Nhạc Thiên Linh không biết mình có nghe nhầm không, cô cứ cảm thấy lúc Lâm Tầm hỏi câu này, giọng cậu ta hơi lạ. Giống như cô thích ai đó là chuyện lạ lùng lắm vậy.
Nhưng cảm giác kia chỉ chợt lóe lên trong tích tắc, không để cho Nhạc Thiên Linh thời gian nghĩ xa xăm, trong tai nghe lại truyền tới giọng nói lạnh lẽo.
“Ai vậy? Xui thế?”
Nhạc Thiên Linh: “…”
Đã lâu rồi cô chưa nghe thấy câu hỏi gợi đòn thế này.
“Xui?”
“Được cô gái xinh đẹp lại giỏi giang, còn có thể chơi game cùng, đi xem đá bóng chung như tôi thích là phước ba đời của cậu ta đó, biết chưa?”
“Thế à?”
Người đối diện phì cười một tiếng, trong câu nói vẫn còn có nét châm biếm.
“Vậy sao tới giờ cậu vẫn còn độc thân?”
Nhạc Thiên Linh: “…”
Đúng là một chuyện thụi thẳng vào trái tim. Nhạc Thiên Linh cũng không biết nên trả lời thế nào nữa. Sự im lặng kéo dài tận ba giây, Nhạc Thiên Linh hoàn toàn gặp bất lợi trong cuộc trò chuyện này.
Mà Lâm Tầm vẫn chậm rãi “à” một tiếng, kéo chữ này ra dài thật dài, lại đột nhiên hỏi: “Yêu thầm à?”
Cái chữ “thầm” bị anh ta nhấn rất mạnh, đúng chỗ chọc vào tim Nhạc Thiên Linh đau đau. Cô ngồi thẳng dậy, không biết trả lời thế nào, đột nhiên cảm thấy lúng túng.
“Tôi…”
Suy nghĩ đột nhiên thay đổi. Hơi sai sai à nha, chỉ là một người bạn trên mạng thôi thì có gì mà chột dạ chứ?
“Đúng vậy.” Nhạc Thiên Linh dứt khoát đặt điện thoại lên bàn, mở mic, hất cằm nói, “Yêu thầm thì sao? Có gì đâu mà ngạc nhiên? Cậu chưa yêu thầm ai bao giờ à?”
“Chưa.”
Lâm Tầm trả lời rất nhanh. Nhạc Thiên Linh không phản ứng kịp, Lâm Tầm cũng không lên tiếng, điện thoại cứ yên lặng một lúc.
Một hồi sau Lâm Tầm mới chậm rãi nói tiếp, giọng nói mang vẻ thờ ơ đặc biệt thường thấy ở cậu ta, “Tôi không làm được chuyện này.”
Mặc dù lời nói của cậu ta không có xấu xa gì, nhưng Nhạc Thiên Linh vẫn cảm giác được có chút gì đó miệt thị. Giống như yêu thầm là chuyện gì đó rất đáng xấu hổ. Thôi kệ đi. Nói nhiều với cậu ta làm gì.
“Cậu cứ nổ tiếp đi.” Nhạc Thiên Linh mang tai nghe, “Còn chơi game nữa không? Mau đi.”
Đầu bên kia lập tức cúp điện thoại. Không hiểu nổi.
Nhạc Thiên Linh xoa xoa cổ, trả lời hai cái tin nhắn của Ấn Tuyết rồi mới lên game.
“Chỉ có tôi và cậu thôi à?” Nhạc Thiên Linh mở danh sách bạn bè online ra, “Tiểu Mạch và Lạc Đà đâu, sao không lên chơi?”
Cô vừa dứt lời, hai người một trước một sau online. Tiểu Mạch vẫn cứ quên mở mic, Lạc Đà online xong mở miệng hỏi ngay: “Hở? Sao Lâm Tầm lại onl thế này? Cậu nói tối nay công ty có tiệc mà?”
Lâm Tầm phát ra tiếng “ừ” bằng âm mũi, âm đuôi kéo dài thật dài, “Bị leo cây rồi.”
“Woa.”
