Khi Liên Xuyên đuổi kịp xe Lý Lương, chỉ còn một đoạn đường ngắn nữa là tới một trong các lối ra trên hoang nguyên sắt đen của thung lũng lạc lối.
“Cho tôi xuống xe, anh chở Liên Xuyên đi!” Ninh Cốc kêu to, “Anh ta đang bị thương!”
“Cậu ta có bị thương cũng nhanh hơn xe,” Lý Lương không hề giảm tốc độ, “Giờ cậu ta đang là Betelgeuse.”
“Betelgeuse cũng bị thương mà!” Ninh Cốc hơi nóng ruột.
“Tiến thẳng đến thung lũng lạc lối, đội trị an đã đuổi theo.” Liên Xuyên nói xong liền nhảy lên đỉnh bãi đổ nát cạnh đó.
Ninh Cốc quay đầu lại, nhìn thấy mấy chiếc xe mang theo ánh sáng cam phóng từ phía chủ thành tới, nếu không phải Lý Lương chở cậu về trước, giờ sẽ vừa khéo bị mấy chiếc xe này chặn lại.
“Đó là đội tuần tra à?” Ninh Cốc hỏi, vừa nhìn chằm chằm truy binh vừa bớt thời giờ dõi chặt theo Liên Xuyên, lúc nhìn thấy Đại Ca xuất hiện bên trên bãi đổ nát, cậu mới hơi thở phào nhẹ nhõm, “Chẳng phải là bọn họ không giúp thành vệ sao?”
“Bọn họ muốn giết Betelgeuse,” Lý Lương nói, “Cậu đừng dùng năng lực vội.”
“Giờ tôi cũng không dùng được.” Ninh Cốc cau mày.
Mấy nhẫn đen nhảy ra từ bãi đổ nát bên trên lối ra thung lũng lạc lối, tiếp đó lại thêm mấy nhẫn đen nữa, tới lúc nhìn kỹ, Ninh Cốc phát hiện ra bạt ngàn nhẫn đen đang không ngừng nhảy lên giữa khe hở của bãi đổ nát về phía ngược hướng bọn họ.
“Cửu Dực có nhiều nhẫn đen như vậy kia à.” Lý Lương nói ra cảm thán trong lòng Ninh Cốc.
Ninh Cốc biết tiểu đội nhẫn đen của Cửu Dực có nhân số không nhỏ, đều rất lợi hại, nhưng thật sự không ngờ sẽ nhiều đến vậy.
Đội tuần tra và đội trị an của Tiêu Lâm sau khi tập kết xong bên rìa hoang nguyên sắt đen, liền đồng thời kích hoạt vũ khí lóe lên ánh sáng cam, đan xen với ánh sáng đỏ của thành vệ đang đuổi theo.
Không thể để mục tiêu trốn vào thung lũng lạc lối, là mục đích chung khiến bọn họ tạm thời hợp tác.
Liên Xuyên lấy vũ khí và bộ đàm của mình từ trên lưng Đại Ca xuống, nhưng hắn không lập tức tấn công, đội dọn dẹp vẫn chưa thể thoát khỏi vây đánh từ hai sườn của thành vệ và đội tuần tra, chỉ cần hắn kích hoạt vũ khí, lập tức sẽ thu hút mọi hỏa lực.
Hắn cần phải bảo đảm Lý Lương đưa được Ninh Cốc chạy tới khu vực an toàn của thung lũng lạc trước.
Tuy không biết khu vực an toàn ở đâu, nhưng khi nhìn thấy nhẫn đen nhảy ra, hắn đã biết, nếu như Cửu Dực có não, đừng nói là nửa chủ thành, muốn một chủ thành cũng không phải không có khả năng.
Nhẫn đen được huấn luyện đâu vào đấy, không hề nháo nhào tán loạn về phía trước, mà đều dàn ra theo đội hình, đã vậy số lượng còn rất đáng kinh ngạc.
Những con dơi cầm vũ khí tấn công từ hai sườn, bắt đầu điên cuồng đột phá, chắc là mọi khi khó có được một cơ hội để không kiêng nể gì như vậy.
