Nhạc Thiên Linh cảm thấy Cố Tầm cũng rất hay. Chỉ một câu nói mà đã đẩy hết sự lúng túng cho người khác.
Nếu người trong câu chuyện không phải là mình, thì giờ phút này, cách để bớt lúng túng chính là trốn tránh.
Cậu nam sinh kia hiển nhiên không biết rõ hoàn cảnh bây giờ, chỉ biết mình là một con kỳ đà, ngượng ngùng sờ ót, quay đầu đi.
Kẻ đầu têu đi mất, để lại Nhạc Thiên Linh giải quyết vấn đề.
Ngoại trừ nở nụ cười gượng, cô không nghĩ ra cách nào khác.
“Ra là cậu không có làm rơi thẻ, vậy thì tốt quá.”
Nhạc Thiên Linh tỉnh bơ lui một bước, cười như không có chuyện gì, “Vậy… Năm mới vui vẻ.”
Nói xong, cô bình tĩnh xoay người. Cho đến khúc cua, chắc chắn bóng dáng mình đã khuất tầm nhìn của bọn Cố Tầm, cô mới chạy chậm đi.
Trở lại quán ăn, cô thở hổn hển, cúi mặt, giống như vừa trải qua một kiếp nạn.
Không cần mở miệng, Ấn Tuyết cũng biết chắc chắn câu chuyện không tiến triển như cậu ta nghĩ. Nhưng sao lại đến mức trưng ra biểu cảm này chứ?
“Vậy là sao? Không kết bạn WeChat được à?”
“Mày đừng nói nữa!”
Nhạc Thiên Linh ôm mặt, không chịu trả lời vấn đề của Ấn Tuyết.
Ở chung mấy năm, đáng lẽ cô phải biết cái đứa chơi hệ solo độc thân từ trong bụng mẹ này không đáng tin cậy. Mà hai người một đứa dám chỉ, một đứa dám nghe.
Bây giờ hay rồi, không chỉ không kết bạn WeChat được mà còn mất hết thể diện nữa.
Một lúc lâu sau, Nhạc Thiên Linh ổn định cảm xúc lại, ngẩng đầu lên tiếp tục ăn cơm, nhưng vẫn không nói Ấn Tuyết nghe có chuyện gì xảy ra.
Cho đến khi hai người trở về ký túc xá, cô mới có dũng khí kể lại đầy đủ chuyện mới vừa xảy ra cho bạn nghe.
Nhưng cái đứa quân sư ăn hại này lại không tự hối lỗi về sự chỉ dạy của mình, không hề có chút gì là đồng cảm, cười nói dì canh ký túc xá tới hỏi xem mọi người có lén đun nước không.
Kỳ tết Nguyên Đán không vui mấy cứ thế trôi qua.
Kỳ nghỉ ngắn ngủi kết thúc, buổi sáng tây, Nhạc Thiên Linh cứ theo lẽ thường đi làm.
Bởi vì lúc đi đến cổng trường mới nhớ mình bỏ quên điện thoại, Nhạc Thiên Linh quay về phòng lấy làm đi trễ hơn hai mươi phút so với ngày thường. Khi cô đến công ty thì muộn hơn mọi ngày một chút.
Mọi người trong tổ đến đủ cả, nhìn không khác gì ngày thường. Nhưng khi ngồi xuống, Nhạc Thiên Linh lại cảm thấy có gì đó sai sai.
Cô quan sát đồng nghiệp xung quanh một vòng, mọi người không lên tiếng nhưng luôn có vài ánh mắt như có như không rơi vào người cô.
Thế là Nhạc Thiên Linh mở máy vi tính lên, đăng nhập WeChat, tìm khung chat của Hoàng Tiệp để trò chuyện.
Bánh Quai Chèo: Xảy ra chuyện gì à chị?
Hoàng Tiệp ngồi đối diện nhìn Nhạc Thiên Linh một cái, cong môi đánh chữ.
