Chơi trò cưỡi ngựa? Bạch Hy ngây người cả nửa ngày, sau đó đỏ mặt bò dậy, quỳ gối bên người Diệp Ý Tiêu, há mồm ngậm lấy cái kia đã sớm tiến vào trạng thái bừng bừng phấn chấn.
Bạch Hy rất ít làm việc này. Bởi vì trước kia Diệp Ý Tiêu sẽ không để cho hắn vất vả. Nhưng là, đêm nay đã muốn trừng phạt, đương nhiên phải làm chút việc khiến hai người đều thoải mái.
Bất quá, rất nhanh Diệp Ý Tiêu liền phát hiện, để cho Bạch Hi liếm láp phun ra nuốt vào nam căn của mình là hoàn toàn thất sách. Bạch Hy động tác vụng về chậm chạp khiến y da đầu đều ngứa ngáy. Khoang miệng ướt sũng mà ấm áp tạo ra một loại hưởng thụ không cách nào nói rõ thành lời, đầu lưỡi hồng hồng mềm mại càng trêu chọc y đến phát điên.
“Bảo bối, ngậm thật tốt, mau một chút.” Bất tri bất giác, hô hấp của Diệp Ý Tiêu cũng trở nên rối loạn, chống nửa người dậy, nhìn Bạch Hy ra sức lấy lòng gia hỏa đã trướng đến phát đau kia, hơn nữa trên mặt còn hứng thú dạt dào, làm cho lí trí y càng nhanh tan rã.
Bạch Hy cố gắng mở miệng thật lớn, còn cẩn thận từng chút, không để cho răng nanh đụng trúng nam căn kia. Hết lần này tới lần khác, Diệp Ý Tiêu còn thấy chưa đủ, thỉnh thoảng hướng trong miệng hắn đẩy thêm vào, sâu tới tận yết hầu, làm hắn cơ hồ muốn phun ra. Bất quá, nhìn thấy vẻ thoải mái trên mặt người kia, hắn lại cảm thấy bản thân cũng có chút thành tựu.
“Bảo bối, xoay người lại.” Diệp Ý Tiêu một bên nhìn Bạch Hy chuyên tâm lấy lòng mình, một bên dụ dỗ. Y cũng nên vì tính phúc kế tiếp của mình mà chuẩn bị.
Bạch Hy tuy không biết Diệp Ý Tiêu muốn làm gì, vẫn là rất nghe lời xoay người, cái mông tuyết trắng vung cao thoáng cái đã đưa đến trước mặt kẻ đang có ý đồ xấu kia.
“Thực ngoan.” Diệp Ý Tiêu vui vẻ hôn lên bờ mông căng tròn, sau đó ngón tay liền theo khe hở trượt xuống.
“Ân!” xâm nhập bất ngờ làm cho toàn thân Bạch Hy run lên, trong miệng tăng thêm không ít lực mút, khiến Diệp Ý Tiêu cũng hít vào một ngụm lãnh khí: “Bảo bối, ngươi thật lợi hại!”
Bạch Hy vội vàng nhả gậy tht kia ra, quay đầu kinh hô: “Ngươi… Ngươi đừng bất ngờ tập kích! Ân… A… Đừng.. Ta.. Ta sẽ… Không cẩn thận.. Không cẩn thận cắn trúng ngươi…… Ách!”
“Cắn trúng cũng không sao, dù sao đó cũng là cục cưng của ngươi nha.” Diệp Ý Tiêu một bên khuếch trương lỗ nhỏ, một bên cầm lấy túi da đáng yêu bên dưới, cười cười nói.
Bạch Hy mặt đỏ, còn chưa kịp nói gì, Diệp Ý Tiêu bảo: “Tốt lắm, bảo bối, tự mình ngồi xuống đi.”
Cũng đã đến mức này, lại già mồm cãi láo cũng là uổng phí. Bạch Hy mở ra hai chân ngồi xuống người Diệp Ý Tiêu, vịn lấy nam căn cực đại thô to, cứng như sắt kia chậm rãi kề sát vào cửa động, sau đó thoáng dùng sức.
