Editor: Súp Lơ Vị Bạc Hà
....
Buổi sáng cô lái xe của Tống Hải đến đài truyền hình, xuống xe thấy bên ngoài đài truyền hình vây quanh không ít fan cầm biểu ngữ biển báo, những fan này mặc áo thun thống nhất, nam giới chiếm đa số.
Có đôi khi gặp phải nghệ sĩ nổi tiếng đến nhận phỏng vấn hay tham gia chương trình, sẽ xuất hiện tình huống như vậy, sớm đã thấy không có gì lạ. Nhan khê không nhìn nhiều, lúc vào cửa gặp Tiểu Dương, hai người vừa nói chuyện phiếm vừa chờ thang máy.
"Nghe nói hôm nay có một đoàn làm phim muốn tới quảng cáo phim, nam nữ chính đều là những người có tên tuổi, hai giờ chiều mới bắt đầu ghi hình, sáng sớm đã có fan đến canh cửa" Tiểu Dương có chút đau lòng, "Chờ từ sáng đến chiều, những nghệ sĩ đó không nhất định sẽ từ cửa lớn đi vào bọn họ bày vẽ cái gì chứ?"
"Bọn họ cao hứng là được." Nhan Khê để ý mái tóc xõa tung của mình, "Đây đại khái là một loại nhu cầu tinh thần, bọn họ hưởng thụ cảm giác khi theo đuổi thần tượng, hưởng thụ cảm giác thỏa mãn khi nhìn nghệ sĩ chậm rãi trưởng thành, chỉ cần không ảnh hưởng đến cuộc sống, kỳ thật cũng coi như loại giải trí tinh thần rất tốt."
"Chị nói rất có đạo lý." Tiểu Dương chú ý tới có người khác tới, không nói về đề tài fan nghệ sĩ nữa, cô cười cười với Nhan Khê, liền không nói nữa.
Cửa thang máy mở ra, Nhan Khê và Tiểu Dương còn chưa đi vào, đã có vài người tiến lên canh giữ cửa thang máy, để cho người phụ nữ đeo kính râm đi trước.
Trợ lý vệ sĩ có mấy người vây quanh người phụ nữ, đem nữ nhân này cùng những người khác chia làm hai thế giới, cô ấy cao cao tại thượng, mà những người khác đều là nhân sĩ phàm trần khiêm tốn. Trong lòng Tiểu Dương có chút sợ phiền, không dám đi vào.
"Thẩm lão sư, xin chào." Nhan Khê nhận ra người phụ nữ này là Thẩm Tinh Nhan trong đài, chủ động chào hỏi cô, kéo Tiểu Dương đi vào thang máy.
Thẩm Tinh Nhan tháo kính râm xuống, cười cười với cô: "Xin chào, em là người dẫn chương trình của Kênh , Nhan Khê? "Cô nhớ cô gái này, vì đã gặp cô ấy ở cửa thang máy vài tháng trước.
"Đúng vậy." Nhan Khê chú ý tới vệ sĩ của Thẩm Tinh Nhan ấn thêm một con số, chính là tầng của Kênh , "Chị Thẩm biết em, em rất vui."
"Tiết mục của em chị có xem qua hai kỳ, chủ trì rất tốt." Thẩm Tinh Nhan nhìn nữ MC trẻ tuổi này, hơn mười năm trước cô cũng ở tuổi này, còn làm công việc đưa micro cho MC, bây giờ nhìn thấy hậu bối, lại có loại cảm giác năm tháng cầm dao gϊếŧ heo. Cho dù bảo dưỡng tốt đến đâu, làn da gần bốn mươi tuổi, cũng kém người trẻ tuổi, "Tiếp tục cố gắng, sau này cơ hội sẽ nhiều hơn."
"Cám ơn Thẩm lão sư." Nhan Khê hơi sửng sốt, cô hơi cúi chào Thẩm Tinh Nhan.
