Đừng Trông Mặt Mà Bắt Hình Dong

chương 97

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Súp Lơ Vị Bạc Hà

....

Người đàn ông lịch lãm phong độ, cô gái dịu dàng cúi đầu, quán cà phê yên tĩnh, nếu người qua đường không biết thân phận của bọn họ, lần đầu gặp sẽ cảm thấy là một cặp trời sinh.

Nhưng mọi người đều biết rằng người phụ nữ này là bạn gái của Nguyên Dịch, và người đàn ông kia chỉ là một người theo đuổi bất thành. Ngay khi khắp nơi đều đang truyền Nguyên Dịch cùng Nhan Khê chuyện tốt sắp tới thì đột nhiên xuất hiện tin hai người hẹn hò ở quán cà phê, đối với người xem náo nhiệt mà nói, đây không còn nghi ngờ chính là một trận cuồng hoan cuối năm.

Có người cảm thấy Tống Triều si tình, có người cảm thấy hai người chỉ đơn thuần gặp mặt, còn có người cảm thấy có phải Nguyên Dịch bị Nhan Khê cắm sừng rồi hay không.

Cư dân mạng thù hào môn bắt đầu cười nhạo Nguyên Dịch, cho dù có tiền thì như thế nào, không chỉ không cưới được người phụ nữ mình thích, còn bị phụ nữ cắm sừng; những người thuộc trường phái thù ghét phụ nữ đại khái là cảm xúc tiêu cực nhất, mỗi người bọn họ phảng phất như trở thành hiện thân của Nguyên Dịch, nhục mạ Nhan Khê không tuân thủ nữ tắc, mắng phụ nữ trên đời đều không phải thứ tốt lành gì, nếu bọn họ là Nguyên Dịch, nhất định sẽ trừng trị người phụ nữ này thật tốt vân vân mây mây.

Trên mạng phát ngôn chướng khí mù mịt, Nguyên Dịch tùy ý xem mấy tin nóng liền không nhìn nổi nữa, anh đứng lên liền muốn đi tìm Nhan Khê, bị Nguyên Bác một phen giữ lại.

"Em bị sao vậy?" Nguyên Bác còn không biết đã xảy ra chuyện gì, hắn thấy sắc mặt Nguyên Dịch không tốt, kéo người trở lại ghế sô pha ngồi xuống, "Mặc kệ đến đã xảy ra chuyện gì, bộ dáng hiện tại của em cũng không thích hợp ra ngoài hành sự."

Nguyên Dịch ngơ ngác ngồi trên sô pha hai phút, rầu rĩ nói: "Em muốn đi mua đồ nấu ăn."

Có liên quan đến Tiểu Khê? Nguyên bác thấy bộ dáng này của Nguyên Dịch, liền đoán được chuyện xảy ra có liên quan với Nhan Khê, hắn nhướng mày, "Loại việc mua đồ ăn này, còn cần Nguyên nhị thiếu của chúng ta tự mình đi sao, em cần mua cái gì, anh bảo người đi mua, sáng sớm ngày mai đúng giờ đưa đến nhà Tiểu Khê."

"Anh hai." Hai tay Nguyên Dịch nặng nề lau mặt, do dự một lát sau nói, "Anh nói xem… Tiểu Khê có thích em không?"

Nguyên Bác nghe được vấn đề này, không biết vì sao lại cười: "Vấn đề này, em hẳn là rõ ràng hơn anh."

"Trước khi gặp Nhan Khê, em cho rằng hôn nhân chính là như ba mẹ, tình cảm tốt đến mức đủ để quên hết mọi thứ xung quanh. Em không quan tâm đến cảm xúc này, thậm chí không mong đợi ở phụ nữ." Nguyên Dịch cười khổ, "Nhan Khê người phụ nữ này, thoạt nhìn nhã nhặn yếu ớt, trên thực tế có thể bẻ gãy nắm cửa xe, cởi giày đập người, mang giày cao gót lén đạp kẻ xấu. Nói chuyện cũng không ôn nhu, còn thường xuyên đối nghịch với em, có đôi khi đặc biệt chân chó, bộ dạng cũng không phải tuyệt sắc khuynh thành, anh nói cô ây đến tột cùng tốt ở chỗ nào?"

Nguyên Bác nghĩ thầm, nếu hắn thật sự nói một câu Nhan Khê không tốt, tình anh em của bọn họ đại khái sẽ bị khảo nghiệm.

