Editor: Tiannn
Lại qua mấy ngày, Thôi Tuyết gọi điện báo tin vui.
Nhờ "Thành Vương" ông nhận được giải "Đạo diễn xuất sắc nhất"của giải thưởng HK Ngân Như mà Lâm Phi Vũ cũng giành được giải "Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất."
Tuy HK Ngân Như không phải là giải thưởng quốc tế gì nhưng vẫn có trọng lượng trong điện ảnh Hoa ngữ, Thôi Tuyết rất cao hứng, chỉ là trước đó Lâm Phi Vũ bận rộn thi đại học, quên không làm visa Hong Kong nên đành nhờ Thôi Tuyết đại diện nhận thưởng giúp.
Nhờ giải thưởng lần này, lại được Thôi Tuyết đề cử nhiệt tình, rốt cuộc Lâm Phi Vũ cũng lấy được nam chính "Tuyết Trung Kiếm" — Mặc Cửu Lang, vào tay.
Đầu tháng , "Tuyết Trung Kiếm" chính thức khởi quay.
Truyền Thông Vân Trung bị tập đoàn Tống Thị thu mua đã là chuyện chắc như đinh đóng cột, bộ phim này cũng do Tống thị đầu tư, Liễu Khiêm làm tổng sản xuất, Thôi Tuyết là tổng đạo diễn.
Tổng mức đầu tư của bộ này lên đến gần triệu, ở đại lục cũng coi như là đại chế tác.
Phí tuyên truyền, doanh thu phòng vé ít nhất phải đạt tỷ mới có thể hồi vốn nên mọi người vẫn có áp lực.
Về phương diện diễn viên, ngoại trừ Lâm Phi Vũ là diễn viên trẻ vừa đoạt giải thưởng thì nữ chính là tiểu hoa đang hot Trần Tiểu Hinh, nam là tiểu sinh Từ Ngọc Tuyên, diễn xuất cũng khá tốt.
Phần lớn cảnh quay của "Tuyết Trung Kiếm" đều được quay ở "Thành phố điện ảnh" ở ngoại thành Giang Thành, cách trung tâm thành phố gần giờ đi xe nên Lâm Phi Vũ phải trọ lại khách sạn bên đó.
Sau khi Lâm Phi Vũ tiến tổ, Tống Nhiên nhàn nhã hẳn, bắt đầu tìm kiếm nhà xung quanh.
Nhưng giá nhà ở Giang Thành thật sự quá đắt, nhà giá rẻ thì luôn có vấn đề như không có quyền sở hữu, ánh sáng không tốt..v.v..
Tống Nhiên tìm hơn nửa tháng vẫn không tìm được căn nào ưng ý.
Sáng sớm cuối tuần, khí trời âm u oi bức lợi hại.
Điều hòa cũ trong kí túc nhân viên không đủ công suất, cả người Tống Nhiên đều là mồ hôi, không muốn rời giường liền lười biếng nằm nghịch điện thoại.
Anh xem tin tức bất động sản một lúc, lại chuyển sang xem tin tức tài chính, sau đó nhàm chán mà mở vòng bạn bè lên, xem động thái trong ngành.
Đời trước anh trải qua ngày tháng điên cuồng bên công việc, đời này an nhàn ổn định mà làm một người đại diện bé nhỏ.
Mấy năm nay, sau khi trả hết nợ, anh càng trở nên lười biếng, ăn no chờ chết không đặt nặng tâm sự nghiệp, nên đương nhiên không có bạn bè "tay to" nào trong vòng, bạn bè đều là nghệ sĩ, phóng viên nhỏ.
Mấy nghệ sĩ, phóng viên nhỏ đăng bài lên vòng bạn bè phần lớn cũng chỉ là vài mẩu chuyện cẩu huyết bát quát không có gì thú vị, cái gì mà ai ngoại tình, ai đang yêu ai.
Mấy chuyện này trong mắt Tống Nhiên đều là chuyện nhàm chám.
Tống Nhiên bĩu môi, đang muốn để điện thoại di động xuống, lại bị một bài viết của bằng hữu trong vòng hấp dẫn.
"Hình như tôi thấy tiểu Tống tổng ở "Thành phố điện ảnh".