Vừa vặn thang máy đến, cô cung kính nói với Thẩm Tinh Nhan: "Thẩm lão sư, đã đến kênh rồi, tạm biệt."
"Ừm." Thẩm Tinh Nhan gật đầu, chờ Nhan Khê và Tiểu Dương đi ra khỏi thang máy, mới đeo kính râm trở về.
"Chị Thẩm," Trợ lý nhỏ giọng bên tai cô, "Đây hình như chỉ là người dẫn chương trình nhỏ?" Nổi tiếng trên mạng mấy ngày thì tính là cái gì, hiện tại netizen so với sao băng còn không bằng, chờ nhiệt độ qua đi, ai còn nhớ rõ? Lấy địa vị của chị Thẩm, ngay cả chủ trì Kênh truyền hình Quốc gia cũng phải tiếp đón, vì sao đối với một người mới tử tế như vậy?
"Chủ trì không phân biệt lớn nhỏ." Thẩm Tinh Nhan thản nhiên nói, "Có kiên trì có lý tưởng, liền đáng để tôi tôn trọng."
Cô lăn lộn lăn lộn nhiều năm như vậy, đã sớm buông bỏ rất nhiều nguyên tắc, nhưng nhìn thấy một người dẫn chương trình chân thành muốn làm chút chuyện như Nhan Khê, trong lòng lại có vài phần kính trọng.
Tuy rằng không biết bản tâm của Nhan Khê có thể kiên trì bao lâu, nhưng ít nhất hiện tại cô vẫn kiên trì với nguyên tắc đó.
Trợ lý chưa hiểu hết ý tứ trong lời nói của Thẩm Tinh Nhan, không dám nói thêm nữa.
(Truyện được dịch và đăng tại tài khoản truyenlol.com @SupLoViBacHa)
"A a a, vừa rồi cơ hội tốt như vậy, em hẳn phải xin chụp chung với Thẩm lão sư." Trái tim Tiểu Dương đau đến mức như tổn thất mấy trăm vạn, vì sao vừa rồi cô lại sợ hãi như vậy, một câu cũng không dám nói, "Tiểu Nhan, chị thật lợi hại, ngay cả Thẩm lão sư cũng biết chị." Khó trách cô ấy chỉ có thể làm hậu trường, Tiểu Nhan có thể làm MC, chỉ có chút lá gan nhỏ này của cô, nếu thật sự xuất hiện trước ống kính, nói chuyện lắp bắp không biết thành cái dạng gì?
"Lợi hại cái gì." Nhan Khê nhéo nhéo tay Tiểu Dương, "Bàn tay chị đầy mồ hôi đây nè."
Tiểu Dương nhân cơ hội nhéo tay cô một cái, "Mồ hôi thì không cảm nhận được, nhưng tay mềm quá, chị ở nhà cũng không làm việc nhà sao?"
"Thỉnh thoảng vẫn phải rửa chén, lau nhà." Nhan Khê vỗ tay cô ra, "Nữ sắc lang!"
"Thỉnh thoảng của chị là năm ngày một lần, hay là nửa tháng một lần?"
Nhan khê không nói nên lời, nhìn cô lười biếng như vậy sao?
"Nữ sắc lang gì?" Trần Bội đem một báo cáo giao cho Nhan Khê, "Đây là đề tài báo cáo tin tức hai ngày nay, em tự mình chọn lựa."
Từ sau khi sự kiện Tùng Tùng và chương trình lính cứu hỏa thành công, Nhan Khê trong tổ tiết mục càng ngày càng có tiếng nói, ngay cả Trần Bội cũng không ép buộc cô phải làm đề tài nào, mà là bày ra mấy ý kiến, để Nhan Khê tự mình chọn.
