Khi ra từ chỗ Hoa Tiểu Trân, sắc trời đã tối.
Ra sân, Đường Thâm vội vàng chạy tới từ đường sơn trang.
Tuy nói phạt quỳ từ đường đã một trừng phạt cực nhẹ của Tần Dập, nhưng hai đầu gối Độc Cô Tịch trọng thương, lại có gai xương, nếu thật quỳ một đêm, sợ đã muốn nửa cái mạng.
“……”
Thở hồng hộc chạy đến cửa từ đường, một con mèo hoang nhỏ màu đen trước Đường Thâm một bước trốn vào, miêu miêu cọ vào chân quỳ thẳng tắp Độc Cô Tịch.
Ấm áp thình lình xuất hiện, làm người nọ run rẩy một chút.
Chỉ thấy hắn hơi quay đầu lại, đầu ngón tay thon dài tái nhợt mềm nhẹ xoa xoa đầu và cằm mèo nhỏ, bất quá vài cái mà thôi, đã thoải mái đến con mèo kia lật cái bụng đánh tiểu khò khè.
…… Độc Cô Tịch sẽ khiến mèo nhỏ thích, bởi vì thật lâu trước kia, hắn từng dưỡng một con Cửu Mệnh linh miêu yêu thương vạn phần.
Sau lại bị người lừa giết chết, từ đó về sau, hắn…… không tiếp tục nuôi bất luận linh sủng gì.
Đường Thâm xa xa nhìn bộ dáng tịch liêu rũ mắt của người nọ khi gãi mèo, đáy lòng cay chát. Lúc trước quấn lấy Đại Mẫu Thần muốn hình tượng, chết sống phải “Gia thế hiển hách” thêm “Võ công cao cường”, đơn giản do muốn ỷ vào bối cảnh thâm, thực lực cường, bảo hộ tốt Độc Cô Tịch, khiến hắn từ đây không bị thương tổn oán hận.
Kết quả lại thế nào?
Vừa mới tới, đầu tiên là một phát Phi Long Tham Vân chọc giận hắn, rồi hại hắn bị phạt quỳ gối chịu khổ.
……
“…… Ngươi nói xong chưa?”
Độc Cô Tịch cắn chặt khớp hàm. Hai đầu gối quỳ trên đá phiến lạnh băng tất nhiên sẽ đau đớn khó nhịn, nhưng vẫn chưa là gì khi so sánh với cái “Chân thành tạ lỗi” ong ong ong không dứt bên tai của Đường Lược Ngôn.
“Chưa xong, còn nhiều lắm!”
“Ngươi ——”
“Được được được ta đây không nói những. Ai, Độc Cô tiền bối ngươi đói bụng không a? Còn chưa ăn cơm chiều đi? Bằng không ta giúp tiền bối lấy đồ ăn khuya?”
“Tiền bối thích ăn cái gì? A, ta nhớ rõ tiền bối thích bánh trôi nhất, nhưng cũng không thể chỉ ăn bánh trôi? Ta xuống phòng bếp giúp ngươi lấy vài cái ăn sáng, tiền bối có thứ gì không ăn không?”
“Tiền bối ~ ngươi không nói lời nào, ta chỉ có thể lấy đồ ăn ta thích đến nha?”
“Tiền bối, trên mặt đất lạnh không? Cái đệm này quá mỏng, chân ngươi có đau không? Ngươi có biết có thứ kêu ‘quỳ dễ dàng(?)’? Ta đây làm hai cái cho ngươi nha?”
“Độc Cô tiền bối……”
Nếu không trên cánh tay người nọ còn quấn tầng lụa trắng, Độc Cô Tịch sợ đã sớm một chưởng chụp qua đỉnh đầu Đường Lược Ngôn.
Người này rốt cuộc bị sao thế?
Ngày thường rõ ràng ít nói, hôm nay phát cái gì điên? Như dùng hết toàn bộ dong dài tích góp cả một năm, sôi nổi không kiềm chế được!
Nhấp nhấp môi mỏng, âm thầm hít sâu mấy hơi nhắm mắt không để ý tới, tâm nói chỉ cần yên lặng tự tu thân dưỡng tính.
Một lát sau, ruồi bọ cuối cùng tự bay đi.
Trong từ đường trống rỗng âm lãnh xuống dưới vài phần. Độc Cô Tịch cắn răng kêu một tiếng. Tối nay tất có mưa gió —— không lâu sau vì cứu Tần Dập hoàn toàn nát đầu gối cốt, mỗi lần mưa phùng buông xuống sẽ đau đến xuyên tim như vậy.
Thôi, đau thì đau đi. Tội gì còn chưa chịu qua?