"Tuyết Trung Kiếm" là bộ phim Tống thị đầu tư, chẳng lẽ anh ấy đi thăm ban?" Dưới đoạn văn này còn đính kèm một tấm hình, dường như là chụp trộm.
Dáng người của người trong hình thon dài, đeo kính râm, chỉ lộ ra cái cằm trắng, đường nét mơ hồ khá giống Tống Thanh Sương.
Bên dưới có người trả lời: "Đại ca, làm sao có khả năng? Chưa tỉnh ngủ hả?"
"Đại kim chủ như này chỉ biết vỗ tay đầu tư, làm sao có khả năng đi quản mấy chuyện nhỏ nhặt phía dưới như thế?"
"Chắc chắn không phải tiểu Tống tổng, chỉ là đường nét khá giống thôi."
"Đúng vậy, hơn nữa cũng không nghe nói anh ấy coi trọng người nào trong đoàn phim."
Ngay cả người đăng bài trên vòng bạn bè cũng không dám chắc, trả lời một câu: "Tôi nói lung tung vậy thôi, quả thực không có khả năng lắm, có lẽ do đường nét giống."
Người khác không dám xác định người trong hình là ai, nhưng Tống Nhiên nhìn tấm hình vỡ nét kia, liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra, đây không phải bạch nhãn lang thì là ai? Tống Thanh Sương vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo, luôn tự cho là đúng, đáng ghét, có đốt thành tro anh cũng có thể nhận ra!
Sau đó, trong lòng anh bỗng căng thẳng —— Đúng rồi, Lâm Phi Vũ đang quay phim tại "Thành phố điện ảnh", bạch nhãn lang này sẽ không phải...!
Nghĩ như vậy, Tống Nhiên nhất thời không nằm yên được, lập tức bật dậy, vội vã ra khỏi cửa.
"Thành phố điện ảnh" cách Giang Thành không xa không gần, mất gần giờ đi xe, đợi đến lúc Tống Nhiên đến phim trường quay "Tuyết Trung Kiếm" thì cũng đã gần trưa.
Tháng tám ở Giang Thành chính là thời điểm nóng nhất trong năm, mà về trưa thì càng nóng hơn.
Tuy hôm nay không có mặt trời nhưng sắc sắc trời lại âm u, oi bức như một lồng hấp khổng lồ.
Cảnh phim này được quay trên một con đường đá xanh cổ kính, loại quay ngoại cảnh này không có cách nào bật máy điều hòa, các nhân viên công tác ai nấy đều mồ hôi như mưa.
Tống Nhiên nhìn vào trong sân, không khỏi sững sờ, lại không nhịn được mà cảm khái trong lòng, nhóc con đúng là lớn thật rồi.
Giữa trường nhai, Lâm Phi Vũ mặc một bộ đồ cổ trang giao lĩnh màu đen, bên ngoài khoác một lớp áo lụa, trong tay cầm một thanh trường kiếm trắng như tuyết.
Tạo hình đơn giản nhưng vô cùng có ý vị.
Khác với tạo hình nhân vật thiếu niên trước đây, lần này tạo hình của Lâm Phi Vũ thiên về hướng thành thục, nghiễm nhiên là một tuyệt thế kiếm khách hơn hai mươi tuổi, trẻ tuổi, tuấn mỹ, cao ngạo, tự phụ.
Một cô gái thấp giọng cảm thán nói: "Tôi đọc nguyên tác "Tuyết Trung Kiếm" rồi, một thân này của Tiểu Lâm lão sư, quả thực là Mặc Cửu Lang xé sách bước ra."
Mặc Cửu Lang là tên của nhân vật lần này, tiểu sư đệ thiên tài xếp thứ chín của Tuyết Cốc kiếm phái.
Tống Nhiên cũng gật đầu: "Em ấy rất hợp với tạo hình này."
Giờ khắc này, Lâm Phi Vũ cụp mắt vị Đại sư kia huynh ngã dưới chân mình, trong đôi mắt hổ phách mới đầu là không dám tin tưởng sau đó chậm rãi biến thành hận ý lạnh như băng, trường kiếm trong tay từ từ nâng lên, nhẹ nhàng chạm vào lồng ngực đối phương.
Đại sư huynh ho khan cười nói: "Khụ khục...!Cửu sư đệ, ngươi dám động thủ?"