Nhạc Thiên Linh nói tiếp, “Bị cho leo cây mà cậu còn nói chuyện được cái kiểu phách lối vậy hả?”
Lạc Đà cười ha hả nói: “Từ nhỏ cậu ta đã bá đạo thế rồi!”
Nhạc Thiên Linh “ơ” một tiếng, “Hai người biết nhau từ nhỏ cơ à?”
Lạc Đà nói: “Ừ, cũng coi như là mặc chung cái quần lớn lên.”
Cuối cùng Tiểu Mạch cũng mở mic, bổ sung: “Người tầng trên người tầng dưới. Hồi trước ở nhà, ba mẹ mắng cậu ấy thế nào thì nhà bếp nhà tôi nghe hết.”
“…”
Lâm Tầm đột nhiên chen vào, “Hay để tôi đi một mình, cho ba người ở lại tâm sự nhé?”
Tiểu Mạch nhìn thử mới phát hiện mình chưa bấm nút chuẩn bị.
Lâm Tầm cứ trưng cái mặt lạnh tận đến khi vào đảo xuất phát, sau đó cũng không nói gì nữa, nhưng Nhạc Thiên Linh vẫn còn nhiều hứng thú: “Vậy từ nhỏ đến lớn cậu ta có từng yêu thầm ai chưa?”
Tiếng nói vừa dứt, một bầu không khí yên lặng quái dị xuất hiện, chỉ có tiếng máy bay phành phạch bay qua của map rừng mưa nhiệt đới. Sau đó là tiếng cười ngắn ngủi của Lạc Đà.
Trong không gian ồn ào, đầu óc Nhạc Thiên Linh hơi mơ hồ. Một lát sau, Lạc Đà hỏi: “Sao em lại hỏi chuyện này?”
Nhạc Thiên Linh: “Vừa nãy tụi em nói chuyện, cậu ta nói mình chưa bao giờ yêu thầm ai, em cảm thấy cậu ta đang nói xạo.”
“Thế thì anh không biết thật, anh cũng lớn hơn cậu ta cả chục tuổi, Lâm Tầm không nói với anh mấy chuyện này.”
Lạc Đà quay đầu, vứt vấn đề qua cho tiểu Mạch, “Tiểu Mạch, em biết không?”
“Không biết ạ.” Tiểu Mạch nghiêm túc trả lời, “Nhưng mà đúng thật em chưa thấy cậu ta đi với con gái bao giờ, cũng không nghe cậu ta nhắc đến ai…”
Vậy đúng thật có lẽ cậu ta là trạch nam hay chết dí ở nhà, có thể Lâm Tầm thật sự không yêu thầm ai, tình yêu cũng hiến tặng cho thế giới game luôn rồi. Đang lúc Nhạc Thiên Linh mất hết hứng thú, tiểu Mạch lại đột nhiên nói: “Khoan! Dạo này cậu ta cũng hay nhắc tới một người.”
Nhạc Thiên Linh và Lạc Đà đều cảm thấy tò mò.
“Hửm?”
“Ai?”
Tiểu Mạch: “Cậu đấy.”
Nhạc Thiên Linh đột nhiên nháy mắt: “Tôi hả?”
Tiểu Mạch: “Đúng vậy, cậu ta nói trong game chưa bao giờ thấy một đứa con gái nào đuổi theo đánh nguyên một team, cậu là người đầu tiên.”
Lạc Đà: “…”
Nhạc Thiên Linh: “…”
“Cảm ơn cậu.”
Cô ngáp một cái, thấy sắp rơi xuống đất, cô vội vàng cách xa Lâm Tầm ra. Nhưng cô lại cảm thấy hơi sai sai. Nhân vật chính của câu chuyện là Lâm Tầm lại không lên tiếng, cũng không phản bác gì, không giống tính cách bình thường của cậu ta.
Lúc đang buồn bực, giọng nói lười biếng của Lâm Tầm lại vang lên.
“Cô gái này.” Giọng nói chậm rãi của cậu nghe có vẻ ngái ngủ, “Sao lại quan tâm đời sống tình cảm của tôi thế?”
