"Có kết quả rồi."
Quý Ngữ Thu đi ra khỏi phòng, sắc mặt có vẻ mỏi mệt, hắn tháo khẩu trang nhìn Ninh Tiêu.
"Không thể không nói, cậu đúng là..."
Đúng là gì?
Hắn không nói tiếp, bởi vì Ninh Tiêu đã đeo khẩu trang, bao tay đẩy cửa đi vào phòng.
Trong phòng tối om, tắt hết đèn, nguồn sáng duy nhất --- từ cánh cửa ra vào cũng bị đóng chặt, cánh cửa thủy tinh được bọc kín lại, không để lọt một tia sáng nào.
Nhưng mà trong một thế giới tối tăm như thế, lại như có thứ gì đang phát ra ánh huỳnh quang.
Vách tường, sàn nhà, sô pha, thậm chí trần nhà và đèn treo trên đầu, những đốm sáng xanh lấp lóe trải rộng hơn phân nửa căn phòng, rậm rạp, dày đặc, giống như đôi mắt của cô hồn dã thú đang rình rập trong bóng đêm, nhìn chằm chằm vào người đang đứng trong phòng, bình tĩnh lên án.
Ninh Tiêu bị vây trong những ánh mắt màu xanh dày đặc nọ, đối diện với chúng nó.
Cậu cẩn thận nhìn từng đốm huỳnh quang, không muốn bỏ lỡ bất kỳ một chi tiết nào.
Những ánh mắt như vong hồn để lại đó đang thì thầm nói hết những gì chúng đã nhìn thấy, tái hiện hết thảy mỗi một chi tiết, hành động từng xảy ra ở hiện trường này tới trước mặt cậu.
- ----- Dựng lại hiện trường.
Quý Ngữ Thu phun luminol có phản ứng đặc biệt với hemoglobin đầy cả căn phòng một cách tỉ mỉ.
Nó là thứ có thể làm cho vết máu bị lau đi xuất hiện trở lại, tạo thành một mảng tròng mắt nhỏ màu xanh đầy phòng như bây giờ.
Luminol (CHON) là một chất hóa học linh hoạt có thể phát quang với ánh sáng xanh nổi bật khi trộn với tác nhân oxy hóa thích hợp.
Nó được sử dụng bởi các nhà điều tra pháp y để phát hiện dấu vết của máu tại địa điểm phạm tội vì nó phản ứng với sắt trong hemoglobin.
Mỗi một đốm sáng lóe huỳnh quang đó đều là máu phun ra từ cơ thể Tô Lệ! Chúng nó dày đặc biết bao nhiêu, trải rộng đến cỡ nào, tất cả đều chứng tỏ hiện trường vụ án ngày hôm đó tàn nhẫn ra sao.
"Ngay đây," Ninh Tiêu đứng ở chỗ vạch trắng, nói với vách tường: "Cô ta bị cắt lên động mạch, máu tươi bắn xa hai mét, vẩy đầy lên trần nhà và vách tường, mà hung thủ..." Ninh Tiêu ra hiệu cho Từ Thượng Vũ đến đứng trước mặt mình.
"Lúc đó hung thủ đứng ngay trước mặt cô ta, cho nên khi máu bắn ra, có một ít bị thân thể của hung thủ chặn lại.
Cho nên vết máu trên tường này có một khoảng trống." Ninh Tiêu đi tới đứng đối diện vách tường, vuốt ve những đốm huỳnh quang, mà chỗ cậu chú ý đến là khoảng trống đột ngột xuất hiện trong mảng đốm sáng rậm rạp.
Khoảng trống đó được tạo ra do bị thân thể của hung thủ che lại.
Vết máu không thể phun lên vách tường mà là văng lên người hung thủ.
Mà chi tiết này cũng là chứng cứ tuyệt vời để tìm ra hắn.
"Cao khoảng một mét tám, thân thể cường tráng." Ninh Tiêu đánh giá hình dạng của khoảng trống nọ, nói: "Là một người thuận tay trái."
Từ Thượng Vũ hỏi: "Cậu có thể giải thích được không, hình thể và chiều cao có thể đoán được nhờ giấu vết này, tôi hiểu, nhưng thuận tay trái thì..."