Nhan Khê lật xem tư liệu, có một người đàn ông mất tích đã mười năm, bệnh nặng trở về, vợ cũ của anh ta chăm sóc anh ta cẩn thận, người chồng mới ăn chơi, rượu chè, cờ bạc, người vợ chăm sóc bố mẹ chồng bại liệt như thế nào; Giúp chồng nuôi con ngoài giá thú, đứa con ngoài giá thú sống ra sao, hắn đi học ở một trường đại học, để có tiền học phí, người vợ yêu cầu con mình từ bỏ việc học, hoàn toàn ủng hộ việc học của đứa con ngoài giá thú.
"Mấy chuyện cảm động máu chó này ở đâu ra vậy." Nhan Khê loại bỏ những tư liệu này ra, nói với Trần Bội, "Bây giờ lại đưa tin những chuyện này, có thể sẽ có một bộ phận khán giả cũ thích, nhưng nếu bị đưa lên mạng, chúng ta còn bị nhiều người trẻ mắng."
"Định vị khán giả của chương trình của chúng ta vốn là nhóm người cao tuổi", chị nói, "Những người trẻ xem những chương trình này?"
Nhan Khê lắc đầu: "Chị Trần, trong số những tài liệu tin tức này, có cái nào sống cho bản thân, em nhìn họ sống thật mệt."
Cô không ép buộc người khác phải giống cô, nhưng muốn cô khen ngợi hành vi này, còn phải làm chương trình thật cảm động, với tài khí của cô, thật sự không làm được.
"Em nhìn lại một chút, có lẽ còn có cái thích hợp hơn." Nhan Khê lục lọi tìm kiếm trong một đống tư liệu, tìm được một tài liệu tin tức về nhân viên giao đồ ăn cứu một đứa bé. Phần tài liệu này kẹp trong một đống tư liệu, Nhan Khê có một ý tưởng.
"Chị trần, không bằng chúng ta liên lạc vị nhân viên giao đồ ăn này, đi theo anh ấy chụp một ngày?" Nhan Khê cố gắng thuyết phục Trần Bội, "Khán giả trong tổ tiết mục hơi lớn tuổi, đối với loại thanh niên cần cù này, khẳng định vô cùng tán thưởng, chúng ta có thể thử làm một kỳ, nếu thành công, sau này còn có thể quay những nghề như công nhân vệ sinh, bồi bàn hoặc giáo viên, chị nghĩ sao?"
Trần Bội cũng không quá đồng ý với quan điểm này, hiện tại người gọi đồ ăn mang đi phần lớn là người trẻ tuổi, người già càng thích ăn cơm mình nấu, chưa từng tiếp xúc với loại công việc này, bọn họ làm sao có thể cảm thấy hứng thú với loại chương trình này?
Nhưng cô nhìn vẻ mặt nóng lòng muốn thử của Nhan Khê, gật đầu đáp ứng. Dù sao nhân viên giao đồ ăn cũng không phải là đề tài nhạy cảm gì, bọn họ ngay cả đề tài lính cứu hỏa cũng đã làm, nhân viên giao đồ ăn cũng không phải là vấn đề.
Cùng lắm thì rating thiếu chút nữa, không phải là vấn đề lớn.
Những đài khác vì ratings mà vắt óc, chỉ có loại đài địa phương nhỏ này, khi đối mặt với rating, mới có thể bình tĩnh như vậy.
Tổ tiết mục nhanh chóng liên lạc với nhân viên giao đồ ăn này, hơn nữa còn ước định vào cuối tuần, bởi vì hôm nay Nhan Khê vừa vặn không cần dẫn chương trình "tin tức buổi trưa".
Sau khi tìm hiểu sơ bộ một phen, Nhan Khê lúc này mới biết, thì ra nhân viên giao đồ ăn trước sáu giờ sáng phải rời giường, hơn nữa còn cùng đồng nghiệp cướp đơn hàng, không cần chờ chủ quán phân phối.
Buổi sáng cô cực khổ rời giường, lúc trang điểm, thiếu chút nữa dùng kem nền thành kem lót, may mắn cô đối với hình tượng trước ống kính của mình thập phần nghiêm khắc, mới miễn cưỡng lấy lại tinh thần.