Hoàng Tiệp: Thì là, em không phát hiện phòng mình thiếu một người sao?
Nhạc Thiên Linh lại quét mắt nhìn bốn phía, đột nhiên trợn to hai mắt.
Bánh Quai Chèo: Chẳng lẽ Doãn Cầm bị đuổi rồi à???
Hoàng Tiệp: Cũng không đến mức vậy, chuyện chị ta ba hoa trong thang máy tuần trước đã truyền ra khắp công ty, cô ta cũng biết mình bây giờ bị hàng đống con người chú ý nên đến giờ còn chưa tới.
Hoàng Tiệp: Nếu không phải bây giờ tiền lương ở chỗ khác không cao thì chắc chị ta cũng từ chức rồi.
Hoàng Tiệp: Nếu là chị thì chị không ngồi im nổi.
Hoàng Tiệp vừa nhắn xong, Nhạc Thiên Linh lập tức nghe thấy có tiếng bước hân sau lưng. Quay đầu lại, Doãn Cầm đang từ từ đi tới.
Nhìn chị ta không khác gì bình thường nhưng nhìn kỹ mặt mũi thì đúng thật hơi hốc hác. Xem ra chị ta trải qua một kỳ nghỉ tết Nguyên Đán ngắn ngủi không quá thoải mái.
Nhưng Doãn Cầm giỏi nhất là làm bộ không có chuyện gì, cô ta bỏ túi xuống, vẫn cười khanh khách chào hỏi mọi người nhưng lại lướt qua Nhạc Thiên Linh.
Cô cũng không thèm quan tâm mấy chuyện này, không cần phải giao thiệp với chị ta, cô cầu còn không được nữa là.
Chỉ là khi nghĩ đến việc sau này phải cộng tác với người có xích mích với mình, cô vẫn thấy hơi đắng lòng.
Thậm chí cô còn nghĩ, nếu thời gian có thể chảy ngược, cô hy vọng mình là một người vô hình, không muốn bị cuốn vào những cơn sóng gió lạ lùng này, để cuộc sống được thoải mái hơn.
Nhưng ông trời khăng khăng không cho cô được như ý nguyện.
Hơn mười một giờ, họp tổ diễn ra như thường lệ, trưởng phòng thiết kế không có gì khác thường, chỉ là lúc phân công nhiệm vụ, mọi người đều có thể thấy Doãn Cầm bị cho ra rìa.
Trên danh nghĩa là tổ trưởng nhưng chỉ được vẽ cảnh background, Doãn Cầm giỏi giả vờ nhưng gương mặt chị ta lúc này lại không nén giận nổi.
Người đang ngồi đây đều biết rõ, sự phân công của trưởng phòng ít nhiều gì cũng có ý kiến của bà chủ trong đó.
Vậy Doãn Cầm không thể trách bà chủ, không thể trách trưởng phòng, chỉ có thể âm thầm khó chịu nhìn Nhạc Thiên Linh.
Đúng lúc cô ngẩng đầu bắt gặp được ánh mắt này, Doãn Cầm lại hơi hốt hoảng nhìn chỗ khác.
Nhạc Thiên Linh im lặng thở dài, trong lòng biết chị ta lại kết thù với mình rồi.
Thật ra cô vẫn luôn không hiểu tại sao Doãn Cầm lại không thích mình, nhớ lại khoảng thời gian thực tập, cô không cảm thấy rằng mình có làm sai chuyện gì.
Mặc dù bình thường cô không nhiệt tình, sau khi tan làm hay trốn tránh tụ tập, nhưng hễ là công việc của bản thân thì cô chưa từng làm trễ nãi, cũng không gây phiền phức cho người khác.
Nghĩ tới nghĩ lui, chắc chỉ có thể là vì —— cô quá đẹp chăng?
Sau khi cuộc họp kết thúc, mọi người lục tục đi ra ngoài, lấy đồ ăn shipper giao tới.