Hắn vốn cứ tưởng biết rồi mà còn hỏi thì sẽ bị Ninh Tiêu xem thường, ai ngờ sau đó Ninh Tiêu vẫn kiên nhẫn giải thích.
"Nhìn đây này, nhìn kỹ điểm kết thúc của vết máu, tất cả đều hơi nghiêng bên phải." Ninh Tiêu chỉ cho Từ Thượng Vũ thấy.
"Khi động mạch bị cắt vỡ, áp suất máu trong lúc đó sẽ khiến máu bắn mạnh ra ngoài.
Mà quỹ đạo và hướng của vết máu có thể cho thấy vị trí của nạn nhân.
Nhìn bức tường này có thể thấy được rằng lúc đó Tô Lệ quay bên phải về phía tường, mà hung thủ đứng trước mặt cô ta, anh lại đây."
Ninh Tiêu kéo tay phải của Từ Thượng Vũ đặt lên động mạch trên cổ mình.
"Nghĩ thử xem, nếu lúc này anh cắt vỡ động mạch của tôi thì sẽ thế nào?"
Từ Thượng Vũ thử ép lên cổ Ninh Tiêu, tưởng tượng tình huống khi máu bắn ra.
"Tôi hiểu rồi." Hắn nhắm mắt một lúc rồi mới mở ra, nói: "Nếu hung thủ đứng cùng hướng với Tô Lệ dùng tay phải cắt cổ họng của cô ta thì máu bắn ra sẽ không bị tay phải của hắn cản lại.
Mà trên vách tường..." Từ Thượng Vũ nhìn bàn tay đang đặt lên cổ Ninh Tiêu của mình, gần như khớp vào vị trí máu bắn ra.
"Ở đây có một khoảng trống, rõ ràng là hình dáng một cánh tay, cho nên hung thủ đã dùng tay trái.
Dùng tay trái mà có sức để cắt động mạch thì tất nhiên là thuận tay trái."
"Cho nên chúng ta có thể thu hẹp phạm vi, một người đàn ông cao một mét tám, cơ thể khỏe mạnh, thuận tay trái." Ninh Tiêu tổng kết, "Bao nhiêu đó manh mối có đủ để các anh phác thảo được danh sách nghi phạm chưa?"
"Thế là đủ rồi." Từ Thượng Vũ cười, "Còn vân tay trên con dao, có lẽ chúng ta còn có thể thu hẹp phạm vi tìm nghi phạm thêm nữa."
"Vậy thì chỉ còn một vấn đề, thi thể của Tô Lệ đâu?" Ninh Tiêu nhìn ánh huỳnh quang rải đầy căn phòng, những ánh mắt nho nhỏ vẫn đang nhìn thẳng vào cậu.
"Đến cùng thì ai đã giấu cô ta đi, tại sao lại làm thế?"
Từ Thượng Vũ nhìn khuôn mặt tái nhợt của Ninh Tiêu, cũng chìm vào im lặng.
Cộc cộc Có tiếng gõ cửa từ bên ngoài.
"Nhắc nhở nhẹ, chỗ này cũng không phải nơi thích hợp để hẹn hò, còn đứng thêm một thời gian nữa thì không tốt cho sức khỏe đâu đấy." Quý Ngữ Thu trêu chọc: "Muốn hẹn hò thì đổi chỗ khác đi ha."
Ninh Tiêu và Từ Thượng Vũ nhìn nhau, vài phút sau, hai người chụp đủ các loại chứng cứ rồi mới ra khỏi phòng.
"Sao rồi?" Quý Ngữ Thu hỏi.
Từ Thượng Vũ thuật lại sơ sơ, ánh mắt Quý Ngữ Thu nhìn Ninh Tiêu lại kinh ngạc hơn: "Không ngờ cậu cũng biết mấy thứ này, hay là thi vào làm pháp y đi?"
"Không dám." Ninh Tiêu nói: "Công việc yêu cầu, biết sơ thôi."
"Như thế mà chỉ biết sơ..." Quý Ngữ Thu bật cười.
"Tổ trưởng! Tổ trưởng, không xong rồi!"