“…”
Nhân vật mà Nhạc Thiên Linh đang chơi lập tức khựng lại. Cô cau mày nhìn chằm chằm người đang đứng cạnh mình trên màn hình, giống như là đang nhìn người thật.
Lợi dụng sự im lặng của cô, Lâm Tầm ra vẻ như mình biết gì đó, hơi kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ người mà cậu yêu thầm là…”
Cậu ta dừng lại. Nhạc Thiên Linh biết Lâm Tầm muốn nói gì. Ý nghĩ này vừa thoáng qua trong đầu cô, một giây sau liền nghe cậu ta nói: “Là tôi à?”
Nhạc Thiên Linh: “…”
Dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng Nhạc Thiên Linh cũng không ngờ Lâm Tầm có thể thản nhiên nói ra câu này. Cả team cũng đồng thời yên lặng hai giây.
Tiểu Mạch: “Gì? Cái gì?”
Lạc Đà: “Quai Chèo nhỏ, em yêu thầm cậu ta à? Sao em lại quẩn trí như vậy chứ?!”
Bầu trời đêm yên tĩnh, ánh trăng sáng trong như nước nhưng Nhạc Thiên Linh lại cảm thấy như mình vừa bị sét đánh. Cô hít sâu một hơi, không lên tiếng, quay đầu thì phát hiện cách đó không xa có một quả lựu đạn nằm trên mặt đất. Cô không nói câu nào, nhặt trái lựu đạn lên rồi quăng về phía Lâm Tầm.
“Tôi cứ nghĩ cậu giàu có lắm, ai ngờ cậu lại thiếu khiêm tốn tới vậy.”
“Chậc.” Lâm Tầm đóng cửa, ngăn quả mìn lại, “Giỡn xíu thôi mà.”
Nhạc Thiên Linh cười lạnh xoay người, nhảy vào trong một nhà lầu nhỏ, miệng lẩm bẩm.
“Cái đó không gọi là giỡn, gọi là thánh cơ hội.”
Trong tai nghe, Lâm Tầm “xì” một tiếng, là người chủ động nhắc tới chuyện này nhưng lại yên lặng. Sau đó cậu ta không nói gì mà chỉ cười một tiếng. Nhạc Thiên Linh nghi ngờ cậu ta bị tức nên cười cho qua. Đã vậy Lạc Đà cũng cười.
“Không ngờ có ngày cậu cũng bị người ta ghét bỏ nha!”
Lâm Tầm xoay người rồi nhảy vào một ngôi nhà khác, quay đầu nhìn Nhạc Thiên Linh.
“Sao thế, người kia tài giỏi đẹp trai lắm à?”
“Cậu không cần quan tâm đâu.” Nhạc Thiên Linh chạy hướng ngược lại, chui vào một căn nhà khác, nói, “Tóm lại, ngoại trừ giọng nói hơi giống ra thì hai người khác nhau hoàn toàn, vậy nên cậu đừng bay lên tận mặt trăng và tự nghĩ đó là mình nhá?”
“Si tình thế sao?” Lâm Tầm đột nhiên nhảy từ cửa sổ vào, đứng trước mặt cô, chặn cửa không cho cô đi, “Bạn học à?”
“Cậu tránh ra đi nào!” Nhạc Thiên Linh chen mãi mà Lâm Tầm vẫn không nhúc nhích, quơ quơ hai đấm sau đó nhảy ra khỏi cửa sổ, “Chuyện của người đẹp cậu bớt chen vào nhé, OK?”
Lúc mở balo ra nhìn thử, Nhạc Thiên Linh phát hiện nãy giờ cô cứ nói chuyện với Lâm Tầm làm lỡ cơ hội lục soát đồ, khu này chắc đã bị tiểu Mạch và Lạc Đà vơ vét hết rồi.
Thế là cô cầm một khẩu súng tiểu liên chạy tới khu vực sườn đồi đối diện với khu nhà ở. Lúc đang đi bộ, Lạc Đà lái một chiếc Buggy tới chở cô, “Đi, chúng ta đi tìm xe đón bọn họ.”
