Sau một hồi cố gắng giải thích để Song Thuần hiểu ra vấn đề, Sở Ngôn Hàm đã cực công thật sự, anh không thể miêu tả được sự khó chịu vì ghen của cô, nó rất đáng sợ.
Chỉ riêng anh là không sợ, không sợ cô nổi giận sẽ đánh anh, hay là sợ cô giận anh, điều mà bản thân anh lo sợ nhất chính là cô rời bỏ anh. Anh đã từng tưởng tượng ra cái ngày đó, cái ngày mà cô vừa gặp tai nạn, anh sợ cô thấy tuyệt vọng mà dẫn đến cái chết, nhiều đêm anh chăm sóc cô ở bệnh viện.
Xem từng nét mặt cử chỉ của cô, nó ưu buồn, không ưu tư như lúc cô còn lành lặn
Sở Ngôn Hàm đứng dậy, tay anh đặt lên đầu cô, kéo vào lòng mình, anh xoa xoa đầu cô như nào bối, nói:"Đừng hiểu lầm anh nữa được không? Anh yêu em!"
Song Thuần nói:"Hôm nay em tạm bỏ qua việc này, nhưng không hẳn em đã tha cho anh, em còn phải tìm ra cô gái đã gọi điện cho anh thật ra là ai?"
Vừa lúc cô dứt lời. Thì điện thoại anh vang lên tiếng "ting". Song Thuần như cảm giác được gì đó mờ ám, gạt bỏ anh ra rồi cầm lấy điện thoại, cô mở khóa màn hình rồi vào hộp thư xem, một dòng tin nhắn thân mật kèm theo sự ngọt ngào hiện ra:"Em biết anh vẫn chưa nói với vợ anh việc của chúng ta, nhưng mà em rất yêu anh, em cũng đang manh trong mình giọt máu của anh, yêu anh, Mao Mị".
Hai tay cô bây giờ dường như không cầm chắt cái điện thoại trong tay nữa, rơi xuống sân cỏ, cô nhìn anh bằng đôi mắt đỏ hoe. Như sắp khóc:"Anh còn nói anh yêu tôi, vậy mà đã có con với người phụ nữ khác, anh nói đi,anh và cô ta đã có quan hệ từ lúc nào. Nếu anh cần con như vậy, sao không nói sớm để ngay từ đầu tôi tác hợp cho hai người đến với nhau".
Sở Ngôn Hàm đứng như trời trồng. Chẳng hiểu chuyện gì đanh xảy ra, anh cầm hạ thấp người nhặt điện thoại lên rồi đọc. Sự nổi giận đang bùng cháy trong người anh, anh gọi ngay cho Địch Sơ Khai:"Alo, Sơ Khai, cậu hãy giúp tôi đi tìm cô gái tên Mao Mị, ngay lập tức".
Địch Sơ Khai đang ngồi cắt móng tay cho Mộc Tiêu, nhưng nghe thấy tiếng nói gấp gáp kia, đáp lại:"Ở thành phố có biết bao nhiêu người tên Mao Mị, làm sao tôi tìm cho hết?"
"Tôi không cần biết, nếu như cậu không tìm được thì đừng trách tôi?"
Địch Sư Khai mới vừa mở miệng, thì Sở Ngôn Hàm đa cúp máy. Mộc Tiêu liền hỏi:"Có chuyện gì sao?"
"Sở Ngôn Hàm nhờ anh đi tìm cô gái tên Mao Mị"
"Đừng nói là anh ta định cưới thêm vợ lẻ. Vậy Thuần Thuần của em thì phải làm sao?"
Địch Sơ Khai liếc mắt:"Của em là là anh. Còn Song Thuần là của Sở Ngôn Hàm"
"Ghen với cả con gái luôn sao?"
"Tất nhiên, nhưng mà vừa rồi nghe giọng nói của Sở Ngôn Hàm hình như cô gái yên Mao Mị gì đó đã gây sự gì đó bới Sở Ngôn Hàm thì phải, xem như cô gái đó cũng an gan hùm mật gấu rồi?"
"Tại sao anh biết cô ta gây sự với Sở Ngôn Hàm? "
"Từ trước đến giờ. Chỉ cần nghe giọng nói lạnh lùng của Sở Ngôn Hàm cũng sẽ đoán ra được ai đó đã chọc giận cậu ta cho nên cậu ta mới như vậy?"
Mộc Tiêu ồ lên một tiếng, rồi hối thúc anh:"Anh mau đi tìm cô gái đó đi, nếu không Sở Ngôn Hàm lại nổi giận".