"À, cái này..." Tống Nhiên chớp mắt, không nhịn được mà chột dạ, anh lại quên béng mất chuyện này!
Lâm Phi Vũ nhìn dáng vẻ không có gì để nói của anh, càng ủy khuất: "Hôm công chiếu đầu tiên, anh nói Tiểu Hắc đau bụng anh phải đưa nó đến bệnh viện thú y, em cũng có thể hiểu.
Mấy ngày nay em vẫn luôn đợi anh mở lời, nói muốn cùng nhau đi xem phim của em, kết quả phim chiếu được một tuần rồi, nhưng cái gì anh cũng không nói! Em coi như là anh quên! Em còn không bằng một con mèo ư!"
Mắt thấy nhóc con xù lông đến lợi hại, Tống Nhiên nhanh chóng động viên nói: "Chưa quên chưa quên, nếu không em đặt vé đi, Tết chúng ta cùng nhau đi xem.
Nhất định anh sẽ xem một cách nghiêm túc, xem thật kỹ, xem xong sẽ viết cho em đánh giá chữ."
Bấy giờ sắc mặt Lâm Phi Vũ mới hoà hoãn lại: "Này còn tạm được."
Đảo mắt đã đến giao thừa.
Xuân Vãn năm nay vẫn nhàm chán như cũ, Tống Nhiên xem mà buồn ngủ, ngược lại Lâm Phi Vũ rất có tinh thần, không ngừng líu ra líu ríu.
Không biết qua bao lâu, bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng pháo hoa đầy trời, Lâm Phi Vũ kéo Tống Nhiên chạy ra ban công: "Ca ca, năm mới đến rồi, bắn pháo hoa rồi!"
Năm nay Giang Thành không cấm bắn pháo hoa, vào giờ phút này, trên bầu trời đêm xanh thẳm, những đóa hoa khói màu sắc sặc sỡ đua nhau nở rộ, nhà nào cũng đoàn tụ, một mảnh vui mừng, cùng nhau đón năm mới.
Lâm Phi Vũ cũng đốt một cây pháo hoa, chỉ nghe một tiếng "vèo" một tiếng, một đạo kim sắc quang mang vụt thẳng lên trời đêm, sau đó ầm ầm bùng nổ ra tạo thành một bông hoa vàng óng khổng lồ.
Trong màn pháo hoa, Lâm Phi Vũ cười nói: "Ca ca, chúc mừng năm mới."
Pháo hoa màu vàng sáng ngời từ phía sau Lâm Phi Vũ chậm rãi biến mất, đôi mắt màu hổ phách kia dường như phản chiếu ánh sao đầy trời, ngọt ngào mềm mại khiến bất luận người nào cũng động lòng, Tống Nhiên sửng sốt một chút, mới trả lời: "...!Chúc mừng năm mới."
Lâm Phi Vũ mím môi nở nụ cười, lại tiếp tục đốt pháo hoa: "Ca ca, mau nhìn! Lần này là màu xanh lam!"
Tống Nhiên nhìn pháo hoa đầy trời, điện thoại di động trong túi không ngừng rung lên, có lẽ tất cả đều là tin nhắn chúc mừng năm mới.
Tống Nhiên lấy điện thoại ra, đang muốn gửi tin nhắn nhóm "Chúc mừng năm mới" một đợt, ánh mắt lại bị một dòng tin nhắn thu hút.
Là tin nhắn wechat mới nhất Từ Ngọc Tuyên gửi tới: "Nhiên ca, năm mới vui vẻ! Đúng rồi, ngày mai anh có rảnh không? Muốn đi xem phim không anh? Hình như ngày đầu công chiếu "Tuyết Trung Kiếm" anh không đến, giờ em muốn mời anh xem "Tuyết Trung Kiếm", là lần đầu em đóng vai phản diện đó."
Xem phim? Tống Nhiên không nhịn được hơi nhíu mày, mấy tháng gần đây anh và Từ Ngọc Tuyên vẫn luôn duy trì liên lạc qua wechat, bất quá không có gì mập mờ, chỉ nói chuyện phiếm như bạn bè bình thường.
Lần này Từ Ngọc Tuyên mời anh ra ngoài, phỏng chừng vẫn muốn tiến lên bước nữa.
Sau khi không hiểu sao lại bị lạnh nhạt, còn mạnh dạn hẹn anh ra ngoài, nam hài ôn nhu thẹn thùng kia đã rất cố gắng.