Lâm Phi Vũ gắt gao nhìn đối phương, hồi lâu sau đó, đôi môi hắn khẽ run rẩy, suy sụp thu kiếm, đỡ nữ chính đang trọng thương lên, không quay đầu mà bỏ đi.
"Cut!" Thôi Tuyết gãi đầu một cái, "Tiểu Lâm, bác luôn cảm thấy có chút gượng gạo."
"Làm sao vậy ạ?" Vai nữ chính Trần Tiểu Hinh hiếu kỳ hỏi, cô lớn hơn Lâm Phi Vũ vài tuổi, tính cách vô cùng hoạt bát thẳng thắn, "Tôi thấy khá tốt."
Từ Ngọc Tuyên đóng vai Đại sư huynh cũng bò dậy: "Muốn quay lại sao?"
Tống Nhiên đã xem qua nguyên tác, lúc này cũng đại khái hiểu được.
Phân cảnh này là một tình tiết cao trào nho nhỏ trong truyện, nhân vật phản diện Đại sư huynh lộ ra bộ mặt thật, dùng nữ chính để uy hiếp Mặc Cửu Lang giao Tuyết Trung Kiếm ra, lại bị Mặc Cửu Lang một kiếm phá khí hải.
Mặc Cửu Lang muốn giết Đại sư huynh nhưng cuối cùng vẫn không xuống tay được.
Thôi đạo cau mày nói: "Thật ra cũng khá ổn rồi nhưng tôi vẫn cảm thấy có chút vấn đề..."
Ông vẫn chưa biết diễn đạt ra sao, Lâm Phi Vũ đã gật đầu nói: "Đoạn biểu diễn kia của cháu, phương diện tình cảm vẫn chưa được thể hiện rõ, từ ngưỡng mộ tín nhiệm đến thất vọng căm hận, cảm xúc trước sau đều quá phiến diện, chuyển biến ở giữa lại quá đột ngột, thái độ của Mặc Cửu Lang với Đại sư huynh cần phải càng...!phức tạp hơn."
Thôi đạo liều mạng gật đầu: "Đúng đúng đúng, chính là như vậy! Như vậy đi, Tiểu Lâm cháu cân nhắc một lúc, chiều nay chúng ta lại tiếp tục."
Lâm Phi Vũ gật đầu đáp ứng, ngẩng đầu vừa vặn nhìn thấy Tống Nhiên, đôi mắt nhất thời sáng lên: "Ca ca!"
"Tiểu Vũ." Tống Nhiên cười cười, vẫy tay với hắn.
Lâm Phi Vũ lập nhanh như chớp chạy đến trước mặt Tống Nhiên.
Rõ ràng đang mặc cổ trang màu đen rườm rà, hóa thân thành kiếm khách lãnh khốc nhưng vào giờ phút này, hắn cười đến nỗi lúm đồng tiền nhỏ cũng hiện ra, thoạt nhìn có vài phần đáng yêu.
Tống Nhiên vỗ vỗ bả vai hắn: "Trời nóng mà phải mặc dày như vậy, vất vả rồi."
"Vẫn tốt ạ." Lâm Phi Vũ cởi áo khoác, bên ngoài chỉ mặc một thân cổ trang tu thân màu đen, kéo Tống Nhiên sang bên canh, "Đi, qua bên kia ăn cơm hộp."
Điều kiện trường quay có hạn, buổi trưa chỉ có thể ăn hộp cơm mà cơm hộp cũng rất đơn giản, một phần cơm tẻ lớn, lại thêm hai cọng rau với một cái đùi gà rán.
"Đùi gà này ngon thật đấy." Tống Nhiên sớm đã đói bụng, ăn say sưa ngon lành, ăn xong một cái đùi gà còn chưa đã thèm, hận không thể liếm ngón tay.
Lâm Phi Vũ suy nghĩ một chút, đứng dậy cầm về một cái đùi gà: "Ca ca, ăn thêm một cái đi."
"Ừm." Tống Nhiên nhận đùi gà.
Lúc đang gặm dở, xa xa bỗng truyền đến tiếng gầm gừ của Thôi Tuyết: "Đùi gà của tôi đâu? Không phải đã nói rồi sao, kinh phí ăn uống có hạn, mỗi người một cái, không thừa không thiếu!"
