Chuyển ngữ: Cực Phẩm
Giày da tạo ra tiếng ở trên cầu thang bằng gỗ, khiến cho mọi người đều nhìn qua.
Thiếu gia phủ hầu tước núi Yên Ngựa Tư Quân, đứng vững như ngọc thụ lâm phong, hệt như không hề có chuyện gì xảy ra... nếu như hắn đang không đứng ở trên cầu thang.
Ai lại đang bước lên lầu mà tự dưng dừng lại chứ? Còn đứng đến giống như là muốn chụp hình đăng tạp chí.
Hạ Du Châu sờ mũi một cái, cố gắng nín cười.
Đại kỵ sĩ sau lưng Tư Quân nhanh chóng bước lên hai bước, tiếp tục báo cáo lúc nãy: "Chúng tôi gặp được thứ kia ở trên đường, có chút giống với con xuất hiện ở trong khu vực nội thành, nhưng cũng không thể xác định xem có phải là cùng một con hay không."
Tư Quân nhấc chân tiếp tục lên lầu, đi tới chỗ của mọi người, nhưng vẫn không nhìn qua hướng Hạ Du Châu: "Thông báo cảnh giác, đêm nay cấm săn ở Viên Nguyệt Hồ."
"Vâng." Đại kỵ sĩ gật đầu trả lời, lập tức lấy điện thoại ra trượt trượt vài cái.
Điện thoại của mọi người đều vang lên, là thông báo từ "Phòng giao dịch Huyết Minh online" gửi đến. Hạ Du Châu mở lên đọc:
[Cảnh báo: Mấy ngày gần đây khu vực Bắc Kinh thường có người sói lảng vảng, đêm nay cấm săn ở những khu -- đường quán bar hẻm Chung Cổ, làng Đại học, hồ Viên Nguyệt.]
Ở trong APP, còn có thể mở ra bản đồ của thành phố Bắc Kinh, khu vực cấm săn được ký hiệu bằng chữ X màu đỏ, còn kĩ càng khoanh vùng phạm vi.
"Đúng là có người sói thật kìa!" Con trai cũng có đăng ký trên APP kinh ngạc nói, "Bộ dáng của người sói là thế nào nhỉ?"
Chu Thụ liếc mắt nhìn điện thoại một cái: "Chắc chuyện nhảm thôi, bây giờ làm gì còn có người sói."
"Đây là cách gọi của loại phương Tây, không biết bọn họ chỉ cụ thể cái gì." Hạ Du Châu phổ cập khoa học cho con trai, "Trong ghi chép của chúng ta không có nói đến người sói, chỉ có nói tới yêu quái sói. Nó là một loại tinh quái do những con sói ác độc trong rừng biến hoá mà thành, ăn thịt người, cần tới huyết tộc đi vào trảm yêu trừ ma. Nhưng mà sau khi bước vào xã hội hiện đại, thứ này liền biến mất không thấy xuất hiện nữa."
Trần Mặc: "Vì sao lại biến mất?"
Hạ Du Châu buông tay: "Cũng không biết nữa, chắc là sau khi lập nước thì không cho phép thành tinh, không lấy được giấy phép làm tinh."
Chu Thụ liếc mắt: "Anh đừng có dạy bậy cho thằng bé."
Hạ Du Châu: "Vậy em nói xem là vì sao đi."
Chu Thụ suy nghĩ một chút: "Thì... tuyệt chủng, chúng ta cũng sắp tuyệt chủng rồi, huống chi là yêu quái sói."
Quản gia ở bên cạnh vẫn giữ nụ cười, chỉ là hai cái râu thân sĩ nhịn không được run run, mãi tới khi Tư Quân đi vào, râu mới dừng run lại cúi đầu hành lễ: "Thiếu gia về rồi."
Hạ Du Châu quay đầu lại nhìn hắn, chào một cái không nghiêm túc lắm: "Lãnh chủ đại nhân."
Con trai cũng lơ mơ làm theo, Chu Thụ lại không hề có chút ý muốn chào hỏi.
Tư Quân khẽ gật đầu chào lại: "Người sói được chia làm hai loại, loại hoàn toàn và loại không hoàn toàn. Con mà mọi người gặp phải ở trên đường hôm nay là loại không hoàn toàn, có thể xem là một con chó hoang mắc bệnh chó điên."
