Editor: Tiannn (wattpad WangTiannn)
- ----
Trong phòng khách tối tăm yên tĩnh.
Không biết đã qua bao lâu, Lâm Phi Vũ mông lung buồn ngủ.
Ngay vào lúc này, cậu nghe thấy một âm thanh "kẹt kẹt" nhẹ nhàng —— Cửa phòng ngủ mở ra.
Cậu giật mình.
Bừng tỉnh, duỗi tay nắm lấy chuôi dao gọt hoa quả phía dưới gối.
Tống Nhiên ngáp dài, chậm rãi bước vào nhà vệ sinh.
Sau khi rửa tay, anh mơ mơ màng màng đi về phòng ngủ.
Lúc đi qua phòng khách, đột nhiên dừng lại.
Ánh đèn neon nhàn nhạt chiếu vào qua khung cửa sổ, hai vật nhỏ hô hấp đều đặn, ngủ rất say.
Nếu anh nhân cơ hội này sờ mèo đen nhỏ, chắc chắn sẽ không bị cào.
Lâm Phi Vũ nghe tiếng bước chân của đối phương đang dần đến cạnh mình, tóc gáy dựng thẳng, cả người phát lạnh.
Cậu nắm chặt đuôi dao gọt hoa quả.
Chỉ cần, chỉ cần người nọ chạm vào mình...!
Người nọ ngồi xổm xuống bên cạnh sàn nhà, nhưng thủy chung không có động tác.
Qua một hồi lâu, cậu nghe thấy người nọ thì thầm: "Thôi, nếu nó tỉnh lại xù lông cả lên."
Xù lông? Lâm Phi Vũ ngơ ngác, lập tức phản ứng lại, Tống Nhiên lén lén lút lút như thế, là muốn sờ con mèo kia! Cậu thầm thở phào một hơi, đồng thời cũng có chút buồn cười.
Sao lại có người như này, rõ ràng không được mèo hoan nghênh nhưng vẫn...!kiên trì không ngừng.
Tống Nhiên bất đắc dĩ đứng dậy, ánh đèn nhạt ngoài cửa thỉnh thoảng xẹt qua.
Anh bỗng nhiên ngẩn người —— Lông mi Lâm Phi Vũ nhẹ rung rung.
Tống Nhiên thốt lên: "Nhóc tỉnh?"
Lâm Phi Vũ hơi ngượng ngùng mà mở mắt ra, nhỏ giọng nói: "Em không ngủ được."
Tống Nhiên hiểu rõ nói: "Lạ giường đúng không?"
Lâm Phi Vũ gật gật đầu.
"Ai, trẻ con bây giờ phiền thật." Tống Nhiên ngáp một cái.
Ầy, trẻ nhỏ không ngủ được làm sao giờ? Năm đó, khi Tống Thanh Sương ngủ không được, anh liền cho cậu ta uống một cốc sữa tươi thêm ba muỗng đường.
Nghe nói, sữa bò cùng đường mía có hiệu quả thôi miên, thằng nhóc đó uống sữa bò ngọt xong, rất nhanh liền ngủ.
Tống Nhiên buồn ngủ, mông lung mà đi vào nhà bếp.
Mở gói sữa bột rẻ tiền, pha một ly sữa bò nóng, lung tung thêm ba muỗng đường trắng vào, sau đó bưng ra.
"Này, uống rồi ngủ đi."
Lâm Phi Vũ ngơ ngác nhìn ly sữa bò nóng, ngây ngẩn cả người.
Tống Nhiên không nhịn được nói: "Mau uống đi!"
"Ò." Lâm Phi Vũ vội vàng nhận ly sữa bò.
Đây là một ly sữa bột rẻ tiền pha với nước sôi, vẫn còn khá nóng.
Luồng nhiệt ấy từ thực quản chạy thẳng vào dạ dày, nóng đến nỗi khiến trái tim cậu ấm áp vô cùng.
Có lẽ do bỏ quá nhiều đường vào nên sữa bò ngọt đến ngấy người.
Cậu vốn rất ghét đồ ngọt nhưng giờ lại uống hết cốc sữa bò ngọt ngấy này, một giọt cũng không còn.
"Uống ngon không?" Tống Nhiên cười híp mắt nói.
"Ngon lắm ạ!" Lâm Phi Vũ dùng sức gật gật đầu, lại nhỏ giọng nói, "Cám ơn anh."
"Đừng thức nữa, uống sữa xong thì mau đi ngủ."
