Editor: Tiannn
Để đảm bảo thí sinh có thể nghỉ ngơi đầy đủ, trước kỳ thi tốt nghiệp trung học một tuần, Giang Thành Tứ Trung thông báo học sinh có nhà ở trong thành phố đều có thể về nhà nghỉ ngơi, Lâm Phi Vũ tự nhiên cũng về chỗ Tống Nhiên ở.
Buổi tối trước hôm thi, Tống Nhiên đưa Lâm Phi Vũ ra ngoài ăn tối, coi như cổ vũ nhóc con.
"Thế nào? Nước lẩu ở đây ngon lắm đúng không? Trần ca đề cử đó, chắc không đến nỗi đâu nhỉ." Tống Nhiên vừa nói vừa gắp nấm hương vào bát đối phương, "Chấm thêm chút dầu vừng là tuyệt cú mèo!"
"Ừm, ngon lắm anh." Lâm Phi Vũ híp mắt, ăn rất ngon miệng.
Tống Nhiên cười nói: "Anh định dẫn em đi ăn nướng nhưng sợ cay quá, lỡ bị đau bụng ảnh hưởng đế kỳ thi thì không tốt nên ăn thanh đạm một chút vẫn hơn."
"Nước lẩu không tệ, ca ca anh cũng ăn đi." Lâm Phi Vũ gắp thịt viên cho Tống Nhiên.
Nước lẩu quả thực rất ngon, hai người đều say sưa ăn ngon lành.
Trời đã vào hạ nên chẳng mấy chốc Tống Nhiên đã thấy hơi nóng, trên chóp mũi tinh tế toát ra một tầng mồ hôi mỏng, anh tiện tay lau đi, lạch cạch mò mẫm balo của Lâm Phi Vũ: "Tiểu Vũ, mang theo khăn giấy không?"
"Có, em để ở ngăn trong đấy."
Tống Nhiên là người khá bất cẩn, chưa từng mang theo khăn giấy này nọ bên người.
Ngược lại, Lâm Phi Vũ vẫn tương đối tỉ mỉ, thường mang theo giấy ăn, băng dán cá nhân các loại, Tống Nhiên cũng quen với việc tìm giấy ăn trong balo hắn.
Tống Nhiên sờ xoạng lung tung một lúc lâu mà không tìm thấy khăn giấy, trái lại sờ được hộp quà.
Anh tò mò lấy ra xem, vui vẻ đùa: "Yo, sô cô la tự làm luôn? Gói rất xinh luôn nhé, là cô gái nào tặng em vậy?"
Lâm Phi Vũ ngẩn ngơ, hắn quên chưa bỏ hộp sô cô la của Hà Văn ra.
Không muốn nhiều lời Lâm Phi Vũ liền hàm hàm hồ hồ nói: "Có lẽ là ai đó lén nhét vào, em cũng không biết."
"Ồ." Tống Nhiên không nghĩ nhiều, tiện tay đem hộp sô cô la vào balo, cảm thán: "Thời gian trôi qua nhanh thật đấy, thoáng cái đã ba năm, hiện tại cải thìa lại chủ động vây quanh heo, nhóc con nhà em diễm phúc quá ha."
Lâm Phi Vũ: "..."
Thấy thần sắc hắn có chút cứng ngắc, Tống Nhiên cười an ủi: "Đừng căng thẳng, không có chuyện gì.
Anh cũng không phải loại người cổ hủ kia, nếu như lên đại học em có bạn gái thì có thể đưa về nhà chơi, anh mời hai đứa đi ăn nướng."
Lâm Phi Vũ ngạc nhiên, sắc mặt có chút âm trầm, hắn nhìn Tống Nhiên, chậm rãi nói: "Cái gì mà "hai đứa" chứ?"
"Là em với bạn gái nhỏ đó." Tống Nhiên thản nhiên nói.
Hàm dưới Lâm Phi Vũ căng ra, giống như đang nghiến chặt răng, hỏi: "Vậy anh thì sao?"
"Anh ấy à..." Tống Nhiên gắp một quả trứng cút bỏ vào miệng, hàm hồ nói, "Mấy năm qua anh cũng tích góp được ít tiền, đợi đến lúc em lên đại học, sự nghiệp diễn xuất cũng ổn định thì anh sẽ không làm đại diện nữa, đi mua một căn nhà mới, mở một tiệm sách nhỏ, muốn dậy lúc nào cũng được.
Hừm, nếu gặp được cô gái phù hợp thì sẽ kết hôn, sinh thêm một nhóc con."
Mấy năm qua cũng có vài người bày tỏ với Tống Nhiên nhưng anh không thấy ai hợp với mình, hơn nữa anh lại có "hàng tặng kèm" là Lâm Phi Vũ, quả thực không thích hợp để bước đến hôn nhân.