Nhớ lại con chó bẩn thỉu gặp ở trên đường lúc nãy, nhìn vào đúng là có chút không bình thường. Đầu tiên là nó đứng giữa đường, chắc chắn không phải là một con chó ngoan; thứ hai, mắt và miệng kia, đúng là như mắc bệnh, nhưng cũng không phải kiểu cáu kỉnh điên cuồng như chó điên.
Khóe miệng Hạ Du Châu giật một cái: "Mấy người gọi thứ kia là người sói à?"
Đúng là sỉ nhục người sói.
Chí ít, cũng sỉ nhục yêu quái sói Trung Hoa.
Yêu quái sói được ghi lại trong bản chép tay của tổ tiên, không nói đến dáng vẻ khí phách, nhưng ít nhất cũng cao to uy mãnh, là yêu vật tiêu sái không chịu trói buộc.
[Hình sói da lông bóng loáng, cao lớn giống một con sói bình thường, ăn thịt người; hình người thì cao to lực lưỡng, quá đáng ngang ngược giống như thổ phỉ sơn tặc.]
Làm sao mà lại sa sút tới độ có đức hạnh giống một con chó điên lang thang thế này?
Mấy loại phương Tây nghe đến cũng sửng sốt, Triển hộ vệ nói xen vào: "Người sói mà chúng tôi biết vẫn chính là như vậy. Cho dù là loại hoàn toàn thì cũng không được cao cấp như anh nói, không thể biến thân ở thế giới hiện thực. Chắc là không cùng một giống với loại mà tổ tiên của mấy anh nói rồi."
Hạ Du Châu từ chối cho ý kiến, nhìn về phía Tư Quân: "Đây là không yên ổn mà anh nói —— có chó điên thường xuất hiện?"
Tư Quân khẽ gật đầu.
Triển hộ vệ giải thích: "Loại không hoàn toàn thích công kích huyết tộc, cho nên tôi mới nói anh đừng mở cửa sổ. Nó ngửi thấy được mùi huyết tộc thì sẽ nhào tới."
Hạ Du Châu hiểu rõ, mặc dù cũng đoán được phần nào đó, khi nghe thấy bọn họ xác nhận thì vẫn cảm thấy rất vi diệu. Thảo nào Tư Quân sợ chó, hồi trước cậu còn nghĩ nam sinh lớn thế mà còn sợ chó, đúng là thật đáng yêu, thậm chí còn nghi ngờ là Tư Quân cố ý nhõng nhẽo với cậu. Vì thế, cậu tự mình phát minh ra trò chơi "Có chó kìa."
Hai người đang đi dạo trong trường học, Hạ Du Châu lại đột nhiên hô một tiếng: "Có chó kìa!"
Tới khi Tư Quân quay đầu lại nhìn theo bản năng, liền nắm tay hắn kéo vào trong lòng mình, hiên ngang lẫm liệt nói: "Đừng sợ, có anh trai bảo vệ cưng!"
Tư Quân bị kéo loạng choạng một cái, sau khi phát hiện sau lưng mình đến một cọng lông chó cũng không có, bình thường cũng chỉ cười bất đắc dĩ, tuỳ ý để cậu nắm tay kéo đi...
Nhưng thì ra là phản ứng căng thẳng của người ta khi nhìn thấy thiên địch.
Thất thần một lúc, thời gian Hạ Du Châu nhìn chăm chú vào Tư Quân cũng hơi dài, bị Chu Thụ thúc cùi chỏ một cái mới thu ánh mắt lại. Khuôn mặt của em trai kiểu "Nộ kỳ bất tranh," nghiến răng nhỏ giọng nói, "Anh có chút tiền đồ đi có được không?"
Lãnh chủ đại nhân cụp mắt xuống, vành tai chẳng hiểu sao lại đỏ lên, hỏi quản gia: "Đã nói xong về lịch sử gia tộc chưa?"
Quản gia: "Cũng vừa mới nói xong."
Tư Quân gật đầu, nói với ba loại phương Đông: "Đi theo tôi."
Lầu ba không chỉ là hành lang gấp khúc trưng bày lịch sử gia tộc, ở giữa còn có mấy căn phòng lớn khác. Tư Quân mang theo bọn họ đi vào một phòng trong đó, bày biện của nơi này khá giống thư phòng ở dưới lầu, nhưng lớn hơn căn phòng kia nhiều. Ở giữa đặt một pho tượng, chính là tổ tiên đời thứ nhất của thị tộc Hàm Sơn, cũng chính là vị hầu tước núi Yên Ngựa kia —— Hàm Sơn Hầu Tư Nam.
