Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Cực Phẩm
Buổi lễ trao giải được tổ chức trong một hội trường nhỏ, bắt đầu lúc tám giờ tối.
Từ xa đã nghe thấy tiếng nhạc, phóng tầm mắt thì nhìn thấy cả biển người.
"Bây giờ đang là thời gian diễn tập, còn chưa bắt đầu, đàn anh đi đến phòng nghỉ ngồi trước chút đi." Đàn em phụ trách tiếp đón căng thẳng dẫn cậu đi theo đường dành cho nhân viên, đi về phía hậu trường.
"Náo nhiệt thế này sao." Hạ Du Châu đeo khẩu trang, hai tay nhan nhã để trong túi quần, tò mò nhìn xung quanh.
Hội trường nhỏ vốn chỉ có thể chứa được người, nhưng bị chứa đến hơn người, trên hành lang, trên bậc thang, chỗ đất trống phía dưới sân khấu, chỗ nào cũng chật ních người. Trên sân khấu đang diễn tập bài múa mở màn, điều chỉnh đèn, tiếng nhạc vang rung trời.
"Chủ tịch của tụi em coi trọng lắm." Đàn em nhỏ giọng nói.
Cuộc thi tuyển chọn hot boy trường là do các xã đoàn tổ chức. Xã đoàn của Đại học Y vẫn luôn bị hội học sinh dồn ép, cả năm cũng không tổ chức được hoạt động đặc sắc nào cả. Cuộc thi tuyển chọn hot boy trường vốn chỉ xem là giỡn chơi thôi, ai biết lại được tới mức gần như nữ sinh toàn trường đều tham gia vào, thanh thế cực lớn. Chủ tịch xã đoàn vỗ đùi: "Làm cho lớn vào, náo nhiệt tưng bừng lên!"
Vì vậy, liền có phần tài trợ kếch xù là xịt chống nắng này.
"Mình biết nam thần Hà Dư, còn Hạ Du Châu là ai vậy?" Đi đến đường cho nhân viên, cũng cần đi qua một khu khán phòng, mấy nữ sinh trong khán phòng đang thảo luận sôi nổi.
"Bộ mặt của Đoàn Nghệ thuật Hạ Du Châu, vậy mà mọi người lại không biết sao." Đàn chị năm hai xen lẫn trong một đám tân sinh, tràn đầy cảm giác ưu việt, "Về lên diễn đàn tìm kịch nói [Lâu đài cổ hoa hồng] đi, cậu ấy diễn ma cà rồng đó, trời ạ, đẹp trai đến phát điên luôn."
Đàn em dẫn đường tò mò len lén nhìn cậu, cô cũng là sinh viên năm nhất, chưa xem qua vở kịch nói mà Hạ Du Châu diễn. Vừa thất thần một chút, lập tức bị bậc thang làm vấp chân một cái.
Hạ Du Châu nhanh tay lẹ mắt kéo cô, kéo khẩu trang xuống dưới một chút, lộ ra mũi và môi trên: "Cẩn thận chút, nhìn đường kìa."
Bây giờ, đàn em lại càng đờ ra hơn nữa.
"Hà Dư ở trên TV thật đẹp trai quá, không biết người thật sẽ thế nào. Anh ấy ở cả ngày trong phòng thí nghiệm không ra ngoài, mình tới khu thí nghiệm vòng qua vòng lại mấy lần mà cũng không gặp được." Mấy nữ sinh nói đến Hạ Du Châu xong, lại bắt đầu thảo luận về Hà Dư.
"Hạ Du Châu trông cũng đẹp trai, tôi xem kịch nói rồi. Tên ẻo lả Hà Dư kia thì thôi đi, trét phấn dày ba thước, tháo lớp trang điểm ra coi chừng có thể hù chết người." Nam sinh hàng sau vịn lưng ghế gia nhập thảo luận.
"Hà Dư có trang điểm à?" Nữ sinh năm nhất không hiểu.
"Trang điểm thì sao, nam sinh thì không thể trang điểm à? Tôi thấy mấy người là ghen tị thì có." Nữ sinh năm hai không vui, cãi nhau với nam sinh hàng sau.
Phòng nghỉ ở hậu trường thì vẫn khá yên tĩnh, trước bàn trang điểm có một thanh niên mặc áo sơmi màu đỏ rượu, đeo kính không gọng. Bên cạnh có nữ sinh xách hộp đồ trang điểm theo, dường như đang tính giúp tạo hình, bị hắn từ chối.
