Editor: Jena (wordpress jena và wattpad miknao)
*
Khoảnh khắc Thịnh Diễn vụng về chạm vào môi Tần Tử Quy, cậu đã cảm giác được không đúng lắm.
Cảm xúc xa lạ nhẹ nhàng đó, cho dù chỉ là hơi chạm nhẹ phơn phớt nhưng cũng mang đến sự rung động trước nay chưa từng có.
Cậu hoảng loạn muốn lùi lại nhưng cậu không thể rút lui được.
Tần Tử Quy giữ lấy cơ thể đang lui về sau của cậu, ôm lấy gáy cậu rồi cúi người hôn xuống.
Giống như loài cá mập trong biển khơi đã lâu nay ngửi được mùi máu, gợi lên tất thảy những bản năng săn bắn và bản chất tham lam hung dữ của mình, chỉ cần con mồi đưa đến miệng thì sẽ cướp bóc rồi tấn công và thưởng thức.
Nhưng lại rất đỗi dịu dàng.
Là cảm giác dịu dàng khi nước biển bao bọc khiến người ta hít thở không thông.
Thịnh Diễn cảm nhận được hương vị quen thuộc của biển sâu trên người Tần Tử Quy bao lấy mình, còn kèm theo hormone mà cậu thấy xa lạ trực tiếp kíc/h thích, phát hiện mình không thể lùi bước.
Cậu quá tin tưởng Tần Tử Quy, cho nên ngoại trừ vụng về để hắn chi phối mình thì không ý thức được mình có thể đẩy hắn ra, cứ thể để bị hôn đến choáng váng, đến nỗi đầu óc như rơi vào khoảng trống mất đi khả năng suy nghĩ.
Giống như con nai vàng ngơ ngác bị thiên địch lấy ảo giác dụ hoặc, rõ ràng đang bị người ta thưởng thức nhưng lại cảm thấy sung sướng.
Mãi đến khi thế tấn công của đối phương càng lúc càng tham lam, đến mức cậu cảm thấy quá hung dữ, đến mức cậu không thở nổi, bản năng cầu sinh trỗi dậy khiến cậu đẩy hông Tần Tử Quy ra. Nhưng vì không có sức lực nên lại để Tần Tử Quy nắm lấy cổ tay cậu vòng tay cậu qua thắt lưng mình.
Đệch, cậu không muốn ôm đâu, cậu sắp chết mất.
Không được, thật sự không được, nếu cứ hôn thế nữa thì cậu không sống nổi mất.
Bình thương chơi thể thao rất tốt, dung tích phổi cũng lớn nhưng vì quá mức ngây thơ nên không biết hít thở khi hôn môi như thế nào, lần đầu tiên Thịnh Diễn sinh ra ảo giác vì không được hít thở mà hy sinh tại chỗ.
Nhưng cậu lại không đẩy được Tần Tử Quy, cả người bị đè đến không nhúc nhích được, chỗ duy nhất có thể phản kháng cũng chỉ có miệng, cho nên cậu chỉ có thể cắn mạnh một cái, hung hăng cắn vào khoé môi Tần Tử Quy.
Mùi máu tươi thoang thoảng thấm vào môi Tần Tử Quy, hắn cuối cùng cũng tìm lại lý trí, khẽ đứng thẳng người rồi cúi xuống nhìn Thịnh Diễn đang xấu hổ phẫn uất dưới thân, cười: "A Diễn, cậu có phản ứng rồi."
Hai người áp sát như thế, phản ứng gì cũng không thoát khỏi tầm mắt đối phương.
Thịnh Diễn xấu hổ tức giận nói: "Ông đây có phản ứng hay không cần anh nói chắc! Đi ra cho ông! Nếu không đạp anh đấy!"
Sau khi được ăn uống no nê, tâm trạng của Tần Tử Quy rất tốt, chống nửa người dậy. Ngón tay khẽ chạm vào khoé môi sưng đỏ của Thịnh Diễn rồi cười: "Sao lại giận rồi, không phải cậu nói hành động là sẽ tìm được đáp án sao?"