Nhưng phía sau lưng những con dơi tới gần hướng chủ thành lại không có phòng ngự, rất dễ trở thành mục tiêu.
Ngay lúc nghĩ tới vậy, Liên Xuyên tức khắc phản ứng được, có lẽ bọn họ chính là mồi?
Cho tới tận bây giờ, nhẫn đen vẫn chưa hề khởi động công kích, trên tay đại đa số nhẫn đen cũng không thấy có vũ khí, đều chỉ cầm…
Một nhẫn đen vụt qua bên người Liên Xuyên, trong tay cầm theo thứ gì đó đen ngòm, trông giống như cột mốc đường có thể dễ dàng nhìn thấy trên đường phố chủ thành, ống rất dài, một miếng sắt đen hình tròn vừa to vừa dày nối vào một đầu ống.
Đằng xa đầu tiên là lóe lên một hai điểm sáng xanh, tiếp đó đã đột nhiên sáng thành cả một mảng
Đội dọn dẹp đã đuổi tới đây.
Thọ Hỉ xông ra từ nơi nào đó không biết, nhảy tới bên cạnh Liên Xuyên: “Đại ca bảo hai người bọn anh đi vào, nơi này cứ giao cho thung lũng lạc lối!”
Nói nghe rất căng.
Tuy đã có nhận thức mới về Cửu Dực, nhưng hắn vẫn không thể nào yên tâm rời đi.
Hiện tại, mấy đội ngũ đang xuất hiện trên hoang nguyên sắt đen, chẳng qua cũng chỉ là một bộ phận trong đội ngũ của chủ thành, phần lớn hỏa lực vẫn đang được tập trung ở hai khu AB, dù sao cũng phải đảm bảo an toàn cho khu trung tâm của chủ thành trước, mọi tài nguyên của chủ thành đều tập trung ở hai khu này.
Liên Xuyên xông ra ngoài, vào lúc đội viên tuần tra đầu tiên còn chưa thấy rõ tình hình, Betelgeuse đã hạ gục bốn đội viên lái xe ở hàng đầu, tiếp đó hắn khởi động vũ khí, sau khi tránh thoát một vòng ánh sáng cam bắn phá, thì bắn trúng vào bánh mấy con xe phía sau.
Tốc độ áp sát về phía trước của đội ngũ đã lập tức chậm lại, đội dọn dẹp bám theo từ phía sau.
Chưa một ai từng chứng kiến cảnh tượng như vậy, tựa như một màn triển lãm vũ khí của chủ thành, rồi cũng giống như buổi diễn những cú nổ đùng đoàng.
Một bên là chủ thành vẫn còn ánh nắng như xưa, một bên là hoang nguyên sắt đen lay động bóng quỷ, phản chiếu ngọn lửa phun ra từ khe nứt đằng xa, có một chớp mắt, Liên Xuyên đã cảm thấy toàn bộ thế giới đều giống như một ảo ảnh trước lớp màn sân khấu màu đen.
Vũ khí hạng nặng của thành vệ đuổi tới trên hoang nguyên chỉ có chút ít phế tích thấp bé, đã nhanh chóng kiềm chế được công kích của con dơi và đội dọn dẹp.
Khi xe Lý Lương chở Ninh Cốc vọt vào cứ điểm của con dơi, lối vào gần nhất bên cạnh đã bị nổ sập.
Lý Lương nhanh chóng quay đầu xe, phóng sang một lối vào tiếp theo.
“Bọn họ muốn bắn sụp mọi lối vào,” Ninh Cốc quay đầu lại nhìn, trước đó quá căng thẳng, cậu vẫn chưa hề cảm nhận được rõ ràng, hiện tại ngồi trên xe xem như nghỉ ngơi được một lúc, cậu mới bắt đầu cảm thấy ngực mình hơi nghẹn, không thở nổi, “Đừng đi vào vội, tìm chỗ nào đấy nấp một lúc đi.”
Linh miêu tai đen chạy ra từ trong bóng tối, phóng qua phía trước xe Lý Lương, liếc mắt nhìn cậu ta.
Lý Lương lập tức phóng xe theo.
Linh miêu tai đen đưa bọn họ tới phía trước rào chắn công sự mà con dơi dùng sắt đen dựng lên tạm thời, do xung quanh không có nguồn sáng, nên vị trí này tối thui.