"Nhưng mà ánh mắt của cô ấy thật đẹp, mỗi lần cô ấy nhìn em, em đều nhịn không được nghĩ, chính là cô ấy, cô ấy bảo em làm cái gì cũng được." Nguyên Dịch gãi gãi tóc, anh không quen ở trước mặt người khác thổ lộ tâm tình, cho nên có chút không được tự nhiên, "Em cũng biết như vậy là không có tiền đồ, một chút cũng không giống nam nhân, nhưng mà..."

"Ai bảo em thích cô ấy đây." Thanh âm của anh nhỏ đi, "Nguyên bản những kiên trì kia, hình như cũng không quá trọng yếu. Trước kia em luôn cảm thấy, làm sao có thể có nam nhân cam tâm tình nguyện xách túi cho nữ nhân, thấp giọng dỗ dành các cô ấy, sao còn có thể diện nữa?"

Ở cùng một chỗ với Nhan Khê mới phát hiện, mặt mũi đều là cái rắm! Nguyên Dịch cắn răng, tựa hồ cũng cảm thấy mình không có thuốc để cứu, "Chỉ cần cô ấy nhíu mày với em một chút, em đều nhịn không được tự kiểm điểm mình, có phải em làm chỗ nào không tốt, mới làm cho cô ấy không vui."

"Sớm biết, sau khi em biết cô ấy, sẽ trở nên không có tiền đồ như vậy, em..." Nguyên Dịch dừng lại, anh lại có thể như thế nào đây, hiện tại anh thậm chí ngay cả một câu 'nếu' cũng không dám nói.

Anh luyến tiếc không ở cùng Nhan Khê, càng không thể tưởng tượng được hình ảnh Nhan Khê ở cùng một chỗ với những người đàn ông khác.

Đời này anh cứ như vậy, rơi vào trong tay nữ nhân này, cái gì nam nhân khí khái, cái gì mặt mũi, cái gì nguyên tắc, đều là nước thải cống rãnh, xông lên liền biến mất.

Nguyên Bác vỗ vỗ Nguyên Dịch, cũng không cười nhạo hắn: "Em hiểu được điều này, chứng tỏ em đã thật sự trưởng thành."

"Chỉ có trưởng thành, mới có thể làm cho em hiểu được, nam nhân chân chính không phải luôn một mực duy trì tư thái cao, vĩnh viễn không khom lưng, vĩnh viễn không thỏa hiệp." Nguyên Bác trên mặt lộ ra nụ cười vui mừng, "Em làm cho anh tự hào, có đôi khi anh cũng sẽ thay em lo lắng, sợ em kiêu ngạo cả đời, quên nhìn cuộc sống xung quanh mình."

"Anh rất cảm kích Nhan Khê, cô ấy làm cho em sống giống một người đàn ông bình thường hơn."

Nguyên Dịch trầm mặc một lát: "Anh còn nói em, chính anh cũng không giống đấy thôi, đã gần rồi, cũng không thấy anh có ý định kết hôn."

"Anh và cô ấy đều là những người không muốn kết hôn cũng không muốn có con." Nguyên Bác trên mặt lộ ra một tia cười, "Mỗi người đều gặp được người thích hợp với mình, em gặp được Nhan Khê, còn anh gặp được cô ấy, hoàn hảo quá rồi."

(Truyện được dịch và đăng duy nhất tại tài khoản truyenlol.comd @SupLoViBacHa)

"Anh, anh có chủ nghĩa không hôn nhân, có phải vì ảnh hưởng của ba mẹ không?" Nguyên Dịch hỏi.

Nguyên Bác vẻ mặt bình tĩnh nhìn hắn một cái, "Tuổi còn nhỏ không cần suy nghĩ lung tung, em không phải muốn đi tìm Tiểu Khê sao, còn không mau đi?"

"Không đi nữa" Nguyên Dịch lắc đầu, "Cũng không có chuyện gì."

"Vừa rồi gấp gáp thành như vậy, hiện tại lại không có việc gì?" Nguyên bác đứng dậy nhìn phòng bếp bẩn thỉu, thở dài nói, "Đi thôi, em cùng anh ra ngoài ăn cơm."

Nguyên Dịch thay áo khoác, thuận tay bỏ chìa khóa vào túi áo, cùng Nguyên Bác ra cửa.

Lúc hai anh em ăn cơm đều không thích nói chuyện, rất nhanh ăn xong một bữa cơm, hai người đi ra, trước mặt liền đụng phải Tống Triều.