"Vâng!" Lâm Phi Vũ ngoan ngoãn chui vào ổ chăn.
Tống Nhiên hài lòng đứng lên, trẻ com quả nhiên đều thích đồ ngọt.
Hơn nưa, ai nói anh không biết làm việc nhà? Ít nhất anh còn biết hai "tuyệt tác" là pha sữa với nấu mì nhé.
Ngày hôm sau, sóng yên biển lặng.
Cửa phòng đối diện khóa chặt.
Không có ai gõ cửa làm phiền, Tống Nhiên ngồi xem tư liệu công ty trong phòng ngủ, tiện tay ném hai bản kịch bản cho Lâm Phi Vũ giết thời gian.
Thằng nhóc vậy mà nghiên cứu say sưa, thỉnh thoảng còn hỏi một vài vấn đề.
Sáng sớm ngày thứ ba, Tống Nhiên nhận được điện thoại của Trần mập: "Tiểu Nhiên, tin tốt đây.
Thôi đạo bên kia bảo cậu dẫn La Hiểu Thần đến thử vai! Mười một giờ trưa nay, số đường Vân Đài, khách sạn Vân Đài!"
Tống Nhiên vui mừng, tựa hồ đã nhìn thấy mười vạn tiền thưởng cuối năm phấp phới bay đến, anh vội vàng gọi điện thoại cho La Hiểu Thần, chính mình cũng thu thập chuẩn bị xuất phát.
Lúc anh đang thắt cà vạt, Lâm Phi Vũ bưng hai cái đĩa, từ trong phòng bếp đi đến: "Anh ơi, anh phải ra ngoài sao? Em làm bữa sáng rồi nè, anh ăn xong rồi đi."
Tống Nhiên nhìn trứng ốp la vàng óng tươi mới, còn có cháo trắng kèm một món xào, nhịn không được nhướn mày nói: "Nhóc biết nấu cơm?"
Lâm Phi Vũ gật gật đầu: "Dạ, em biết nấu một chút."
Tống Nhiên nếm thử một miếng trứng ốp la, thiếu chút nữa nuốt cả đầu lưỡi xuống.
Này đâu chỉ là "biết nấu một chút", tay nghề cũng quá tốt rồi.
Thằng nhóc này....!Đúng là một người làm việc nhỏ tuổi hiền lành mà chăm chỉ!
Lâm Phi Vũ quan sát vẻ mặt của anh, thăm dò nói: "Anh, anh đây là đi làm sao?"
Tống Nhiên một bên húp cháo, một bên hàm hồ nói: "Ừm.
Hôm nay có một buổi thử vai"
"Anh là diễn viên? Em thấy anh có rất nhiều kịch bản."
"Không phải, anh là người đại diện, là kiểu mang nghệ sỹ ấy.
Hôm nay có một nghệ sỹ dưới trướng anh phải đi thử vai, nhân vật kia là diễn thời niên thiếu của nam chính..." Tống Nhiên liếc mắt nhìn Lâm Phi Vũ một cái, "Tầm khoảng mười ba mười bốn tuổi, giống nhóc ấy.
Nhưng do đạo diễn không tìm được diễn viên nhí phù hợp cho nên mới sửa kịch bản, đổi thành mười tám tuổi."
Lâm Phi Vũ nháy mắt một cái: "Ở tầm tuổi như em? Vị thành niên cũng có thể đóng phim kiếm tiền sao?"
"Tất nhiên, nhưng phải có giấy ủy quyền của người giám hộ.
Sao, chẳng lẽ nhóc muốn đóng phim? Nhóc học diễn xuất chưa? Từng đóng kịch ở trường chưa?"
"Không có." Lâm Phi Vũ ngượng ngùng lắc đầu, "Em chỉ hơi hiếu kì...!Anh, anh có thể đem em đi xem không? Em rất tò mò không biết nơi đóng phim trông như thế nào."
"Hôm nay không đến trường quay cũng chẳng đi phòng làm việc.
Vị đạo diễn kia mượn phòng hội nghị của khách sạn để thử vai, chẳng đẹp đẽ gì đâu."
Lâm Phi Vũ cúi đầu, yên lặng trứng ốp la trong đĩa, vẻ mặt rất thất vọng.
Nhìn dáng vẻ kia của cậu, Tống Nhiên bỗng cảm thấy trứng ốp la trong miệng không còn ngon nữa.
