nghi ngươi lúc trước là như thế nào lên được chức giám đốc marketing ah!” Phó tổng vỗ vỗ vai người nọ, thở dài: “Tìm vị trí ngồi đi, chúng ta phải lập tức ra sân bay.”
Người bị gọi là “Tiểu Tô” vẫn còn đang thở phì phò, ánh mắt trên xe đảo qua một vòng, sau đó đi thẳng tới hàng cuối cùng ngồi xuống.
“Diệp tổng hảo.” Hắn thoải mái hướng về phía Diệp Ý Tiêu chào hỏi, đem hành lý phóng tới cái ghế còn trống bên cạnh. Diệp Ý Tiêu nhìn hắn một cái, nhàn nhạt ừ một tiếng, tiếp tục đùa giỡn Bạch Hy.
Bạch Hy chụp được tay Diệp Ý Tiêu, mỉm cười đối người kia nói: “Xin chào, ta là Bạch Hy, xin hỏi xưng hô như thế nào?”
“Tô Vân Khởi, người trong công ty đều gọi ta Tiểu Tô.” Tô Vân Khởi lộ ra nụ cười cực kỳ tiêu chuẩn, làm cho người ta cảm giác phi thường thoải mái.
Bạch Hy trong tiềm thức cảm thấy người này không đơn giản, hơn nữa còn có cảm giác uy hiếp rất nặng nề. Tối thiểu nhất, hắn có thể đạt tới mức vinh nhục không sợ hãi. Bằng chứng chính là, trong xe tính cả hướng dẫn viên du lịch tổng cộng có người, ngoại trừ Bạch Hy cùng Tô Vân Khởi, không ai dám ngồi bên cạnh Diệp Ý Tiêu. Hơn nữa trên đường đi, người này lại có thể tìm được chủ đề Diệp Ý Tiêu cảm thấy có hứng thú, chậm rãi mà nói.
Tình địch sao? Bạch Hy một bên nghe hai người nói chuyện với nhau, một bên nhìn cảnh sắc lướt qua ngoài cửa sổ đích. Vừa giải quyết một tên Nghiêm Huyễn Hi, hiện tại lại chạy tới một tên Tô Vân Khởi, cái này đủ để chứng minh: hormone trên người Diệp Ý Tiêu thật sự quá mê người.
Xem ra, mình lại phải chuẩn bị ứng chiến. Nghĩ vậy, Bạch Hy quay đầu lại quan sát một bên sườn mặt đẹp như tượng của Diệp Ý Tiêu, khóe miệng có chút nhếch lên, lộ ra một cái tươi cười nhàn nhạt.
Lần này đích đến chính là một hải đảo phía nam, ngồi máy bay không đến một tiếng đồng hồ liền tới nơi, nhanh đến nỗi, thời gian uống chút đồ trên máy bay đều không có.
Biển xanh trời xanh, hàng hàng dừa khẽ rung trong gió, dù cho đang là mùa đông nhiệt độ vẫn rất dễ chịu. Bởi vì đây là lữ đoàn siêu cấp xa hoa, trong lịch trình cực ít điểm mua sắm, địa điểm chơi đùa ngược lại là tận hứng.
Đoàn người đi dạo trên con đường ven biển, hoặc là chụp hình hoặc là ngắm cảnh, bốn phía đều là tiếng cười nói vui vẻ. Diệp Ý Tiêu cùng Bạch Hy sóng vai đi tới, sau lưng Tô Vân Khởi đột nhiên hô: “Diệp tổng, ngươi cùng Tiểu Bạch cùng chụp tấm hình a.”
Bạch Hy nhíu mày quay đầu, hắn khi nào thì biến thành Tiểu Bạch rồi? Diệp Ý Tiêu ngược lại rất hào hứng, một tay ôm lấy bả vai Bạch Hy: “Hảo.”
Không biết do ánh nắng mặt trời quá mức sáng lạn hay là cái gì khác, Bạch Hy thoáng thấy được trong mắt Tô Vân Khởi chợt lóe lên hàn quang, tựa hồ là ghen ghét, tựa hồ là phẫn hận. Nhưng khi cẩn thận nhìn lên, lại cái gì cũng không có, chỉ còn là gương mặt trẻ trung thập phần khí suất.
Sau khi chụp hình, Tô Vân Khởi đem máy ảnh giơ lên trước mắt Diệp Ý Tiêu, mỉm cười nói: “Diệp tổng, hai người tình cảm thật tốt, nhìn rất hài hòa. Hoàn toàn không cần qua chỉnh sửa, có thể trực tiếp phóng thành tấm hình lớn.”
Diệp Ý Tiêu cũng không để ý gì tới hắn, ngược lại đem máy đưa cho Bạch Hy: “Tiểu Hy, ngươi xem cái này thực hài hòa sao?”
Bạch Hy cẩn thận nhìn xem, trong tấm hình hai người thân mật dựa cùng cùng một chỗ, bối cảnh là rừng dừa, trời xanh, biển xanh, rất đẹp mắt, lập tức nở nụ cười: “Nhìn rất tốt, trở về liền đi rửa hình.”
“Hảo. Thuận tiện chúng ta cũng đi chụp một bộ ảnh cưới, dùng trang trí nhà ah.” Diệp Ý Tiêu đem máy ảnh trả lại cho Tô Vân Khởi, mỉm cười đối Bạch Hy nói.
“Hai cái đại nam nhân còn chụp ảnh cưới cái gì?” Bạch Hy nói thầm, một lần nữa nhìn thấy ánh mắt Tô Vân Khởi mang theo địch ý, cái này càng thêm khẳng định, hắn đối Diệp Ý Tiêu có ý tứ.
