“Bộ trưởng Trần, xin ngài hãy lập tức rời khỏi lòng đất,” cấp dưới chưa gõ cửa đã đẩy mạnh cửa văn phòng Trần Phi ra, “Nhiệt độ đã rất cao, bên dưới sở thành vụ chỉ e sẽ có khe nứt.”
Trần Phi không trả lời, chỉ đứng lên: “Thống lĩnh Tô đâu?”
“Đã phái người qua đó,” cấp dưới trả lời, “Sẽ đưa ngài ấy tới căn cứ khu A Gai Sáng.”
“Đã di dời hết trang bị và vật tư đi chưa?” Trần Phi mặc áo khoác, đi ra khỏi văn phòng, bước nhanh về phía khu vực trên mặt đất của sở thành vụ, “Phải mang đi cả kho dự phòng.”
“Kho của sở thành vụ đều đang nằm dưới sự khống chế của chúng ta, đang được di chuyển,” cấp dưới đi theo gã, “Nhưng hiện tại, camera theo dõi đã mất đi tác dụng, chúng ta không thể lập tức nhận được động tĩnh bên phía Lưu Đống.”
“Di chuyển xong thì rời đi,” Trần Phi nói, “Đừng nảy sinh xung đột với bọn họ, bảo tồn thực lực, đừng làm hao tổn máy móc.”
Cấp dưới không nói gì.
Trần Phi liếc nhìn: “Làm sao vậy?”
“Ở tình huống như hiện tại,” cấp dưới hạ thấp giọng nói, “Liệu có còn ngoại chiến nữa không?”
Trần Phi liếc mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, toàn bộ chủ thành đã bị ánh lửa và khói mù vây quanh, không rõ đâu là sương mù, đâu là khói, thứ duy nhất còn có thể nhìn thấy rõ ràng chính là giọt sương lơ lửng trên cao.
Bãi đỗ xe của sở thành vụ cũng đã trở thành một bãi hoang phế, những mảnh vỡ bay từ nơi nào đó không biết rơi đầy đất, một chiếc xe dừng bên cạnh, nhìn thấy Trần Phi đi tới thì nhanh chóng mở cửa xe ra.
“Ở căn cứ đang có bạo loạn,” Người ngồi trên ghế phụ chính là đội trưởng Lý của thành vệ, đang quay đầu lại báo cáo cho gã, “Trước tiên vòng đến…”
“Bạo loạn gì.” Trần Phi ngồi vững xong liền hỏi một câu.
“Cư dân yêu cầu đối xử bình đẳng về vật tư.” Đội trưởng Lý nói, “Trước đây chúng tôi vẫn luôn giảm một nửa của người bệnh và trẻ em.”
“Thời điểm yêu cầu chiến đấu và lao động, người bệnh và trẻ em có thể làm được như những người khác sao,” Trần Phi nói, “Lúc đóng quân sao không nói tới chuyện đối xử bình đẳng? Đến lúc này rồi còn nghĩ những chuyện vô nghĩa đó nữa… Đến căn cứ, không cần vòng sang nơi khác.”
Đội trưởng Lý ấn xuống bộ đàm: “Bên kia giờ đang làm ầm muốn thống lĩnh Tô ra mặt.”
“Đưa thống lĩnh Tô vào phòng an toàn,” Trần Phi nói, “Anh ta ra ngoài thì có tác dụng gì, chốc nữa tôi sẽ đi gặp những kẻ đó.”
“Chỉ e sẽ không được an toàn.” Cấp dưới lập tức nói.
“Phải cho những kẻ này biết, sống sót đã không còn là chuyện có thể xác định được nữa, ai muốn lôi công bằng nhân nghĩa, muốn nói đãi ngộ quyền lợi gì đó thì đưa ra bọn họ khỏi khu A,” Trần Phi nói, “Đồng thời mở cổng cấm khu B ra, cho phép dân lưu vong trưởng thành không có vũ khí thân thể khỏe mạnh tiến vào, nhưng cần sàng lọc nghiêm ngặt, ưu tiên những người không có lịch sử phạm tội bị ghi lại trong hệ thống.”