Cái gọi là cật nhân chủy nhuyễn, đúng là chân lí vũ trụ.
Cật nhân chủy nhuyễn: là ăn đồ của người khác thì nói chuyện với người ta cũng mềm mỏng hơn.
(theo longnhat TTV)
Tống Nhiên ho nhẹ một tiếng: "Cũng không phải là không thể..."
Lâm Phi Vũ lập tức ngẩng đầu, không chớp mắt mà nhìn anh.
Dấu tay trên mặt cậu đã mờ đi một chút, trên trán dán gạc trắng, trong đôi mắt hổ phách đều là cầu xin, bộ dáng đáng thương.
Tống Nhiên yên lặng cắn một miếng trứng ốp la, không có tiền đồ đáp ứng: "Được rồi, nhưng nhóc đừng đi loạn, còn nữa, chuẩn bị đồ ăn và nước cho Tiểu Hắc." Tiểu Hắc chính là con mèo hoang nhỏ kia.
Tống Nhiên lười muốn chết, tùy tiện đặt tên cho nó.
"Vâng!" Lâm Phi Vũ dùng sức gật gật đầu, đôi mắt sáng lấp lánh.
Tống Nhiên cho Lâm Phi Vũ hai bộ quần áo nhỏ.
Nửa khuôn mặt Lâm Phi Vũ đều chôn trong cổ áo len, quần bò phải xắn ống vài vòng, trông vừa buồn cười vừa đáng yêu.
Hai người đi xe bus sau đó chuyển qua tàu điện ngầm, đi đến khách sạn Vân Đài.
Tống Nhiên mang theo Lâm Phi Vũ, một đường đi thang máy đến trung tâm hội nghị tại tầng mười bảy của khách sạn.
Bên ngoài phòng hội nghị có rất nhiều diễn viên đang đứng chờ, bọn họ cầm số thẻ do trợ lý đạo diễn phát, người trước thử vai xong, người sau sẽ tiến vào.
Đột nhiên, có tiếng gào thét truyền từ bên trong cửa cánh cửa phòng hội nghị: "Cậu là hoàng tử, không phải lưu manh!! Thôi, đi ra ngoài! Người tiếp theo!!"
Một nam diễn viên trẻ tuổi suy sụp bước ra.
Mọi người đồng tình nhìn cậu ấy, có mấy người thì thấy sung sướng khi người ta gặp họa.
Tống Nhiên liếc mắt liền thấy La Hiểu Thần, anh mang theo Lâm Phi Vũ đi tới, hỏi: "La Hiểu Thần, Cậu nắm bắt nhân vật ra sao rồi?"
"Tống Tiểu Nhiên, sao giờ anh mới đến?" La Hiểu Thần ngẩng đầu nhìn Tống Nhiên, ánh mắt quét đến Lâm Phi Vũ đứng bên cạnh, không khỏi ngẩn người, "Thằng nhóc này là ai?"
"À, con trai của họ hàng, tôi đưa em ấy đi va chạm xã hội."
La Hiểu Thần nghi ngờ nói: "Kỳ lạ, tôi thấy nó có chút quen mắt."
Lâm Phi Vũ nháy mắt một cái: "Nhưng chúng ta chưa từng gặp nhau mà."
"Ảo giác đấy." Tống Nhiên lúng túng kéo kéo khóe miệng.
Đương nhiên là nhìn quen, Lâm Phi Vũ chính là bản thu nhỏ của đại Tống tổng đấy.
May là trước đây anh với La Hiểu Thần chưa từng chạm mặt mà Lâm Phi Vũ còn nhỏ nên mặt nhìn khá "non", trong phút chốc, La Hiểu Thần chưa thể nhận ra được.
Lúc này, trong phòng lại truyền tới một trận gào thét.
Lực chú ý của La Hiểu Thần trên người Lâm Phi Vũ lập tức bị dời đi, lén nhìn qua khe cửa phòng hội nghị, cậu ta hả hê: "Ha ha, lại có người bị loại."
Nghĩ đến mười vạn tiền thưởng cuối năm, Tống Nhiên lập tức nói: "Tôi đưa cho cậu bản nguyên tác cậu đọc chưa? Nhân vật trong tiểu thuyết thì sao?"
La Hiểu Thần không kiên nhẫn: "Tống Tiểu Nhiên, anh giả vờ cũng không sai biệt lắm ha, ai rảnh mà ngồi đọc nguyên tác chứ? Hôm nay chỉ diễn có ba cảnh, cần phiền phức như thế chắc?"