Thịnh Diễn căm giận bất bình: "Vậy anh cũng không được thực hành sâu như thế!"
Tần Tử Quy đáp lại: "Ừm, nói cụ thể xem sâu cỡ nào?"
Thịnh Diễn: "..."
Đệch!
Loại người có đạo đức như cậu quả nhiên không thể nào thắng được kẻ lưu manh như Tần Tử Quy!
Thịnh Diễn không chịu nổi nữa, lên gối định cho Tần Tử Quy tuyệt hậu. Tần Tử Quy phản ứng nhanh né sang bên cạnh, Thịnh Diễn nhân dịp đó trực tiếp đánh bài chuồn, phi thẳng xuống giường lao vào nhà tắm khoá trái cửa.
Sau đó chống tay lên bồn rửa mặt cúi người thở ra một hơi thật sâu.
Kết quả mới nhìn xuống đã thấy túp lều nhỏ của mình, cho nên mới vừa thở ra đã lại hít vào.
Xong rồi, hình như cậu thật sự không thẳng!
Thịnh Diễn vẫn cảm thấy mình là một người trời sinh hơi chậm chạp ở một số phương diện, vì khi mấy bạn học cùng tuổi bắt đầu nói bạn nữ nào xinh gái thì cậu đều không có cảm giác, bọn Chu Bằng Cẩu Du xem phim Nhật Bản cậu chỉ ghét bỏ đạp họ ra, thậm chí khi họ nói cô gái nào đẹp hẹn cậu đi xem phim thì cậu chỉ muốn ở nhà chơi game.
Thịnh Diễn chỉ nghĩ là rung động tuổi dậy thì của mình có thể đến hơi muộn, hoặc là dứt khoát không có.
Kết quả lại đợi cậu ở chỗ này.
Đều trách Tần Tử Quy ỷ vào việc cậu vừa trắng vừa cao vừa đẹp nên quyến rũ cậu.
Cho nên sau này nhất định không thể để xảy ra việc bôi thuốc nữa, nếu không với thuộc tính lưu manh cộng thêm giá trị vũ lực của Tần Tử Quy, cậu còn chưa xác định quan hệ với hắn thì đã không còn trong sạch nữa rồi!
Thịnh Diễn nghĩ nghĩ, lấy điện thoại trong túi quần ngủ ra.
Hôm nay là chủ nhật, tuần này cậu còn 1 ước nguyện chưa dùng, nghĩ lúc đó ước Tần Tử Quy không được xen vào chuyện của mình bị bác bỏ thì Thịnh Diễn cắn răng, đổi nguyện vọng thành [Hy vọng sau này Tần Tử Quy không thấy tôi đánh nhau cũng không được bôi thuốc cho tôi nữa!!!]
Chắc là lần này sẽ được.
Thịnh Diễn ném điện thoại đi, định rửa mặt.
Sau đó "ting" một tiếng, cậu ngước mắt lên nhìn.
[Nguyện vọng bị từ chối: Trái với thiết lập quan hệ nhân vật hoặc ảnh hưởng đến vận mệnh của ký chủ, nguyện vọng không được chấp nhận.]
Thịnh Diễn: "...???"
Cậu và Tần Tử Quy rốt cuộc có quan hệ nhân vật gì? Tần Tử Quy là mẹ cậu chắc?!
Ngay khi Thịnh Diễn tức giận cầm điện thoại định gỡ mẹ nó cái app rác rưởi này đi thì điện thoại lại "ting" một tiếng.
[Đề nghị ký chủ đổi nguyện vọng thành [Hy vọng Tần Tử Quy có thể trở thành bạn trai của tôi] thì có thể thực hiện ngay tại chỗ, hơn nữa có thể nâng cấp bậc ước nguyện từ sơ cấp lên trung cấp.]
Thịnh Diễn: "...?"