Bất quá giờ Lâm Phi Vũ cũng đã trưởng thành, anh cũng có điều kiện kinh tế hơn trước, có thể bắt đầu cân nhắc chuyện này.
Hiện tại anh đã tiết kiệm được hơn vạn, đủ sống, còn căn nhà trước đây anh không muốn quay lại lắm, chỉ cần nghĩ đến căn phòng dán đầy ảnh mình kia trong lòng đã cảm thấy sợ hãi, vì vậy mới khóa nó lại, vĩnh viễn không muốn nhìn thấy.
Tống Nhiên suy nghĩ lung tung một lúc mới phục hồi tinh thân, lại phát hiện Lâm Phi Vũ đang cúi mặt, bàn tay cầm đũa nắm chặt, mu bàn tay nổi hết gân xanh.
Tống Nhiên nghi ngờ hỏi: "Làm sao vậy?"
Lâm Phi Vũ nhịn một chút, nhưng vẫn không chịu được mà cắn răng nói: "Con gái có gì tốt chứ? Con gái bây giờ thậm chí còn không biết nấu ăn, làm sao chăm sóc cho anh?"
Tống Nhiên không hiểu sao, chớp chớp mắt: "Anh cũng không biết nấu cơm, không phải là hòa nhau rồi sao? Người nhà mà, có thể bắt đầu học nấu ăn, chăm sóc lẫn nhau, anh - một người đàn ông hai mươi mấy tuổi đầu, cũng không thể trông chờ con gái nhà người ta chăm sóc mình mãi được, đúng không?"
Lâm Phi Vũ bật thốt lên: "Em có thể chăm sóc anh, em biết nấu cơm, còn biết rửa bát, giặt quần áo cũng biết, còn có thể kiếm tiền, mấy món anh thích như ức gà chiên, cơm rang trứng, xương sườn nấu với tỏi,...!em đều biết làm hết! Đúng rồi, em còn biết nuôi mèo, em sẽ tắm rửa cho nó, cắt móng, dọn cát, em rất thích Tiểu Hắc, Tiểu Hắc cũng rất thích em!"
Nhìn bộ dáng "chào hàng" của hắn, Tống Nhiên không nhị được mà bật cười thành tiếng, vươn tay xoa đầu nhóc con nhà mình: "Nói cái gì thế, sau này em phải độc lập, làm sao có thể làm "công nhân nhỏ tuổi" của anh được."
Đầu óc Lâm Phi Vũ có chút loạn, lại bắt nói năng đầu loạn xạ: "Vậy ý của anh là, sau này em không được ở cùng anh nữa? Nếu như anh muốn mua nhà, em có thể trả tiền mà, tiền catxe đóng phim hai năm qua một đồng em cũng chưa động đến, hơn trăm vạn vẫn còn nguyên."
Thằng nhóc này muốn bỏ tiền ra mua nhà cho anh...!Tống Nhiên cảm động, ôn nhu nói: "Tiểu Vũ, em không cần làm vậy, tiền của em em phải tích góp để mua nhà cho mình, bây giờ giá nhà ở Giang Thành cao như thế, tùy tiện một căn thôi cũng đã mất hơn mười vạn.
Tuy rằng, sau này em có thể kiếm được rất nhiều tiền nhưng vẫn phải nhớ, không được tiêu tiền bừa bãi."
"Em không phải đang tiêu tiền bừa bãi, em, em..." Giọng Lâm Phi Vũ khàn dần, hắn không biết nên nói như thế nào.
Hắn có thể thử khắc chế dục vọng xấu xa này của mình, cố gắng làm một người em trai ngoan ngoan nhưng điều kiện tiên quyết là Tống Nhiên phải sống cùng hắn, cùng một mái nhà! Hắn không thể sống thiếu người này được, không thể độc lập ở riêng, hắn không làm được.
Giờ khắc này, Lâm Phi Vũ hoảng thật rồi, hắn cuối cùng cũng ý thức được một sự thật tàn nhẫn— hoặc là không chừa thủ đoạn nào lôi Tống Nhiên xuống vũng bùn này, hoặc là trở thành "anh em" đến ngày Tết mới gặp nhau, không có lựa chọn nào khác.
Hắn khàn giọng nói: "Anh, mình không thể...!sống chung được sao?"
Tống Nhiên chớp mắt một cái, bừng tỉnh, hóa ra nhóc con vẫn chưa trưởng thành, tâm trạng bây giờ đại khái chính là "lo lắng chia lìa" trong truyền thuyết, không dám đối mặt với chia tay.
Anh hơi do dự, khéo léo tìm từ: "Tiểu Vũ, em cũng sắp thành niên rồi, em hẳn phải biết, sau khi trưởng thành ai cũng có cuộc sống riêng của mình, thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn."
Lâm Phi Vũ ngơ ngác nhìn anh.
Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn.