……
Không lâu, nước mưa tí tách tí tách rơi xuống. Càng ngày càng lớn, một đạo sấm sét đánh đến hai cửa dày nặng của từ đường mở rộng ra, trong tiếng nứt của cánh cửa, một con gà rớt vào nồi canh lộc cộc trở về.
Đường Lược Ngôn một thân hồng y ướt đẫm, dính sát vào thân mình. Tay phải vẫn treo, trong miệng rất không hình tượng ngậm vài cọng cỏ dại bị mưa xối đến mềm, tay trái hoàn hảo mang theo hộp đồ ăn lớn làm bằng tre trúc.
“Ô…… Khụ khụ khụ. Đáng giận a, tự nhiên nửa đường trời mưa! Vốn muốn để tiền bối quỳ thoải mái chút…… Thôi, còn tốt đồ ăn và canh không sao!”
Dứt lời tùy tay kéo bàn thờ gỗ đen có sẵn qua, một tay dời lư hương trái cây đi, rất tự nhiên để đồ ăn và canh.
“Ngươi ——” Độc Cô Tịch lạnh giọng quát, “Ngươi đây là đại bất kính với tông tổ tiên sư!”
Đường Thâm không nghĩ tới ở phương diện này hắn còn rất quy cũ: “Ách, nhưng dù sao tiên sư tổ bọn họ cũng không ăn cống phẩm này, đương nhiên phải ưu tiên nhường người sống ăn cơm chứ? Yên tâm, tiên sư tổ bọn họ mỗi người công đức viên mãn, nào có đạo lý so đo một cái bàn với tiểu bối?”
“Đúng không!”
Một tia chớp xẹt qua, Đường Thâm thấy ẩn hồng trong mắt Độc Cô Tịch, thoáng cả kinh.
Hắn sao thế……
Theo bản năng theo ánh mắt hắn nhìn bài vị phía sau —— “Tông chủ đại Huyền Bích Tông Úc Trầm Ảnh”, nháy mắt hiểu rõ.
…… Người kia, là sư phụ Độc Cô Tịch.
Trong sách viết người nọ “Một thân thanh y, ôn hòa chính trực”, cứu Độc Cô Tịch khi còn bé từ trong tay ác nhân ra nuôi bên người, thầy trò gắn bó cảm tình thâm hậu. Nhưng vào mười năm trước mất tích không rõ, từ đây không tìm được, thành một khối khúc mắc nan giải của Độc Cô Tịch.
Lúc trước Đường Thâm cũng hỏi qua Mẫu Thần, nói cậu viết viết đá Úc Trầm Ảnh đến chỗ nào rồi? Câu trả lời có được là “Y bị người hại chết”, kết quả, thẳng đến kết cục《 Thiên Diễn Kỷ 》cũng chưa có bất luận giải thích rõ ràng gì.
“Kỳ thật, ta cảm thấy Úc tiền bối y…… Nói không chừng còn sống trên đời này.”
Tuy nói linh vị cũng đã để ở đây, nhưng dù sao đây cũng là thế giới của Đại Mẫu Thần.
Người chết chỉ cần không thiêu không nghiền xương thành tro, cũng còn cơ hội vùng dậy, huống chi loại chết không thấy xác này? Nói không chừng, nhân gia rớt xuống vách núi vừa vặn nhặt được võ công bí tịch, giờ đang tu luyện thần công dưới nhai, chuẩn bị nghịch tập đi lên con đường nhân vật chính?!(Vi: anh nghĩ nhiều rồi==!)
“Chấp Kiếm trưởng lão cũng cảm thấy…… Sư phụ ta không chết?”
Đường Thâm sửng sốt.
Y chưa từng nghĩ đến, Độc Cô Tịch vốn mặt đầy sương lạnh lãnh lệ, sau khi nghe câu nói vừa rồi của y kia sẽ nhu hòa xuống, ngay cả lưng cứng còng, cũng có chút dấu hiệu thả lỏng.
Đôi tu mục sau khi “Phi Long Tham Vân” vẫn luôn không chịu nhìn y, hiện giờ…… Đã nhìn y.
Đường Thâm nuốt nước miếng.
“Ừ! Ừ ừ ừ ~ không chết, khẳng định không chết! Úc tiền bối hồng phúc tề thiên, nào dễ chết như vậy? Không nói cái khác, ngươi nghe cái tên cũng không có khả năng tùy tiện liền chết a! Úc Trầm Ảnh —— tĩnh ảnh trầm bích, ngươi xem nghe thật hay! Có cảm giác nhân vật chính bao nhiêu a! Vừa nghe đã thấy tác giả rất nghiêm túc lấy, đừng nói tên, chỉ nhìn họ cũng tuyệt đối không phải người bình thường a, ngươi ngàn vạn lần yên tâm đi!”