“Bộ trưởng Trần?” Đội trưởng Lý hơi ngạc nhiên.
“Chúng ta cần nhân lực,” Trần Phi nói, “Nếu như hủy diệt là một kết cục đã định, giữ những người này sống sót đến cuối cùng, nếu như vẫn còn con đường sống, những ngày tháng sau này, chúng ta cần người có thể sinh sản có thể sản xuất, chứ không phải giữ lấy một đống vũ khí sống.”
“Bọn họ có thể sẽ cướp.” Đội trưởng Lý thở dài.
“Nhìn xem bọn họ còn sót lại được bao người từ tay giọt sương đi,” Trần Phi nói, “EZ thiên quân vạn mã, cuối cùng cũng chỉ có đúng một kết cục là báo hỏng.”
Xe rời khỏi bãi đỗ xe, lái về phía căn cứ.
So sánh với khu A, vẫn có thể xem như tương đối yên bình, trên đường tuy không có người, nhưng các kiến trúc cơ bản vẫn còn có thể giữ được nguyên dạng, trông dường như cũng càng có hi vọng hơn so với những nơi khác trong chủ thành.
Nhưng lúc đi xuyên qua những con phố này, bi thương cùng với tuyệt vọng trong lòng lại không hề lắng xuống bởi vì những kiến trúc vẫn còn nguyên vẹn.
Có lẽ sau khi hủy diệt, những kiến trúc này vẫn đều có thể giữ nguyên trạng thái này.
Ghi chép lại khung cảnh cuối cùng chết chóc của thế giới.
Từ mặt bên truyền tới tiếng nổ vang, xe chấn động theo đó, tài xế ổn định lại hướng đi.
“Là khe nứt đang gia tăng,” thủ hạ nói, “Sau khi khe nứt chính đột phá qua biên giới thành, nó vẫn đang không ngừng mở rộng ra những nhánh nhỏ.”
“Nó đang muốn xẻ chủ thành thành từng mảnh nhỏ,” Trần Phi nhỏ giọng nói, nhìn ra không trung không nhìn thấu được bên ngoài, “Rốt cuộc là thứ gì… đang điều khiển tất cả những điều này?”
Từ hướng sở thành vụ sau lưng vọng tới một tiếng nổ mạnh.
Âm thanh này không phát ra từ khe nứt.
Trần Phi nhanh chóng quay đầu lại.
“Tình hình thế nào?” Cấp dưới lập tức bắt đầu liên hệ với thành vệ đang di dời trang bị bên trong sở thành vụ.
Vài giây sau, cấp dưới quay đầu sang nhìn Trần Phi: “Liên Xuyên xông vào tòa nhà sau lưng sở thành vụ, đi về phía kho ngầm.”
“Cậu ta muốn tìm trang bị.” Trần Phi nhíu mày, “Chỉ có một mình cậu ta à?”
“Còn có cả kẻ lữ hành đó, Ninh Cốc,” cấp dưới nói, “Năng lực của Ninh Cốc thật sự quá mạnh, không ngăn được.”
Trần Phi còn chưa kịp nói, bộ đàm của đội trưởng Lý đã đột nhiên kêu lên, gã đơn giản ừ vài tiếng, rồi quay đầu sang: “Đội dọn dẹp và kẻ lữ hành đã chiếm được tám cây cầu biên giới phía Nam thành… Chiếm cầu vào lúc này để làm gì? Tàu từ quỷ thành cũng không hề tới…”
“Bọn họ muốn cướp xe tải xây dựng,” Trần Phi ngay lập tức phản ứng lại được, vẫy tay, “Quay đầu xe, trở về sở thành vụ.”
“Trở về?” Đội trưởng Lý sửng sốt, “Như vậy có quá nguy hiểm không!”
“Không có nơi nào an toàn hơn nơi đó,” Trần Phi nói, “Quay đầu xe, tôi muốn gặp Liên Xuyên.”
“Nhiệt độ ở bên này cũng rất cao,” Ninh Cốc sờ lên bức tường hai bên đường hầm dẫn vào kho, “Không phải phía dưới có khe nứt thì sẽ là bên cạnh có khe nứt.”
“Ừ,” Liên Xuyên cũng sờ lên tường, “Phía trước là kho năng lượng, chắc đều đã được đóng vào thùng chuyển đi, có thể tìm được chút nào hay chút nấy.”
“Chúng ta có thể xông vào căn cứ khu A cướp.” Ninh Cốc nói.
“Trên xe tải xây dựng có năng lượng dự trữ,” Liên Xuyên nói, “Gỡ một bộ phận xuống là đủ để đội dọn dẹp dùng trong một thời gian, cứ xem tình hình thế nào đã.”
“Ừ,” Ninh Cốc vỗ lên cái bao lớn mình đang vác, “Đằng nào thì ngay từ đầu cũng chỉ cần hai bộ quần áo.”
Đại đa số kho hàng đều đã trống không, ngay đến cả kho văn phòng phẩm cũng đã trống trơn hơn nửa, đi giữa mấy kho hàng, mặt đất đầy bụi, vắng lặng khắp nơi, có ảo giác như tận thế đã qua đi.
Loa trong đường hầm phát ra âm thanh xoạt xoạt.
Liên Xuyên và Ninh Cốc dừng lại.
“Liên Xuyên,” Giọng Trần Phi phát ra từ loa, “Tôi là Trần Phi, hiện tại tôi đang tiến vào kho hàng một mình, chúng ta cần nói chuyện.”
“Ông ta muốn làm gì!” Ninh Cốc gằn giọng, cậu không hề có tí ti thiện cảm với bất cứ quan chức nào của chủ thành.
“Chắc ông ta đã biết chuyện đội dọn dẹp và kẻ lữ hành đi cướp xe tải xây dựng,” Liên Xuyên đi vào một kho hàng cạnh đó, nhìn vào bộ đàm treo trên tường, “Có thể là uy hiếp, cũng có thể là hợp tác.”
“Hợp tác?” Ninh Cốc nhíu mày.
“Lưu Đống và Tiêu Lâm đã liên kết với nhau, giờ ông ta đang bị cô lập,” Liên Xuyên nói, “Thống lĩnh Tô… chắc hẳn đã từ bỏ, nếu ông ta không muốn cũng từ bỏ nốt, thì chỉ có thể tìm tới chúng ta.”
“Bảo ông ta từ bỏ đi.” Ninh Cốc xem thường.
“Kho hàng số ba.” Liên Xuyên ấn xuống bộ đàm.
Ninh Cốc nhìn hắn: “Anh không sợ ông ta lại hại anh à! Loại người này nếu như đặt ở quỷ thành, tôi sẽ không cho ông ta sống thêm một ngày nào hết.”
“Chúng ta cần vật tư,” Liên Xuyên nói, “và cả những thứ trong cơ sở dữ liệu của chủ thành, bản đồ, lối vào đường hầm, mọi loại thông tin, chúng ta không tiếp cận được khu A, cần phải có người nội ứng ngoại hợp với chúng ta.”
“Tôi hiểu mà,” Ninh Cốc quay đầu đi, “chỉ là tôi vẫn bực thôi.”
“Tôi cũng thấy bực.” Liên Xuyên nói.
Trần Phi đi một mình vào kho hàng số , trên người không có vũ khí, đến bộ đàm cũng không mang theo.
Liên Xuyên nhìn gã, không nói gì.
“Hai người đang tìm trang bị gì?” Trần Phi hỏi.
Liên Xuyên đá vào thùng đựng quần áo bảo hộ cạnh chân mình.
“Còn cần gì nữa không,” Trần Phi nói, “Trong tay tôi không có nhiều, phần lớn trang bị đều ở bên nội phòng, dự trữ bên sở thành vụ rất ít.”
Liên Xuyên vẫn không nói gì.
“Thôi được, để tôi nói thẳng,” Trần Phi gật đầu, “Tôi biết các cậu cần xe tải xây dựng để làm gì, bước tiếp theo các cậu có kế hoạch gì, tôi có thể cung cấp trợ giúp.”
“Ông muốn gì.” Liên Xuyên hỏi.
“Một chủ thành mới lớn mạnh, nếu như có thể.” Trần Phi nói.
“Không thể thì sao.” Liên Xuyên lại hỏi.
“Vậy thì chẳng còn gì đáng để nghĩ nữa,” Trần Phi nói, “Tôi không giống Lưu Đống, cho dù chỉ mình gã có thể sống sót, gã cũng sẽ không tiếc mọi giá, tôi không muốn làm thần.”
“Thông tin, năng lượng cho vũ khí, trang bị,” Liên Xuyên nói, “Đội dọn dẹp cần những thứ đó.”
“Được,” Trần Phi nói, “Còn gì nữa?”
“Tôi muốn bản đồ lập thể của chủ thành, bao gồm cả hoang nguyên sắt đen, bản đồ phân bố ống dẫn dung hỏa kỹ càng tỉ mỉ, vị trí các mối nối.” Liên Xuyên nói.
Trần Phi nhìn hắn, im lặng trong chốc lát: “Được.”
“Gỡ thiết bị hạn chế xuống.” Liên Xuyên nói.
“Cần thực hiện trong môi trường phòng thí nghiệm,” Trần Phi nói, “Tôi có thể trao quyền cho cậu, để Xuân Tam trở về thực hiện.”
“Vậy thì tạm thời không cần vội,” Liên Xuyên nói, “Phân tán bộ phận EZ có thể khống chế trong tay ông, chuyển tới gần khe nứt.”
“Khe nứt có gì đặc biệt sao?” Trần Phi nói.
“Vẫn chưa thể xác định.” Liên Xuyên trả lời.
Qua thời gian khá dài, Trần Phi mới gật đầu: “Được.”
Liên Xuyên chưa bao giờ được xem bản đồ ba chiều hoàn chỉnh của chủ thành, mỗi lần đi xuống tầng hầm, bất kể là sở thành vụ, bộ nội phòng hay bộ tác huấn, hắn đều chỉ có thể dựa vào phán đoán của bản thân để rồi ghi nhớ được đại khái.
Bản đồ mà Trần Phi giao cho Liên Xuyên là do hệ thống vẽ, là tấm bản đồ hoàn chỉnh nhất, đến Xuân Tam và Lôi Dự cũng đều chưa nhìn thấy bao giờ. Bản đồ bao gồm cả một phần hoang nguyên sắt đen xung quanh chủ thành, nhưng cũng không gộp vào toàn bộ, cho nên tận cùng của chủ thành nằm ở đâu, cũng giống như quỷ thành, là một ẩn số.
Bên trong lều bộ chỉ huy của đội dọn dẹp, hiện tại người đông hơn so với ngày thường, vào lúc phu dọn đường bắt đầu tấn công, tư liệu trên tấm bản đồ này có thể sẽ trợ giúp được bọn họ, cho nên trưởng đoàn và Lý Hướng cũng đều tập hợp lại trong lều.
Bản đồ là hình ảnh D được phóng ra từ trong một thiết bị lưu trữ nho nhỏ, trong quá trình đợi thiết bị đọc, tất cả mọi người đều không nói gì.
Bản đồ hiện lên dần dần từ trên xuống dưới, phần màu vàng là kiến trúc trên mặt đất, phần màu lam là kiến trúc dưới lòng đất, màu đỏ đánh dấu ống dẫn dung hỏa cùng với những tầng dung hỏa trước đây.
Liên Xuyên chú ý tới, khu vực xuống sâu dưới lòng đất ở trung tâm chủ thành sâu hơn nhiều so với phán đoán trước đó của hắn, mà những vị trí khác của chủ thành tương ứng với nó, phía dưới lại không phải đều là đặc.
Nằm sâu hơn dưới lòng đất của một vài kiến trúc có từng lỗ hổng thật lớn, mà trên những lỗ hổng đó lại không hề đánh dấu lối ra vào nào.
“Đó là nơi nào?” Lôi Dự duỗi tay nhẹ nhàng vạch lên hình chiếu giữa không trung, bản đồ chầm chậm xoay tròn.
“Giống như là những lỗ hổng bọt khí được hình thành tự nhiên,” Xuân Tam đi đến phía trước bản đồ, “Giống với thung lũng lạc lối, thung lũng lạc lối được treo giữa không trung.”
Thung lũng lạc lối rắc rối phức tạp như tổ kiến vốn đã nằm trong một lỗ hổng khổng lồ, ngoài vị trí của các lối ra dẫn lên mặt đất, xung quanh không còn nơi nào có thể thông với những vách tường trống huơ trống hoác đó.
Liên Xuyên nhớ lại bản đồ của thung lũng lạc lối.
Tuy Cửu Dực chưa chắc sẽ nói cho bọn họ biết bản đồ là ai để lại cho gã, nhưng hiện giờ gần như đã có thể đoán được, là Tôn Nhất để lại.
Vì sao Tôn Nhất lại để lại cho Cửu Dực bản đồ của thung lũng lạc lối?
Đã vậy, thoạt nhìn, phần thuộc về thung lũng lạc lối trên tấm bản đồ trước mắt tỉ mỉ kém xa bản đồ bên trong thung lũng lạc lối.
“Tôi phát hiện,” trưởng đoàn lên tiếng, “nếu như nhìn vào tấm bản đồ này… thung lũng lạc lối sẽ nằm ở vị trí trung tâm của toàn bộ bản đồ, tôi cứ luôn nghĩ rằng khu A chủ thành mới là trung tâm.”
“Chính xác,” Xuân Tam lùi ra phía sau vài bước, nhìn bản đồ, “Giống một ổ trục, nếu như thung lũng lạc lối thật sự được lưu lại từ chủ thành đời trước, vậy thì ý nghĩa tồn tại của nó là gì?”
“Nếu lúc chủ thành bị hủy diệt, mấy lối ra của thung lũng lạc lối tách ra khỏi chủ thành,” Lôi Dự nói, “Liệu có mang ý nghĩa là người bên trong sẽ có thể sống sót không?”
“Có khả năng này, nhưng người bên trong đâu?” Xuân Tam nhìn gã, “Thung lũng lạc lối không có người từ chủ thành đời trước.”
“Có ý thức.” Liên Xuyên nói.
Xuân Tam nhìn về phía hắn: “Ý thức?”
“Dựa theo cách nói của E, thi nhân chính là một vật chứa không ngừng hấp thụ ý thức.” Liên Xuyên nói.
“Vậy thì ý thức đâu?” Ninh Cốc hỏi.
“Không có ai biết chủ thành bắt đầu từ khi nào, người đầu tiên, kiến trúc đầu tiên, khoa học kỹ thuật đầu tiên, bước phát triển đầu tiên, là người hay là ý thức?” Liên Xuyên nói, “Chủ thành không có khởi đầu, giống một quyển sách, lật qua một trang, sẽ không một ai còn có thể nhìn thấy trang phía trước, mà trang sách này không có mở đầu, cũng không phải kết cục.”
Lúc đi ra khỏi lều, Ninh Cốc đi theo sau Liên Xuyên nhỏ giọng nói: “Dựa theo cách nói của Diệp Hi, hủy diệt chính là biến mất.”
“Ừ.” Liên Xuyên gật đầu.