Trời hôm nay không đẹp, có mưa, mưa lại không nhỏ. Khi Nhan Khê gặp vị nhân viên giao đồ ăn tên Chu Cường này, trời còn chập tối.
Chu Cường rất bình thường, cười rộ lên hai má lúm đồng tiền như ẩn như hiện, thập phần nhút nhát, hắn mặc áo mưa, thoạt nhìn có chút nhỏ gầy, thật sự rất khó liên hệ hắn với anh hùng cứu đứa nhỏ kia.
"Anh không cần khẩn trương, bình thường làm như thế nào, hôm nay vẫn vậy là được." Nhan Khê nhìn ra Chu Cường có chút khẩn trương, cười an ủi, "Hôm nay mưa hơi lớn, lúc chạy xe phải chú ý an toàn."
"Được." Chu Cường lau tay, nhận một đơn hàng, lái xe điện tiến vào màn mưa.
Nhan Khê và Triệu Bằng vội vàng ngồi lên xe, đi theo phía sau anh.
Có đôi khi Chu Cường đồng thời đưa vài phần cơm, để tránh mưa làm ướt thức ăn, anh cố ý dùng một cái túi da rất lớn đóng gói hộp thức ăn, căn cứ theo lộ tuyến gần nhất giao đồ ăn.
Loại công việc này vừa khô khan vừa nhàm chán, Triệu Bằng quay mấy tiếng đồng hồ, bình điện của Chu Cường đã đổi hai cái, cũng không quay được tài liệu thú vị gì, anh uống một ngụm nước, quay đầu nhìn Nhan Khê, "Buổi chiều còn quay?"
"Quay." Cô vốn không phải mong có xung đột mà muốn quay, mà là vì muốn quay lại thói quen hàng ngày của một nhân viên giao đồ ăn.
"Được rồi" Triệu Bằng lắc đầu nói, "Suy nghĩ của người trẻ tuổi các em, anh càng ngày càng không hiểu nổi." Làm chương trình, chỉ mong xung đột xuất hiện mới thú vị.
Ví dụ như gặp phải khách điêu ngoa, hoặc là thái độ của chủ cửa hàng không tốt. Nào biết hắn một đường đi theo, chủ tiệm khách khí với chuyển phát nhanh, người mua gọi đồ ăn mang đi cũng đều ôn hòa, có đôi khi cho dù Chu Cường chậm vài phút, bọn họ cũng không có oán giận, ngược lại nói hôm nay trời mưa, vất vả đủ thứ.
Không có drama thì không có đề tài, không có đề tài còn làm chương trình gì?
Buổi trưa Chu Cường mời bọn họ đến nhà ăn cơm, người nấu cơm chính là vợ mới cưới của anh, phòng hai vợ chồng vừa cũ vừa nhỏ, nhưng dọn dẹp rất sạch sẽ. Để chiêu đãi Nhan Khê và Triệu Bằng, vợ Chu Cường buổi trưa cố ý xin nghỉ hai tiếng, nấu cho bọn họ vài món ăn.
Những món ăn này đối với Nhan Khê mà nói, cũng không phải là thứ hiếm có gì, nhưng có thể cảm nhận được nhiệt tình của bọn họ.
"Không có thứ gì tốt, tôi nấu cho các cậu một món sở trường của tôi." Chu Cường rửa tay sạch sẽ, lại đi xào một món ăn bày trên bàn, gọi bọn họ ngồi vào, "Nào, mời ngồi."
Bàn hơi cũ được lau sạch sẽ.
Nhan Khê chú ý tới món sở trường của Chu Cường, vợ anh rất thích ăn, có lẽ món sở trường này vốn là vì vợ anh mà nấu. Triệu Bằng vừa ăn cơm, vừa quay ảnh hai vợ chồng.