Trong thang máy, Hoàng Tiệp lướt app đặt vé, hỏi: “Sắp nghỉ tết rồi, em có mua vé chưa?”
“Không gấp ạ, em ngồi xe lửa về nhà là được.”
Nói đến đây, Nhạc Thiên Linh đột nhiên lấy điện thoại ra, muốn nói với mẹ về chuyện về nhà ăn tết.
Vừa mở WeChat, cô đã nhìn thấy một tin nhắn chưa đọc.
Đường Tín: Thiên Linh, chừng nào em về nhà?
Nhạc Thiên Linh gãi đầu, bất đắc dĩ gõ mấy chữ.
Bánh Quai Chèo: Em chưa biết nữa.
Đường Tín: Vậy khi nào em quyết định thì nói anh nhé, anh ra ga xe lửa đón em.
Bánh Quai Chèo: Không cần phiền vậy đâu, bố sẽ ra đón em.
Đường Tín: Không sao, không phiền, dù sao anh nghỉ tết sớm, ở nhà đợi cũng không có chuyện gì làm.
Anh ta đã nói như vậy, Nhạc Thiên Linh cũng không biết nên từ chối thế nào nữa.
Đường Tín là anh hàng xóm nhà ở lầu trên, dời tới chỗ nhà cô hai năm trước, quan hệ hai nhà rất tốt, hai bên bố mẹ thường hay hẹn đi chơi.
Còn Đường Tín, Nhạc Thiên Linh không có suy nghĩ gì với anh, nhưng có cảm giác rằng… anh thích mình.
Đường Tín lớn hơn cô một tuổi, học nghiên cứu sinh ở thành phố khác, cho nên bình thường chỉ có thể nhắn tin với Nhạc Thiên Linh trên Wechat.
Nhạc Thiên Linh luôn trả lời qua loa lấy lệ, nhưng kỳ nghỉ đông và hè, anh ta lại vô cùng nhiệt tình, hay tìm cơ hội hẹn Nhạc Thiên Linh ra ngoài chơi.
Hai nhà ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, hai bên bố mẹ lại có mối quan hệ tốt, Nhạc Thiên Linh không thể từ chối nhiều lần.
Hơn nữa anh ta lại còn không nói rõ suy nghĩ lòng mình, Nhạc Thiên Linh không thể chốt hạ, chỉ đành ra đòn chầm chậm.
Cô cũng đã âm thầm bày tỏ nhiều lần, nhưng dường như anh ta không hiểu.
Thời gian lâu dài thấy hơi mệt mỏi.
Lấy đồ ăn ship rồi quay về chỗ ngồi, Nhạc Thiên Linh không có tâm trạng ăn cơm, nhìn chằm chằm đoạn đối thoại với Đường Tín, cứ gõ đi gõ lại đắn đo cách dùng từ nhưng vẫn không nghĩ ra được lý do hoàn hảo để từ chối.
Người ta chỉ là hàng xóm, tốt bụng tới đón mình, đâu thể nào mà từ chối được.
Nhưng mà nếu cứ mắc nợ ân tình hoài, sau này anh ta bày tỏ thật, Nhạc Thiên Linh sẽ không có sức từ chối.
Cô thở dài mấy hơi, muốn tìm một người để trò chuyện về vấn đề này. Lướt xuống giao diện tin nhắn, cô nhìn thấy khung chat của đám bạn trong game.
Đàn ông hiểu rõ đàn ông nhất, có thể họ sẽ nghĩ ra cách gì hay.
Nhạc Thiên Linh nghĩ ngợi, bắt đầu đánh chữ.
Bánh Quai Chèo: Hỏi mọi người một chuyện nhé!
Lạc Đà: Em nói đi, anh đang đợi shipper giao đồ ăn đây.
Bánh Quai Chèo: Thì là, làm thế nào để một người con trai từ bỏ ý định tỏ tình với em khi anh ta chưa thực hiện?
Lạc Đà:?