Tống Nhiên cau mày nói: "Cậu phải hiểu, cơ hội thử vai này rất hiếm."
La Hiểu Thần hừ một tiếng: "Có cuộc điện thoại của Liễu tổng, diễn xuất của tôi cũng không kém những người khác, nhân vật này khẳng định là của tôi."
Tống Nhiên không hài lòng, lười nói nhiều với cậu ta, lấy bản photo ở trên bàn do trợ lý đạo diễn chuẩn bị, đọc qua ba phân cảnh ngày hôm nay.
Lâm Phi Vũ cũng lại gần xem.
Ba phân cảnh ngày hôm nay đều là những phân cảnh quan trọng.
Cảnh đầu là tại bãi bắn tên, Cửu hoàng tử bị ép đặt táo trên đầu, làm bia sống cho mấy vị ca ca.
Cảnh thứ hai là cảnh Vân phi bị đầu độc chết, Cửu hoàng tử quỳ trước giường một đêm.
Cảnh thứ ba là bên trong linh đường của Vân phi, kẻ hại chết Vân phi - Nhị hoàng tử đến tế bái, đồng thời vu oan cho Thái tử, Cửu hoàng tử sớm đã biết sự thật, giả liên minh với Nhị hoàng tử.
Cảnh đầu thể hiện nỗi khuất nhục của Cửu hoàng tử, cảnh thứ hai thể hiện chuyển biến tâm trạng của hắn, cảnh thứ ba thể hiện tâm cơ thâm trầm, mỗi một cảnh đều rất quan trọng.
Qua nửa giờ, trợ lý đạo diễn đẩy cửa ra, cúi đầu nhìn danh sách một chút: "Người cuối cùng, La Hiểu Thần, anh và người đại diện của anh vào đi."
La Hiểu Thần hất cằm lên, không để ý đến Tống Nhiên, một mình tràn đầy tự tin đi vào.
Tống Nhiên mang theo Lâm Phi Vũ tiến vào.
Trợ lý ngăn cản Tống Nhiên, chỉ chỉ Lâm Phi Vũ: "Người này là?"
"À đây là em trai tôi, sau này định theo học diễn xuất, theo tôi đến học hỏi một chút.
Như thế nào, đẹp trai chứ?" Tống Nhiên thuận miệng bịa chuyện.
Trợ lý có chút chần chờ: "Chuyện này..."
Lâm Phi Vũ cắn cắn môi, nhỏ giọng nói: "Chị ơi, em rất muốn học, xin chị đó."
Trợ lý bị manh đến, hơi nghiêng người cho bọn họ tiến vào.
- -- (truyện được đăng tải duy nhất tại wattpad) ---
Phòng hội nghị rất lớn, một bên kê hai cái bàn, ngồi ở sau bàn là một người trung niên thần sắc nghiêm túc, hai bên tóc hoa râm, đó chính là đạo diễn nổi tiếng Thôi Tuyết, bên cạnh là hai phó đạo trẻ tuổi.
Thôi Tuyết cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nhàn nhạt nói: "Bắt đầu đi, Tiểu Trần, anh phối diễn với cậu ta."
"Vâng." Phó đạo diễn Trần gật đầu, đứng dậy đi đến trước mặt La Hiểu Thần.
Cảnh đầu là cảnh bắn táo.
La Hiểu Thần cười tự tin, hít một hơi thật sâu, đột nhiên lùi vài bước, run giọng nói: "Để thần đệ làm bia ngắm? Thái tử điện hạ, chuyện này sao có thể?"
Phó đạo diễn Trần đóng vai thái tử lạnh lùng nói: "Còn không đứng ngay ngắn, đưng làm Bổn cung mất hứng!"
La Hiểu Thần thất kinh nhìn sang bên cạnh: "Nhị hoàng huynh, Tam hoàng huynh..."
Đương nhiên không có bất kỳ người nào phản ứng hắn, La Hiểu Thần nhắm mắt lại, sắc mặt trắng bệch đứng lại, cả người run cầm cập.
Phó đạo diễn Trần tán thưởng gật đầu, Thôi Tuyết không tỏ rõ ý kiến, Tống Nhiên hơi nhíu mày, Lâm Phi Vũ ánh mắt trầm tĩnh.
Cảnh hai là cảnh Vân phi mất, cảnh này không ai phối diễn, toàn cảnh tự mình diễn với không khí.