Cơm nước xong Chu Cường còn chưa kịp nghỉ ngơi, lau sạch miệng tiếp tục cướp đơn đưa hàng, giống như con quay hồi chuyển không biết mệt mỏi, lúc cướp được đơn hàng, sẽ đặc biệt thỏa mãn.
Sau mười giờ tối, mặc dù còn có rất nhiều người đặt hàng, nhưng Chu Cường không cướp đơn nữa, mà đạp xe về nhà, thuận tiện mua một túi hoa quả trong cửa hàng trái cây.
"Sau mười giờ tối, rất nhiều người thích ăn khuya, vì sao anh không cướp đơn?"
"Nếu mệt mỏi mà vẫn lái xe, vạn nhất xảy ra chuyện, người trong nhà sẽ lo lắng." Chu Cường bỏ trái cây vào túi da, cười đến có chút ngượng ngùng, "Khoảng thời gian này vợ tôi tan tầm, tôi đi đón cô ấy về nhà vừa vặn, quá muộn cô ấy sẽ lo lắng."
Nhan Khê nở nụ cười: "Em có thể thấy được anh rất yêu chị ấy."
"Cái gì yêu hay không yêu" Chu Cường có chút không được tự nhiên với tính từ này, "Cô ấy đi theo tôi, đã là chịu khổ rồi, tôi không thể để cô ấy lo lắng nữa. Khi tiết kiệm đủ tiền, chúng tôi sẽ trở về quê mở tiệm kinh doanh nhỏ."
Nhan Khê không hỏi anh thêm gì nữa, bọn họ một đường cùng Chu Cường đón vợ tan tầm, cho đến khi bọn họ về đến nhà, ở cửa nói lời tạm biệt với bọn họ.
Cửa phòng đóng lại, Nhan Khê thấy Triệu Bằng đã tắt máy quay, "Anh Triệu, quay cận cảnh cửa đi."
Đây là một cánh cửa thoát sơn, vách tường chung quanh cũng đã bong tróc, nhưng ở giữa lại dán một tấm bút lông chữ phúc, màu nền chữ phúc lại đỏ lửa lại tươi tắn rực rỡ.
Cô lấy điện thoại ra chụp chữ phúc lại, lúc ngồi trở lại xe, đăng lên một nhóm bạn.
Nhan cẩu độc thân: Đây là tình yêu. 【Hình ảnh】
(Truyện được dịch và đăng tại tài khoản truyenlol.com @SupLoViBacHa)
Thức dậy từ trên giường trong khách sạn bây giờ là buổi sáng lại thấy một tin nhắn như vậy. Trong lòng Nguyên Dịch nổ lộp bộp, như nuốt vào khối băng lớn, lạnh lẽo phảng phất như có gió thổi qua. Hắn sờ sờ mặt, mới phát hiện đầu ngón tay mình lạnh đến kinh người.
Mở danh bạ ra, anh không nghĩ tới gọi điện thoại cho Nhan Khê.
Điện thoại vang lên thật lâu, mới có người nghe điện thoại, nhưng mà anh còn chưa kịp mở miệng, tiếng gầm giận dữ của Nhan Khê đã truyền tới.
"Nguyên tiểu nhị, anh với tôi có bao nhiêu ân oán?! Hơn nửa đêm gọi điện thoại?!"
Nguyên Dịch sững sờ nhìn mặt trời ngoài cửa sổ, giật mình hoàn hồn, anh còn đang công tác ở nước ngoài, không ở trong nước.
Sáng sớm không ngủ ngon, nửa đêm hôm sau lại bị đánh thức, Nhan Khê mặc kệ người gọi điện thoại là ai, tức giận đến mức đầu cũng sắp cháy, "Đại ca, đại thiếu gia, có việc thì nói, không có việc tôi đánh chết anh!"
Nguyên Dịch che lỗ tai thiếu chút nữa bị rống điếc, có chút mờ mịt nghĩ, đúng vậy, anh bỗng nhiên gọi điện thoại qua làm gì?
