Đừng Trốn, Vợ À!

chương 9-1

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trên giường lớn, bọn họ đang tiến hành ‘làm việc’. Hành động chính là phương thức tốt nhất để thổ lộ và chứng minh.

Long Kình Vũ từng bước từng bước cởi đi toàn bộ quần áo của cô, hôn đôi môi thơm của cô, miệng cô phát ra hương thơm u lan, thân thể cô mềm mại, vuốt ve da thịt mịn như nhung tơ, ngón tay thành thạo trêu chọc nơi đóa hoa tư mật. Dần dần lộ ra ngón tay trơn bóng dịch mật cùng nhụy hoa gợi cảm. Trong lúc đó, anh ôn nhu ẩn vào, theo mật dịch trượt sâu vào hang động thần bí của cô, anh cúi người hôn môi cô, uyển chuyển ngậm lấy nhũ hoa, lấy đầu lưỡi, tinh tế âu yếm nụ hoa nhỏ, thẳng đến khi nụ hoa ở trong miệng anh khẽ run, anh vẫn không buông tha, uốn lượn càng chặt chẽ, làm cho thân mình cô cáng lúc càng nóng, cứ việc cuồng dã lửa tình ở trong cơ thể lủi đốt, nhưng anh cố gắng khắc chế chính mình, thầm nghĩ sẽ làm cho cô khoái hoạt cực hạn.

Trong ánh đèn mờ nhạt, cái miệng nhỏ nhắn của cô thở gấp, thân mình nhướn lên, bụng e lệ co rút nhanh, thu hút sự xâm nhập khêu gợi, cảm thụ được cơn sóng nhiệt ở ngực.

Anh hoả tốc mượn tiền, kích khởi cành hoa, cô yêu kiều, đong đưa vòng eo, nghênh đón sư gia nhập của anh.

Rốt cục cô không chịu nổi từng trận sợ run, tới kích điểm mãnh liệt, song biển nhanh chóng đem cô bao phủ.

"Khoái hoạt không?" Anh nhanh kiềm cô xụi lơ thân mình, hôn lên cổ cô, khàn khàn hỏi.

"Vâng." Cô thở hổn hển lườm anh.

"Đây mới chỉ là khúc nhạc dạo." Anh báo trước.

Cô thẹn thùng cười, nâng lên cánh tay ôn nhu khẽ vuốt khuôn mặt mê người của anh, kéo đầu của anh xuống mà hôn, cái lưỡi tham lam tiến trong miệng anh, mềm nhẹ quấn lấy anh, đùa giỡn cùng anh.

Anh than nhẹ, đối với sự chủ động của cô cảm thấy ngoài ý muốn mà kinh hỉ.

Cô buông đôi mắt xuống, sợ hãi tay nhỏ bé kéo anh nằm đến bên người cô.

Anh toàn thân huyết mạch phẫn trương (mạch máu như vỡ tung), nằm ở bên cạnh cô, hai mắt không rời khỏi thân ảnh quyến rũ, tâm phanh động chờ mong động tác kế tiếp của cô.

Tiểu Tinh đỏ mặt đứng dậy, nhẹ nhàng mà đem chính mình đặt ở trên người anh, dùng nơi mềm mại của mình ôn nhu cọ xát với da thịt anh, một tấc một tấc đi xuống, tay nhỏ bé khẽ run, cẩn thận cầm lấy nơi cứng rắn của anh, đùa, hôn môi anh.

Kình Vũ mê muội, tùy ý cô chủ đọng, mặc cô làm càn, âm thầm tận hưởng từng nụ hôn của cô mang đến kích thích đầy tốt đẹp.

Anh nhịn không được mà lườm cô, sự động chạm kia làm nội tâm anh cảm động, anh hiểu được cô cố gắng muốn cho anh một phần khoái hoạt giống nhau.

Tâm anh ngập tràn tình yêu, cũng không chịu nổi sự dụ dỗ liên tục của cô, cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ, chế trụ bàn tay nhỏ bé của cô, ngăn cản cô tiếp tục.

"Anh, không vui sao?" Tiểu Tinh sợ hãi hỏi.

Kình Vũ kéo cô đến bên người, đặt thân thể vũng chắc trên người cô, khẽ vuốt mái tóc dài hỗn độn lại khêu gợi, khàn khàn mà nói: "Là rất thích."