Tống Nhiên an ủi: "Hơn nữa, cho dù sau này chúng ta đều lập gia đình, em vẫn có thể thường xuyên đến nhà anh làm khách, anh sẽ để trống một phòng ngủ cho em, em sẽ mãi mãi là em trai của anh."
"Làm khách?" Lâm Phi Vũ cúi đầu, lặp đi lặp lại từ này, phảng phất đó là câu chuyện buồn cười nhất, "Làm, khách?"
Hắn siết chặt nắm đấm, móng tay đâm vào lòng bàn tay, dù đau nhưng hắn không cảm nhận được gì, chỉ thấy tai ù cả lên, trong đầu đều là "nhà anh", "làm khách", "thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn", chói tai vô cùng! Làm khách, làm khách à...!
không biết qua bao lâu, Lâm Phi Vũ đột nhiên đẩy mạnh bàn ra, đứng dậy chạy ra ngoài!
Tống Nhiên không rõ có chuyện gì, trừng mắt nhìn theo bóng lưng Lâm Phi Vũ, nhịn không được thấp giọng mắng một câu, đặt mấy tờ tệ lên bàn rồi đuổi theo.
Mie, thằng nhóc này lại nổi điên gì vậy?
(Lũ reup không biết xấu hổ:) tích đức cho con cháu đi:))
Tống Nhiên tìm suốt mấy con phố vẫn chưa tìm thấy bóng dáng Lâm Phi Vũ, gọi điện cũng không liên lạc được, không biết hắn đã chạy đi đâu.
Tống Nhiên vừa sốt ruột vừa hối hận, sốt ruột vì mai là kỳ thi tốt nghiệp, trong lúc này tuyệt đối không thể xảy ra bất kì vấn đề nào, hối hận vì tự dưng lại đi giảng mấy đạo lý sống cho hắn, không biết chừng thằng nhóc này sau khi lên đại học tự nhiên sẽ độc lập, đến lúc có bạn gái sẽ quên đi người anh này – trăm trâu cũng chẳng kéo về nổi.
Trời dần tối, lòng Tống Nhiên càng nóng như lửa đốt, ngày mai là thi đại học, thằng nhãi này không biết đang trốn xó nào nữa?
Lúc này, có một bác gái đi quua, miệng lẩm bẩm mắng: "Trẻ con bây giờ thật không có giáo dục, một mình lên cơn ở đó, hỏi đến còn mắng người."
Tống Nhiên giữ bác gái lại, hỏi: "Dì ơi, đứa bé nào vậy?"
"Làm gì?" Bác gái hoảng sợ, bà thấy Tống Nhiên dáng dấp thanh tú, sắc mặt liền hòa hoãn lại, "Vừa nãy dì ra bờ sông nhặt rác, thấy trong gầm cầu có một thằng bé mười mấy tuổi, như phát điên mà ném đá xuống sông, dì có đến hỏi han vài câu vậy mà nó lại nói dì cút đi, thực sự là không có giáo dưỡng."
Tống Nhiên chạy đi ngay tức khắc.
(Truyện đăng tải duy nhất tại wattpad WangTian và aitiankong.wordpress)
Mặt trời ngả dần về phía tây, hoàng hôn như ngọn lửa che kín hơi nửa bầu trời, mặt sông gợn sóng.
Người thiếu niên ngơ ngác ngồi dưới chân cầu, ngây người nhìn mặt nước lấp lánh trước mắt.
Tống Nhiên thở phào nhẹ nhõm, sải bước tới gần, anh chạy đi tìm hơn nửa ngày, tâm lực mệt mỏi, không nhịn được mà quát to: "Lâm Phi Vũ, em ngứa đòn đúng không?!"
Lâm Phi Vũ khẽ run, ngẩng đầu nhìn Tống Nhiên, vành mắt hồng hồng, thần sắc mê man: "Ca ca?"
Tống Nhiên vốn định hung hăng dạy dỗ một trận nhưng vừa nhìn thấy bộ dạng thê thảm này của hắn lại không nói thành lời, chỉ than thở: "Em...! Haizz, em bao nhiêu tuổi rồi?"
Anh vừa thở dài vừa tiến về phía trước, vuốt nhẹ mái tóc của thiếu niên: "Được rồi, về nhà thôi!"
Lâm Phi Vũ ngồi trên tảng đá, hai tay ôm eo Tống Nhiên, vùi mặt vào bụng đối phương, nhỏ giọng nói: "Ca ca, xin lỗi, em thực sự không biết nên làm thế nào...!Anh nhặt được em, phải phụ trách với em cả đời, cái gì cũng cho em, được không?"
"Em vừa nói gì?" Tống Nhiên không nghe rõ.
Lâm Phi Vũ không nhắc lại, chỉ ôm chặt lấy vòng eo thon rắn chắn của đối phương, thả lỏng từng chút, tựa như đã nghĩ thông một chuyện vô cùng quan trọng.