Trong lòng Tống Nhiên mềm nhũn, cẩn thận suy nghĩ một chút, cảm thấy có thể đem chuyện "Tống Thanh Sương quấy rầy Lâm Phi Vũ, anh không thể làm gì khác ngoài việc giả làm người yêu Lâm Phi vũ nên mới lạnh nhạt Từ Ngọc Tuyên" nói cho đối phương biết, cảm thấy có lẽ Từ Ngọc Tuyên cũng có thể hiểu cho anh.
Từ Ngọc Tuyên thoạt nhìn không phải người nhiều lời, hẳn là có thể giữ bí mật, về phần phát triển trong tương lai của hai người, đối phương nguyện ý thì sẽ chờ anh, nếu như không muốn chờ thì làm bạn bè cũng rất tốt, sau này Từ Ngọc Tuyên có chuyện gì anh sẽ cố gắng giúp đỡ hết mình.
Bất quá, anh đã đáp ứng Lâm Phi Vũ cùng đi xem "Tuyết Trung Kiếm" nên không thể đi xem với Từ Ngọc Tuyên được.
Vì vậy, Tống Nhiên nhắn tin trả lời: "Như vậy đi, để anh xem còn có bộ phim nào khác không, anh sẽ đặt vé."
Nhắn tin xong anh liền mở app đặt vé ra rồi đặt hai vé xem phim hài.
Sau khi thanh toán, Tống Nhiên ngẩng đầu lên, phát hiện Lâm Phi Vũ đã nghịch pháo hoa xong, đang nghi hoặc nhìn anh: "Ca ca, anh làm gì vậy?"
Không biết vì sao, Tống Nhiên lại cảm thấy chột dạ, anh đặt điện thoại di động sang một bên, ho nhẹ một tiếng: "Chiều mai anh ra ngoài gặp một người bạn, em tự mình tìm bạn học chơi."
Lâm Phi Vũ hơi sững sờ: "Nhưng mà em đã đặt vé xem phim chiều mai xong rồi."
"Em đã đặt vé cho ngày mai?" Tống Nhiên có chút khó khăn, "Ai, sao em không nói sớm? Anh vừa hứa với người ta.
Nếu không em lùi vé sang ngày kia, ngày kia anh nhất định đi xem "Tuyết Trung Kiếm" với em."
Nói xong, Tống Nhiên luôn cảm thấy có chút chột dạ, nhưng lại không biết vì sao mình lại chột dạ trước mặt nhóc con, liền một bên phỉ nhổ chính mình, một bên lấy cớ uống nước rời khỏi ban công.
Lâm Phi Vũ nhìn bóng lưng Tống Nhiên, nhẹ nhàng híp mắt, ánh mắt chuyển qua điện thoại bên cạnh, anh vừa nhắn tin với người khác? Tám chín phần mười, là với âm hồn bất tán, bạch liên hoa kia.
Hắn mở điện thoại ra, xem lịch sử trò chuyện, sau đó mặt tối sầm lại mở app đặt vé ra, phát hiện Tống Nhiên quả nhiên đặt hai vé xem phim "Hi, năm mới.
"
Lâm Phi Vũ nhìn chằm chằm thông tin đặt vé chói mắt ấy, hung hăng cắn chặt răng, nỗ lực đè nén tức giận cùng đố kị, tỉ mỉ suy tư.
Vừa nãy hắn đã xem lịch sử trò chuyện, mấy tháng qua, lịch sử trò chuyện của anh và Từ bạch liên đều là một ít chuyện vặt vãnh hàng ngày, anh chưa nói với Từ bạch liên chuyện giả làm người yêu.
Anh còn đồng ý đi xem phim với Từ bạch liên, rõ ràng là muốn phát triển thêm.
À, theo tính cách của anh, hẳn là anh muốn gặp mặt nói rõ mọi chuyện cho Từ bạch liên, lạnh nhạt y là vì đang đóng vai người yêu với hắn.
Chỉ cần bọn họ nói rõ, tiện nhân không biết xấu hổ Từ bạch liên kia sợ là, ngay lập tức sẽ kéo anh đi thuê phòng, dụ dỗ anh...!làm chuyện kia.
Làm sao bây giờ? Khóc nháo không cho anh đi là hạ hạ sách, giả mạo anh từ chối rồi block cũng không thể dùng lại.
Nếu như có thể khiến Từ bạch liên chủ động lăn xa thì tốt rồi...
