“Chỉ đưa ngài đến đây thôi.” Cấp dưới của Trần Phi dừng xe ở biên giới thành, xuyên qua tường thành đã hư hại, bên ngoài chính là hoang nguyên sắt đen, có thể nhìn thấy rõ ràng những khe nứt đang bùng lên ngọn lửa.
“Vất vả rồi, các cậu trở về đi.” Xuân Tam xuống xe.
Người trong xe đưa một món vũ khí ra: “Ngài mang theo thứ này để phòng thân đi, lúc tàu tới, vẫn không biết tình hình bên kẻ lữ hành sẽ như thế nào.”
“Cảm ơn.” Xuân Tam tiếp nhận vũ khí, nhìn.
Xe quay đầu rời đi.
Xuân Tam ngoảnh mặt lại nhìn thoáng qua kiến trúc của chủ thành đã hư hại thành một vùng đổ nát, dưới ánh nắng không ngừng lập loè, cả thế giới trông đều có vẻ quái dị khác thường.
Lập lòe này cũng không kéo dài liên tục, nhấp nháy một khoảng thời gian sẽ dừng lại vài phút, sau đó lại một lần nữa bắt đầu lập loè, đi ra từ sở thành vụ, cô vẫn luôn lặng lẽ ghi nhớ quy luật, nếu cô không suy đoán sai, lập loè này đã bắt đầu từ lúc cô nghe thấy câu nói đó của nhân viên quản lý ở phòng liên lạc, cô hi vọng mình có thể tìm được đáp án.
Xuân Tam đi được vài bước, nhảy lên bức tường thành đã sụp, bước ra khỏi chủ thành, khoảnh khắc bước lên hoang nguyên sắt đen, đế giày có thể cảm nhận được mặt đất sắc nhọn.
Cô còn cần đi về phía trước một đoạn đường khá dài mới có thể tới được thung lũng lạc lối, đội dọn dẹp có một khu tập trung tạm thời, một vài người chạy ra từ chủ thành sẽ đến đó tìm kiếm che chở.
Rất nhiều địa điểm an toàn trong chủ thành đều đã bị phong tỏa, chỉ một bộ phận người ở khu A và khu B là có thể tiến vào, ngoài đó ra, tất cả mọi người đều cần phải tự tìm con đường sống cho mình.
Linh cẩu mà mỗi người đều từng căm hận, hiện giờ lại thành hi vọng cuối cùng của đám người trốn chạy.
Xuân Tam cột tóc mình lên, đi về hướng thung lũng lạc lối.
Đi được một lúc, đã bắt đầu có thể nhìn thấy người chạy ra, rải rác hoặc ngồi hoặc đứng, hoặc mờ mịt đi lại khắp nơi.
Lúc này, đã không chia rõ được ai đã từng là cư dân đẳng cấp cao, ai là “dân đen” nữa, người nào thoạt nhìn cũng lộ ra sự mệt mỏi và tuyệt vọng.
Từ đằng xa vọng tới tiếng thét chói tai, lúc Xuân Tam quay đầu qua nhìn, cô có thể nhìn thấy trên đỉnh bức tường cao của chủ thành đằng xa, có một chấm đen nho nhỏ nhanh chóng rơi xuống.
Cô quay đầu lại, nhìn xuống chân, rồi vội vàng đi về phía trước.
Mới vừa đi được hai bước, đã có người chặn lại trước mặt cô.
Cô mới vừa ngẩng đầu, người này đã vung một đấm vào thẳng mặt cô.
Xuân Tam bị đấm cho lập tức ngã xuống đất, sau lưng bị mặt đất sắc bén đâm cho đau nhói.
Ngay sau đó, người này liền bổ nhào tới, đầu gối đè lên bụng cô, rồi bắt đầu sờ lần trên người cô: “Lấy ra đây.”
“Cái gì?” Xuân Tam bị đầu gối kẻ này đằn cho gần như không tài nào hít thở nổi, nhưng cô vẫn nỗ lực duỗi tay với tới vũ khí sau lưng mình.
“Vật tư,” Cả người kẻ này tỏa ra mùi tro bụi, bàn tay không ngừng xé rách quần áo trên người cô, “Cô là người của sở thành vụ, trên người cô chắc chắn sẽ có đồ tốt.”
“Thả tôi ra!” Xuân Tam cao giọng, giơ tay muốn đẩy người này ra.
Cô có thể khai hỏa vũ khí bất cứ lúc nào, nhưng cô không ấn xuống cái nút, cô chưa bao giờ giết người, thậm chí còn chưa bao giờ đánh nhau với ai bao giờ, mà đây là một cư dân phổ thông đã bị tuyệt vọng và khát khao sống sót tra tấn cho mất đi nhân tính, đã từng là cư dân phổ thông nhất của chủ thành phổ thông đến mức thậm chí sẽ bị hệ thống bỏ qua.
“Cho tôi!” Hai mắt kẻ này đều đã đỏ đọc, tay nắm lấy cổ cô, rồi đột nhiên siết chặt lại.
Xuân Tam chỉ cảm thấy trước mắt mình hoa cả lên.
Cô nhắm mắt lại, rút tay từ sau lưng ra, rồi ấn xuống nút trên vũ khí vào người này.
Cổ và bụng cùng lúc được thả lỏng.
Khi mở to mắt ra, cô chỉ nhìn thấy một mảng tro tàn màu đen.
Xuân Tam nhanh chóng bò dậy, xung quanh đây không biết sẽ còn có bao nhiêu người như vậy nữa, bộ quần áo trên người cô tuy không phải đồng phục, nhưng vẫn sẽ mang theo phong cách liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được “cư dân đẳng cấp cao”.
Cô đang vừa đi vừa muốn cởi áo khoác ra, một giọng nói to rõ đã vang lên: “Chính là cô ta!”
“Cô ta có vũ khí!” Một giọng nói khác cũng hô to.
Xuân Tam quay đầu sang, nhìn thấy một đám người, ít cũng phải hai mươi mấy người, trên tay đều cầm gậy sắt, hai mắt nhìn lom lom vào cô, bọn họ đang từ từ tạo thành nửa vòng tròn áp sát lại gần cô.
“Vũ khí sao?” Xuân Tam nói, “Có thể cho mấy người.”
Kẻ dẫn đầu đột nhiên bật cười: “Rác rưởi của sở thành vụ mà cũng dám chạy tới hoang nguyên sắt đen, còn muốn đưa ra điều kiện với bọn tao?”
“Giết nó đi!” Có người hô to.
“Giết nó đi!” Càng có thêm nhiều người hưởng ứng.
Xuân Tam giơ vũ khí trong tay lên, nhắm thẳng vào kẻ chính giữa.
Ngay lúc đang định khai hỏa, một cái bóng màu nâu đậm bóng loáng đã bất chợt nhảy ra từ bóng tối cạnh đó, vút một cái qua trước mặt những kẻ đã áp sát gần cô nhất.
Mấy kẻ đó lập tức ôm ngực kêu gào thảm thiết vì đau đớn, có thể nhìn rõ từng vết thương màu đen sâu hoắm trên người bọn họ.
Những kẻ này còn chưa kịp lấy lại tinh thần, tấn công đã đánh úp tới lần nữa, cái bóng này lại xẹt qua thêm lần nữa.
Cả lũ sau khi kêu la thảm thiết thì bắt đầu lùi về phía sau.
“Đại Ca.” Xuân Tam thở phào nhẹ nhõm một hơi dài, rồi gọi khẽ một câu.
Linh miêu tai đen chắn giữa Xuân Tam và những kẻ đó, rạp mình xuống, mắt nhìn thẳng về phía trước.
“Là con linh miêu tai đen!” Có người hoảng sợ thốt lên.
“Linh miêu tai đen của Liên Xuyên!”
Sau khi người xung quanh bỏ chạy, linh miêu tai đen quay đầu, khịt khịt mũi với Xuân Tam, coi như chào hỏi, ý bảo cô đuổi theo.
Xuân Tam nhanh chân chạy bước nhỏ theo sau.
Đi về phía trước thêm một đoạn, cô nhìn thấy vài đội viên của đội dọn dẹp, đi ngay đầu tiên là Lôi Dự.
Lúc Lôi Dự dẫn đội rời khỏi chủ thành, bọn họ đã nói lời tạm biệt nhau, chuẩn bị sẵn sàng cho sống sót mà không thể gặp mặt, khoảng thời gian này, cô vẫn luôn giữ cho tâm trạng mình bình tĩnh.
Mà tới giờ khắc này, nhìn thấy Lôi Dự bước nhanh về phía mình, tầm mắt cô ngay tức khắc đã bị nước mắt làm cho mờ nhòe.
Thậm chí còn như một cô bé, ngay lúc Lôi Dự chạy đến trước mặt ôm lấy mình, đã lập tức khóc òa lên.
“Có con dơi ở chủ thành nói rằng nhìn thấy người của Trần Phi chở em rời khỏi khu A,” Lôi Dự nói nhỏ vào tai cô, “Bọn họ sợ xảy ra xung đột, nên không tiếp xúc trực tiếp mà trở về nói cho bọn anh biết, anh mới đoán là Trần Phi định đưa em ra khỏi chủ thành.”
“Ừ.” Xuân Tam gật đầu, ôm eo Lôi Dự khóc tới mức không thở nổi.
“Không thì mình về khu tập trung rồi khóc tiếp đi,” Lôi Dự nói, “Nơi này không an toàn lắm, nhiều dân lưu vong, rất nhiều người đều có vũ khí, giờ bọn anh đã không còn hỏa lực nữa, sau này vũ khí đều phải dựa vào Cửu Dực.”
“Ừ.” Xuân Tam buông chồng mình ra, lau mắt hơi ngượng ngùng, “Cảm ơn mọi người tới đón tôi.”
“Chị dâu đừng khách sáo như vậy.” Mấy cậu đội viên đội dọn dẹp đều bật cười.
Long Bưu một lúc sau mới mở miệng: “Khóc lên trông chẳng giống chị nữa, giống con gái đội trưởng hơn.”
Cả đám đều cười xoà.
Khu tập trung bên ngoài thung lũng lạc lối là đội dọn dẹp và con dơi hợp tác dựng lên, Xuân Tam biết thung lũng lạc lối có một lượng lớn vật tư, nhưng thật sự không ngờ được lại lớn như vậy.
“Tàu tới rồi.”
Xuân Tam đi theo Lôi Dự mới vừa trở về khu tập trung, còn chưa kịp chào hỏi các đội viên khác, đã có người lao vào báo cáo.
“Điểm xuống tàu có mai phục không?” Lôi Dự lập tức hỏi.
“Ngoại trừ mười mấy cái thùng lớn mà Lưu Đống của bộ tác huấn phái người mang tới hai hôm trước,” đội viên nói, “thì không thấy người của bọn họ, không rõ trong thùng là gì.”
“EZ đã kích hoạt,” Xuân Tam nói, “Toàn bộ EZ của chủ thành đều đã vào trạng thái chờ lệnh, Trần Phi không kiểm soát cục diện được nữa, Lưu Đống liên hợp với Tiêu Lâm.”
“Qua đó đi,” Lôi Dự nhìn thoáng qua nhẫn đen cạnh đó, “Nói một tiếng với Cửu Dực, chúng tôi sẽ dẫn kẻ lữ hành đi trước, các anh chi viện.”
Hai nhẫn đen gật đầu, rồi xoay người chạy vào thung lũng lạc lối.
Tình hình hiện giờ rất nguy cấp, còn chưa kịp trao đổi rất nhiều thông tin quan trọng, Xuân Tam vốn không định mở miệng, nhưng thật sự không thể nào nhịn được, lúc Lôi Dự đang chuẩn bị vũ khí, cô hạ thấp giọng hỏi một câu, là vấn đề cô bận lòng nhất: “Xuyên đâu rồi?”
“Đang ở chỗ Ninh Cốc và Cửu Dực,” Lôi Dự nói, “Nhưng đã đi tìm gặp thi nhân rồi, không rõ tình huống hiện tại.”
Xuân Tam mới vừa được thả lỏng, giờ lại căng thẳng trở lại.
“Nó sẽ không sao đâu,” Lôi Dự vắt chân ngồi lên A, nhìn cô, “Nó là người như thế nào, chúng ta đều hiểu rõ mà, nó là người có thể sống sót đến một giây cuối cùng.”
“Ừ.” Xuân Tam gật đầu.
“Xuất phát.” Lôi Dự đeo kính bảo hộ lên, chỉ huy, “Điểm dừng tàu.”
Xuân Tam lùi sang một bên, nhìn một chiếc A tỏa ra ánh sáng xanh bay lên giữa không trung và cả những đội viên thân thuộc ngồi trên A, dù đang mặc đồng phục đeo kính bảo hộ nhưng cô vẫn có thể nhận ra được từng người.
Đội ngũ tập kết vài giây, rồi không hề dừng lại, chạy như bay về phía điểm dừng tàu.
Liên Xuyên nhảy bật dậy khỏi mặt đất, kéo Ninh Cốc lao ra khỏi cửa hang động.
Khoảnh khắc bị Liên Xuyên kéo ra khỏi động, Ninh Cốc mới bắt đầu cảm nhận được đau nhức trên người mình.
Mà mấy chùm tia sáng đỏ xuyên thấu qua thân thể cậu cũng rời đi thân thể cậu vào chớp mắt lao ra khỏi cửa động, cuốn về phía Cửu Dực, biến mất phía sau mặt nạ gã.
“Liên Xuyên!” Ninh Cốc hét to một câu.
“Đây.” Liên Xuyên đáp.
“Anh không sao chứ?” Ninh Cốc nhìn chăm chú vào hắn.
“Không sao.” Liên Xuyên nói.
“Vừa nãy anh cứ hét gì ở bên ngoài vậy?” Ninh Cốc quay đầu sang nhìn Cửu Dực.
Cửu Dực đứng bên cạnh cọc nhọn, không nói gì.
Đợi vài giây, Ninh Cốc đột nhiên xoay người, vầng sáng trên đầu ngón tay tỏa ra: “Cửu Dực?”
“Tàu tới rồi.” Cửu Dực nói.
“Cái gì?” Ninh Cốc nhìn gã, “Ánh sáng đỏ vừa nãy…”
“Tàu từ quỷ thành tới rồi,” Cửu Dực nói, “Bộ tác huấn có mai phục, đội dọn dẹp và kẻ lữ hành đã qua đó.”
“Thung lũng lạc lối thì sao?” Ninh Cốc hỏi.
“Đã phái toàn bộ nhẫn đen ra.” Cửu Dực nói.
“Chúng ta qua đó đi.” Liên Xuyên nói.
Ninh Cốc vẫn bất động, nhìn chằm chằm vào Cửu Dực: “Ánh sáng vừa nãy.”
“Không có vấn đề gì,” Cửu Dực nói, “Tôi vẫn là Cửu Dực, có chút ít như vậy không ảnh hưởng được đến tôi.”
“Vậy anh còn giả ngầu gì nữa?” Ninh Cốc không tin lắm.
“Tôi như vậy là vì chưa hết hoảng sợ,” Cửu Dực bỗng nhiên cao giọng, rống lên liên tục, “Chưa hết hoảng sợ! Về sau cậu còn làm cái trò sống chết có nhau này nữa thì phải nói với tôi trước! Còn không là tôi sẽ lập tức giã nát cậu rồi cải tạo thành nhẫn đen!”
Lúc Lôi Dự dẫn người chạy tới điểm dừng tàu, xe đã dừng giữa quỹ đạo.
Lưu Đống đặt mười mấy cái thùng màu đen thật to ở xung quanh điểm dừng tàu cùng với con đường nhất định phải đi qua để tới chủ thành, chưa mở ra, cũng chưa thay đổi vị trí.
“Xác định phạm vi an toàn.” Lôi Dự nói vào bộ đàm.
“ mét an toàn.” Long Bưu trả lời rất nhanh.
Sau khoảng lặng ngắn ngủi, Lý Lương hỏi một câu: “Sao đoàn tàu lại trông như vậy.”
Lần này, đúng là tàu trông không giống với quá khứ lắm.
Vẫn có thể nhìn ra được đại khái toa tàu, hẳn là tám toa.
Nhưng kích cỡ tàu lại to lớn hơn trước, cũng không nhìn thấy khoảng cách liên kết giữa các toa tàu, trông như thể có ai đó đã trang bị một vòng giáp màu đen lên bên ngoài toa tàu.
“Có thể liên hệ với người trên tàu không?” Lôi Dự quay đầu lại nhìn kẻ lữ hành đang ngồi trên xe Lý Lương.
“Có thể.” Kẻ lữ hành gật đầu, tay đưa lên bên miệng, rồi đột nhiên phát ra hai tiếng huýt sáo.