App này quản trời quản đất còn quản người ta có bạn trai hay không làm gì? Nhưng đúng là app này rất được việc, mấy nguyện vọng ban đầu của cậu đều đã thành hiện thực.
Vậy chẳng lẽ cậu và Tần Tử Quy thật sự có nhân duyên trời định gì ư? Cho nên Tần Tử Quy mới là nhân vật cơ duyên của cậu? Độ hảo cảm của Tần Tử Quy mới có thể giúp cậu thực hiện ước nguyện?
Nghĩ đến tình cảm của mình và Tần Tử Quy mười mấy năm nay, Thịnh Diễn mím môi, hình như cậu không hề thấy bài xích.
Hay là... thử xem?
Mặc dù biết đúng là cậu có cảm giác này với Tần Tử Quy, cũng đúng là có chút thích thích, nhưng chớp mắt cái đã phải đối xử với bạn thân mười mấy năm của mình thành bạn trai, Thịnh Diễn cảm thấy không thích ứng kịp.
Vì từ nhỏ hai người đã ở cạnh nhau, tự nhiên cái Tần Tử Quy nói hắn cong, rồi đến Tần Tử Quy thổ lộ với cậu, hết thảy đều xảy ra quá nhanh, Thịnh Diễn hoàn toàn không có thời gian chuẩn bị tâm lý.
Cậu cảm thấy mình nên từ từ vẫn hơn.
Nhưng cậu lại sợ Tần Tử Quy sẽ nghĩ cậu đang từ chối hắn.
Thịnh Diễn cúi đầu cắn môi, chọc chọc điện thoại, không biết nên xử lý thế nào.
Cho đến khi cửa phòng truyền đến tiếng gõ: "A Diễn, có chuyện gì ra đây chúng ta cùng nói."
"Hả? Ò." Thịnh Diễn biết mình không trốn tránh được, sớm muộn gì cậu cũng phải cho Tần Tử Quy một đáp án, hơn nữa kết quả đáp án hình như cũng đã định trước rồi, chỉ là cậu còn cần một quá trình để tiếp nhận.
Cho nên cậu suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn không ước nguyện cái kia mà chỉ cất điện thoại rồi đi ra ngoài.
Tần Tử Quy đưa áo ngủ cho cậu.
Sau khi mặc lên thì cậu chui vào trong chăn, nhắm mắt lại. Mưa ngoài kia vẫn còn rơi lộp độp, che giấu đi những tiếng động khác, cả thế giới chỉ còn lại tiếng ồn trắng này như đang cất giấu bí mật gì đó.
Tần Tử Quy dựa vào đầu giường ngồi xuống cạnh cậu, gạt gạt mái tóc mềm mại của cậu ra rồi nói: "A Diễn, bây giờ có thể cho tôi biết đáp án chưa."
Thịnh Diễn mím môi.
Tần Tử Quy hôn cậu hơi tàn nhẫn, khoé môi cậu bây giờ vẫn còn có chút sưng đỏ đau đớn.
Tần Tử Quy vươn tay ra lau một chút: "Nếu cậu còn chưa biết đáp án thì tôi chỉ đành thực hành thêm một chút nữa."
Thịnh Diễn vội mở mắt ra: "Anh là một tên lưu manh xấu xa, đừng hòng lấy sắc đẹp ra làm ảnh hưởng phán đoán của tôi!"
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cậu, Tần Tử Quy khẽ cười: "Thì ra trong mắt cậu tôi rất có đẹp trai à?"
"..."
Trong mắt ai thì anh chả đẹp.
Thịnh Diễn có hơi mất tự nhiên mím mím môi.
Cuối cùng cậu vẫn mở miệng: "Quả thật là đối với anh, tôi có một chút cảm giác."
Mặt mày Tần Tử Quy cong cong.
"Nhưng!" Thịnh Diễn nhấn mạnh.
Tần Tử Quy kiên nhẫn chờ đợi.