Lý Lương dừng xe, Ninh Cốc nhảy xuống xe, nấp vào đằng sau chồng sắt đen.
“Chú ý quan sát,” Lý Lương nói, “Bọn họ tới gần là sẽ rà quét được thông tin của cậu.”
“Ừ.” Ninh Cốc đáp, “Liên Xuyên đâu? Những kẻ lữ hành khác thế nào rồi?”
“Đã tạm thời đưa mục tiêu tới rào chắn công sự gần lối vào,” Lý Lương ấn lên bộ đàm, “Vị trí của Liên Xuyên? Tình hình của kẻ lữ hành?”
“Bên phải thành vệ.” Bộ đàm phát ra giọng Liên Xuyên, “Con dơi đã mang kẻ lữ hành đi.”
“Đang gửi tọa độ của mục tiêu,” Lý Lương khởi động xe, liếc mắt nhìn Ninh Cốc, “cậu ta đang ở bên phải đội ngũ thành vệ, con dơi đã tiếp viện cho đồng bạn của cậu rồi.”
“Hiểu rồi.” Ninh Cốc gật đầu, đột nhiên thở dài nhẹ nhõm một hơi, “Cảm ơn anh.”
Lý Lương quay đầu xe phóng đi.
Tiếng nổ mạnh xung quanh cùng với tiếng rít chói tai lúc vũ khí xạ kích cắt qua không khí gần như đã đan xen liên miên, Ninh Cốc lấy sức thở hổn hển mấy hơi xong, bèn quay đầu nhìn về phía đó qua khe hở của chồng sắt.
Linh miêu tai đen đi tới, chạm chạm vào tay cậu.
“Đại Ca,” Ninh Cốc quay mặt qua cười với nó, “Lâu rồi không gặp, lông lại sáng…”
Linh miêu tai đen nghiêng đầu đi, lắc một cái túi treo trên người xuống, quăng xuống bên chân cậu, sau đó quay trở về chiến trường đằng đó.
Ninh Cốc cầm lấy cái túi, móc từ bên trong ra hai hộp… đồ phân phối.
Cậu tức khắc câm nín, mình đã để lại cho Đại Ca ấn tượng là vào thời khắc mấu chốt vẫn còn cần ăn gì đó từ khi nào vậy?
Tiếng nổ ầm vang lên từ phía sau người cậu, thành vệ một lần nữa phát động công kích hạng nặng.
Ninh Cốc có thể nhìn thấy những mảnh vụn bay múa cùng với bức tường lửa qua khe hở.
Cửu Dực rốt cuộc đang làm gì? Thung lũng lạc lối lên mặt đất không có sức chiến đấu gì sao? Nhiều nhẫn đen như vậy ra ngoài để làm gì?
Liên Xuyên đâu?
Trạng thái Betelgeuse có thể duy trì bao lâu?
Đến giờ thời gian đã khá dài, trên người còn đang bị thương…
Cậu nhắm mắt lại, xoay người dựa vào chồng sắt đen, nỗ lực làm mình bình tĩnh trở lại.
Cậu cần phải kích phát được năng lực một lần nữa, tuy biết không thể tùy tiện để lộ vị trí của mình vào lúc này, dù sao thì cũng không xác định được phạm vi năng lực rốt cuộc rộng từng nào, nhưng ít ra cậu cũng phải chắc chắn rằng, lúc cần kích phát, mình sẽ có thể lập tức hưởng ứng.
Nếu như không khống chế được cục diện sau đó, chủ thành lại phái chi viện tới đây, cậu không thể nào chỉ ngồi đây nhìn được, cậu cần phải ra tay.
Hơn nữa, tuyệt đối không thể giơ tay xong lại chẳng có chuyện gì xảy ra ở tình cảnh như vậy được.
Quá mất mặt ác bá quỷ thành.
Dưới mặt đất đột nhiên lan tới chấn động.
Chấn động này hết sức rõ ràng, giống như lúc khe nứt xuất hiện trước đó.
Động tĩnh này đã tức khắc khiến tất cả mọi người đều trở nên căng thẳng.