Lâm Phi Vũ trầm ngâm chốc lát, mở giao diện hoàn vé ra.
...
Mùng một đầu năm, trung tâm thương mại Giang Thành quả thực là biển người tấp nập, đâu đâu cũng có đèn lồng đỏ thẫm cùng đồ trang trí, còn có biểu diễn múa lân, vô cùng vui vẻ.
Tống Nhiên và Từ Ngọc Tuyên gặp nhau ở trước cửa trung tâm sau đó đi mua hai cốc trà sữa, thấy thời gian không còn nhiều, hai người liền đi lên rạp chiếu phim tầng bốn.
Tống Nhiên định như vậy, đợi lát nữa xem phim xong, tìm một nhà hàng yên tĩnh ăn cơm tối sau đó anh sẽ giải thích cho Từ Ngọc Tuyên mọi chuyện.
Trong rạp chiếu phim người người nhốn nháo, một mảnh nhộn nhịp.
Khắp nơi đều là poster lớn của "Tuyết Trung Kiếm" cùng standee hình người, rất nhiều fan đang đứng xếp hàng chụp ảnh cùng standee của Mặc Cửu lang, thỉnh thoảng còn gào lên: "Anh ấy đẹp trai quá!"
"Diễn xuất cũng đỉnh đỉnh đỉnh! Mới mười chín tuổi thôi đấy!"
"Đúng vậy đúng vậy, treo lên đánh một đám tiểu thịt tươi!"
Nhóc con hot rồi.
Tống Nhiên vừa cảm thán vừa đưa trà sữa cho Từ Ngọc Tuyên: "Em cầm một lúc, anh đi lấy vé."
Anh đến máy bán vé tự động, mở app đặt vé trên điện thoại ra, mở mã QR.
Sau khi quét QR, phía dưới máy bán vé "tu tu" nhả ra hai vé xem phim.
Tống Nhiên nhận vé, dư quang lại liếc thấy cái gì đó, không khỏi sững sờ.
":pm, "Tuyết Trung Kiếm", rạp chiếu IMAX, hàng ghế , hàng ghế ."
Sao lại là "Tuyết Trung Kiếm"? Rõ ràng anh đặt "Hi, năm mới."? Chẳng lẽ anh trượt tay đặt sai, hay là hệ thống có vấn đề?
Nhưng thời gian đã không còn kịp, bộ phim sắp bắt đầu chiếu.
Hôm nay là mùng đầu năm, mấy bộ phim khác cơ bản cũng đã hết vé.
Tống Nhiên thực sự không còn cách nào khác, cau mày suy nghĩ, nếu không hôm nay cứ xem "Tuyết Trung Kiếm", ngày mai lại đi xem cùng Lâm Phi Vũ thêm lần nữa, chắc cũng được.
Từ Ngọc Tuyên nhìn vé xem phim trong tay anh, tò mò nói: "Nhiên ca, không phải anh nói muốn xem phim khác sao?"
Tống Nhiên hàm hàm hồ hồ đáp: "Không biết chuyện gì xảy ra, có lẽ do sai sót của hệ thống, cứ xem phim này đi."
Từ Ngọc Tuyên có chút ngượng ngùng: "Cái kia, là lần đầu em diễn nhân vật phản diện, Nhiên ca không được cười em đâu đấy."
"Làm sao có thể?"
Hai người vừa nói chuyện, vừa cắt phiếu, rạp chiếu IMAX đầy người, hai người một đường chen chúc vào hàng , sau đó Tống Nhiên ngây ngẩn cả người.
"...!Tiểu Vũ?"
Lâm Phi Vũ tùy tiện ngồi nơi đó, đội mũ bóng chày cùng khẩu trang, trong lồng ngực ôm hộp bỏng, mặt mày cong cong mà phất phất tay với bọn họ.
Tống Nhiên: "..."
Trong nháy mắt anh liền phản ứng lại, nhãi con chết bầm này trả vé "Hi, năm mới" của anh sau đó lại đặt hai vé "Tuyết Trung Kiếm", mà tiểu tử này còn đặt thêm một ghế sát bên cạnh.
Từ Ngọc Tuyên cũng ngây dại.
Tình huống bây giờ là, Lâm Phi Vũ ngồi ở ghế , Tống Nhiên và Từ Ngọc Tuyên là ghế với .
Tống Nhiên quả thực không thể làm gì khác hơn là ngồi xuống ghế .