Thịnh Diễn nhanh chóng nói tiếp: "Nhưng anh cũng biết về phương diện này tôi rất chậm chạp, hơn nữa tôi coi anh là anh em mười mấy năm, coi mình là trai thẳng mười mấy năm, anh lại khiến tôi đột ngột như thế, có lẽ tôi cần một chút thời gian để tiếp nhận quá trình này, anh hiểu ý tôi không?"
"Hiểu được." Tần Tử Quy gật đầu, "Vốn dĩ sau khi thổ lộ thì sẽ là theo đuổi, cậu khiến người ta yêu mến như thế, nếu trực tiếp đồng ý với tôi thì quá hời cho tôi rồi. Cho nên tôi sẽ theo đuổi cậu thật tử tế."
"Ai muốn anh theo đuổi! Tôi không có ý đó!" Thịnh Diễn sợ Tần Tử Quy cảm thấy mình đang làm giá, vội giải thích, "Tôi cần thêm một chút thời gian, tôi muốn từ từ tiếp nhận việc anh đang là anh em tốt trở thành ấy ấy, chẳng lẽ không cho tôi một chút thời gian được sao!"
"Thành gì cơ?" Tần Tử Quy hỏi.
Thịnh Diễn mất tự nhiên không chịu nói.
Tần Tử Quy lại định cúi đầu hôn tiếp.
Thịnh Diễn đành vội bảo: "Bà xã! Từ anh em trở thành bà xã, tôi khó lòng chấp nhận ngay được!"
Nói xong thì trong lòng thầm mắng Tần Tử Quy là đồ lưu manh.
Tần Tử Quy cúi đầu cười.
Quả nhiên là trai thẳng!
Nhưng nếu Thịnh Diễn thích nghĩ như thế thì hắn cũng không ngại, dù sao Thịnh Diễn có nhiều sính lễ như thế, hắn cũng không thiệt thòi.
Nghĩ vậy, hắn lại dém chăn cho Thịnh Diễn: "Ừm được, cho cậu một chút thời gian. Nhưng cậu tiêu hoá là chuyện của cậu, tôi theo đuổi là chuyện của tôi, không xung đột nhau."
"Tôi không cần anh theo đuổi."
Thịnh Diễn chưa từng ăn thịt lợn thì cũng từng thấy lợn chạy, theo đuổi người ta rất vất vả.
Tần Tử Quy nhìn cậu rồi nói: "Tôi theo đuổi cậu là thấy cậu tốt như thế, đáng để được theo đuổi thật tử tế, nếu không lỡ có người muốn theo đuổi cậu khiến cậu cảm thấy cứ vậy ở bên tôi quá thiệt thòi thì phải làm sao?"
Người khác cũng không cao bằng Tần Tử Quy, không đẹp trai bằng Tần Tử Quy, không có thành tích tốt như Tần Tử Quy, cậu rất chướng mắt.
Nhưng Thịnh Diễn không chịu nổi ánh mắt Tần Tử Quy nhìn mình, nên đỏ tai mất tự nhiên xoay người đi.
Hơn nữa kỹ năng hôn Tần Tử Quy học được ở đâu mà lại như này, rồi như này...
Thịnh Diễn lén lút liế/m môi dưới.
Rồi xoay người nhìn Tần Tử Quy: "Tần Tử Quy."
"Sao?" Tần Tử Quy đang dọn giường để ngủ cùng Thịnh Diễn.
Thịnh Diễn nhìn dáng vẻ thành thạo của hắn, hỏi: "Bọn học giỏi các anh cái gì cũng rất nhanh, thậm chí có thể không thầy tự biết à?"
Tần Tử Quy vốn dĩ còn chưa kịp phản ứng Thịnh Diễn tự nhiên hỏi cái này làm gì, cho đến khi ánh mắt rơi xuống đôi môi hơi sưng đỏ loé lên ánh nước của Thịnh Diễn.
Khoảnh khắc đó, lòng hư vinh của người đàn ông rất được thoả mãn.
Hắn cười khẽ: "Ừm, bọn tôi học giỏi học cái gì cũng nhanh, lại còn là không thầy tự giỏi."
*
Hết chương 49.