Tống Nhiên cầm cái xương gà trọc lóc trong tay, từ từ quay đầu nhìn Lâm Phi Vũ.
Lâm Phi Vũ mặt không đổi sắc, cầm xương gà trong tay anh thản nhiên bỏ vào hộp cơm rỗng mà anh quay phim bên cạnh đã ăn xong.
Cứ như vậy, bên trong hộp có hai cái xương gà vô cùng bắt mắt, vừa nhìn đã biết quay phim ăn hai cái đùi gà.
(Hai bạn là nhất =)))))
Lâm Phi Vũ nghiêm túc nói: "Anh quay phim mệt mỏi hơn nửa ngày, ăn thêm một cái đùi cũng được."
Tống Nhiên không dám tin trừng mắt nhìn hắn, vừa định nói thì Lâm Phi Vũ đã nhỏ giọng: "Ca ca, Thôi đạo cái gì cũng tốt, nhưng lại là keo kiệt hộ thực.
Lần trước có người không cẩn thận ăn môt miếng pizza của bác ấy, Thôi đạo mắng người nọ một tiếng đồng hồ, đâu đâu cũng là nước miếng."
"...! Khụ." Tống Nhiên ho nhẹ một tiếng, lập tức vứt bỏ lương tâm, coi như không có chuyện gì xảy ra, "Cũng đúng, quay phim làm việc cực khổ, ăn nhiều thêm một cái đùi gà cũng không có gì."
Lâm Phi Vũ mím môi nhịn cười, nhìn Tống Nhiên không chớp mắt.
Tống Nhiên chớp mắt, thoáng cảm thấy kỳ quái nhưng lại nhớ đến một việc quan trọng: "Đúng rồi, Tống Thanh Sương gần đây có đến phim trường tìm em không?"
Lâm Phi Vũ chớp mắt: "Không có."
"Vậy thì tốt." Tống Nhiên thở phào nhẹ nhõm, xem ra bạch nhãn lang chỉ là trùng hợp đến "Thành phố điện ảnh".
Nhưng vẫn không thể sơ suất.
Anh liền dặn dò Lâm Phi Vũ hai câu, thuận tiện nói xấu Tống Thanh Sương vài câu.
Lâm Phi Vũ ngoan ngoãn ngồi nghe, bộ dáng bé ngoan sẽ không bị vinh hoa phú quý mê hoặc khiến Tống Nhiên thoáng yên tâm.
Lúc này, xa xa truyền đến tiếng hô của phó đạo diễn, Tống Nhiên đẩy Lâm Phi Vũ một cái: "Đi đi, thả lỏng một chút, cố gắng một lần qua."
Lâm Phi Vũ nhỏ giọng nói: "Ca ca, thất vọng cùng cừu hận ngược lại rất dễ diễn nhưng ngưỡng mộ cùng tín nhiệm tận xương tủy trong nguyên tác kia, em không thể nhập vai mà đối diễn với gương mặt của Từ Ngọc Tuyên được, phải tìm trạng thái."
Tống Nhiên cau mày hỏi: "Tìm thế nào?"
Lâm Phi Vũ không trả lời, chỉ yên lặng nhìn Tống Nhiên chốc lát, sau đó đứng dậy đi vào trong sân, nhân viên công tác nhanh chóng vây quanh, thợ trang điểm chỉnh lại lớp hóa trang, stylist sửa sang lại kiểu tóc, trợ lý vuốt vuốt nếp gấp quần áo, còn một nhân viên công tác cầm kịch bản nói gì đó.
Lâm Phi Vũ vừa nghe vừa gật đầu, thần sắc nghiêm túc mà chăm chú.
Rõ ràng mới tuổi nhưng đã có vài phần khí chất của đại minh tinh.
Chỉ tốn vài phút, Lâm Phi Vũ được chỉnh lớp trang điểm, sửa sang lại đầu tóc trang phục xong xuôi, từ nhóc con trộm đùi gà cho anh nháy mắt hóa thân thành kiếm khách cao lãnh.
"Bắt đầu!" Thôi Tuyết bị trộm đùi gà hô to.