"Vì cái gì không cho em tiếp tục?"

"Chúng ta có thể có thời gian cả đời quấn lấy nhau cùng một chỗ."

"Anh, vừa muốn bảo em làm lão bà của anh sao?"

"Vậy được không?" Anh khẽ vuốt đôi môi đỏ bừng của cô.

"Chúng ta như vậy có tính là vợ chồng thật." Cô hôn hôn tay anh chỉ.

"Cái này không đủ."

"Anh vì cái gì lại yêu em?" Cô cầm lòng bàn tay ấm áp anh, đặt ở trên mặt mình, rất muốn biết anh vì cái gì không để vụt mất cô.

"Em chính là tiểu hoa lan trong lòng anh, em xuất hiện, anh tự nhiên liền yêu em." Anh lần đầu tiên thẳng thắn mà nói ra tình cảm ở sâu trong nội tâm.

"Có phải em cảm thấy được em còn chưa đủ yêu anh hay kh ông? Cho nên vẫn né tránh anh gọi em là bà xã? Nếu là như thế này, anh có thể cho em một không gian lớn hơn nữa, càng nhiều thời gian hơn, anh sẽ chờ em yêu thương anh."

Lòng của cô một trận rung động, anh luôn có thể làm cảm động trái tim gầy yếu của cô, nhưng cô lại cự tuyệt không mở miệng nói cô cũng thương anh, trên thực tế cô đã yêu anh, cô không thể tiếc rẻ cho anh biết.

"Em yêu anh." Cô nói.

Hai mắt anh như hai ngọn lửa, nóng rực mà xem xét cô, phiêu đãng hồi lâu tâm tư đi lạc rốt cục lại bình tĩnh, cúi mặt xuống, chôn sâu trong cổ cô, trong lòng cảm động, không phải dăm ba câu mà có thể nói lên hết được cảm xúc của anh lúc này.

Cô ôn nhu địa vỗ về mái tóc đen của hắn, mềm nhẹ như mưa gọi anh: "Ông xã."

"Em vừa gọi anh là cái gì?" Anh kích động mà nâng mắt lên, nhiệt năng tiến vào đáy mắt của cô.

"Ông xã a! Chúng ta là vợ chồng thật, chúng ta yêu nhau, phải ở bên cạnh nhau suốt cả đời……"

Là cả một đời! Anh không cần chờ." Cô hoàn toàn phóng thích chính mình, lúc này mới phát hiện yêu không thể lướt qua, mà là vĩnh viển không dừng lại.

Anh là người đàn ông tốt, thật đáng quý, cuộc đời của cô sẽ không có lại một Long Kình Vũ thứ hai.

"Em yêu anh sao?" Anh xúc động hỏi.

"Em yêu anh, thực sự yêu anh, vĩnh viễn đừng rời xa em." Cô ôm hắn, mặt dán tại ngực anh thỉnh cầu.

"Không rời xa. Vĩnh viễn không rời xa." Anh ôm chặt cô, cảm thụ cô vào trong ngực kia vạn phần chân thật, anh chỉ cho phép chính mình mang đến cho cô càng nhiều hạnh phúc, anh chính là ông xã của cô.

"Khi hoa lan Tiểu Tinh nở hoa, em gả cho anh nhé?" Anh lập tức cầu hôn. (PịD: sao anh này gian thế, cầu hôn trên giường)

Cô nhớ tới trong nhà ấm kết đầy những nụ hoa hoa lan xinh đẹp, nhẹ nhàng gật đầu.

Anh vui sướng mà nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, nhiệt tình cùng cô trao nhau nụ hôn ngọt ngào, cô hôn đáp trả lại anh, cùng tâm anh vui sướng, tình yêu đã đem hai con người trói lại một chỗ cùng với nhau.

"Bà xã, anh đến đây!" Anh tha thiết nói nhỏ, nhiệt liệt mà ôm cô, đem vật phía dưới thân tiến thẳng vào nơi thần bí giữa hai chân cô. Cánh tay nhỏ bé của cô hướng đến nơi cương cứng của anh, dẫn anh đến nơi thâm cốc

Anh nâng cao hai chân thon dài của cô, đem chính mình hoà cùng thân thể cô.