Hai giây sau, trong tàu có người dùng tiếng huýt sáo đáp lại.
“Bọn họ sắp ra rồi.” Kẻ lữ hành nói.
“Chú ý yểm hộ,” Lôi Dự chỉ huy, “Tổ một hai ba bốn để ý đến thùng, những tổ khác chuẩn bị sẵn sàng yểm hộ hỏa lực cho người xuống tàu bất cứ lúc nào.”
Lôi Dự vừa nói ra câu này, toa tàu đã có thay đổi, bộ phận giống như giáp bọc bên ngoài đột nhiên đồng thời tróc ra bên ngoài, biến thành từng thứ gì đó có hình dạng như tấm khiên, cao hơn một người trưởng thành.
Sau khi rơi xuống đất, những tấm khiên này nhanh chóng tụ lại bên nhau một lần nữa, hình thành nên một bức tường khiên màu đen cao bằng ba đầu người.
Những cái thùng đen đặt ở xung quanh, ngay nháy mắt này cũng đồng thời phát ra một tiếng “tít”, tất cả nắp thùng đều đồng loạt bật ra, sườn thùng đổ xuống mặt đất, EZ đứng thẳng chật kín trong thùng cũng vụt lên ngay khi sườn thùng đổ xuống.
Tiếp đó, dùng tốc độ cực nhanh lao về phía bức tường khiên.
“Tấn công!” Lôi Dự hạ lệnh.
Ánh sáng màu xanh đan dệt thành một mảng, áp sát về phía sau đội quân EZ.
Mà phía sau những tấm khiên đặt trước đoàn tàu lại đột nhiên tỏa ra một vầng sáng lóa mắt, bất thình lình ép thẳng về phía EZ, ánh sáng bàng bạc như thể sương mờ lọt ra từ các khe hở trên bức tường khiên.
EZ tựa như một giống quái vật không có cảm giác, những vết thương mà ánh sáng bạc tạo ra khi tiếp xúc tới thân thể chúng đều chẳng hề làm chúng nó hành động chậm chạp đi dù chỉ là một giây, thậm chí vào lúc bị ánh sáng rạch thành hai nửa, vẫn còn đang nhảy về phía trước.
“Đó là gì vậy?” Lúc đứng từ đằng xa trông thấy một mảng sáng bàng bạc, cậu khiếp sợ đến mức không thể tin vào hai mắt mình.
“Năng lực giống cậu,” Liên Xuyên nhìn về phía trước, “Là E sao?”
“Ông ta đã mất tích rồi!” Ninh Cốc kêu, “Chưa kể phạm vi còn lớn như vậy… cũng mạnh quá rồi đấy?”
“Đây không phải là năng lực của một người,” Liên Xuyên kéo cậu lao về phía bên phải đội dọn dẹp, “Đây là đội quân của quỷ thành.”
Ninh Cốc ngây người: “Đội quân cuối cùng là nhập năng lực của E vào sao…”
“Kích hoạt nhóm EZ thứ hai.” Lưu Đống nhìn máy theo dõi.
“Đó là thứ gì?” Tiêu Lâm nhìn Lưu Đống, “Nếu như tôi không nhìn nhầm, đó là năng lực của Ninh Cốc đúng không?”
Lưu Đống nhìn chăm chú vào máy theo dõi, một lúc sau mới quay đầu sang nhìn Tiêu Lâm: “Là E.”
“Không phải E đã chết rồi sao?” Tiêu Lâm hơi ngỡ ngàng, “Anh ta có quan hệ gì với Ninh Cốc?”
“Không biết,” Giọng của Lưu Đống rất lạnh lùng, “Lúc E mất tích tôi vẫn chỉ là một quan dự bị nho nhỏ ở bộ tác huấn, chuyện này chỉ e phải hỏi trưởng quan Trần, tôi chỉ biết có một bộ phận vật liệu cơ sở của EZ là đến từ E, nhưng chưa bao giờ làm được hoàn hảo cả, nếu không cũng đã chẳng vẫn mãi chỉ có một Betelgeuse.”
“Cho nên… tên chúng nó mới là EZ…” Tiêu Lâm nhìn Lưu Đống, “Bộ tác huấn rốt cuộc đã lén lút làm bao nhiêu chuyện?”