“Rời khỏi mặt đất!” Lôi Dự hô to, “Phân tán, chú ý thay đổi, không ngừng công kích!”
“Tổ một cùng tôi đi về phía trước.” Long Bưu hô to, “Tổ ba tổ bốn giữ vững đối xứng với tôi.”
“Rõ.”
Thay đổi mà chấn động này mang đến đã xuất hiện rất nhanh.
Không phải khe nứt.
Mặt đất hoang nguyên sắt đen đằng xa bắt đầu phồng lên.
Vị trí phồng lên gần như nằm ngay bên cạnh công kích hạng nặng của thành vệ.
Cùng với phồng lên càng ngày càng cao, cùng với tiếng nổ vang khi chấn động xuất hiện vọng tới từ đằng xa, những con dơi xung quanh đó đột nhiên đều đồng loạt nhảy lên, phát ra tiếng gào rú hưng phấn, xen lẫn với tiếng leng keng khi kim loại va vào nhau.
“Đó là thứ gì!” Ninh Cốc gào to hỏi một câu.
“Là đại ca!” Một con dơi hưng phấn hô to trả lời cậu.
Đại ca?
Ninh Cốc không nhịn được nhìn chằm chằm về phía đó.
Đột nhiên phát hiện ra, trên đỉnh mặt đất đã phồng lên thật cao, có ánh sáng lóe lên.
Ánh sáng kim loại quen thuộc này, Ninh Cốc liếc mắt một cái đã nhận ra, là gai trên ngón tay Cửu Dực, cậu ngỡ ngàng hỏi: “Cửu Dực ở đó làm gì?”
“Không biết!” Con dơi hưng phấn trả lời, “Chắc đang nhảy!”
“……Mấy người có thể sống sót được ở thung lũng lạc lối cũng chỉ bởi vì người của chủ thành không vào được thôi đúng không?” Ninh Cốc cau mày, khá là cạn ngôn.
Từ dưới đất đã lồi lên một cột trụ sắt đen, vào lúc quả cầu lửa to tướng kéo theo đuôi lửa thật dài đầu tiên phun ra khỏi trụ sắt đen, hoả lực của thành vệ vẫn còn đang tập trung vào những con dơi lao về phía chủ thành.
Quả cầu lửa lướt qua phía trên thung lũng lạc lối thì đột nhiên vỡ toác, biến thành một đám quả cầu lửa nhỏ hơn, tiếp đó liền rơi thẳng xuống.
“Điên rồi à! Tự đốt mình?” Ninh Cốc lại ngỡ ngàng lần hai.
Mà nhẫn đen đã dàn hàng bên trên thung lũng lạc lối, vào lúc này lại đột nhiên nhảy vụt lên khỏi mắt đất, vung những “cột mốc đường” bằng sắt đen trong tay, bắn về phía quả cầu lửa nhỏ.
Những quả cầu lửa nhỏ trong nháy mắt đã thay đổi phương hướng, đồng loạt bắn về phía một con xe đang khai hỏa của thành vệ.
Khi quả cầu lửa cứ thế xuyên thủng qua lớp vỏ xe, bắn cho con xe này thủng lỗ chỗ, Liên Xuyên nghe thấy giọng Lôi Dự phát ra từ bộ đàm: “Đừng qua đó! Là dung hỏa.”
Dung hỏa là tài nguyên dưới lòng đất của hoang nguyên sắt đen, được vận chuyển vào chủ thành thông qua những đường ống dẫn, đã từng là một trong những nguồn năng lượng quan trọng nhất của chủ thành, do dự trữ dung hỏa bị sụt giảm nghiêm trọng, không ít ống dẫn đã bị vứt bỏ.
Cửu Dực nắm giữ quyền cai trị lòng đất đã cắt đứt những ống dẫn dung hoả đó, biến nó trở thành vũ khí giết người hàng loạt.
Công kích bình thường không thể nào phá hỏng được vỏ xe cùng với hầu hết đồng phục, nhưng dung hỏa có thể.
Đợt công kích dung hỏa đầu tiên qua đi, cục diện tức khắc thay đổi, những con dơi bị áp chế gần như không nghỉ ngơi, đã lập tức bắt đầu phản công.