Ông vẫn mặc bộ trang phục cưỡi ngựa kia, bên hông treo bội kiếm, trong tay cầm đàn lia. Đôi mắt ở trên bức tranh thuỷ mặc kia được điêu khắc xuống, nhìn về nơi xa, vừa kiên nghị lại vừa dịu dàng. Ai cũng không đoán được một giây sau ông sẽ muốn rút kiếm ra khỏi vỏ, hay là diễn tấu đàn lia.
Đại kỵ sĩ lấy ba hộp nhung nhỏ ra từ trong ngăn tủ, dùng khay bưng đưa cho Tư Quân. Tư Quân cởi bao tay ra, cầm một một hộp, mở ra, bên trong là một cái gì đó vừa giống như khuy măng sét vừa giống như bông tai.
"Cảm ơn mọi người đã đồng ý gia nhập vào thị tộc Hàm Sơn, tôi dùng thân phận đại tộc trưởng lãnh chủ Bắc Kinh làm lễ thu nạp, từ hôm nay trở đi chúng ta chúng là một thị tộc." Tư Quân cầm hộp đựng gì đó đưa qua hướng Hạ Du Châu, vươn một tay ra với cậu.
Hạ Du Châu duỗi đầu nhìn vật trong hộp, đó là một cái đàn lia nhỏ màu bạc. Cũng không phải là đơn giản khắc lên mặt, mà là điêu khắc chạm rỗng, ngay cả dây đàn cũng rõ ràng từng sợi dây, vô cùng tinh xảo. Lại nhìn bàn tay duỗi ra của Tư Quân, đây là muốn đeo khuy măng sét cho cậu à? Nhưng cậu lại mặc áo thun tay dài, đeo khuy măng sét lên trông tưng tưng lắm.
"Khụ, đây là bông tai à?" Ngắt lời trước cái đã.
Quản gia nhận lấy hộp giải thích: "Đây là tộc huy của thị tộc Hàm Sơn, nam sĩ thì dùng làm khuy măng sét, nữ sĩ thì dùng làm trang sức đeo."
Tư Quân cầm một cái, cũng cố chấp duỗi tay về phía cậu.
Hạ Du Châu vội ho một tiếng: "Nếu không thì đeo lên lỗ tai cho em đi, vừa khéo em cũng có một lỗ."
Ngón tay thon dài vươn ra của Tư Quân từ từ cuộn lại, bỏ đồ vào lại hộp. Không biết có phải là ảo giác hay không, Hạ Du Châu cảm thấy lãnh chủ đại nhân có lườm cậu một cái.
Hạ Du Châu xoa dái tai có lỗ tai kia của mình một chút, quay đầu qua nhìn em trai và con trai. Cậu mặc đã đủ không lịch sự rồi, hai người kia còn quá hơn. Chu Thụ mặc áo thun tay ngắn, quần đùi rộng, con trai mặc áo thun tay ngắn và quần bò của cậu.
Cuối cùng, ba người dùng khuy măng sét làm trâm cài áo, cũng miễn cưỡng đeo lên được.
Tư Quân mở rộng quyền hạn cho bọn họ ở trên điện thoại của hắn, mấy mục màu xám vốn không thể nhấn vào được, ngoại trừ [Chuyên khu quý tộc] thì mấy cái khác cũng sáng lên.
Hạ Du Châu mở chuyên khu [Đổi điểm] lên, cuối cùng cũng thấy được vật cậu muốn —— máu thanh trùng. Máu này chia ra làm vài loại, có tiết vịt, tiết heo, tiết nai vân vân, phía dưới còn có lựa chọn số lượng cần đổi.
Tiết vịt rẻ nhất, tiết heo đứng thứ nhì, tiết nai mắc nhất. Một chai tiết vịt mL thì cần một điểm. Mà số dư điểm hiện tại của cậu là không.
Điểm thì ngoại trừ dùng tiền mua, còn có thể kiếm ngược lại được. Dưới chỗ trao đổi vật phẩm, là mục nhận điểm, cần nhập mã chuyển đổi vào thì mới nhận được. Ngoài ra còn có ba mục giao hàng khác nhau:
[Đệ trình muỗi lây bệnh] [Đệ trình người sói loại không hoàn toàn] [Đệ trình người sói loại hoàn toàn]
Cách thức có gửi qua bưu điện và tự đưa tới.