Tiểu Mạch:?
Hotboy Trường:?
Tiểu Mạch: Chưa tỏ tình mà sao cậu chắc người ta thích cậu?
Bánh Quai Chèo: Tôi chắc chắn thế!
Tiểu Mạch: Lỡ cậu hiểu lầm thì sao?
Bánh Quai Chèo: Sao hiểu lầm được chứ?
Bánh Quai Chèo: Anh ấy thường xuyên tìm em nói chuyện, hỏi han còn ân cần hơn cả ba mẹ em. Mỗi lần được nghỉ về nhà là anh ấy lại hẹn em đi ra ngoài chơi, ăn cái gì ngon cũng mang về cho em, à đúng rồi, ngày lễ ngày tết còn tặng quà cho em nữa.
Lạc Đà: Được rồi, vậy là thích em thật rồi.
Lạc Đà: Em ám chỉ đi, ví dụ người ta hẹn em ra ngoài chơi thì em từ chối.
Bánh Quai Chèo: Đều là hàng xóm cả, cũng thân thiết với bố mẹ em, cứ từ chối mãi cũng không ổn, dù gì sau này cũng đụng mặt nhau.
Tiểu Mạch: Vậy cậu nói thẳng đi, tôi thấy có nhiều đứa con trai không hiểu con gái ám chỉ cái gì.
Bánh Quai Chèo: Nói thẳng thế nào, lúng túng lắm, ngẩng đầu không thấy cúi đầu cũng gặp.
Tiểu Mạch: ermmmm
Tiểu Mạch: Gãi đầu. jpg
Lạc Đà: Cái này thì khó à nha.
Xem ra đám con trai này cũng không có cách gì. Vậy thì đành tới đâu hay tới đó.
Nhạc Thiên Linh lại thở dài, mở đồ ăn chuẩn bị ăn cơm. Lúc này, trong group lại nhảy lên một cái tin nhắn.
Hotboy Trường: Chuyện này đơn giản mà.
Bánh Quai Chèo:?
Hotboy Trường: Lần sau anh ta hẹn cậu ra ngoài chơi, cậu cứ nói cậu phải chơi với bạn trai.
Hotboy Trường: Như thế sao anh ta không hiểu chứ?
Bánh Quai Chèo: Nhưng tôi kiếm đâu ra một người bạn trai cho anh ấy xem?
Hotboy Trường: Thì nói bạn trai cậu ở chỗ khác.
Hotboy Trường: Chơi game với bạn trai không được à?
Bánh Quai Chèo: Hình như cũng có lý.
Bánh Quai Chèo: Vậy lỡ anh ấy không tin thì sao?
Hotboy Trường: Nếu không tin…
Hotboy Trường: Tôi có thể cố đóng giả bạn trai cậu, gọi điện thoại cho cậu.
Bánh Quai Chèo: Chí lý!
Lạc Đà: [ mỉm cười ]
Tiểu Mạch: [ mỉm cười ]
Bánh Quai Chèo: Thế nào, hai người thấy sao?
Lạc Đà: Được đó, anh cảm thấy ổn phết [ ngón tay cái ]
Lạc Đà: Người nào đó thông minh quá đi [ ngón tay cái ]
Tiểu Mạch: Cách này hay à, sao tôi không nghĩ ra được biện pháp tuyệt với thế này chứ [ ngón tay cái ]
Tiểu Mạch: Đúng là vẹn cả đôi đường [ ngón tay cái ]
Hotboy Trường: Hai người lên cơn gì vậy?
Lạc Đà: Đâu có.
Tiểu Mạch: Làm gì có, bình thường mà.
Bánh Quai Chèo: Hì hì, vậy lần sau lúc anh ấy hẹn tôi đi chơi, tôi sẽ nói như vậy.
Một lát sau, Nhạc Thiên Linh lại nghĩ ra một tình huống khác.
Bánh Quai Chèo: Vậy lỡ tôi bị bố mẹ vạch trần thì sao?