Bọn họ đang tán gẫu, có người vội vã chạy lên cầu thang.
Ninh Tiêu nhìn sang, chỉ thấy là một gương mặt lạ lẫm, mà tổ trưởng cậu ta gọi là Quý Ngữ Thu à?
"Thực tập sinh của tôi." Quý Ngữ Thu giải thích với cậu, sau đó quay lại mắng thanh niên pháp y tập sự nọ.
"Đầu heo! Tôi nói với cậu bao nhiêu lần rồi? Ra ngoài thì đừng gọi tôi là tổ trưởng."
"Vâng, tổ trưởng...!á, không, vâng, Lão đại!" Thực tập sinh bị gọi là đầu heo nọ rụt cổ lại.
"Gan vẫn cứ nhỏ như chuột." Quý Ngữ Thu mất kiên nhẫn hừ một cái, "Có chuyện gì? Sao mà kêu ầm ầm thế?"
"À, Trần Quỳnh quay lại rồi, hắn muốn lên đây.
Anh Triệu với anh Lục đang cản ở dưới đó, sắp cản không nổi nữa rồi nên mới nhờ em lên báo."
"Trần Quỳnh quay lại à?" Ninh Tiêu hỏi.
Nghĩ cũng đúng, tiễn cảnh đốc Lưu nửa tiếng đồng hồ, hai người cọ tới cọ lui khách sáo, cũng tới lúc quay lại rồi.
"Có phiền lắm không?" Quý Ngữ Thu nhíu mày, quay lại nhìn hai người.
"Không." Từ Thượng Vũ cười nói: "Tới rất đúng lúc."
Đang nói chuyện, đã thấy Trần Quỳnh nghiêm mặt đi lên tới, mà sau lưng hắn là hai người Lục Phi và Triệu Vân.
Hai người họ điên cuồng đá mắt với đội trưởng mình, nhưng Từ Thượng Vũ cứ như không thấy gì cả, ung dung chờ Trần Quỳnh đi tới trước mặt mình.
"Các người còn ở đây làm gì nữa?" Sắc mặt Trần Quỳnh rất khó chịu khi nhìn thấy mấy người bọn họ vẫn còn đứng trước căn phòng.
"Để báo với ông một tin tốt.
Không, có lẽ với ông mà nói thì là tin xấu mới đúng." Từ Thượng Vũ nhìn Trần Quỳnh, nở một nụ cười vô hại, "Rất tiếc phải báo với ông, giám đốc Trần, e là câu lạc bộ của ông phải ngừng kinh doanh, nghỉ ngơi sửa chữa một thời gian."
Đồng tử của Trần Quỳnh co rụt lại, kinh hoảng nhìn hắn.
Từ Thượng Vũ tiếp tục cười nói tiếp một câu nặng hơn.
"Trước khi chúng tôi tìm được hung thủ sát hại Tô Lệ, mong mọi người ở nơi này đừng ra ngoài.
Bởi vì mỗi một người ở đây đều có thể là hung thủ."
Sắc mặt của Trần Quỳnh càng lúc càng tái nhợt theo từng chữ Từ Thượng Vũ nói ra, cuối cùng mặt cắt không còn chút máu nào như tờ giấy trắng.
......!
"Ha ha ha! Bây giờ tôi cứ nhớ đến sắc mặt của Trần Quỳnh là sung sướng hết cả người." Lục Phi ngồi xuống ghế, vỗ mạnh lên đùi, "Như chuột thấy mèo vậy! Ha ha!"
"Nói nhỏ thôi." Triệu Vân nhắc nhở hắn.
"Chúng ta còn đang ở địa bàn của người ta đấy."
Sau khi báo cho Trần Quỳnh, cảnh sát quyết định lập hồ sơ điều tra vụ án Tô Lệ tử vong, mọi người ở đây đều thấy hết biểu cảm như trời sập của Trần Quỳnh.
Bây giờ bọn họ chiếm cứ một căn phòng VIP của câu lạc bộ để chờ người trong đội đến.