La Hiểu Thần sững sờ nhìn về phía trước, bỗng nhiên "uỵch" một tiếng quỳ xuống, từng giọt nước mắt lăn dài, khàn giọng nói: "Mẫu phi! Sao người lại bỏ nhi thần!" Sau đó cậu ta nhào lên phía trước, tựa hồ nhào lên người Vân phi, cất tiếng khóc lớn.
Cảnh thứ ba là mật đàm tại linh đường, Cửu hoàng tử đã biết Nhị hoàng tử chính là hung thủ đứng sau, phối diễn là phó đạo diễn Trần trong vai Nhị hoàng tử.
La Hiểu Thần quỳ trên mặt đất, chậm rãi nghiêng đầu nhìn phó đạo diễn Trần, ánh mắt âm trầm như muốn nhấn chìm tất cả: "Huynh nói cái gì? Thái tử? Cư nhiên là Thái tử?"
Kết thúc ba phân cảnh, La Hiểu Thần đứng dậy, thần sắc vô cùng đắc ý.
Tống Nhiên không có biểu tình, dù gì so với không ít tiểu thịt tươi, La Hiểu Thần coi như khá ổn.
Ít nhất cậu ta nói khóc liền khóc, tuy rằng diễn xuất có chút phô trương, nhưng cũng không có tật xấu gì, vẫn tính là đúng quy đúng củ.
Nếu như không có đối thủ cạnh tranh tiềm lực khác, còn có mặt mũi của Liễu Khiêm, xác suất La Hiểu Thần nhận được vai diễn kia khá cao.
Phó đạo diễn Trần đi đến bên cạnh Thôi Tuyết, lau mồ hôi: "Thôi đạo, ngài thấy thế nào?"
Thôi Tuyết hừ một tiếng, thần sắc hơi do dự, dường như không quá hài lòng, nhưng vì không tìm được người phù hợp hơn, nhàn nhạt nói: "Liền..."
Đúng vào lúc này, một giọng nói trong trẻo vang lên, thanh âm hơi chần chờ, tựa hồ không dám tin, lại mang theo vài phần sợ hãi, nói: "...!Cư nhiên là Thái tử?"
Thôi Tuyết hơi chấn động, quay đầu nhìn về phía Tống Nhiên.
Tống Nhiên cũng ngơ ngác, nghiêng đầu nhìn Lâm Phi Vũ: "Tự dưng nhóc đọc lời thoại làm gì?"
Lâm Phi Vũ ngại ngùng nở nụ cười: "Phó đạo diễn Trần với anh La diễn hay quá, em xem mà mê mẩn, nhịn không được nói một câu."
Thôi Tuyết hưng phấn: "Cháu cháu cháu, chính là cháu, lại đây.
Bạn nhỏ, cháu cũng đến thử vai hả?"
Lâm Phi Vũ ngượng ngùng nói: "Cháu theo anh trai đến đây học hỏi.
Cháu chưa từng học diễn xuất, chỉ đến góp vui thôi ạ."
"Cháu nhớ thoại chứ?"
"Dạ, khi nãy cháu có xem qua."
Thôi Tuyết đánh giá cậu từ trên xuống, quay đầu nhìn Tống Nhiên: "Để em trai anh diễn thử, thế nào?"
Tống Nhiên ngạc nhiên trong giây lát, gật đầu nói: "Đương nhiên có thể."
Phó đạo diễn Trần lau mồ hôi, bộ dáng không tình nguyện: "Lại thử vai?"
Lâm Phi Vũ chớp chớp mắt, hơi ngượng ngùng: "Hay là, cháu diễn một mình cũng được."
Phó đạo diễn Trần rõ ràng không muốn cùng đứa trẻ này đùa giỡn, thuận lý thành chương ngồi xuống.
La Hiểu Thần lườm một cái, khinh thường cười nhạo, thấp giọng nói: "Buồn cười không cơ chứ?"
Cảnh đầu, bắn táo.
Lâm Phi Vũ hơi nâng ánh mắt, giống như trước mặt có một người trưởng thành cao hơn cậu nửa cái đầu, thần sắc của cậu có chút do dự, nhẹ giọng nói: "Để thần đệ làm bia ngắm? Thái tử điện hạ, chuyện này sao có thể?"
Dường như người đối diện nói gì đó, sắc mặt của cậu trắng bệch, không nhịn được nghiêng đầu qua chỗ khác, ánh mắt tuyệt vọng cầu xin: "Nhị hoàng huynh, Tam hoàng huynh..."