Dung hỏa có thể làm hư hại mọi trang bị của chủ thành, đã vậy, bởi vì không thể nào khống chế chính xác được tầm bắn cùng với phương hướng, cho nên cơ bản thuộc về tấn công không phân biệt địch ta, nhẫn đen phối hợp tuy đề cao độ chặt chẽ, nhưng những tia lửa bắn ra vẫn sẽ tạo thành thương tổn đối với người một nhà mình.
Đội ngũ chủ thành chưa kịp chỉnh đốn, liên tục ba quả cầu lửa đã phun ra từ cột trụ đen.
“Chú ý hiệu lệnh rút lui!” Liên Xuyên nhìn thấy A của Lộ Thiên bị tia lửa bắn trúng.
Hắn phát hiện Cửu Dực cũng không thể khống chế số lượng của quả cầu lửa, tiếp theo chưa biết chừng sẽ là cả ống dẫn đều nổ tung…
Nhẫn đen được huấn luyện rất bài bản, khi đợt công kích lần thứ hai bắn lên, đã lập tức đổi người, cột mốc đường của đợt tấn công đầu tiên đã bị đốt thủng toàn bộ, nhẫn đen vứt cột mốc đường xuống, đổi thành gai trên ngón tay, vọt vào giữa đội ngũ của thành vệ và đội tuần tra.
“Phân tán áp sát, yểm hộ cho nhẫn đen và con dơi từ xa.” Liên Xuyên nói xong liền vọt tới phạm vi của ngọn lửa, xương nhọn của Betelgeuse chém đứt vũ khí trên một chiếc xe cỡ lớn.
Lúc hạ xuống đất, trước mắt Liên Xuyên đã tối sầm trong một chớp mắt.
Hắn nhanh chóng nhảy ra khỏi phạm vi hỏa lực.
Trạng thái của Betelgeuse đã hơi quá thời hạn.
Vào lúc lực lượng chủ thành bắt đầu co cụm lại, lui về phía chủ thành, Liên Xuyên liếc mắt nhìn tọa độ Lý Lương gửi tới trên kính bảo hộ, rồi lao về phía đó.
Lúc hắn nhảy qua chồng sắt tới bên cạnh Ninh Cốc, Ninh Cốc đang giơ tay lên.
“Đừng để lộ.” Liên Xuyên tóm tay cậu xuống.
“Tôi chỉ thử thôi,” Quay đầu sang nhìn thấy hắn, Ninh Cốc cũng không buồn hỏi nhiều, cứ thế duỗi tay sờ soạng một lúc trên người hắn, “Bị thương nghiêm trọng không?”
“Không nghiêm trọng.” Liên Xuyên ngăn tay cậu lại, “Tôi mang cậu vào thung lũng lạc lối, chủ thành bắt đầu lui quân rồi.”
“Mang thế nào?” Ninh Cốc còn chưa nói xong câu, Liên Xuyên đã một phát tóm lấy cổ tay cậu, tiếp đó liền lao ra ngoài.
Lúc ngã vào lối vào của thung lũng lạc lối, Ninh Cốc cảm thấy bên tai tức khắc im bặt.
“Quá thời hạn,” Liên Xuyên quỳ rạp xuống bên người cậu, “Chắc một tiếng nữa tôi mới tỉnh lại được.”
“Tôi sẽ bảo vệ anh.” Ninh Cốc nhanh chóng đỡ được hắn ngay lúc hắn ngã xuống, chậm rãi đặt hắn xuống mặt đất.
Phúc Lộc nhảy vào từ lối vào: “Quá nhanh, suýt nữa tôi không nhìn thấy hai người đi đâu.”
“Tìm nơi nào đó an toàn đi.” Ninh Cốc nói.
“Nơi nào cũng an toàn,” Phúc Lộc vẫy tay, “Đi theo tôi.”
Ninh Cốc cõng Liên Xuyên lên, đi theo Phúc Lộc vào trong: “Bên ngoài thế nào rồi?”
“Bọn họ đang rút lui.” Phúc Lộc nói.
“Quả cầu lửa kia của Cửu Dực,” Ninh Cốc nói, “có dừng lại được không? Hay là cứ phun mãi như thế?”