"Đã phát hiện ra hiện trường tử vong thứ nhất của Tô Lệ, mà còn phát hiện rất nhiều bằng chứng." Từ Thượng Vũ nói: "Bây giờ Lưu Lập Càn có muốn giấu cũng không giấu được." Hắn khoái trá cong khóe miệng: "Tôi chờ mong biểu cảm của ông ta lúc này hơn, chắc chắn là sẽ rất phấn khích."
Lục Phi và Triệu Vân thấy nụ cười của đội trưởng, đồng thời rùng mình một cái, hai người chui vào trong góc thì thầm.
"Tôi đã nói ảnh là người có thù tất báo mà."
"Đúng vậy, lúc pháp y Quý kể tôi nghe đội trưởng cúi đầu giải thích với lão Lưu, tôi chỉ nghĩ chắc chắn là có vấn đề."
"Chắc chắn là còn bẫy đằng sau."
"...!Nghĩ thử xem, lão Lưu cũng thảm lắm."
"Thế à?" Không biết từ lúc nào mà Từ Thượng Vũ đã đi tới sau lưng bọn họ, vỗ nhẹ sau lưng hai người.
"Nếu ông ta đã đáng thương như thế, hai người có muốn đi an ủi không?"
"Đội trưởng tha mạng!"
"Tôi trung thành với anh mà, trời xanh chứng giám!"
Từ Thượng Vũ cười vỗ lên mặt Lục Phi, "Tốt, tiếp tục duy trì."
Hắn quay lại bên cạnh Ninh Tiêu, phát hiện vị công thần này im thin thít từ khi bước vào, đang ngồi một bên chơi cờ vây."
"Cậu đã phát hiện ra vết máu để tiếp tục điều tra vụ án này, sao vẫn không vui thế?"
Ninh Tiêu ngẩng đầu nhìn hắn một cái.
"Không phải tôi."
"Hả?"
"Tôi không phải là người phát hiện ra vết máu, là Dương Vân mới đúng." Ninh Tiêu nói: "Lúc ấy trong đầu tôi rối bời, muốn tìm một chỗ để chải vuốt lại suy nghĩ.
Nhưng khi nằm xuống vị trí thi thể của Dương Vân tôi mới phát hiện ra bóng đen trên đèn treo."
Vị trí của nó rất đặc biệt, không giống vết bẩn bình thường, sẽ rất khó để tạo ra một dấu vết như thế trong khoảng cách nhỏ hẹp của đèn treo.
Lúc ấy thứ đầu tiên xuất hiện trong đầu Ninh Tiêu là vết máu.
Chỉ có khi máu bắn ra mới có thể chui vào bất cứ khe hẹp nào như thế, đây là điều mà con người khó có thể kiểm soát được.
"Tất cả những vết máu có thể thấy được ở hiện trường đều bị rửa sạch hết, tôi không biết Dương Vân đã ở trong căn phòng đó bao lâu.
Có phải cô ta đã từng vuốt ve, kiểm tra mỗi một góc, mỗi một chi tiết trong phòng để có thể phát hiện được một vết máu đặc biệt như thế không." Ninh Tiêu chống cằm, "Sau đó, vì muốn cảnh sát đến tiếp tục khám xét căn phòng này, cô ta chọn..."
"Tự sát ở đó, làm cho cảnh sát đến điều tra." Từ Thượng Vũ nói: "Dùng cái chết của bản thân mình để vạch trần một vụ mưu sát bị che giấu, sự can đảm của cô ta khiến người ta phải kính nể."
"Đúng vậy." Ninh Tiêu nói: "Nếu sự can đảm đó không bị người ta lợi dụng."
Từ Thượng Vũ nhướng mày, nghĩ đến một người.
"Ý cậu là...!Hách Dã?"
Ninh Tiêu gật đầu.
"Đây không phải là một trận chiến giữa hung thủ và cảnh sát, Từ Thượng Vũ.
Trong trận chiến này, còn một kẻ thứ ba." Giọng Ninh Tiêu trầm xuống, "Hắn điều khiển cái bẫy này, đùa giỡn với sinh mạng của người khác, tất cả là vì muốn tôi tham gia điều tra, đi phá giải câu đố mà hắn đặt ra.
Mà chúng ta ---"
Cậu giơ tay lên, trên bàn cờ, quân đen đã bao vây quân trắng.
"Đều là quân cờ của hắn.".