Hiển nhiên, không ai đáp lời.
Cậu yên lặng đứng lại, chậm rãi nhắm mắt, phó mặc cho số phận, nắm đấm bên người gắt gao siết chặt.
Tống Nhiên nhìn Lâm Phi Vũ, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Lâm Phi Vũ không run rẩy, cũng không biểu lộ quá rõ biểu tình sợ hãi, mà lại bày ra dáng vẻ bị bắt nạt, yên lặng chịu đựng, vẫn có một tia khí cốt của hoàng tử, diễn rất sống động.
La Hiểu Thần hừ lạnh một tiếng: "Một tia sợ hãi cũng không có."
Thôi Tuyết chăm chú nhìn cậu nhóc: "Tiếp tục diễn.".
Truyện Trinh Thám
Cảnh thứ hai, cái chết của Vân phi.
Lâm Phi Vũ chậm rãi tiến lên vài bước, ánh mắt của cậu gắt gao nhìn chằm chằm phía trước, giống như đang nhìn gương mặt tái nhợt sưng phù của Vân phi.
Qua một hồi lâu, như xác định được điều gì, đầu gối cậu đột nhiên mềm nhũn, quỳ xuống.
Cậu giơ tay lên, mười ngón tay co rút nắm chặt, gắt gao túm lấy áo gấm không tồn tại, dùng sức, từng sợi gân mạch màu xanh nhạt hằn rõ trên mu bàn tay.
Cậu không gào giọng khóc lớn, cũng không nằm rạt xuống khóc nức nở, chỉ đờ đẫn quỳ xuống như thế, mãi mới cất tiếng, nhỏ giọng: "Mẫu phi, sao người lại bỏ nhi thần?"
Thôi Tuyết than một tiếng, là than thở, cũng là thán phục.
Cảnh thứ ba, mật đàm tại linh đường.
Lâm Phi Vũ quỳ trên mặt đất, thắt lưng khom như cây cung, vẻ mặt thẫn thờ.
Rất lâu sau đó, mới hơi nghiêng đầu, tựa như bên cạnh có người nói chuyện với cậu đã lâu, nhưng bây giờ cậu mới chân chính nghe rõ, âm thanh khàn đến cực điểm: "...!Huynh nói cái gì?"
Cậu mờ mịt nhìn sang bên cạnh, nhìn vị Nhị hoàng tử không tồn tại, nhìn kia đôi môi khép mở kia, ngón tay dài mảnh khảnh hung hăng túm lấy đệm hương bồ không tồn tại dưới thân, dùng sức túm chặt, khàn khàn: "Thái tử? Là Thái tử?"
Không biết Nhị hoàng tử không tồn tại kia lại nói gì, Lâm Phi Vũ từ từ quay đầu, như đang dùng mắt tiễn hắn rời đi, sau đó ánh mắt của cậu chậm rãi chuyển hướng về phía trên, nhìn bài vị không tồn tại, trong mắt dần dần nổi lên một tầng oán độc khó có thể diễn tả thành lời.
Thôi Tuyết không kiềm chế được đứng lên, lớn tiếng hô: "Tốt!"
Sắc mặt La Hiểu Thần trắng bệch, xoay người rời đi, trước khi đi cậu ta nhìn Tống Nhiên, ánh mắt cực kỳ u ám: "Anh cố ý chơi tôi, hả?"
Lâm Phi Vũ đến trước mặt Tống Nhiên, nhìn bóng lưng rời đi của La Hiểu Thần, thấp thỏm bất an nói: "Anh, có phải em làm anh La tức giận? Em chỉ thấy bọn họ đóng rất vui nên muốn thử một chút, không có ý gì khác."
Tống Nhiên dở khóc dở cười, sờ sờ đầu của cậu.
Còn chưa kịp nói gì, Thôi Tuyết đã hưng phấn đi tới, như pháo liên thanh nói: "Tống Nhiên đúng không? Em trai anh tên là gì? Anh là người đại diện của nó hả? Ký hợp đồng như nào? Tiền catxe hai mươn vạn được không?"
- ----
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Vũ (mắt cún con): Ca ca, em không cố ý.
Đại Vũ (khàn tiếng): Ca ca, em không cố ý.
Khi nào công bắt đầu chấp nhận thụ thì t sẽ để nguyên xưng hô "ca ca" cho nó tềnh thú:v.