Nhưng mà Diệp Ý Tiêu đã sớm đã đợi không nổi, dương cụ vừa chạm tới động khẩu liền trực tiếp thẳng lưng đẩy tới. Bạch Hy bị xâm chiếm bất ngờ kia làm cho hét lên thành tiếng: “Ah….”, sau đó hai chân mềm nhũn, cả người cứ như vậy ngồi xuống. Đâm sâu ngoài ý liệu làm cho hai người đều lâm vào vực sâu dục vọng.
“Tiểu Hy, Tiểu Hy, bảo bối của ta, ta yêu ngươi, ta thật sự yêu ngươi.” Diệp Ý Tiêu một bên cử động, một bên hôn tay Bạch Hy, vong tình kêu.
Một cái lại một cái đâm sâu làm cho Bạch Hy thần chí cùng thân thể tựa hồ như chiếc lá nhỏ, lung lay theo cơn gió. Chính là, lời nói của Diệp Ý Tiêu lại xuyên thấu qua tầng tầng lớp lớp sương mù che phủ, xuyên thẳng vào tâm trí hắn, yêu a! Hắn có phải hay không đã thật sự có được?
Bạch Hy cúi người, khuôn mặt dán vào lồng ngực Diệp Ý Tiêu, lắng nghe tiếng trái tim đối phương đập loạn, sau đó nở nụ cười: “Ý Tiêu, ta cũng vậy, rất rất yêu ngươi.”
Kết quả, tân niên đếm ngược này, Bạch Hy là ở trong lồng ngực Diệp Ý tiêu mà trải qua. Mà bước sang năm mới, Diệp Ý Tiêu cũng không có buông tha hắn. Sau khi lật người ái nhân lại, tiếp tục đợt công kích thứ hai. Cuối cùng mệt mỏi mỏi đến mức không nhúc nhích nổi đầu ngón tay, Bạch Hy mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau chính là mùng tết, Diệp Ý Tiêu sáng sớm đã đem Bạch Hy dựng dậy, sau khi mặc quần áo chỉnh tề liền tha lôi hắn ra cửa. Bạch Hy tựa ở trên người y buồn ngủ, thần chí còn chưa thanh tỉnh.
Đến khi hắn đột nhiên tỉnh táo, người đã ngồi trên máy bay.
Một gã tiếp viên hàng không thanh tú đưa café cho Diệp Ý Tiêu, nụ cười trên mặt ôn nhu đến làm cho người ta muốn rơi vào tay giặc. Bạch Hy nhíu mày, bất mãn xê dịch thân thể. Diệp Ý Tiêu lập tức phát hiện hắn có điểm khác thường, vội vàng quay đầu đè tay Bạch Hy lại, dùng lòng bàn tay ấm áp vuốt vuốt mu bàn tay của hắn, nhẹ nhàng nói: “Có thoải mái chút nào không?”
“Khá tốt.” Mới mở miệng nói chuyện, Bạch Hy bị thanh âm khàn khàn của chính mình dọa tới mức nhảy dựng, lập tức đỏ mặt. Đêm qua hắn kêu rên quá phóng đãng, cư nhiên đem cuống họng làm đến khan cả tiếng.
Diệp Ý Tiêu nhìn hắn một hồi lâu, mới ngẩng đầu đối tiếp viên hàng không đang ngây người bên cạnh,dặn dò: “Thỉnh cho ta một ly nước sôi.” Tiếp viên hàng không vội vàng đáp ứng, nói rõ:“Chờ một lát” Sau đó mới đỏ mặt quay đi.
Bạch Hy hừ một tiếng: “Diệp đại tổng tài mị lực thật đúng là vô biên, đến trên máy bay còn phát ra hormone.”
“Đừng ăn mấy thứ… dấm chua nhàm chán này.” Diệp Ý Tiêu vuốt vuốt mái tóc đen mềm mại của Bạch Hy, bên trong đáy mắt ánh lên sủng nịch nhàn nhạt. Không hiểu sao, lại khiến trái tim Bạch Hy bang bang đập dồn dập.