Không biết tại sao, theo bản năng anh liền cảm thấy tuyệt đối không thể nhãi con ngồi cạnh Từ Ngọc Tuyên, nên anh đành ngồi ở giữa, tách hai người ra.
Từ Ngọc Tuyên mơ mơ màng màng ngồi xuống.
Tống Nhiên nói khẽ với Lâm Phi Vũ: "Em giở trò quỷ gì?"
"Muốn xem "Tuyết Trung Kiếm" với anh nha, núi không đến tìm, ta liền đến núi." Lâm Phi Vũ giả bộ nghiêm mặt, hì hì nhét hộp bỏng ngô vào ngực Tống Nhiên, "Ca ca, ăn bỏng."
Không tìm thấy nghĩa câu nà[email protected]@ chắc ý em Vũ là Nhiên không xem phim với ẻm thì ẻm đi xem phim với Nhiên:v
Gần đây đang có chuyện gì xảy ra với thằng nhóc này? Vậy mà anh còn thấy nó ngoan ngoãn hiểu chuyện! Tống Nhiên quả thực tức đến đau đầu, đơn giản nói: "Phắn."
Con mắt Lâm Phi Vũ chuyển động, cách chỗ ngồi đưa bỏng cho Từ Ngọc Tuyên: "Ngọc Tuyên ca, ăn bỏng đi, ngon lắm."
"Hả, cảm ơn em..." Từ Ngọc Tuyên rõ ràng không biết cư xử ra sao.
Tống Nhiên không hiểu Lâm Phi Vũ đang làm gì, chỉ nắm lấy cổ tay hắn, ấn hắn ngồi xuống: "Em thành thật chút cho anh!"
Lâm Phi Vũ ủy khuất nói: "Vâng."
Bộ phim nhanh chóng bắt đầu, vừa mở đầu là cảnh tuyết rơi dày đặc, một kiếm khách mặc hắc y đội nón rộng vành, gian nan đi bộ trong tuyết.
Bên phải là Lâm Phi Vũ, bên trái là Từ Ngọc Tuyên, Tống Nhiên ban đầu cảm thấy không được tự nhiên nhưng sau khi phim chiếu, anh dần bị câu chuyện trên màn ảnh hấp dẫn.
Không thể không nói, kỹ năng diễn xuất của Lâm Phi Vũ thật sự rất tuyệt vời, Mặc Cửu Lang mà hắn diễn với bản thân hắn, hoàn toàn là người có tính cách khác nhau.
Nhân vật Mặc Cửu Lang này, kiêu ngạo, quái gở, cứng rắn, lạnh lùng, mà trong xương lại ẩn giấu một tia mềm mại, mà mảnh mềm mại duy nhất này lại khiến hắn cơ hồ lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Từ Ngọc Tuyên đóng vai nhân vật phản diện Đại sư huynh cũng rất đáng xem, nhưng so với Lâm Phi Vũ, rõ ràng vẫn kém hơn một chút.
Trong phim, khi nữ chính Phượng Kiều Nương qua đời, cảnh khóc của Lâm Phi Vũ quả thực rất đạt.
Mặc Cửu Lang quỳ gối trong tuyết, ôm thi thể Phượng Kiều Nương chậm rãi đứng lên.
Lúc này, ống kính trực tiếp cho hắn cảnh đặc tả cận mặt dìa gần nửa phút, từ không chút biểu tình, đến đôi môi run rẩy cực khẽ, đến hai hàng nước mắt lăn xuống, đến ánh mắt kiêu ngạo cường ngạnh chậm rãi tàn lụi.
Ngay cả Từ Ngọc Tuyên cũng không chịu được mà hít hít mũi, Tống Nhiên đang muốn an ủi vỗ vai y, tay phải lại bị Lâm Phi Vũ một phát bắt được.
Tống Nhiên hơi sững sờ, nghiêng đầu nhìn Lâm Phi Vũ.
Vì trong rạp chiếu phim khá tối nên lúc này Lâm Phi Vũ đang tháo khẩu trang xuống, dưới ánh sang của màn hình, mặt hắn đều là nước mắt, đã khóc không ra hình thù gì, tay đang nắm lấy tay Tống Nhiên cũng khẽ run.
=)))))))))))))
"Ca ca, mỗi lần xem cảnh này, em rất khó chịu..."