Nguyên Bác biết chuyện Tống Triều theo đuổi Nhan Khê, cũng biết rõ sự cạnh tranh trong Tống gia, anh đối với Tống Triều hơi gật đầu, cũng không nói gì. Anh vốn tưởng rằng Nguyên Dịch nhìn thấy Tống Triều, sẽ có phản ứng quá khích, nhưng anh hiển nhiên còn chưa hiểu rõ Nguyên Dịch, từ đầu đến cuối biểu tình của hắn cũng không có bao nhiêu biến hóa.

Tống Triều cũng thật không ngờ lại gặp được hai anh em Nguyên gia ở chỗ ăn cơm, ba người mặt đối mặt đứng, ai cũng không mở miệng trước.

Vào Tết lại còn ra ngoài ăn cơm một mình, hoặc là không biết nấu ăn, trong nhà cũng không ai nấu cơm, hoặc là không muốn ở trong nhà.

"Nguyên tổng." Tống Triều cười cười, ánh mắt quét qua trên người Nguyên Dịch, "Thật trùng hợp."

Nguyên Bác cùng Tống Triều bắt tay một chút: "Còn chưa chúc mừng Tống tổng thăng chức, chúc Tống tổng đại triển hồng đồ."

"Cảm ơn Nguyên tổng." Tống Triều rũ mí mắt xuống, thập phần khách khí, "Nhưng mà tôi còn phải dựa vào sự nghiệp của trưởng bối, so ra còn kém Nguyên Dịch, tự mình gây dựng sự nghiệp còn thành danh trong giới."

Lời này nhìn như đang khiêm tốn, thực tế là đang châm ngòi tình cảm của anh em Nguyên gia.

Nguyên Bác hiện tại chưởng quản xí nghiệp gia tộc, Nguyên Dịch phát triển công ty của mình, Tống Triều nói hắn không bằng Nguyên Dịch, kỳ thực là đang ám chỉ Nguyên Bác, Nguyên Dịch so với anh trai còn lợi hại hơn. Phàm là giữa hai anh em có nửa phần hiềm khích, đều sẽ bởi vì câu nói đơn giản này mà nháo ra mâu thuẫn.

"Tống tổng khen ngợi, Tiểu nhị nhà chúng tôi chỉ cần không tự giày vò mù quáng, hắn có thể không đem mình chết đói, tôi đã hài lòng." Nguyên Bác mỉm cười, rất có cảm giác kiêu ngạo "Trong nhà có con trai thành tài".

Tống Triều: "..."

Hai người này là anh em hào môn, không phải cha con hào môn chứ?

Nguyên Bác nhìn như tự khiêm tốn, kì thực mang theo vài phần tư thái tự hào, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra? Đã quen với sự lục đục giữa anh em hào môn, lần đầu tiên chứng kiến tình anh em chân chính, Tống Triều theo bản năng cảm thấy đây là Nguyên Bác đang diễn trò.

Hắn không thể tin được, cũng không muốn tin: "Không phải là lời khen ngợi, đó là sự thật." Hiện tại trong ngành rất nhiều người khen ngợi Nguyên Dịch trò giỏi hơn thầy, thế hệ trẻ biết Nguyên Dịch lại không biết bác Nguyên, được công nhận như vậy, không phải ai trong chúng ta cũng có thể làm được."

Nguyên Dịch nghiêng mày, chậm rãi nói: "Cậu nói đúng, tôi cũng cảm thấy như vậy." Hơi nâng cằm lên, anh khí định thần nhàn, "Tôi so với cậu quả thật ưu tú hơn một chút."

Tống Triều: "..."

Nguyên Bác ho khan một tiếng, đè nén tiếng cười thiếu chút nữa khống chế không được phát ra.

"Nguyên Dịch, chúng ta là bạn học cao trung ba năm, cậu chán ghét tôi đến vậy sao?" Tống Triều mỉm cười, cực kỳ phong độ, "Sau này ở trên thương trường, tôi còn hy vọng cậu có thể chiếu cố nhiều hơn, tranh thủ cục diện đôi bên cùng có lợi."

Nguyên Dịch nhìn Tống Triều, cười nhạo một tiếng, bỗng nhiên nói: "Tống Triều, cậu đại khái đã quên, cậu hiện tại là đương gia Tống gia, không phải Tống đại thiếu gia." Tâm kế cùng thủ đoạn có đôi khi là thứ không thể thiếu, nhưng phải chống đỡ một gia tộc, phảu dựa vào thủ đoạn cùng sự quyết đoán.

Nụ cười trên mặt Tống Triều cứng đờ, sau đó lại khôi phục như thường: "Đương nhiên."

Hai người nhìn nhau chán ghét, Nguyên Dịch không muốn nói nhảm với Tống Triều, xoay người đi ra ngoài.

"Đúng rồi." Tống Triều thấy Nguyên Dịch đi ra vài bước, mới cười nói: "Chuyện buổi sáng là hiểu lầm, tôi và Nhan tiểu thư chỉ ngồi ở quán cà phê không đến nửa giờ, cô ấy cũng không nói với tôi được mấy câu."

Hắn và cô ấy, ngay cả một ly cà phê cũng chưa uống xong.

Nguyên Dịch dừng bước quay đầu lại nhìn hắn một cái, không hỏi, không nói gì, quay đầu đi ra khỏi khách sạn.

Tống Triều nhìn bóng lưng Nguyên Dịch, sửng sốt một lúc lâu sau bỗng nhiên nở nụ cười một tiếng, đẩy cặp kính trên sống mũi, lại là trở về đương gia Tống gia phong độ nhẹ nhàng kia.

(Truyện được dịch và đăng duy nhất tại tài khoản Wattp.ad @SupLoViBacHa)

Nhan Khê mang đèn lồng đỏ đã mua xong về giao cho Tống Hải, hai ba con ăn cơm xong liền bắt đầu quét dọn, treo đèn lồng dán cửa sổ, Nhan Khê lần đầu tiên ghét bỏ căn nhà quá lớn, cô chạy lên chạy xuống mệt mỏi một thân đầy mồ hôi. Hết lần này tới lần khác ba cô cảm thấy, bình thường có thể thuê người theo giờ làm vệ sinh, Tết nhất định phải tự mình động thủ mới có ý nghĩa.

Nhan Khê mảnh khảnh nằm trên sô pha thở hồng hộc, Tống Hải mập mạp lại bước đi như bay, qua lại trước mặt Nhan Khê, ngay cả thở hổn hển cũng không có. Nhan Khê bắt đầu hoài nghi, mấy năm nay người đi luyện quyền là ba cô, không phải cô.

Nửa năm gần đây vì công việc, cũng không có sống healthy mấy, chờ qua năm mới cô liền đi làm thẻ tập thể dục, đem tư thế cường tráng của mình tìm về.

Khi trời sắp tối, hai ba con rốt cục cũng dọn dẹp sửa sang biệt thự giống như Tết, Nhan Khê ghé vào bên cửa sổ, lau đi hơi nóng phía trên, nhìn ra ngoài: "Ba, tuyết rơi rồi."

Tống Hải ở trong phòng bếp nấu cơm tối, nghe thấy Nhan Khê gọi ông, cho rằng có chuyện gì, trong tay cầm nồi và xẻng đi ra: "Sao vậy?"

"Không có gì, bên ngoài có tuyết rơi ạ." Nhan Khê thấy Tống Hải đeo một chiếc tạp dề hoa lớn, nhịn không được nở nụ cười: "Ba, ba lại lấy phúc lợi của công ty đem về?"

Công ty người khác phát phúc lợi cho nhân viên, bình thường đều tương đối giống nhau, công ty của ba cô ấy hết lần này tới lần khác đặc biệt độc hành, có đôi khi phát ra đặc sản khắp cả nước, có đôi khi còn phát đồ dùng sinh hoạt, Nhan Khê thường nghĩ, nếu có nhân viên chạy lên mạng lập ra danh sách "Ông chủ của tôi là người kỳ lạ", ba cô tuyệt đối có thể lên bảng xếp hạng.

"Còn lại mấy cái, lấy về dùng cũng không lãng phí." Tống Hải cúi đầu nhìn tạp dề, "Hoa phía trên là mẫu đơn, năm mới hệ cát lợi."

Mẫu đơn phú quý, quả thật... Rất may mắn.

Ăn cơm tối xong, Nhan Khê ôm gối mềm bật TV lên, đang chuẩn bị chơi điện thoại di động đã bị cô lãng quên thật lâu, bỗng cô giống như nghe thấy được tiếng gõ cửa.

Gió tuyết lớn như vậy, hẳn là không có người đến thăm viếng, chẳng lẽ là cô nghe lầm?