Màu đỏ rượu vốn nên là màu sắc ấm áp mà mê hoặc, mặc ở trên người này, không hiểu sao lại trông lạnh lẽo buồn tẻ hẳn. Hắn cứ ngồi như vậy, yên lặng lật xem báo cáo thí nghiệm trong tay, người chung quanh cũng không dám tới gần.
"Đàn anh Hà Dư?" Hạ Du Châu đi tới, chào hỏi với thanh niên đang cúi đầu.
Hà Dư ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua nam sinh đeo khẩu trang màu đen, khẽ gật đầu: "Xin chào."
Chào hỏi xong, lại tiếp tục cúi đầu đọc báo cáo, không thật sự có ý định trò chuyện với Hạ Du Châu.
Hạ Du Châu kéo một cái ghế ngồi bên cạnh hắn, tháo khẩu trang ra, tiện tay cầm nước khoáng trên bàn uống. Vừa uống vừa quan sát vị đàn anh lạnh lùng xa cách này: "Em cho rằng tới đây để hốt phần thưởng, suýt nữa đã xỏ dép lê mặc quần đùi tới, không nghĩ tới lại làm ra chiến trận lớn thế này."
Đây là lần đầu tiên Hạ Du Châu nhìn thấy nam sinh trang điểm trong sinh hoạt hàng ngày. Hoàn toàn khác với những lời bàn tán ác miệng ở bên ngoài, không hề có chút ẻo lả nào, ngược lại rất đẹp mắt. Trang điểm giống với kiểu các nam minh tinh trang điểm hằng ngày, không nói ra được là trang điểm chỗ nào, nhưng chính là sạch sạch sẽ sẽ, gọn gọn gàng gàng, cảnh đẹp ý vui.
Nghe thấy Hạ Du Châu nói, Hà Dư đành phải ngẩng đầu lần nữa, dừng một chút rồi nói: "Anh cũng nghĩ là thế."
"Có khi nào sẽ bắt chúng ta biểu diễn tiết mục gì không?" Lúc Hạ Du Châu tháo khẩu trang ra nói chuyện, trên cơ bản thì răng nanh không di chuyển, chỉ di chuyển môi. Lúc nghiêm túc thì trông như đại ca trong phim Hồng Kông, lúc không nghiêm túc liền trông có vẻ chậm chạp.
Không biết có phải là giọng nói chậm rì rì này chọc trúng manh điểm của đàn anh không, Hà Dư lại cười một cái, từ từ gỡ mắt kính xuống, lộ ra một đôi mắt cười xinh đẹp: "Sẽ không, anh có hỏi qua các phần rồi. Chúng ta chỉ cần đi lên nhận phần thưởng là được, không muốn nói thì cũng chẳng sao cả."
Giọng nói dịu dàng bỗng nhiên vang lên, so với người lạnh lùng lúc nãy thì cứ như là hai người vậy, Hạ Du Châu có chút được sủng ái mà lo sợ.
"Em tên là Hạ Du Châu đúng không? Anh có xem kịch nói của em rồi, diễn rất tốt, còn từng đề cử trong vòng bạn bè nữa." Hà Dư cho cậu nhìn vòng bạn bè vắng vẻ ít ỏi đến thảm thương của mình, đoạn thời gian công diễn kịch nói năm ngoái, thật đúng là có một bài khen vở kịch nói này.
Hạ Du Châu hiểu rõ, thì ra là fan, lập tức thả lỏng, vui vẻ nói chuyện với đàn anh. Mặc dù là vấn đề rất nhàm chán, Hà Dư cũng sẽ kiên trì thảo luận với cậu.
"Tư Quân kia còn chưa tới sao?"
Hà Dư nhún nhún vai: "Cậu ấy sẽ không đến đâu."
"Sao anh biết được?"
"Cậu ấy sẽ không thể nào vì mấy bình xịt chống nắng mà tới tham gia hoạt động kiểu này đâu."
Quả nhiên, lúc trao giải, người đứng nhất cũng chính là hot boy trường có ý nghĩa chân chính, lại không có ai. Rõ ràng nữ sinh dưới sân khấu rất thất vọng, la hét ầm ĩ muốn công đoàn đi mời người tới ngay giờ. Chủ tịch công đoàn ôm phần thưởng cho hạng nhất đứng giữa sân khấu, hung hăng trừng nữ sinh phụ trách liên lạc.