Tống Nhiên vốn định thấp giọng an ủi hắn vài câu, lại nhớ tới chuyện hắn vụng trộm trả vé đặt vé, liền lạnh lùng nói: "Xem phim đừng nói chuyện." =)))
Lâm Phi Vũ nức nở nói: "Ca ca..."
Một nữ sinh bên cạnh nhịn không được nhìn sang, sau đó cô sửng sốt, cúi đầu xì xào nói chuyện với bạn thân.
Lâm Phi Vũ lúc này mới khịt khịt mũi, miễn cưỡng ngừng khóc, đàng hoàng đeo khẩu trang lên.
Phim chiếu được một nửa, Tống Nhiên đứng dậy vệ sinh.
Sau khi Tống Nhiên ra ngoài, Lâm Phi Vũ cũng đứng lên, hắn do do dự dự mà nhìn từ Ngọc Tuyên một cái, môi hơi mấp máy, tựa như muốn nói điều gì, nhưng vẫn không nói ra, chỉ chậm rãi đi ra ngoài.
Lúc đến ngã rẽ, Lâm Phi Vũ liếc thấy Từ Ngọc Tuyên đang sững sờ nhìn mình, môi không nhịn được khẽ nhếch lên, quả nhiên cá đã mắc câu.
Trong nhà vệ sinh, Tống Nhiên đang đứng trước gương lau tay, Lâm Phi Vũ tới sau anh, nhỏ giọng nói: "Ca ca, anh đang giận?"
Tống Nhiên liếc hắn một cái, lạnh lùng nói: "Anh đã đổi mật khẩu di động, anh thấy trước kia anh quá nuông chiều em cho nên em mới ngứa đòn, bắt đầu nhảy lên mái nhà lật ngói."
"Ca ca anh đánh em cũng không sao, em cũng chỉ..
muốn cùng anh xem phim thôi."
Lâm Phi Vũ một bên vô cùng đáng thương giải thích, một bên vô liêm sỉ âm thầm cân nhắc, may mà hắn đã thêm vân tay mình vào máy anh, sau này dùng vân tay mở khóa rà được rồi.
Hắn đang đề phòng đám miêu miêu cẩu cẩu này đó, phải giám sát thật kỹ.
Tống Nhiên lườm hắn một cái: "Em nghĩ anh sẽ không ra tay? Đợi đến lúc về nhà xem anh trừng trị em ra sao!"
Đúng lúc này, khóe mắt Lâm Phi Vũ liếc thấy một bóng người ngoài cửa, là Từ Ngọc Tuyên.
Cá con đã đến.
Lâm Phi Vũ lập tức nghiêng người, chặn tầm mắt Tống Nhiên, sau đó thoáng lên giọng: "Ca ca, hôm nay anh hẹn Ngọc Tuyên ca ra ngoài có phải muốn rõ ràng với anh ấy?"
Tống Nhiên soi gương chỉnh cổ áo, căn bản mặc kệ hắn.
Lâm Phi Vũ ủy ủy khuất khuất nói: "Ca ca, nếu như anh muốn nói rõ chuyện chúng ta yêu đương với anh ấy thì cũng phải mang em theo chứ.
Em sẽ giải thích rõ ràng cho Ngọc Tuyên ca.
Anh ấy ôn nhu như vậy em cũng không đành lòng làm anh ấy bị tổn thương."
Hắn lời này nghe như đơn giản, kỳ thực rất có kỹ xảo.
Bây giờ chỉ có Tống Thanh Sương biết bọn họ đang "yêu đương", Từ Ngọc Tuyên cũng không biết, Lâm Phi Vũ lúc này nhắc đến chuyện "yêu đương" mà không phải "làm bộ yêu đương", lời này vào tai Tống Nhiên với tai Từ Ngọc Tuyên, hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.
Bóng người ngoài cửa khẽ run lên, nhưng không bỏ chạy ngay, tựa hồ đang miễn cưỡng chống đỡ, chờ đáp án của Tống Nhiên.
Lâm Phi Vũ mím mím môi, liền kéo tay Tống Nhiên, dinh dính nhơm nhớp làm nũng nói: "Ca ca, chẳng lẽ anh không tin em sao? Thật sự em sẽ giải thích rõ với Ngọc Tuyên ca, em sẽ khiến anh ấy hiểu rõ."
Tống Nhiên thở dài: "Tiểu Vũ, gần đây em luôn càn quấy, bảo anh làm sao yên tâm? Nếu như em đồng ý theo anh đi giải thích, đương nhiên cũng tốt hơn, anh cũng bớt lo.".