“Nếu giống như thế giới của anh ta, dừng lại ở giây cuối cùng,” Ninh Cốc nói, “Tựa như trang sách đã bị lật qua, vĩnh viễn sẽ không có ai nhìn thấy nữa, một trang mới đã bắt đầu rồi… bắt đầu ở nơi nào? Còn ở nơi này nữa không?”
“Nơi này đã không còn tồn tại nữa.” Liên Xuyên nói.
“Anh nói xem tận cùng thế giới liệu có nằm ở trang sau không?” Ninh Cốc nói.
“Chưa biết chừng lại là trang trước.” Liên Xuyên nói.
“Mặc kệ nó đi, dù sao tôi cũng không đọc được chữ.” Ninh Cốc xua tay hoàn toàn không để ý.
“Đến thung lũng lạc lối đi.” Liên Xuyên nói.
“Gặp Cửu Dực à?” Ninh Cốc hỏi.
“Trên bản đồ chúng ta vừa xem, ngoài những lối ra vào, thung lũng lạc lối không còn nơi nào để kết nối với chủ thành nữa,” Liên Xuyên nói, “Nhưng trong bản đồ của Cửu Dực, bên cạnh còn có những đường hầm kéo dài đi, những đường hầm đó dẫn về nơi nào? Liệu có giống với khe nứt không? Có thể thông tới mặt kia không?”
“Cửu Dực sẽ nói ra à…” Ninh Cốc nghĩ đến Cửu Dực mới trong thung lũng lạc lối là lại thấy buồn bực, “Ngộ nhỡ lại biến trở về kẻ điên thà phải tuân theo hủy diệt cũng muốn tồn tại…”
Mới vừa đi đến lối vào, từ hướng chủ thành sau lưng bỗng nhiên sáng lên cường quang.
Ánh sáng tức khắc khiến cho xung quanh biến thành một màu trắng lóa, đến ngay cả bóng của hai người đổ xuống mặt đất cũng không nhìn thấy được.
Lúc Ninh Cốc quay đầu lại, trong tầm nhìn, ngoài một màu trắng, tất cả đều chỉ còn là những cái bóng mơ hồ.
Vài giây sau, ánh sáng mạnh mới chầm chậm biến mất, cảnh vật xung quanh cũng mới một lần nữa dần dần hiện lên trong tầm mắt.
“Sao lại như vậy!” Đám đông xung quanh hơi nhốn nháo.
“Là giọt sương.” Liên Xuyên nói.
Ninh Cốc nhìn về hướng không trung chủ thành, giọt sương đã thay đổi.
Xung quanh cái bọt khí khổng lồ đó xuất hiện một vòng những bọt khí nhỏ, xếp hàng từng hạt từng hạt, tựa như một sợi dây chuyền.
“Chuẩn bị chiến đấu.” Trưởng đoàn phát ra mệnh lệnh cho kẻ lữ hành.
Theo mệnh lệnh, tiếng huýt sáo của kẻ lữ hành lan một mạch đi.
Ngay sau đó, toàn bộ đội viên của đội dọn dẹp cũng đều vào vị trí, phía sau tỏa ra một mảng ánh sáng xanh, tuy Trần Phi đã đáp ứng sẽ thành lập đường truyền tin và chi viện năng lượng cùng với vũ khí cho đội dọn dẹp, nhưng cũng không thể nào hoàn thành trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, nếu như chiến đấu, có lẽ sau lần này, sức mạnh quân sự của đội dọn dẹp sẽ bị tiêu hao gần hết.
“Vị trí gần nhất mà kẻ lữ hành tiếp cận được với giọt sương?” Liên Xuyên hỏi trưởng đoàn.
“Lối vào B khu C,” trưởng đoàn nói, “Lý Hướng ở đó, tôi sẽ lập tức qua.”
“Chúng tôi đi trước.” Liên Xuyên kéo Ninh Cốc chạy đi.
