Song Thuần bây giờ mới bình tĩnh hơn hẳn, cô quay người lại, cầm đũa lên, bắt đầu ăn, Sở Ngô Hàm thấy vậy cũng ngồi lại vào vị trí cũ của mình, liên tiếp gấp thức ăn vào chén cho cô:"Ăn nhiều vào, anh không cho em bỏ thừa"
"Biết rồi mà".
Vì ngày rảnh nếu ăn ở nhà, cô chỉ ăn có một chút, mà bàn ăn có trên mười món, ăn một chút có phải là bỏ cả một vố hay không? Bảo sao cô bây giờ ốm yếu như vậy? Nếu gió mạnh thổi ngang qua chắc anh cũng mất vợ đi.
....
Sau khi rời khỏi căn cứ, Song Tích đi ra bên ngoài, tiện thể tìm kiếm chút thông tin về Jone, Song Tích rất kín đáo, cô ta phải bịt kín mặt, nếu không để người ta nhận ra thì rắc rối.
Vô tình, đứng bên đường, Song Tích thấy hình ảnh một cô gái ngồi xe lăn có khuôn mặt y đúc mình. Và một người đàn ông đang rất tận tình với cô gái kia.
Đó không phải em gái sao?
Ha_ thì ra là cô chưa chết sao? Mạng lớn như vậy, bị tôi tông mạnh mà còn sống, cô rất hay,nhưng không để tôi nhìn thấy cô ở đây là điều tuyệt vời, cô nhất định phải chết, Song Thuần thân mến.
Năm đó, gia đình họ Song có hai tiểu công chúa được sinh ra, chỉ tiếc là khi vừa chào đời xảy ra một số chuyện, dẫn đến sự mất tích của cô chị gái, vì quá đau lòng mà người mẹ chết dần chết mòn, chỉ còn người chồng kà gồng gánh trước sự mất con, rồi mất vợ, cố gắng nuôi nấng đứa con gái út, dành cho cô tất cả sự chiều chuộng.
Đến khi trường thành, Song Tích mới tự đi điều tra về bản thân, nhưng khi biết mình còn ba, còn có em gái, nhưng họ không hề đi tìm mình, về sau dẫn đến sự câm phẫn mà Song Tích mang theo bây lâu nay.
Cô, cũng giống tôi mà, tại sao cô vái gì cũng có, còn tôi mãi mãi cũng không có được thứ tôi muốn, thiếu chủ vì cô mà bắt tôi phải đi tìm Jone, đê chữa trị chân cho cô, cái gì cô cũng có, ai cũng yêu thương cô, còn tôi mãi mãi chỉ là cái bóng hờ của cô.
Thiếu chủ chỉ cần nhớ đến cô, sẽ tìm đến tôi, tôi hận, hận tại sao cô cướp lấy tất cả những thứ của tôi, Song Thuần, cô hãy đợi đó, rồi sẽ có ngày tôi sẽ lấy lại tất cả những thứ thuộc về tôi.
..
Chiếc xe bắt đầu lăn bánh, Song Thuần cảm thấy nhói tim, cô ôm chặt, Sở Ngô Hàm thấy được điều bất thường từ cô, liền dừng xe lại, tay vịn vai cô:"Thuần, em làm sao vậy?"
"Em không biết, em thấy khó chịu lắm? Giống như có ai đó dùng dao đâm vào tim em, rất đau".
"Hay là anh chở em đến bệnh viện? ".
"Không, em không muốn đến đó, nó rất ngột ngạc, em muốn về nhà, nghỉ ngơi một lát sẽ khỏi thôi".
"Được, anh đưa em về nhà".
"Ngôn Hàm, anh có cảm nhận được gì không?"_Song Thuần cảm thấy nãy giờ từ khi cô vào xe đến tận bây giờ hình như có ai đang nhìn cô, ánh mắt như thể muốn giết chết cô.
"Cảm nhận? Có, anh cảm nhận được trái tum đang thổn thức vì em"
"Em không đùa đâu, em phát hiện hình như có ai đang nhìn em".
Song Thuần quay ngiêng người, quan sát phía sau, nhưng mà hình như người kia đã đi rồi thì phải?
Rốt cuộc đó là ai?
- ------Còn--