“Những chuyện bộ tác huấn đã làm chính là tiền vốn để hiện giờ anh được sống sót,” Lưu Đống cao giọng, “Bảo đội tuần tra đặt thùng vào vị trí! Kích hoạt nhóm thứ hai!”
“Phía sau.” Long Bưu hô vào bộ đàm.
Betelgeuse xuất hiện trong tầm mắt gã, EZ đang bao vây về phía sau đội dọn dẹp tức khắc đã ngã xuống như ngả rạ.
“Betelgeuse tới,” Long Bưu chậc một tiếng, “Giỏi chiếm ánh đèn thật đấy… Tổ một tổ hai đuổi theo tôi, yểm hộ cho cậu ta!”
Nhóm EZ thứ hai có số lượng còn nhiều hơn, lúc chúng nhảy từ trong thùng ra thành cả mảng cuốn tới, Betelgeuse nhảy vụt lên không trung, đội dọn dẹp khởi xướng tấn công vào khoảng trống hắn đang hạ xuống.
Ninh Cốc nhảy lên một đoạn tường đổ, giơ cao tay.
Năng lực khống chế không có tác dụng với EZ, đầu ngón tay cậu tỏa ra ánh sáng bàng bạc.
Theo Liên Xuyên hạ xuống, ánh sáng nổ tung, ngay tức khắc, những mảnh vụn của EZ đã bay tán loạn.
Gần như là cùng thời điểm đó, bức tường khiên bên phía toa tàu lại đột nhiên tách ra, đội quân của quỷ thành đeo vòng đen trên cổ ùn ùn lao ra, gia nhập vào cuộc hỗn chiến với EZ.
Một vầng sáng bàng bạc trước sau vẫn luôn vòng quanh trên đầu bọn họ.
Âm thầm lan tới chấn động kịch liệt.
Hướng song song với quỹ đạo, từ đằng xa đột nhiên nổi lên ánh lửa.
“Khe nứt tới,” Lôi Dự kêu, “Kẻ lữ hành! Cho người của các anh tiến sâu vào chủ thành ngay lập tức, khe nứt sẽ cắt đứt con đường hiện tại!”
Kẻ lữ hành phát ra tiếng huýt sáo chói tai, truyền tin tức cho đồng bạn.
Ninh Cốc quay đầu nhìn về hướng tàu tới, trưởng đoàn và Lý Hướng đứng trên nóc đoàn tàu, phía sau hai người họ còn có một người gần như chỉ có thể nhìn ra được hình dáng đại khái, cả người đều bị ánh sáng bạc bao lấy.
Theo động tác của người này, đại quân của quỷ thành chuyển hướng, bắt đầu rào rào áp sát về phía chủ thành, những kẻ lữ hành được kẹp ở bên trong cũng không ngừng tấn công, thế tấn công của EZ chẳng mấy chốc đã tan rã, đại quân trực tiếp xô ngã một đoạn tường thành, tiến lên con cầu nhỏ hẹp vào chủ thành.
Đây là con đường tiến vào chủ thành mà trước đây kẻ lữ hành tuyệt đối sẽ không lựa chọn, đã từng bị thành vệ kiểm soát nghiêm ngặt, băng qua cầu không khác nào tự đâm đầu vào chỗ chết.
Mà hiện tại, đội quân và kẻ lữ hành mênh mông cuồn cuộn đang vừa gào thét vừa băng qua cầu, tiến vào chủ thành.
“Đi,” Liên Xuyên nhảy trở về bên cạnh Ninh Cốc, “Về thung lũng lạc lối trước.”
Ninh Cốc không nói gì, chỉ nhìn hắn.
“Nếu như muốn gặp trưởng đoàn,” Liên Xuyên nói, “thì tôi mang cậu qua đó.”
“Không,” Ninh Cốc nói, “Về thung lũng lạc lối trước đi, tôi muốn hỏi Cửu Dực câu này.”
“Được.” Liên Xuyên nói.
Lúc trưởng đoàn quay đầu lại lần nữa, ánh sáng thuộc về Ninh Cốc ở đằng xa đã biến mất, chỉ còn lại ánh sáng xanh của đội dọn dẹp yểm hộ sau lưng.
“Là nó đúng không?” Giọng E rất trầm.
“Là nó.” Lý Hướng trả lời.
“Rất mạnh.” E nói.