Nhạc Thiên Linh nhìn, cũng không phát hiện còn gì để lượm, thế là cô ngồi lên chiếc Buggy.
“Quai Chèo nhỏ à, em đang yêu thầm ai đó thật hả?” Lạc Đà lái xe chán quá nên nói, “Chuyện này anh có kinh nghiệm, nói thử cho anh nghe xem nào. Hai đứa là bạn học à? Biết nhau lâu chưa?”
Trong team, tiểu Mạch thường hay xấu hổ, Lâm Tầm thì không thích tám nhảm, bình thường chỉ có Nhạc Thiên Linh và Lạc Đà nói chuyện trời đất. Lạc Đà cũng là người cô cảm thấy thân quen nhất, có một cảm giác đáng tin của mấy ông anh trai. Vì vậy, cô rất bình thản tán gẫu với anh ta về vấn đề này.
“Cũng không gọi là bạn học, chỉ cùng trường thôi.” Nhạc Thiên Linh suy nghĩ một chút, “Năm ngoái biết nhau, khoảng hơn một năm rồi.”
“Vậy cũng lâu rồi.” Lạc Đà cười ha ha hai tiếng, “Nhưng mà anh bảo em này, đừng chỉ yêu thầm người ta, thích thì theo đuổi ngay đi chứ, em không thử sao biết… mà khoan, cậu ta có bạn gái chưa?”
“Chắc là…” Nhạc Thiên Linh không chắc chắn nói, “không có đâu.”
Dù rằng bình thường Cố Tầm hay đi một mình, nhưng có khi lại có bạn gái rồi không chừng. Nếu Lạc Đà không hỏi thì cô cũng không nghĩ tới vấn đề này.
Đột nhiên, trong tai nghe phát ra một tiếng cười lạnh. Nhạc Thiên Linh không cần nhìn thông báo bên trái cũng biết là ai đang cười. Cô không để ý tới cậu ta, kêu Lạc Đà ngừng xe ở ngoài đồng.
“Chúng ta soát thử ở đây đi.”
Lạc Đà ngừng xe, cười khan hai tiếng: “Vậy câu chuyện của em hơi phức tạp à nha, lỡ người ta có bạn gái rồi…”
Nhạc Thiên Linh cụp mắt, không lên tiếng.
Lạc Đà: “Quai Chèo nhỏ à, em hãy nghĩ thoáng ra chút đi, hãy chờ một chút, dẫu sao tình yêu ấy mà… Đúng không.”
“Em biết quy luật tới trước tới sau mà, em không làm chuyện đào góc tường đó đâu.”
Nói giống như cô định chen chân vào vậy. Nói xong, cô không tiếp tục vấn đề này nữa, nhảy vào một ngôi nhà.
Cũng coi như hên, Nhạc Thiên Linh nhặt được một khẩu M, hơn nữa vừa ra khỏi cửa đã thấy một người chạy qua trước mặt cô, trốn sau nhà. Ván này tiểu Mạch chủ động xin đi nhảy dù, kết quả bay lệch, dọc đường đi không gặp ai cả.
Nhạc Thiên Linh cảm thấy lúc này là cơ hội tốt để cô nã một đứa, thế nên cô lập tức nhấc súng lên, im lặng vòng qua sau nhà, chuẩn bị dùng khẩu súng mạnh bạo của mình quét hết.
Nhưng mà cô chưa kịp bắn một viên đạn nào thì phía đối diện đột nhiên vang lên tiếng M, trực tiếp nổ vào đầu người kia. Nhạc Thiên Linh trơ mắt nhìn thông báo người chết dưới góc trái, im lặng hồi lâu.
Chơi vậy luôn à??? Cách có mấy trăm mét cũng cướp người của cô??? Hơn nữa còn dùng cả súng bắn tỉa???
“Lâm Tầm, cậu khát máu vậy à?!” Nhạc Thiên Linh giận, bắn mấy phát vào người kia nhưng không được tính công, “Tôi phát hiện trước mà!”
“Thì sao?”
Lâm Tầm vẫn cất cái giọng lười biếng kia, “Tình yêu thì có tới trước tới sau, nhưng mà mạng người thì không.”