Kẻ lữ hành là một quần thể tràn ngập tính không xác định, trưởng đoàn không có ở đó, đối mặt với chiến đấu đột ngột xuất hiện, bọn họ có khả năng sẽ chỉ vì vỏn vẹn một chữ “sướng”, đã nổi hứng lao đi chết…
Bên tai Ninh Cốc chỉ toàn là tiếng gió, những tiếng vù vù khi ngọn lửa hỗn loạn mãnh liệt rực cháy, dưới chân cũng chỉ có thể nhìn thấy hoang tàn, chủ thành đã từng khiến cho cậu hơi hơi ước ao, giờ đã bị phá hủy gần như không còn gì.
Tốc độ của Liên Xuyên rất nhanh, chẳng bao lâu, cậu đã có thể nhìn thấy không ít kẻ lữ hành đang lao về hướng giọt sương.
Vào lúc bọn họ xông qua biên giới khu C, sợi dây chuyền xung quanh giọt sương đã đột nhiên nổ tung.
Luồng sáng cam bắn tóe ra từ một bọt khí nho nhỏ làm cho Liên Xuyên bất chợt dừng lại, dừng trên sân thượng một tòa nhà đổ nát.
“Ánh sáng này…” Ninh Cốc kinh ngạc nhìn về phía trước.
“Đây là ánh sáng từ vũ khí của đội tuần tra.” Liên Xuyên đối mặt với bất cứ chuyện gì cũng có thể giữ cho mặt mình không đổi sắc, lại nói ra câu này bằng giọng có lẫn cả ngạc nhiên.
“Đội tuần tra đã đi vào? Giọt sương có liên quan gì với bọn họ?” Ninh Cốc cảm giác mình đã không thể nào suy nghĩ được nữa.
Tiếp đó những bọt khí nho nhỏ kia lại nổ tung một lần nữa, chuỗi xạ kích bắn ra là ánh sáng đỏ.
“Giọt sương đang sao chép,” Liên Xuyên bỗng nhiên giậm chân một cái, rồi lao đi một lần nữa, “Bảo kẻ lữ hành đừng tấn công vội! Không biết giọt sương có thể sao chép năng lực hay không…”
Ninh Cốc thổi một tiếng huýt sáo cao vút, ngay sau đó đã nghe thấy đáp lại.
Liên Xuyên quay đầu sang nhìn cậu.
“Sao?” Ninh Cốc hỏi.
“Cậu làm tôi sợ giật mình.” Liên Xuyên nói.
“Tìm vật che chắn!” Lý Hướng kêu, “Đừng để lộ năng lực!”
Kẻ lữ hành xung quanh gã nhanh chóng phân tán ra, biến mất giữa đống đổ nát.
“Bọt khí là thứ gì?” Chị Kỳ đột nhiên dựa vào sau bức tường cạnh gã, rồi lại ló đầu nhìn về hướng này, “Không phải bọt khí đang tấn công à? Là chủ thành đang tấn công? Sao chép nghĩa là thế nào?”
“Có vẻ như là…” Lý Hướng nhìn chị Kỳ, “Đi ra khỏi bọt khí là đội quân giống với chủ thành, bọt khí đang sao chép quân đội của chủ thành.”
“Những thứ đó là gì?” Lưu Đống trước màn hình đột nhiên nhảy dậy, chỉ vào hình ảnh được quay truyền tới màn hình, “Những thứ đó là gì?”
Cửa xe chỉ huy bỗng nhiên bị kéo ra, một thành vệ lao vào trong, thở hổn hển: “Giọt sương… đã tấn công, tất cả đều là… người giống như chúng tôi.”
Hình ảnh trên màn hình, đang không ngừng lao ra từ những bọt khí nho nhỏ xung quanh giọt sương là một đội quân mặc đồng phục của chủ thành.
Cầm vũ khí của thành vệ và đội tuần tra, dàn thành một hàng ngang, tiến ra bên ngoài.