Hotboy Trường: Thế không tốt à?
Hotboy Trường: Đã thế mà còn không hiểu cậu có ý định từ chối nữa thì thật ngu đần.
Bánh Quai Chèo: [ ngón tay cái ]
Hotboy Trường: Còn có vấn đề gì nữa không?
Bánh Quai Chèo: Hết rồi!
Hotboy Trường: Buổi tối onl game.
Bánh Quai Chèo: Okay!
Giải quyết xong chuyện này, tâm trạng cô lập tức vui sướng hơn nhiều, vừa ăn cơm vừa nghĩ tới chuyện sau này Đường Tín lại hẹn cô đi chơi, lúc đó cô sẽ quăng một người bạn trai ra ngay lập tức.
Một lần vất vả suốt đời nhàn nhã.
Chớp mắt đã đến lúc tan làm.
Gần tới mùa xuân, suy nghĩ của mọi người đều dồn vào kỳ nghỉ, tốp năm tốp ba đều đang nói chuyện về nhà ăn tết thế nào.
Nhạc Thiên Linh đứng ở cửa thang máy, trong đầu đang tập luyện cách lừa gạt Đường Tín rằng mình có bạn trai.
Có thể giải quyết một nỗi phiền phức lớn, cô vẫn còn ngờ hăng hái nghĩ mê man, cho đến khi cửa thang máy mở ra, cô mới đột nhiên sực tỉnh.
Ngước mắt lên là thấy ngay Cố Tầm đang đứng trong thang máy. Đôi mắt Nhạc Thiên Linh đột nhiên sáng lên.
Nhưng ngau sau đó, khi nghĩ đến chuyện mấy ngày trước, cảm giác xấu hổ lập tức áp đảo hết tất cả tâm tư, khiến cô không dám nhìn thẳng vào Cố Tầm, yên lặng cúi đầu đi vào.
Cô xoay người, đưa lưng về phía anh, nhớ lại màn trả thẻ sinh viên, dè dặt kìm nén hơi thở.
Thang máy chậm rãi chạy xuống.
Trong không gian nhỏ hẹp yên tĩnh, cô nghe một người nữ hỏi: “Cố Tầm, tết này em có làm gì không?”
Đàn ông hiểu đàn ông, đàn bà cũng biết đàn bà.
Chỉ một câu nói thôi mà Nhạc Thiên Linh đã cảm giác được người nói cất giấu tâm tư thế nào.
Cô kìm nén hơi thở, nắm chặt tay, cố ép mình không được quay đầu lại nhìn. Sau đó, giọng của Cố Tầm vang lên.
“Sao thế ạ?”
Giọng người nữ rất hào hứng: “Có đi Vân Nam chơi không? Hiếm khi nào có kỳ nghỉ dài thế này, chúng ta hỏi cả team, đi đông càng vui.”
“…!”
Đáng ghét!
Nhạc Thiên Linh cắn chặt răng, nhưng vẫn không nhịn được len lén quay đầu.
Liếc cô gái đang nói chuyện một cái thật nhanh rồi lập tức thu hồi ánh mắt.
Không ổn rồi.
Cô gái kia đẹp quá.
Hơn nữa còn là nhân viên dựng mô hình D của bộ phận hành chính chuyên nghiệp số nữa, cái kiểu sớm chiều gặp nhau.
Vô số dự cảm xấu nhanh chóng thoáng qua trong đầu Nhạc Thiên Linh, cô nín thở, hồi hộp chờ Cố Tầm trả lời. Cùng lúc đó, khóe mắt Cố Tầm quét qua bóng lưng của cô.
Cô không nhúc nhích, tai hơi đỏ, bả vai cứng ngờ, ngón tay siết chặt tay áo. Nhìn có vẻ rất lo lắng.
“…”
Cố Tầm thu hồi tầm mắt, bình tĩnh nói: “Không đi đâu.”