Cô than nhẹ nhắm lại hai mắt, bị sự tràn đầy gấp gáp cảm nháy mắt biến mất, cô cảm thụ nguyên vẹn thân thể của anh, thầm nghĩ sẽ dùng vô hạn yêu thương bao dung anh.

Bàn tay to của anh nâng cao mông cô, tiến đến nơi thâm sâu thần bí, ra sức khám phá…… tốc độ mỗi lúc một nhanh.

"Có thoải mái không?" Anh thân mật thì thầm, mút lấy vành tai và dần đi xuống, hôn lấy cái cổ bé nhỏ của cô.

"Vâng." Mặt cô ửng đỏ, nói ra những lời mê mệt, hai chân ôm lấy thắt lưng anh, buông thả mặc cho anh gây sóng gió.

Anh va chạm với lực đạo ngày càng mạnh, đồng thời cũng không ngừng bỡn cợt nụ hoa nhỏ của cô, càng lúc càng kích thích.

Cô yêu kiều rên rỉ liên tiếp, trên trán lấm tấm vài giọt mồ hôi, toàn thân sự kích thích không ngừng tăng vọt hướng chạy như điên khắp người, cô động tình mà đong đưa chính mình, chỉ vì anh mà nở rộ gợi cảm.

Anh nâng lên thân thể chính mình, làm cho cô ngồi vào trước người mình, dẫn đường cô cao thấp phập phồng, chặt chẽ giao hợp với nơi mạnh mẽ của người đàn ông, vuốt ve nơi mềm mại của cô, thân thể của anh và cô như có dòng điện chạy khắp người, dần dần như tạo nên một luồng điện duy trì trong cơ thể.

Cô cảm nhận được anh kiên quyết càng thêm lớn mạnh, anh tăng mạnh tốc độ, sóng điện như làm cho toàn thân cô run rẩy.

"Cùng anh." Anh ám chỉ cô sắp đến đỉnh, điên cuồng mà hôn cô.

"Vâng." Mặt cô đỏ ửng, hai tay quấn quanh anh, theo anh kịch liệt phập phồng, tùy ý chính mình ở trong lòng anh, hai người cùng nhau khuây khoả run rẩy, tới cao trào hoàn mỹ, nhiệt tình ôm nhau.

"Bà xã, không cần đi, ngủ ở bên người anh nhé." Anh nâng khuôn mặt cô, ôn nhu khắc phục tốt hậu quả, không cần cô rời đi, muốn ôm cô ngủ.

"Em không có đi, em đâu có mang theo hành lí đâu chứ! Em đi đổi áo ngủ được không?" Cô nói xong, bước xuống giường đi.

"Không được." Anh cười xấu xa, đem cô kéo đến khuỷu tay mình.

"Em không quen ngủ mà không mặc quần áo."

"Dần dần sẽ thành thói quen thôi mà, hư, đừng nói nữa." Anh tắt đèn, nhẹ tay vỗ về lưng cô, giống như đang trấn an trẻ con lừa cô đi vào giấc ngủ.

Cảnh ngộ này thì miệng cô cũng không thốt nên lời, thân thể cũng không tự chủ mà tiến sát vào trong lòng ngực anh, tay anh chỉ giống lông chim lướt qua lưng cô, cô thật quyến luyến sự ôn nhu của anh.

"Buổi sáng chín giờ em muốn đến công ty." Cô buồn ngủ, trạng thái lúc này thật mông lung.

"Anh sẽ gọi em dậy." Anh cười, cảm thấy cô ở trong lòng anh, ngực thả lỏng.

"Ta ngủ nha!"

"Ngoan ngoãn ngủ đi, tiểu hoa lan." Anh nhè nhẹ hôn vào trán cô, nhẹ nhàng vỗ về lưng của cô, chờ cô ngủ, anh mới đi vào giấc ngủ. Tâm anh chưa bao giờ từng thỏa mãn như trong thời khắc này, ôm lấy bà xã thân yêu của anh, anh dù chỉ đang nằm mơ cũng sẽ cười.

Cô là bã xã của anh, anh sẽ sủng ái thương yêu bà xã suốt cả cuộc đời này!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio