Trong khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, mùi thơm của dầu gội đầu tỏa ra theo làn khí lạnh. Giữa đêm hè oi bức mà lại có làn hơi mát lạnh, nhưng nó không thể nào đẩy đi không khí ngột ngạt lúc này.
Cố Tầm nhìn cánh cửa, khí nghẹn ở ngực không xuống mà cũng không lên được, cả người khô khốc không nói nên lời, làm anh kích động muốn nhấn chuông cửa mấy lần.
Nhưng cánh tay nâng lên rồi lại cứng đờ giữa không trung một hồi, cuối cùng Cố Tầm không ấn chuông mà xoay người mở cửa nhà mình.
Tưởng Tuấn Nam đã đứng đó từ lúc nào, bưng đồ ăn đặt ship, tò mò nhìn bạn mình. Cố Tầm đi vào nhà, cậu ta thấy anh đi thẳng vào phòng thì la lên: “Mày không ăn hả?”
Cố Tầm không quay đầu lại.
“Mày nghĩ tao ăn bế môn canh* chưa đủ à?”
* bị người khác đóng cửa không tiếp
Tưởng Tuấn Nam nuốt một ngụm cơm, không thể nén nổi sự tò mò, hỏi: “Không phải chứ, hai người gây lộn thế nào mà chuyện thành ra thế này vậy? Có phải lúc Nhạc Thiên Linh tỏ tình, mày nói cái gì khó nghe lắm đúng không?”
Nghe vậy, Cố Tầm đột nhiên dừng bước, quay đầu lại, mặt đen đến đáng sợ.
Tưởng Tuấn Nam đột nhiên nói: “Gì thế? Tao đoán đúng rồi hả?”
Nếu đúng thật là như vậy thì cảm giác tội lỗi trong lòng cậu ta mới giảm bớt một chút. Tưởng Tuấn Nam vẫn chưa kể cho anh nghe chuyện xảy ra trong thang máy. Không dám nói, sợ phải ra sân bay giữa đêm khuya.
Thấy hoàn cảnh bấy giờ, cậu ta càng không dám nói. Nhưng mà dù gì cậu ta cũng không phải người đầu têu gây chuyện.
Tưởng Tuấn Nam đi theo Cố Tầm vào phòng, dựa vào khung cửa, cố gắng rửa sạch tội lỗi của mình một lần nữa, hỏi: “Gì vậy, bộ Nhạc Thiên Linh đắc tội với mày hả? Người ta là một cô gái hiền lành, không làm gì có lỗi với mày, tự nhiên mày lại chọc người ta tức giận thế?”
Cố Tầm ngồi trước bàn học, mặt quay về phía máy vi tính, ánh sáng xanh lam ảm đạm chiếu vào người.
Bảo là có lỗi cũng không đúng lắm, nhưng thật sự là anh luôn có định kiến không tốt về cô. Chuyện này hơi phức tạp. Cố Tầm nhớ lại lần đầu tiên bọn họ gặp nhau.
Khi đó, Cố Tầm chủ động nên quan hệ giữa anh và Cố Bình Vận cũng vừa được thả lỏng.
Sau đó Cố Bình Vận đi công tác ở Giang Thành, trùng hợp gặp mẹ của Nhạc Thiên Linh ở bên này. Hai người giữ liên lạc, phát hiện con cái đều học cùng một trường đại học, thế là hẹn nhau đi ăn cơm chung.
Chẳng biết sao mà ngay từ lần đầu tiên gặp nhau, Cố Bình Vận đã rất thích Nhạc Thiên Linh, thấy cô rất hợp nhãn. Thế là bà cứ không ngừng ném câu chuyện về cô lên người anh dù đã biết rõ rằng Cố Tầm không thích trò chuyện với người lạ.
Trên bàn cơm, Cố Tầm đã thấy phiền lắm rồi.
Sau khi ăn xong, bà còn cười khanh khách nói với anh: “Con đã đến tuổi nên có bạn gái rồi, mẹ thấy con bé Nhạc Thiên Linh này tốt lắm, đúng kiểu con gái mà mẹ thích, đẹp gái, còn học nghệ thuật, gia đình lại tốt, còn bằng tuổi với con nữa, hai đứa nên làm quen với nhau. Đúng rồi, sao nãy con không kết bạn WeChat với người ta đi? Hai đứa tiếp xúc nhiều lên, sau này rảnh thì cùng đi chơi, hai đứa xứng đôi lắm đấy.”
Bà liệt kê từng ưu điểm của Nhạc Thiên Linh ra, dường như đã sắp xếp hết mọi việc trong lòng. Nào ngờ cậu con trai hơn hai mươi tuổi lại mất nhiều công sức nhất vào việc chống lại sự xếp đặt của mẹ mình.
Từ khi bắt đầu biết chuyện, anh mặc quần áo gì, ăn món gì, đọc sách gì, học bộ môn yêu thích nào, thậm chí chơi với người bạn nào, tất cả đều bị bà quản lý sắp xếp.
Có một năm, vào kỳ nghỉ hè, Cố Tầm và bọn tiểu Mạch đi Hải Nam chơi. Trước khi đi, Cố Bình Vận đưa cho anh một tờ lịch trình, trong đó ghi chú tỉ mỉ rằng ngày đầu tiên chơi gì ăn gì, ngày thứ hai chơi gì ăn gì, ngày thứ ba…
Lần đó, ngay cả tiểu Mạch cũng cảm thấy rằng Cố Tầm nghẹn ứ trong lòng.
Nhưng khi tuổi anh tăng dần, cách Cố Bình Vận hành động càng tệ hơn. Khi Cố Tầm phản kháng, bà cứ mãi ra vẻ biết tuốt.
“Con thấy mình và cái đứa không ba có gì khác nhau không? Từ nhỏ đến lớn có bao giờ ông ấy quan tâm con không? Chẳng lẽ con quên mất là năm ấy lúc đi họp phụ huynh, ông ta còn không biết con đang học lớp mấy sao! Mẹ không quan tâm gấp đôi, con nghĩ mình trưởng thành bình thường được sao?”
Năm Cố Tầm học lớp mười hai, Cố Bình Vận không chịu được nữa, ly hôn với Lâm Thịnh Hoa. Bà không hề hỏi ý kiến Cố Tầm, chỉ cầm phán quyết của tòa án và dẫn anh đi. Chưa đầy một tháng sau, Cố Tầm tan học về nhà mới biết Cố Bình Vận đã sửa cả họ của anh lại.
“Đã ly hôn rồi, sau này con không còn người ba đó nữa. Con là con trai của một mình mẹ thôi.”
Anh cũng không có quyền biết mình đã chuyển từ Lâm Tầm thành Cố Tầm.
Mấy tháng sau, kết quả thi đại học đã có. Cố Tầm xem sơ qua rồi đi ngủ. Nhưng hôm sau thức dậy, Cố Bình Vận lại đặt một tờ đơn lên bàn ăn.
“Thành tích của con khỏi phải bàn nữa, dĩ nhiên là vào đại học P rồi. Nhưng mà con đã lớn rồi, phải tự chịu trách nhiệm cho tương lai. Mẹ đã lựa cho con mấy chuyên ngành rất có tiềm năng rồi đây, con tự chọn đi.”
Buổi sáng hôm đó, anh không nói một câu nào, chỉ nhìn chằm chằm vào mẹ mình, ánh mắt từ tức giận chậm rãi chuyển thành vô lực.
“Tùy mẹ.”
Cố Bình Vận giúp Cố Tầm điền nguyện vọng. Nhưng đêm trước khi hết hạn nộp nguyện vọng, một mình anh tới trường tìm giáo viên để sửa lại.
Cố Tầm không tới trường học tốt nhất cũng được, chỉ cần cách bà xa thật xa.
Mặc dù trường quy định rằng muốn sửa nguyện vọng thì phải có sự đồng ý của phụ huynh, nhưng giáo viên đã phá lệ vì Cố Tầm.
Khi thư thông báo trúng tuyển được gửi về nhà, có lần Cố Bình Vận gọi điện thoại đến trường học hỏi xem có phải là gửi sai rồi không. Hỏi nhưng không có kết quả, bà giữ bình tĩnh. Sau khi thấy vẻ thản nhiên của con trai, bà đã hiểu rõ tất cả.
Từ lần đó, cuộc cãi vả đã chuyển thành chiến tranh lạnh, kéo dài xấp xỉ ba năm. Từng có lúc hai mẹ con làm lành, nhưng cuối cùng lại dẫm vào vết xe đổ.
Vậy nên lần đầu tiên gặp Nhạc Thiên Linh, sự ràng buộc quản lý của Cố Bình Vận theo cô cùng nhau ùa về.
Thật ra mâu thuẫn trong lòng Cố Tầm không liên quan gì đến cô, dù là Nhạc Thiên Linh hay Vương Thiên Linh thì kết cục đều giống như vậy. Nhưng chuyện như bây giờ….
Cố Tầm bình lặng nhìn trần nhà, cảm thấy bánh xe của số mệnh đang quay một cách loạn xạ rối mù.
Tới bây giờ mà anh vẫn còn thấy mình chưa hồi hồn.
Sáng sớm, lúc mở mắt ra, Nhạc Thiên Linh vẫn chưa quen với hoàn cảnh xa lạ này.
Theo bản năng, cô vội vàng rửa mặt, sau đó ngồi vào bàn trang điểm. Lúc cầm tuýt kem nền định nặn ra, cô hơi sững lại, bây giờ không chỉ có không gian thay đổi.
Thế là, thời gian chải chuốt ăn mặc trang điểm được cô đổi thành thời gian để ăn một bữa sáng thật tinh xảo.
Lúc trước cô ở trong trường, cách xa công ty, phải dậy sớm trang điểm, ngày nào cũng chỉ ăn sáng bằng bánh mì của cửa hàng tiện lợi và sữa bò. Đã lâu rồi Nhạc Thiên Linh không chậm rãi ăn một bữa sáng có sữa bò nóng và trứng gà như hôm nay.
Hơn nửa tiếng sau, cô mặc áo tay ngắn đơn giản và quần để đi làm.
Lúc đi ra, Nhạc Thiên Linh vẫn cứ nhìn điện thoại, cho đến khi đứng trước cửa thang máy, cô mới để ý thấy có một bóng lưng quen thuộc. Dường như Cố Tầm cũng linh cảm được nên nghiêng đầu qua.
Ánh mắt chạm nhau, anh há miệng định nói gì đó, còn cô thì không có biểu cảm, ánh mắt chỉ dừng lại khoảng một giây trên người anh rồi lại trở về điện thoại.
Cố Tầm: “…”
Trong thang máy chỉ có hai người bọn họ chia ra đứng ở hai góc.
Cô vẫn cứ cúi đầu vào điện thoại, ngón tay không ngừng nghỉ gõ bàn phím. Cho đến khi thang máy xuống tới lầu một, cô mới ngẩng đầu lên. Cố Tầm há miệng, chưa phun ra được chữ “cậu” thì Nhạc Thiên Linh lại cầm điện thoại, nghênh ngang đi ra ngoài, cũng không quay đầu lại.
Cho đến khi ra khỏi tòa nhà, cô mới thả điện thoại lại vào trong túi xách, đứng trên bậc thang một lúc lâu, vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù hồi nãy mém chút nữa là chạy mất dạng.
Ngày đầu tiên đối mặt với Cố Tầm, trận chiến trưng khuôn mặt không biểu cảm miễn cưỡng thành công!
Rạng sáng nay trời vừa đổ một cơn mưa nên thời tiết không quá nóng nực, bầu không khí trong công ty cũng không nặng nề bực bội.
Nhạc Thiên Linh đi khá sớm, chưa có bao nhiêu người tới chỗ làm. Doãn Cầm quan sát, ánh mắt toát ra vẻ hơi kinh ngạc nhưng chị ta không nói gì, lại nghiêng đầu tán gẫu với mấy người khác.
Một lát sau, Hoàng Tiệp đến. Cô ấy ngồi xuống bên cạnh Nhạc Thiên Linh, vừa bỏ túi xuống là nhìn qua cô ngay, đột nhiên nhích lại gần.
“Hửm? Hôm nay em không trang điểm hả?”
“Đúng vậy.” Nhạc Thiên Linh nói, “Sáng nay em được ngủ nhiều thêm xíu.”
“Ôi trời, cuối cùng em cũng thấy chán ngấy rồi đúng không?” Hoàng Tiệp ngồi xuống, cười nói, “Lúc trước chị thấy em ngày nào cũng chăm chút cho việc ăn mặc, bái phục khả năng thức dậy sớm của em. Ai ngờ cũng có lúc Nhạc Thiên Linh lại lười biếng ha.”
Cô chu môi không ý kiến gì.
Bởi vì không trang điểm, cô muốn dụi mắt là dụi mắt ngay, uể oải thì cứ gục xuống bàn nhắm mắt ngủ, tóc cột lại sau ót, không bị cản trở tầm nhìn, hiệu suất làm việc cũng tăng cao hơn rất nhiều.
Hai mươi phút nữa là tới giờ nghỉ trưa, Nhạc Thiên Linh đã làm xong công việc. Lúc cô đang rảnh rỗi lướt Weibo, tin nhắn Wechat đột nhiên nhảy ra.
Lạc Đà đã yên lặng cả ngày trong group đột nhiên lên tiếng.
Lạc Đà: @ Bánh Quai Chèo em ổn chứ?
Bánh Quai Chèo: Dĩ nhiên là em không sao rồi.
Lạc Đà: Vậy thì tốt.
Bánh Quai Chèo: Nhưng mà này, em lại thành hàng xóm của cậu ta rồi, em nể thật sự luôn.
Lạc Đà: … Duyên phận.
Bánh Quai Chèo: Duyên gì mà duyên, anh có biết là hôm qua lúc phát hiện em cạn lời tới cỡ nào không?!
Bánh Quai Chèo: Cảm giác lúng túng muốn chết luôn đó!
Lạc Đà: Ạch… Có gì đâu lúng túng, em cứ bình thường thôi.
Bánh Quai Chèo: Sao bình thường được? Ngại lắm luôn đó, chắc chắn là cậu ta cảm thấy em đeo bám, cố ý dọn tới nhà đối diện!
Bánh Quai Chèo: Thôi không nói nữa, em đi ăn cơm đây.
Nhạc Thiên Linh tắt máy tính, đứng lên đi ra với Hoàng Tiệp.
Có rất đông người đi ăn cơm vào giờ này, một đám đứng chờ ngoài cửa thang máy. Nhạc Thiên Linh và Hoàng Tiệp phải chờ đến lượt thứ hai mới vào thang máy được.
Cô vừa ngước mắt lên thì lại thấy Cố Tầm và Dịch Hồng cũng ở bên trong.
Nhạc Thiên Linh: “…”
Cô gật đầu chào Dịch Hồng, sau đó xoay người đưa lưng về phía bọn họ, bả vai cứng đờ.
Ông trời không muốn cô được sống yên ổn phải không hả?
Hoàng Tiệp không để ý thấy sự lạ thường của Nhạc Thiên Linh, chỉ tán gẫu với Dịch Hồng. Đứng trong thang máy được một lúc, Dịch Hồng thuận miệng hỏi: “Đi ăn chung chứ?”
Hoàng Tiệp nghiêng đầu nhìn cô, “Chúng ta cũng đi ha?”
Trong mười mấy giây ngắn ngủi, Nhạc Thiên Linh cảm giác như lưng mình đã tê rần. Hoàng Tiệp vừa hỏi, dây thần kinh trong đầu cô lập tức bị kéo căng, muốn từ chối theo bản năng.
Tiếc là câu hỏi của Hoàng Tiệp không nhằm mục đích trưng cầu ý kiến của cô, cô ấy kéo tay Nhạc Thiên Linh lôi đi ngay.
Thời gian nghỉ trưa không nhiều, vào căn tin cũng phải chen chúc, thế là bọn họ chọn một cửa hàng thức ăn nhanh khá ổn. Mọi người chọn thực đơn hôm nay trên bảng LED, hai món mặn một món rau cộng thêm một canh là được.
Hoàng Tiệp và Dịch Hồng gọi thức ăn xong thì đến phiên Nhạc Thiên Linh.
Cô cảm giác như Cố Tầm đang đứng sau lưng mình, cả người cũng hồi hộp, tâm trí lơ lửng. Cô ngước lên nhìn một hồi, nói với nhân viên: “Lấy tôi một phần cơm hấp sườn, gà cung bảo và cải rổ xào.”
Nhân viên ghi lại, lại hỏi Cố Tầm: “Còn anh thì sao ạ?”
Cố Tầm thu hồi ánh mắt đang nhìn bóng lưng cô lại, ngẩng đầu nhìn bảng menu, một lát sau ánh mắt anh lại quét nhẹ qua phía Nhạc Thiên Linh.
“Cơm hấp sườn, gà cung bảo và cải rổ xào.”
Nhạc Thiên Linh: “…”
Cô nhíu mày, quay đầu nhìn Cố Tầm rồi há miệng, dường như muốn nói gì đó. Nhưng cuối cùng Nhạc Thiên Linh vẫn cong môi nghiêng đầu đi.
Sau khi ngồi xuống, Dịch Hồng nhìn quanh quất bốn phía, thấy bàn để nước tự phục vụ thì hỏi: “Mọi người muốn uống gì không tôi đi lấy cho.”
Hoàng Tiệp: “Tôi muốn uống nước chanh!”
Nhạc Thiên Linh: “Tôi thì nước mận, cám ơn.”
Dịch Hồng gật đầu, lúc đứng dậy quay qua bảo với Cố Tầm: “Cậu muốn uống coca phải không, tôi lấy cho.”
Cố Tầm định nói nhưng lại ngẩng đầu thấy cô đang lướt điện thoại, giống như lơ đi sự tồn tại của anh. Anh nhíu mày, nói: “Tôi uống nước mận.”
Nhạc Thiên Linh: “…?”
Ánh mắt cô lóe lên, ngẩng mặt nhìn Cố Tầm. Cố Tầm cũng đang nhìn chằm chằm vào cô. Hai đôi mắt chỉ lướt qua nhau trong chốc lát, Nhạc Thiên Linh lại cúi đầu, che giấu sự hốt hoảng trong đôi con ngươi của mình.
Ăn cơm nửa tiếng nhưng đối với Nhạc Thiên Linh, nó giống như là một ngày dài bằng một năm. Cộng với việc thời tiết nóng ran, lúc ra khỏi cửa tiệm, trên trán cô đã rịn một tầng mồ hôi.
Dịch Hồng thấy vậy thì hỏi: “Em uống cà phê đá không?”
Nhạc Thiên Linh cũng cảm thấy hơi buồn ngủ, gật đầu nói: “Có ạ.”
Cửa hàng kế bên là Starbucks, một nhóm bốn người bọn họ đi vào, đúng lúc khỏi cần xếp hàng. Lại là Dịch Hồng và Hoàng Tiệp gọi đồ uống trước, sau đó là Nhạc Thiên Linh, cô gọi một ly Iced Americano quen thuộc, sau đó thì nghiêng đầu đi qua chỗ khác.
Nhưng Nhạc Thiên Linh vừa bước qua bên thì lập tức nghe Cố Tầm nói với nhân viên: “Một ly Iced Americano.”
Nhạc Thiên Linh khựng lại, muốn quay đầu nhưng cuối cùng nhịn được.
Ở bên kia, Hoàng Tiệp đứng trước tủ kính, vẫy tay với cô: “Bọn họ ra mẫu ly mới rồi nè! Đáng yêu quá! Em qua xem đi!”
Nhạc Thiên Linh lập tức bước nhanh tới.
Trên quầy ở gần đó bày đầy ly nước, Hoàng Tiệp và Nhạc Thiên Linh đang lựa hăng say. Dịch Hồng nhìn nhìn, đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, anh ta nghiêng đầu hỏi Cố Tầm: “Ly của cậu bị vỡ mấy hôm trước rồi đúng không? Tiện mua cái mới luôn chứ?”
Cố Tầm nhìn về phía bên kia, gật đầu.
Nhạc Thiên Linh đang khom người chọn ly. Vừa dọn qua nhà mới, cô cũng không mang theo ly cũ từ ký túc xá qua, trong nhà thiếu ly. Cô không thích kiểu dáng quá sặc sỡ ly, chọn tới chọn lui cuối cùng chấm một cái ly đơn giản với đáy màu đen.
Nhạc Thiên Linh vừa cầm cái hộp ly lên thì một cánh tay khác đã duỗi tới, cầm một cái y vậy. Cô sửng sốt, nghiêng đầu, đối diện với ánh mắt của Cố Tầm.
Đôi mắt cô tràn ngập ưu tư phức tạp, môi mân mê như muốn nói gì đó. Nhưng Cố Tầm đợi một lúc lâu mà cô vẫn không lên tiếng, hỏi: “Sao thế?”
“Không có gì.”
Nhạc Thiên Linh nhíu mày, cầm ly đi trả tiền. Cố Tầm đứng sau lưng cô: “Có gì thì cậu cứ nói đi.”
Nhưng dường như Nhạc Thiên Linh không nghe anh nói gì, trả tiền rồi quay đầu đi tìm Hoàng Tiệp ngay.
Trở lại chỗ làm việc, cô bóc hộp đựng ly ra, định dùng nước sôi tráng sơ thì điện thoại ở cạnh đột nhiên rung lên.
Tiểu Mạch: Ai chơi game giải trí buổi chiều không?
Bánh Quai Chèo: Không chơi đâu, tôi đang ở công ty.
Bánh Quai Chèo: Vừa gặp một chuyện cực cạn lời.
Lạc Đà: Chuyện gì thế?
Bánh Quai Chèo: Em lại gặp cái cậu bạn Cố Tầm đó nữa rồi, mọi người biết cậu ấy làm gì không?
Bánh Quai Chèo: Cậu ấy gọi đồ ăn y như em, đồ uống y như em, rồi ngay cả cà phê, ly nước cũng chọn giống em!
Lạc Đà: Hả?
Bánh Quai Chèo: Lúc đó em cực kỳ muốn nói với cậu ấy một câu, nhưng thấy xung quanh đông người quá nên cuối cùng nhịn lại.
Lần này Lạc Đà không trả lời, nhưng có người khác chen vào.
Hotboy Trường: Cậu định nói gì?
Bánh Quai Chèo: Tôi muốn bảo là
Bánh Quai Chèo: Cừu nhân bản Dolly sống tối đa sáu năm thôi.
Hotboy Trường:..... [ mỉm cười ]