Mấy lời tiếp sau, đã bắt đầu tiến vào hình thức miệng lưỡi lưu loát, lưỡi trán hoa sen miệng toàn nói phét.
Nhưng cũng không trách Đường Thâm được, bởi hai mắt tha thiết dưới ánh nến của Độc Cô Tịch giờ phút này quá mức làm y tâm động.
Một người tuấn lãng lãnh lệ như vậy, lại lộ ra biểu tình như đang nằm mơ, mang theo một tia tang thương yếu ớt, tựa hồ vô cùng chờ mong Đường Thâm có thể nói thêm vài câu hắn muốn nghe, cho dù là lừa hắn cũng được.
Thật sự…… Lừa hắn cũng được.
……
Độc Cô Tịch không nghe rõ một đống lớn lời lải nhải tiếp sau Đường Lược Ngôn, nhưng có câu “Y nói không chừng còn sống” kia, cũng đủ rồi.
Trên đời trừ mình, vẫn còn một người khác nguyện ý tin người nọ còn sống, thật sự…… đủ rồi.
Sư phụ……
Trước mắt phảng phất xuất hiện thân ảnh nam tử thanh y ngọc lập kia, khuôn mặt anh lãng, tươi cười ôn hoà hiền hậu, đối với hắn cười kêu “Tịch Nhi”.
Nếu người nọ thật sự còn sống, nếu cuộc đời này còn có thể gặp lại người nọ. Như vậy hắn kéo thân mình tàn tạ sống tạm đến nay, cũng…… Còn tí tẹo ý nghĩa.
Dù mọi người trên đời này hận hắn, sợ hắn, xem thường hắn, người nọ cũng sẽ không.
Chỉ có người nọ, cũng chỉ có người nọ…… Dù đã làm sai, cũng nhất định sẽ không trách hắn.
Sư phụ…… Mười mấy năm, người rốt cuộc đi đâu nhi? Đồ nhi rất nhớ ngươi.
Sư phụ, mấy năm nay đồ nhi…… Sống…… Mệt mỏi quá.
……
Một cái bóng che mất ánh nến, Độc Cô Tịch từ từ ngẩng đầu, đối diện với hắc đồng mờ mịt vài phần sương mù Đường Lược Ngôn. Người áo đỏ ngồi xổm trước mặt hắn, mang theo cười nhạt đôi tay phủng mặt, thanh âm ôn nhu trầm thấp từ từ vang lên, như một cảnh dài trong mơ ——
“Độc Cô tiền bối, không bằng, ta mang ngươi đi tìm Úc tiền bối được không?”
“……”
“Chúng ta cùng đi tìm hắn, nhất định tìm được.”
“……”
Trái tim phủ đầy bụi như bị thứ gì thọc mở một khe. Cảm xúc chua ngọt chua xót đã lâu chưa cảm nhận từ bốn phương tám hướng đánh úp lại, toàn bộ hô hấp dần dồn dập.
Độc Cô Tịch nỗ lực áp lực, bên tai vẫn nghe được đống lời liên miên của thanh niên Đường Môn.
“Ta tính vầy nha, chúng ta trước tìm tà y, để hắn giúp ngươi trị tốt chân. Chờ chân tốt rồi, ta lập tức mang ngươi đạp biến tam sơn tứ hải đi tìm người nọ, nghĩ cách để thầy trò các ngươi đoàn tụ, được hông?”
Ánh nến lách tách, Độc Cô Tịch hoảng hốt một lúc lâu, mở miệng chỉ cảm thấy thanh âm gian nan, nghe không giống giọng mình.
“Ta…… Nghiệp chướng nặng nề, bị phạt giam cầm sơn trang, nhất sinh nhất thế không thể rời đi.”
Đường Lược Ngôn mỉm cười nói: “Chuyện này thì ngươi yên tâm, ta đã nghĩ ra biện pháp mang ngươi đi! Cho ta chút thời gian.”
【 ngươi yên tâm. 】
Hôm nay trên Quang Minh Đường, hình như người này cũng nói với hắn như vậy, nói sẽ không để người oan uổng hắn.
Xác thật không để người oan uổng hắn, chỉ vì…… Để hắn yên tâm?
Tâm?
Nhưng hắn sớm đã không còn tâm.
Mỗi người đều nói tâm của Thực Cốt Cầm Ma Độc Cô Tịch, sớm bị sài lang ác quỷ ăn.
“Còn có a, ngươi cũng đừng có ngốc ngốc quỳ tiếp! Mưa lớn thế này, căn bản sẽ không ai đến từ đường tra ngươi. Tới, mau đứng lên ăn cơm! Ta hỏi phòng bếp muốn rượu nhưỡng nguyên tiêu, là nhân thịt hoa quế ngươi thích nhất. Còn có mật chế tương giò, thập cẩm bích sơ, canh là hương gà phù dung tốt nhất, chờ nữa sẽ lạnh đó!”