Hà Dư nhận phần thưởng của mình xong, không mặn không lạt nói mấy lời khách khí, sau đó cũng không lên tiếng nữa. Hạ Du Châu nhìn bầu không khí đầy lúng túng, kéo khẩu trang xuống, cầm micro để làm dịu: "Haizz, không được nhìn thấy dáng vẻ của hot boy trường, thật đúng là tiếc nuối. Thế này đi, đưa tôi phần thưởng của cậu ấy, tôi sẽ đưa đến ký túc xá của cậu ấy, để cho tôi có cái lý do đi chiêm ngưỡng thần nhan."
"Ha ha ha ha..." Các học sinh dưới sân khấu bị chọc cười.
Các nữ sinh cũng vui vẻ, cực kỳ chăm chú, giọng nói của Hạ Du Châu rất dễ nghe. Diễn kịch nói luyện được âm bụng, êm dịu ấm áp, rõ ràng êm tai.
Hà Dư nhìn cậu một cái, lộ ra một nụ cười tủm tỉm cổ vũ.
Trao giải xong, người làm việc tốt Hạ Du Châu bị ép khiêng thùng bình xịt chống nắng đi về, hỏi thăm một hồi cũng không nghe ngóng được ký túc xá của Tư Quân.
"Nghe nói anh ta không ở trong trường, ra ngoài mướn phòng đơn ở." Đây là báo cáo phản hồi của Chu Thụ, "Gà mờ chơi game với em học chung lớp với anh ta, giúp anh truyền lời rồi."
"Cậu ta nói thế nào?" Bận rộn nửa ngày, cũng không gặp được hot boy trường, Hạ Du Châu tò mò muốn chết, cực kỳ khó chịu.
"Anh ta nói anh ta không cần, cho anh đó." Chu Thụ ăn ngay nói thật.
"Hở?" Hạ Du Châu không thích nghe lời này, cậu làm chuyện tốt, mệt mỏi khiêng nó về, người này nghĩ cậu tham của à? Không được, phải đưa xịt chống nắng này cho cậu ta, một chai cũng không thể thiếu!
"Anh dùng không hết thì cho em đi." Em trai không hiểu được chấp nhất của cậu, thèm nhỏ dãi nhìn về thùng xịt chống nắng thuộc về Tư Quân.
"Không được, không nhìn thấy cậu ta khiêng về nhà trước mặt anh, ông đây không phải là họ Hạ nữa!"
Hạ Du Châu lại nghe ngóng thêm nữa, tình cờ nhìn thấy có người thảo luận về Tư Quân trên diễn đàn lịch học.
[Môn tự chọn loại C lớn kỳ này của hot boy trường, mọi người đoán xem là gì? Ha ha ha ha ha!]
[Môn tự chọn loại C, cũng chẳng có mấy môn, chẳng lẽ là... môn đó!]
[Không sai, chính là "Y học sinh sản" trong truyền thuyết kia!]
[Muốn xem hot boy trường đối mặt với "Thiết Bao Công," để tôi xem những nữ sinh này sẽ làm sao, ha ha ha ha ha.]
Môn tự chọn của Đại học Y chia ra làm mấy loại lớn. Loại A lớn, môn căn bản, bao gồm toán học, ngoại ngữ; loại B lớn, môn chuyên ngành, mỗi học viện có một phạm vi chọn khác nhau; loại C lớn, môn tự chọn y học thông dụng, toàn trường đều có thể chọn mà cũng lại phải chọn.
Khoá học "Y học sinh sản" này chỉ có một giáo viên dạy, thầy giáo này nổi danh là công chính nghiêm minh, không cho phép trốn dù chỉ là một tiết học, nội dung kiểm tra cũng rất khó. Hàng năm, tỷ số rớt lớp này cũng có thể xếp trong top toàn trường, làm cho tất cả sinh viên y nghe đã sợ mất mật, có thể không chọn sẽ không chọn.
Hạ Du Châu sờ sờ cằm, gọi điện thoại cho em trai còn đang chơi game trong tiệm net: "Anh nhớ em chọn "Y học sinh sản" đúng không?"
"Đúng thế." Chu Thụ nhắc tới chuyện này, lập tức ủ rũ, "Không cướp được mấy lớp khác, học kỳ này phải học cho đủ tín chỉ."