"Tôi... tôi..." Hắn này ra ý tưởng, "Ngày mốt tôi muốn về nước, muốn hỏi cô có cái gì muốn tôi mua dùm gì về hay không?"
Ngày hôm qua anh còn nghe trợ lý phàn nàn, người thân trong nhà bảo anh ấy mua đồ thay, nào là son môi gì đó, sản phẩm chăm sóc da, các loại sắc thái có thể khiến người ta phát điên.
"Đại ca, hơn nửa đêm anh gọi điện thoại tới, chính là vì chuyện này?" Nhan Khê cảm thấy mình muốn quỳ xuống lạy Nguyên Dịch, lăn vài vòng trên giường, mới đem buồn bực trong lòng đè xuống: "Không muốn cái gì cả, tôi chỉ muốn ngủ."
Nguyên Dịch:...
"Vậy cô ngủ đi." Nguyên Dịch vừa nói xong câu này, liền nghe thấy đầu dây bên kia cúp máy.
Ngực thật ngột ngạt.
Nửa đêm hôm đó, Trương Vọng mơ mơ màng màng nhớ rõ hình như mình nhận được điện thoại của ai, nhưng nói cái gì, hắn một chữ cũng không nhớ rõ.
Mở nhật ký cuộc gọi ra xem, Nguyên tiểu nhị tên hỗn đản kia, hắn ở nước ngoài, không xem trong nước là cái giờ nào! Nhưng tối qua hắn đã nói gì?
Nguyên Dịch đứng trước một quầy mỹ phẩm, biểu tình cứng ngắc nói: "Cho tôi một bộ son."
"Một bộ?" Nhân viên hướng dẫn mua hàng lặp đi lặp lại bằng tiếng nước ngoài.
"Đúng vậy, tất cả các màu."
Trương Vọng nói dỗ dành phụ nữ vui vẻ, chính là đồ trang sức hàng hiệu, nhưng anh cảm thấy không quá đáng tin cậy, lại lên mạng tìm kiếm, phát hiện đáp án có lượt thích nhiều nhất là son môi.
Người trả lời nói, dỗ dành phụ nữ vui vẻ, không có gì mà son môi không thể giải quyết, nếu không chắc chắn màu cô ấy thích thì mua luôn một bộ, chắc chắn sẽ có màu cô ấy thích trong đó.
Cũng không biết Nhan Khê có thể nể mặt son môi hay không, không so đo hành vi tối hôm qua anh đánh thức cô. Luôn cảm thấy không mua gì về để bồi thường, cô có thể dùng giày cao gót nghiền chân anh.
Rõ ràng cô ở trước mặt mình cũng không làm qua hành vi quá phận gì, sao anh lại sợ như vậy?
Chẳng lẽ là hình tượng cô dùng giày cao gót đạp tên tài xế, trong lòng biến thành bóng ma?
"Ông chủ, phu nhân thích son môi của thương hiệu này?" Trợ lý nhìn toàn bộ son môi này, trong lòng âm thầm tính giá cả.
"Không phải cho bà, là cho một người bạn." Nguyên Dịch nhớ rõ nhà trợ lý có rất nhiều người thân nữ, "Son môi này, có phải rất nhiều phụ nữ trẻ đều thích không?"
Trợ lý gật đầu: "Là cho... Bạn gái?"
"Bạn gái nào?" Nguyên Dịch đặt son môi lên ghế xe, rũ mí mắt xuống nói, "Tôi không có nhiều tâm tư dỗ dành phụ nữ như vậy, chỉ là một người bạn khác phái bình thường."
Gửi son môi cho một người bạn khác giới bình thường? Trợ lý nhìn ông chủ, thức thời không mở miệng nữa.
Hiện tại bạn bè khác giới bình thường nhận được đãi ngộ của ông chủ cao như vậy, trợ lý như hắn còn có thể nói cái gì?
....