Giữa trưa là bữa tiệc hải sản lớn xa hoa, Diệp Ý Tiêu trong bữa cơm một mực giúp Bạch Hi gắp thức ăn. Trên bàn, món tôm hùm ngon tuyệt kia gần như có đến một nửa là bị Bạch Hy giải quyết. Thời điểm trước khi ăn tôm, Diệp Ý Tiêu thậm chí còn đem lớp vỏ cứng cắt cho tốt mới bỏ vào trong chén Bạch Hy, đem vai trò tình nhân hoàn mỹ phát huy đủ mười phần.
Được người chăm sóc, Bạch Hy ăn rất vui vẻ, đương nhiên cũng giúp Diệp Ý Tiêu lột cua. Hai người tình ý triền miên cũng không ai dám dò xét. Chỉ là, Tô Vân Khởi ngồi chung bàn lại cười xán lạn đến bất thường.
Buổi chiều là tự do hoạt động, Diệp Ý Tiêu cùng Bạch Hy đến bờ biển thuê ô che nắng, một bộ ghế nằm cùng bàn nhỏ. Sau đó lại mua vài quả dừa tươi để lên. Ngồi trong chốc lát, Bạch Hy đã muốn đi bơi, Diệp Ý Tiêu lại muốn hóng gió thêm một chút rồi mới xuống tắm. Vì vậy hai người chia nhau hành động.
Bạch Hy thay quần bơi liền trực tiếp nhào vào trong nước, cùng sóng biển trò chơi truy đuổi. Diệp Ý Tiêu ngồi ở dưới ô che nắng, từ xa nhìn hắn, khóe miệng thường trực nụ cười thản nhiên. Bạch Hy tràn ngập sức sống mới là hoàn mỹ nhất, ánh nắng mặt trời rực rỡ, biển xanh sóng vỗ, vô cùng thích hợp với hắn.
“Diệp tổng, ta có thể ngồi xuống sao?” Một đạo thanh âm phá vỡ nhãn thần chăm chú của Diệp Ý Tiêu đối với Bạch Hy, y thu hồi ánh mắt, lạnh nhạt nói: “Ngồi đi, đã cùng ra ngoài du lịch, đều là bằng hữu.”
Tô Vân Khởi cũng không nhăn nhó, thoải mái ngồi xuống. Sau đó tự chiếu cố bản thân, nâng lên một trái dừa, cắm ống hút liền uống.
Diệp Ý Tiêu thả lỏng thân thể, từ từ nằm dài trong ghế, cánh tay đặt trên mặt bàn, đôi chân dài gác lên nhau, tiếp tục xem Bạch Hy vui đùa trong nước, không nói thêm nửa câu.
Tô Vân Khởi uống dừa nước một lát, ngẩng đầu nhìn Diệp Ý Tiêu, thật lâu mới lên tiếng: “Diệp tổng, ngươi xem ta được không?”
“Không được.” Diệp Ý Tiêu cũng không quay đầu lại.
“Vì cái gì Bạch Hy kia có thể?” Tô Vân Khởi siết chặt nắm tay, rất không cam lòng nói.
“Trên đời này không ai có thể so với hắn. Bất quá, nếu như ngươi muốn cùng ta chơi đùa, vậy thì không có vấn đề. Chính là đừng nghĩ lâu dài.” Diệp Ý Tiêu cuối cùng cũng nhìn Tô Vân Khởi, bất quá chỉ là một cái liếc mắt nhàn nhạt thoáng qua, không chút cao hứng.
Ý thức được bản thân có cơ hội, Tô Vân Khởi cười đến rất hạnh phúc: “Nếu như Diệp tổng nguyện ý thử một lần, như vậy Tiểu Tô cũng rất cam tâm tình nguyện hầu hạ. Vì ngày này, ta đã cố ý đến night club học hỏi suốt ba tháng, đảm bảo sẽ thỏa mãn Diệp tổng.”
“Ah?” Nghe được câu nói kia, Diệp Ý Tiêu vẫn thờ ơ như cũ. Những năm này, có không ít người vì tiếp cận y mà không tiếc giở mọi thủ đoạn, kể cả việc muốn kéo y lên giường. Cho nên, động thái này của Tô Vân Khởi, Diệp Ý Tiêu đã nhìn quen không trách.
“Diệp tổng tính toán thời gian nào sẽ cho ta biểu diễn?” Tô Vân Khởi sốt ruột cắt ngang hỏi.
“Liền đêm nay a, đợi Bạch Hy ngủ, ta sẽ liên lạc với ngươi.” Diệp Ý Tiêu phất phất tay, đứng lên, “Cơ hội chỉ có một lần, ngươi tự lo liệu.”
Lúc Bạch Hy từ dưới biển lên bờ, Tô Vân Khởi đã rời đi, Diệp Ý Tiêu đang cầm một bịch xốp trở về, bên trong có vài xâu mực nướng cùng cánh gà.
“Đói bụng? Tới ăn chút gì ah.” Diệp Ý Tiêu cầm lấy khăn mặt, giúp Bạch Hy lau khô bọt nước trên người, nhìn thấy làn da hắn toàn bộ đều đỏ lên, khẽ nhíu mày: “Chờ một lát đừng bơi nữa, đi qua tắm nước ngọt, da phơi nắng biến đỏ hết rồi.”
“Không sao, lát nữa ta sẽ đi tắm rửa.” Bạch Hy cầm nướng mực liền cắn, ăn xong một xâu mới hỏi: “Vừa rồi họ Tô kia đã nói gì với ngươi? Thần thần bí bí, các ngươi có chuyện gì gạt ta?”