Đường Thâm dứt lời, lập tức kéo hắn, Bạch y nhân lại không đứng dậy. Rượu và thức ăn trên bàn bay hương lượn lờ, trong khung cảnh sấm sét ầm ầm hắn gắt gao nhìn chằm chằm con ngươi đen nhánh trong suốt thanh niên hồng y, không biết muốn từ đó tìm ra thứ gì.
Vì sao……
Vì sao…… Đột nhiên rất tốt với ta?
Ngươi nghĩ muốn thứ gì? Ta lại…… Còn thứ gì đáng giá khiến ngươi muốn?
Pháp bảo Thực Cốt ma kiếm sớm vào năm trước bị Yến Vân Cung gia mang đi phong ấn. Tính cả Độc Tàm bí tịch, Thiên Huyền công pháp, Nhiếp Tâm khúc phổ thậm chí Ma Cầm Tuẫn Âm cũng bị hắn thiêu hủy hết. Thứ hắn sở hữu hiện giờ, đơn giản chỉ có chút tâm pháp bí tịch ghi tạc trong lòng thôi.
Độc Cô Tịch nghĩ đến đây, không khỏi cảm thấy mình có chút buồn cười ——
Đã sớm thứ gì cũng không còn.
Lại là một phế nhân, còn hoài nghi người khác có rắp tâm gì?
Đường Lược Ngôn người ta nói thế nào, cũng đường đường thiếu gia danh môn chính phái, tuổi còn trẻ đã võ công cao cường, thậm chí cân sức ngang tài Tần Dập. Những bí tịch tà môn ma đạo đó, người ta còn chưa chắc để mắt.
Vậy, đến tột cùng là vì sao?
Không lẽ…… Đột nhiên muốn lấy phế nhân hắn đây tiêu khiển?
……
Nếu thật muốn tiêu khiển, cũng không đến mức ở tường ngăn ở hơn một năm mới đến tiêu khiển. Huống chi vị Đường Môn công tử này tài học uyên bác, giáo dưỡng đức hạnh rõ như ban ngày, mỗi người nói đến đều tán dương, không nên nhàm chán đến mức như vậy.
…… Vì thế, Độc Cô Tịch hoàn toàn không rõ.
Chuyện phát sinh hôm nay…… Nhiều đến không giống thật.
Đường Lược Ngôn luôn giống một Tán Tiên thanh phong mờ mịt, không hỏi thế sự, hôm nay sao đột nhiên dính đầy khói lửa nhân gian? Cả người như sống lại từ một bức tranh chỉ có thể nhìn từ xa, cợt nhả, luôn nói chút lời kỳ quái.
Trên Quang Minh đường cố gắng bảo vệ hắn, đã rất khiến người kinh ngạc, vừa rồi lại nói…… Muốn dẫn hắn đi tìm sư phụ.
……
…… Nếu thật sự có thể đi tìm sư phụ.
Có thể lời này là do Đường Lược Ngôn thấy hắn đau buồn, thuận miệng an ủi vài câu khách sáo mà thôi. Không phải thật.
Đang nghĩ ngợi, chợt nghe đỉnh đầu vang vọng tiếng sấm nổ thật lớn, Độc Cô Tịch chỉ kịp đè lên người kẻ đang ngẩn người trước mắt. Đỉnh trụ ầm ầm rơi tan tác xuống cạnh đó, ánh nến trong từ đường chợt tắt.
Ngay sau đó không trung xẹt qua một sấm trắng yên tĩnh, xuyên thấu qua lỗ thủng thật lớn trên đầu, lộ ra không trung tím đen.
Hai đầu gối hung hăng đập lên gạch xanh, đau đến đầu óc hắn hôn mê, muốn chết nhưng không thể, Độc Cô Tịch nằm trên người Đường Lược Ngôn ngạnh sinh sinh nuốt tiếng rên rỉ, khi thần trí khó khăn khôi phục thanh tỉnh, lại phát hiện người dưới thân như vỗ mèo nhẹ nhàng khẽ vuốt lưng hắn, nhất thời giận sôi máu.
“Ngươi! Vì sao không né?!”
Nhìn một bộ biểu tình ngốc ngốc “Ta hẳn phải trốn sao” của người dưới thân, Độc Cô Tịch như nghĩ đến cái gì, vỗ tay cầm tay Đường Lược Ngôn, một cổ chân khí lạnh lẽo thiên hồi bách chuyển tìm kiếm một vòng trong cơ thể người nọ.
“……” Trống không.
“Chấp Kiếm trưởng lão, nội lực và tu vi của ngươi đâu?”