“Chúng ta là đi chỗ nào?” Bạch Hy vốn cho là lần này là bay tới Đại Lý. Chính là, ngẩng đầu nhìn đến lộ tuyến toàn là tiếng Anh, chợt phát hiện đây là chuyến bay quốc tế, không khỏi kinh ngạc.
Diệp Ý Tiêu cũng không trả lời, cười đến đặc biệt quỷ dị: “Ngươi đoán a.”
“Ta khi nào thì làm thị thực xuất ngoại?” Bạch Hy càng hồ đồ, theo lý thì hộ chiếu vẫn luôn là hắn tự bảo quản, Diệp Ý Tiêu không thể có được. Trừ phi y sớm đã có dự mưu!
“Tạm thời không nói cho ngươi. Bảo bối, có đói bụng không? Có muốn ăn chút gì hay không? Lần này bay tới mười tiếng đồng hồ, nếu như mỏi mệt liền ngủ tiếp một giấc.” Diệp Ý Tiêu cũng không lập tức giải thích nghi hoặc cho Bạch Hy, ngược lại quan tâm thân thể hắn.
Bạch Hy biết rõ Diệp Ý Tiêu lúc này cũng không muốn mình biết rõ, vì vậy cũng không hỏi nữa. Dù sao, Diệp Ý Tiêu hạ quyết tâm không nói, thì có làm gì cũng không ra đáp án.
Trên máy bay, dịch vụ cung cấp đồ ăn dù sao cũng có hạn, Bạch Hy tùy ý ăn chút gì đó cho no bụng, lại tiếp tục lăn ra ngủ. Cho nên, Bạch Hy không nhìn thấy, Diệp Ý Tiêu lúc đắp chăn cho hắn, vẻ mặt lộ ra dịu dàng hiếm thấy.
Sau khi đến sân bay, Bạch Hy mới biết được mục đích của chuyến đi này — Canada Toronto. Tại sao lại là Canada? Bạch Nhiên nói muốn đi Canada tham gia huấn luyện Anh ngữ, Cung Huyền Nguyệt cùng Vương Duy Duệ nói muốn tới Canada hưởng tuần trăng mật…… Chẳng lẽ đây đều là trùng hợp?
Vừa ra khỏi cabin đã cảm giác hàn ý bức người, đưa mắt nhìn thấy khắp nơi đều là tuyết trắng. Toronto mùa đông đặc biệt rét lạnh, âm ~ độ là chuyện bình thường. Diệp Ý Tiêu đã sớm có chuẩn bị, lấy ra áo lông, khoác lên người Bạch Hy, sau đó dẫn hắn rời khỏi sân bay.
Bàn tay Bạch Hy bị Diệp Ý Tiêu sít sao nắm chặt, lòng bàn tay ấm áp khiến hắn có thể chống đỡ được cái lạnh của Toronto. Tại một khắc Diệp Ý Tiêu nhìn không tới cái kia, Bạch Hy nở nụ cười, may là không từ bỏ —
Diệp Ý Tiêu mang theo Bạch Hy đến một chiếc xe tới đón. Trên ghế phụ lái là một người Canada trung niên, vừa thấy Diệp Ý Tiêu liền cung kính dùng Anh văn chào hỏi, sau đó lại oa a oa a nói một tràng. Bạch Hy hết sức mơ hồ, chính là nghe được vài từ đơn lẻ như “Hôn lễ”, “khách mời”.
Ai muốn kết hôn? Bạch Hy hỗn độn, một ý niệm chợt hiện lên trong đầu, bất quá chênh lệch nhiệt độ cùng múi giờ, rất nhanh hắn đã tựa trên người Diệp Ý Tiêu mơ màng ngủ.
Đợi khi tỉnh lại, Bạch Hy phát hiện mình nằm trong một căn phòng rộng rãi mà ấm áp, che phủ trên người là chăn gối mềm mại thoải mái.
Đang nghĩ ngợi thẩn thơ, chợt nghe bên cạnh truyền đến thanh âm quen thuộc: “Tỉnh? Nên đứng dậy ăn cơm tối.”