“Không biết,” Phúc Lộc nói, “Chưa dùng tử hỏa bao giờ.”
“Tử hỏa?” Ninh Cốc nhìn nó, “Sao đặt tên gì khó nghe thế? Trình độ đặt tên của Cửu Dực cũng phế thật.”
“Là tôi mới đặt.” Phúc Lộc nhìn cậu.
“Ồ,” Ninh Cốc ngây ra, “Vậy cũng khó nghe.”
“Tử thần chi hỏa!” Phúc Lộc cao giọng hét lên.
“Thế gọi là tử thần chi hỏa không được à?” Ninh Cốc nói.
“Dài quá khó nhớ.” Phúc Lộc rẽ ở chỗ ngoặt, dẫn bọn họ vào một hang động nhỏ, sau đó đi vào một gian phòng nhỏ, xuyên qua ba căn phòng nhỏ khác, dừng lại ở trong cùng, “Ở đây đi, ở đây có đồ ăn.”
“Ừ.” Ninh Cốc gật đầu, thả Liên Xuyên xuống một cái nệm cạnh đó.
“Những kẻ lữ hành đó,” Phúc Lộc nói, “Tôi đã đưa bọn họ vào chủ thành rồi, tầng hầm một tòa nhà khu D, đâu đâu cũng có đội tuần tra, không dẫn qua được nữa.”
“An toàn là được,” Ninh Cốc bỗng nhiên thấy hết sức áy náy về chuyện mình đã từng đạp chân Phúc Lộc thành độ, tuy cậu không cố ý, “Cảm ơn.”
“Linh cẩu khác chắc chắn sẽ không vào được,” Phúc Lộc nói, “Tôi đi nói cho bọn họ biết hai người đã an toàn.”
“Ừ.” Ninh Cốc đáp.
“Không cần cảm ơn,” Phúc Lộc nói, “Cũng không phải giúp mấy người, là đang giúp đại ca.
“Hiểu rồi,” Ninh Cốc nhìn Phúc Lộc, “Tôi đã nói là sẽ làm.”
“Đại ca muốn một nửa bên này,” Phúc Lộc vạch một đường trên không trung, “Bên kia thuộc về anh.”
“Được.” Ninh Cốc nghiêm túc gật gật đầu.
“Thực ra có cũng vô dụng thôi đúng không?” Lúc đi ra ngoài, Phúc Lộc đột nhiên quay đầu lại, “Sắp chẳng còn gì nữa rồi.”
Ninh Cốc không nói gì, bỗng dưng cảm thấy hơi trống rỗng.
“Nhưng lúc chết đại ca sẽ có được một nửa chủ thành,” Phúc Lộc lại vui sướng nhảy lên, rồi nhảy đi, “Có thể yên tâm chết đi.”
“Tính tình Cửu Dực cũng tốt đấy chứ, đàn em như vậy mà vẫn luôn dẫn theo.” Liên Xuyên vẫn luôn nằm bất động trên nệm bỗng nhiên nói một câu.
Ninh Cốc không nhịn được cười, cười xong mới lấy lại tinh thần: “Anh không ngất đi à?”
“Ngất rồi,” Liên Xuyên vẫn nằm bất động, “Nhưng đã tỉnh lại.”
“Nhanh vậy?” Ninh Cốc ngơ ngác, “Giờ đã thoát khỏi trạng thái Betelgeuse rồi à?”
“Ừ.” Liên Xuyên đáp.
“Cảm giác thế nào?” Ninh Cốc sờ lên tay hắn, lạnh lẽo, nhưng sắc mặt thoạt nhìn vẫn coi như bình thường.
“Cũng được,” Liên Xuyên chậm rãi ngồi dậy, “Chắc là…”
Một tiếng thở dài trầm thấp thoảng qua gáy Ninh Cốc.
“A!” Ninh Cốc đột nhiên nhảy dậy, đầu ngón tay ánh lên sắc bạc.
“Nghe thấy gì?” Liên Xuyên đã đứng dậy cùng lúc đó, đứng phía sau lưng cậu.
“Thi nhân.” Ninh Cốc nói.