Lâm Phi Vũ chậm rãi rũ mắt, từ trên cao nhìn xuống Đại sư huynh nằm dưới chân, đồng tử hơi co lại, trong con ngươi hổ phách tràn ngập cảm xúc khó hình dung, ngưỡng mộ, tôn kính, tín nhiệm, ỷ lại...!Sau đó dần dần hóa thành thất vọng, căm hận, bi ai, cuối cùng, hết thảy tất cả đều hòa tan trong đôi mắt màu hổ phách.
Hắn trầm mặc hồi lâu, thu kiếm vào vỏ, đỡ vai nữ chính rời đi.
"Rất tốt, chính là như vậy! Ánh mắt quá tốt, rất tuyệt!" Thôi Tuyết lớn tiếng tán thưởng.
Hai cảnh tiếp theo cũng rất thuận lợi.
h tối, đoàn làm phim kết thúc công việc.
Thôi Tuyết tâm tình tốt, mời mọi người đi ăn lẩu.
Một đám người ngồi đủ năm, sáu bàn.
Trần Tiểu Hinh ở giữa bàn vẫy tay: "Tiểu Lâm đệ đệ, bên này còn chỗ trống!"
Lâm Phi Vũ kéo Tống Nhiên đi tới, bên cạnh Trần Tiểu Hinh vừa vặn có hai chỗ trống, một chỗ cạnh Trần Tiểu Hinh, một chỗ sát bên Từ Ngọc Tuyên.
Lâm Phi Vũ mím môi, chủ động ngồi xuống bên cạnh Trần Tiểu Hinh, để Tống Nhiên ngồi cạnh Từ Ngọc Tuyên.
Trần Tiểu Hinh thấy hắn chủ động ngồi bên cạnh mình, không khỏi lộ vẻ vui mừng: "Tiểu Lâm đệ đệ, uống chút gì không?"
"Em tự mình rót là được, cảm ơn Hinh tỷ." Lâm Phi Vũ cười hì hì nói, trong lòng có tính toán.
Trần Tiểu Hinh xinh đẹp hào phóng, tính cách sảng khoái chủ động, quả thật rất nguy hiểm.
Từ Ngọc Tuyên tương đối rụt rè, hướng nội, hơn nữa ca ca thích con gái cho nên cũng không tính là uy hiếp gì.
Tống Nhiên ngồi xuống liền muốn uống một ngụm trà, lại phát hiện chén rỗng.
Từ Ngọc Tuyên ngồi cạnh cầm bình thủy tinh lên, yên lặng rót cho anh một chén.
Tống Nhiên cười nói: "Cảm ơn Từ lão sư."
Từ Ngọc Tuyên tựa hồ có chút thẹn thùng, mím môi cười nói: "Em cũng không phải đại minh tinh gì, cứ gọi tôi là Ngọc Tuyên là được."
Tư thế mím môi của y khiến lòng Tống Nhiên khẽ động.
Từ Ngọc Tuyên sau khi tẩy trang, khí chất hoàn toàn khác với Đại sư huynh giả dối phúc hắc trong phim, dáng vẻ thanh tú ôn nhu làm người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.
Tống Nhiên luôn yêu thích loại hình ôn nhu săn sóc, lại bị nụ hôm mấy hôm trước tác động, liền muốn tìm một người con trai thanh tú thử, tựa như người ở trước mắt này.
Anh nhìn Từ Ngọc Tuyên chăm chú, khẽ mỉm cười: "Sau khi em tẩy trang, thoạt nhìn không giống lắm."
Từ lúc sống lại đến giờ, Tống Nhiên vẫn luôn khiêm tốn, thậm chí có chút lười biếng, chưa từng phóng hormone lung tung, dù sao anh mỗi ngày đều tiếp xúc với nhóc con, Trần mập, vài nghệ sĩ dưới tay cùng với Thôi Tuyết, Liễu Khiêm, Tống Thanh Sương...!cũng không có đối tượng để phóng thích hormone, được chứ?
Thế nhưng vào thời điểm cần giải phóng hormone, anh cũng không khiêm tốn mà kiềm chế.
Nhìn Tống Nhiên khẽ cười như thế, Từ Ngọc Tuyên ngẩn người, nhất thời không dám nhìn thẳng anh, lúng ta lúng túng mà xoa xoa mặt, ngập ngừng nói: "Sao lại không giống? Có phải bị cháy nắng đen đi không? Dạo này nắng rất gắt, em luôn dùng kem chống nắng, nhưng hình như vẫn không ăn thua.".