"Anh cướp được "Y học thẩm mỹ," em lên hệ thống đăng ký lớp đi, hai ta đổi nhau." Hạ Du Châu gửi mã số lớp cho em trai.
"Thật không thật sao? Anh, anh đúng là anh ruột của em!"
Dưới sự cảm động đến rơi nước mắt của em trai, Hạ Du Châu thành công đổi được lớp giống Tư Quân. Tiết đầu tiên sáng thứ ba, khiêng một thùng xịt chống nắng liền đi, cũng không cần phải hỏi ai là Tư Quân, vào phòng học liếc mắt một cái là biết liền.
Không hổ là người thích làm màu!
Đây là ấn tượng đầu tiên của Hạ Du Châu đối với Tư Quân.
Đang cuối hè đầu thu, buổi sáng vẫn nóng bức như trước, bạn học chung quanh đều mặc áo ngắn tay quần đùi, mắt còn ngái ngủ. Chỉ có người bạn này, mặc áo sơ mi trắng kín cổ, đeo một chiếc nơ màu đen tinh xảo, ngồi thẳng như cây tùng.
Người khác đều đến để đi học, cậu ta tới là để tham gia hội nghị quý tộc.
Có bệnh hả!
"Rầm!" Hạ Du Châu đặt cái thùng lên bàn, vỗ vỗ phần trên thùng, "Này, phần thưởng của cậu, mang cho cậu đấy."
Tư Quân ngẩng đầu, nhìn về phía nam sinh đeo khẩu trang màu đen.
"Tôi là Hạ Du Châu." Hạ Du Châu ngồi xuống bên cạnh hắn, giơ tay chào hỏi.
Tư Quân tháo bao tay trên tay phải ra, nắm bàn tay duỗi tới kia: "Tôi là Tư Quân, có nghe Hà Dư nói đến cậu."
Chẳng qua là muốn vỗ tay "Hi bro" kiểu giữa anh em, lại nhận được một cái bắt tay trang trọng như thế, Hạ Du Châu lập tức câm nín, cười khan một cái: "Cậu quen đàn anh Hà à?"
Tư Quân gật đầu, đeo bao tay vào lại, bỏ thùng xịt chống nắng kia lên cái ghế kế bên, mời Hạ Du Châu ngồi xuống.
Tuy rằng không ăn khớp với hoàn cảnh, nhưng không thể không nói, mọi cử động của người này vô cùng cao quý ưu nhã. Mặc dù vừa mới bắt đầu sẽ cảm thấy giống như bệnh tâm thần, nhưng nhìn xong thì lập tức bị tẩy não, hợp với khuôn mặt đẹp trai tới độ không dời mắt được kia, không hiểu ra sao, mọi thứ đều trở nên hợp lý.
Hạ Du Châu tháo khẩu trang ra, thử trò chuyện vài ba câu hàng ngày: "Sao cậu cũng chọn lớp này, có phải là do tốc độ tay không bắt kịp không?"
Tư Quân nhìn hai cái răng nhọn mà cậu lộ ra khi nói chuyện: "Không phải, tôi nghĩ lớp này cũng cần phải học. Hai cái răng này của cậu, không thể thu vào sao?"
Hạ Du Châu sửng sốt, không hiểu ra sao cả: "Đùa à, cậu có từng thấy răng của ai có thể thu vào được chưa?"
Tư Quân không nói gì, chỉ là hơi tò mò nhìn cậu.
Cái răng này cũng không hay ho gì mà để cho người khác nhìn, Hạ Du Châu cố hết sức che dấu, không nghĩ tới mắt người này lại tinh như thế, mới đầu đã phát hiện rồi, đơn giản xích lại gần cho hắn nhìn: "Chưa từng thấy răng dài như thế này nhỉ?"
Hai cái răng dài nhọn, còn dài hơn răng nanh của người bình thường nhiều, tới thẳng ổ răng hàm dưới. Ổ răng hàm dưới của Hạ Du Châu cũng không giống với những người khác, có hai cái lỗ, có thể hoàn mỹ đưa răng vào thật khớp.
Tư Quân nhìn hai cái, liền lễ phép dời đường nhìn, hơi dừng một chút, nói ra: "Thật đáng yêu, giống như miệng của mèo nhỏ vậy."
/Hết chương /
Hình minh hoạ miệng mèo nhỏ trên weibo Chim Xanh