Nghe ba chữ này, Nhạc Thiên Linh thở phào nhẹ nhõm. Nhưng không khí chưa hoàn toàn chìm xuống, Cố Tầm lại cất tiếng.
“Tôi phải ăn tết với bạn gái rồi.”
“…”
Trong nháy mắt, Nhạc Thiên Linh cảm giác trước mặt tối sầm.
Còn gần hai tuần nữa là tới kỳ nghỉ đông, trường học đã bắt đầu trang trí theo kiểu tết.
Đèn lồng đỏ được treo trên cây hai bên đại lộ xanh, những chỗ xanh hóa cũng được giăng đèn, trời vừa tối là nhìn thấy ngay không khí vui tươi náo nhiệt. Nhạc Thiên Linh như một cô hồn dã quỷ, đi hết vòng này tới vòng kia quanh sân thể thao.
Con người thay phiên nhau chạy ra khỏi bóng đêm, chẳng biết từ khi nào, Nhạc Thiên Linh là người duy nhất còn ở đó.
Gió rét tàn phá, quật vào gò má cô đau nhói.
Lồng ngực cô như bị một hòn đá lớn cản lại, rõ ràng đang ở ngoài không gian rộng lớn nhưng lại hít thở không thông.
Ánh mắt chua xót nhưng không khóc nổi, không tìm được một lý do hợp lý để dòng lệ tuôn trào.
Ngay cả tư cách để khóc cô cũng không có.
Cô nên biết từ sớm rằng người như Cố Tầm sao lại không có bạn gái cho được.
Người ta chưa từng bảo mình độc thân, là do tự cô tạo ra hy vọng, mong đợi, vậy nên sự khó chịu này cô chỉ đành phải tự chịu đựng thôi.
Nhưng khi nghĩ tới việc bình thường anh lạnh lùng, nhưng lại dịu dàng với một cô gái khác, Nhạc Thiên Linh lập tức khó chịu, nghẹn ngào.
Mối tình đầu vừa mới chớm nở đã bị dập tắt. Còn người kia thì vẫn không biết tình cảm của cô.
Đèn trong sân thể thao cũng tới giờ tắt, chỉ còn lại mấy ngọn đèn hắt tia sáng yếu ớt từ rất xa.
Nhạc Thiên Linh ngồi trên bậc thang, định cho gió lạnh thổi tỉnh tâm hồn.
Lúc này, điện thoại lại rung lên. Cô nghĩ Ấn Tuyết tìm mình, vội vàng lấy ra. Nhưng ai ngờ lại là Lâm Tầm gọi tới.
Nhạc Thiên Linh định không bắt máy, nhưng ngón tay cô cóng đến mức cứng lại, ấn trúng nút trả lời, không thể làm gì khác hơn là áp điện thoại vào bên tai.
“Mấy giờ rồi mà còn chưa về nhà?”
Nhạc Thiên Linh không muốn nói chuyện, buồn buồn “ừ” một tiếng.
“Còn sống là tốt.”
Anh ta thờ ơ nói, “Cho cậu mười phút chuẩn bị online.”
Bây giờ Nhạc Thiên Linh không có tâm trạng chơi game.
“Không chơi.”
Có vẻ nghe được nỗi phiền muộn bên đây, người bên đầu kia điện thoại đột nhiên mềm giọng lại.
“Sao thế?”
Sao thế? Thất tình chứ sao.
Vừa nghe đến Lâm Tầm nói chuyện, Nhạc Thiên Linh lại nhớ tới hiến kế của cậu ta chiều hôm nay. Không ngờ cô còn chưa áp dụng lên Đường Tín thì nó đã quật lên người cô rồi.
Thật trớ trêu.
Vì là người liên quan, Nhạc Thiên Linh cũng không trưng ra thái độ hòa hoãn gì với Lâm Tầm.
Cô đá văng hòn đá nhỏ bên chân, nặng nềmở miệng.
“Cậu xúi quẩy quá.”
“?”