"Đây là cái gì thế?" Hạ Du Châu nhìn không hiểu.
Trần Mặc ngáp to một cái, có chút đứng không nổi, cố gắng dựa lên người cậu của mình. Chu Thụ đỡ thằng nhóc: "Làm xong chưa, chúng ta về thôi, thằng bé mệt rồi."
Tư Quân đang bàn giao nhiệm vụ với đại kỵ sĩ, nghe nói như thế, nhìn về phía quản gia.
Quản gia cười híp mắt nói: "Đã sắp xếp phòng cho khách đâu vào đó, mời đi theo tôi."
Chu Thụ cau mày: "Cảm ơn, chúng tôi không ở đây đâu."
Tư Quân: "Tôi nói rồi, tối nay phải ở lại..."
Chu Thụ nghe được giọng điệu này của hắn thì liền tức giận: "Dựa vào cái gì mà anh nói ở lại thì phải ở lại, xem mình thành hoàng đế thật à!"
Đại kỵ sĩ lập tức tiến lên một bước, một tay để trước ngực Chu Thụ, quát lên: "Lui về phía sau!"
Chu Thụ: "Mợ nó!" Vươn cổ tính đánh lại, bị Hạ Du Châu kéo về.
Tư Quân cũng ngăn đại kỵ sĩ lại. Quản gia ôn hòa nhìn về phía Hạ Du Châu: "Bên ngoài không an toàn, hãy lo lắng cho cậu bé, chờ đến hừng đông rồi về."
"Ừm..." Hạ Du Châu đang muốn nói gì đó, nóc phòng đột nhiên vang lên tiếng chuông cổ xưa, "keng keng keng," cực kỳ vội vã.
Đại kỵ sĩ bước nhanh đi tới trước cửa sổ nhìn ra phía ngoài, hít một hơi khí lạnh: "Lãnh chủ, bên ngoài có ba người sói loại không hoàn toàn."
Mọi người cũng nhìn theo.
Trên sân cỏ ở ngoài có bật đèn đêm, có thể nhìn thấy có ba con chó hình thể to lớn đang vây quanh nhà từ từ đi qua đi lại. Bộ lông của mấy con chó này không tốt lắm, có một con còn rụng lông, bộ dáng trông rất hung dữ.
Hạ Du Châu ngạc nhiên nói: "Hôm nay là ngày bao nhiêu? Đêm trăng tròn à?" Ngẩng đầu nhìn lên trời một chút, mới phát hiện cửa sổ này ở hướng Bắc, không nhìn thấy mặt trăng.
Con trai thò đầu nhìn: "Cha, không phải cha nói đêm trăng tròn không có quan hệ gì với chúng ta à?"
Hạ Du Châu bĩu môi, nhỏ giọng nói: "Không có quan hệ gì với cha, có thể có quan hệ với loại phương Tây."
"Cũng không có quan hệ gì với chúng tôi cả." Tư Quân bỗng nhiên đứng ở bên cạnh cậu, doạ cho Hạ Du Châu nhảy dựng.
Quản gia cúi đầu, nhìn thời gian mới hơn tám giờ: "Còn sớm quá, hàng xóm còn chưa nghỉ ngơi, gọi điện thoại đi."
Tư Quân im lặng nhìn mấy con chó một lúc: "Gọi đi."
Đại kỵ sĩ đáp một tiếng, lấy điện thoại ra bấm một dãy số.
Hạ Du Châu nhe răng: "Gọi cho ai vậy, gọi cho anh em tới xử lý đám người sói này à?" Ba con chó điên mà thôi, thế mà cũng phải gọi người đến.
Tư Quân một lời khó nói hết nhìn cậu một cái, đang tính nói, điện thoại của đại kỵ sĩ bên kia đã thông: "A lô, () à?"
() : số điện thoại khẩn gọi phòng cháy chữa cháy ở Trung Quốc (Wiki).
Hạ Du Châu: "..."
/Hết chương /
Tác giả:
Chú thích: Truyện này chỉ đơn thuần là hư cấu thôi, không hề có ý sỉ nhục người sói, hy vọng fan và hậu nhân của người sói dùng lý trí để đối đãi, đừng nên công kích tác giả, cảm ơn đã hợp tác.