Nửa ngày sau, hắn chậm rãi ngẩng mặt lên, thần sắc mê man đã biến mất, chỉ là vành mắt vẫn ửng hồng yếu ớt, thấp giọng: "Ca ca, mình về nhà đi."
Thấy hắn khôi phục bình thường, Tống Nhiên thở phào: "Đi thôi."
Sau khi về nhà, Lâm Phi Vũ vẫn còn có chút rầu rĩ, khác hẳn với bộ dạng hoạt bát dính người ngày trước.
Tống Nhiên nghĩ đến kỳ thi ngày mai, không khỏi có chút lo lắng, chủ động nói: "Tiểu Vũ, hôm nay em muốn lên giường ngủ với anh không?"
Lâm Phi Vũ lắc lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Ca ca, không cần, em biết anh không quen ngủ chung với người khác, trước đây là em không hiểu chuyện, cứ mặt dày quấn lấy anh.
Em ngủ ghế sô pha là được rồi, không sao đâu, em có thể mà."
Tống Nhiên hơi bất ngờ, nhịn không được lại khuyên vài câu nhưng Lâm Phi Vũ vân kiên trì - một mình ngủ trên ghế sô pha.
Hắn hiểu chuyện như vậy, Tống Nhiên càng thấy áy náy, ôm chăn gối ra ngoài, dặn dò: "Ngủ sớm đi, mai thi rồi, vạn lần đừng để bị cảm."
"Dạ." Lâm Phi Vũ cuộn tròn trong chăn lông, ngoan ngoãn gật đầu.
Thân hình thiếu niên đơn bạc nhưng vóc dáng lại rất cao, đứng lên còn cao hơn so với Tống Nhiên một chút mà hiện tại đang cuộn mình trong chăn lông, chỉ lộ ra mái tóc hơi rối cùng đôi mắt hạnh long lanh, có cảm giác như đứa trẻ yếu ớt, đáng yêu.
Tống Nhiên không nhịn được xoa đầu hắn, đưa ly sữa cho hắn: "Nhanh uống rồi đi ngủ, mai h phải dậy, anh đưa em đi thi."
Lâm Phi Vũ không nhận ly sữa, giữ tay Tống Nhiên, cúi đầu uống hết ly sữa bò, đôi môi như có như không khẽ chạm vào ngón tay anh mà Tống Nhiên tựa hồ không có cảm giác, cầm ly rỗng đi vào nhà bếp.
Nhìn bóng lưng của Tống Nhiên, Lâm Phi Vũ khẽ híp mắt.
Nếu đã quyết định đem ca ca kéo xuống nước, vậy phải ra tay nhanh một chút tránh đêm dài lắm mộng.
Đầu tiên phải để ca ca ngốc quen dần với việc đụng chạm thân mật, cố gắng tìm cách để anh chủ động hôn hắn ngay trong kì nghỉ hè này mà không phát hiện ra ý định của hắn, nhất định phải có lí do hoàn hảo, phải tỏ ra vô tội.
Nam nhân mà, thân thể luôn nhanh hơn so với lí trí một bước, chỉ cần kỹ thuật hôn của hắn đủ tốt, ca ca bị hôn sẽ sinh ra cảm giác, theo tính cách của anh, chắc chắn sẽ hoài nghi bản thân sâu sắc, sẽ không còn nghĩ đến việc đi tìm bạn gái, cứ như thế hắn sẽ có nhiều thời gian hành động hơn.
Còn tên tiểu Tống tổng kia, dường như anh ta có ý với hắn, mặc dù ca ca nói anh ta căm hận đại Tống tổng nên mới giận chó đánh mèo nhưng đứng ở góc độ của hắn mà nói, tiểu Tống tổng kia rõ ràng là...!việc này cũng có thể lợi dụng.
Suy cho cùng, dù sao ca ca cũng là người tương đối cường thế, thích mềm không thích cứng, tiêu chuẩn rất cao, lại luôn đạm bạc với tiền tài danh lợi.
Để có thể đối phó với dạng người như vậy, biện pháp tốt nhất là khiến anh sinh ra ý thức bảo vệ mãnh liệt, cảm giác tội lỗi cùng thương tiếc,...!phải làm sao để anh cảm thấy là do anh chủ động, là anh tình nguyện, là anh nợ hắn.
Ừ, phải luyện kỹ thuật hôn trước.
Trong phòng khách tối tăm, Lâm Phi Vũ nằm trên ghế sô pha, tiện tay cầm một trái anh đào từ đĩa hoa quả trên bàn lên, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng cuốn nó vào trong miệng, từ từ thắt nút.
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Vũ: Ca ca, không có chuyện gì, em có thể.
Đại Vũ: Ca ca, không có chuyện gì, em không đau, thật sự..