Cô chăm chú nghe, thật đúng là nghe được tiếng gõ cửa.

Mở cửa ra, Nguyên tiểu nhị đứng ở ngoài cửa, mang theo mấy cáu túi lớn.

"Nguyên tiểu nhị?"

"Anh rất muốn ngày mai đến, nhưng anh ở một mình trong nhà quá yên tĩnh." Nguyên Dịch ngây ngốc cười, "Anh muốn đến thăm em, đợi lát nữa sẽ đi."

Anh toàn thân phủ sương quyết, bả vai còn đang run rẩy, mấy cái túi lớn không biết chứa bao nhiêu đồ, mạo hiểm gió tuyết lớn như vậy, chính là muốn đến thăm cô.

Làm thế nào có thể có một người đàn ông ngu ngốc như vậy trên thế giới này chứ.

Nhưng... cô thích điều đó.

Tống Hải nghe được động tĩnh bên ngoài, từ phòng bếp vươn đầu nhìn thoáng qua, thấy con gái cùng tiểu tử ngốc kia đều đứng ở cửa, ông muốn nhắc nhở bọn họ, cửa lạnh như vậy, đứng ở đó gió lạnh thổi rất thoải mái sao?

Bất quá nhìn thấy Nguyên Dịch mặt lạnh đến đỏ bừng còn cười đến lộ ra răng trắng, ông yên lặng đi lên lầu.

Mắt không thấy, tâm không phiền.

"Anh có phải ngốc hay không?" Nhan Khê kéo người vào cửa, phủi bông tuyết trên người anh, "Tài xế không đưa anh vào sao?"

"Có đưa vào." Nguyên Dịch buông đồ đạc xuống, cởi mũ, khăn quàng cổ, "Em không cần phủi, đừng để tay bị lạnh"

Tài xế đưa anh vào, tại sao anh lại có nhiều tuyết phủ lên như vậy?

Anh đứng ngoài cửa bao lâu rồi?

"Dì lý về nhà rồi sao?" Nhan Khê nhớ rõ dì Lý là người địa phương ở Đế Đô.

Nguyên Dịch gật đầu: "Ừm, tuy rằng dì không yên lòng với anh, bất quá năm mới, anh cũng không thể để cho dì ngay cả năm mới cũng đi làm." Bình thường không để ý, nhưng khi anh nhìn thấy bông tuyết tung bay ngoài cửa sổ, trong lúc vô tình lướt đến ảnh Nhan Khê và Tống Triều ngồi ở quán cà phê, bỗng nhiên cảm thấy cả phòng liền trống rỗng.

Khi hắn đi tới ngoài cửa nhà Nhan Khê, mới chợt nhớ tới hành động này của mình có bao nhiêu xúc động, lý trí nói cho anh biết, hẳn là nên ngồi trở lại xe, sau đó làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, về nhà ngủ một giấc sáng mai lại tới.

Nhưng tình cảm lại nói cho anh biết, lý trí là thứ quỷ quái gì, anh muốn gặp Nhan Khê, không muốn một mình chờ đợi ngày mai đến.

Nhan Khê mang đồ của anh đến, nên để tủ lạnh thì để tủ lạnh, nên treo lên liền treo lên, quay đầu sờ tay Nguyên Dịch một chút, thấy rốt cuộc cũng ấm áp lại, mới đưa tay chọc chọc ót anh: "Có phải anh bị ngốc rồi không?"

"Người khi yêu, chỉ số thông minh khó tránh bị ảnh hưởng một chút." Nguyên Dịch cầm ngón tay Nhan Khê, khẽ hôn lên mặt cô, "Nhưng anh rất nhớ em."

Lúc gõ cửa, anh liền nghĩ, anh muốn gặp cô một lần, cho dù chỉ cần liếc mắt một cái cũng tốt rồi.

Anh không biết vì sao mình lại có hành động ngốc như vậy, nhưng hết lần này tới lần khác cứ như vậy mà làm.

"Anh ăn cơm tối chưa?" Nghe anh nói như vậy, tâm Nhan Khê thoáng cái liền mềm nhũn, xoa xoa chỗ anh bị mình chọt qua.

"Không có khẩu vị." Nguyên Dịch ôm Nhan Khê, lười biếng không muốn động đậy.

"Trong tủ lạnh có sủi cảo em và ba làm, vừa vặn còn lại mấy cái, em nấu cho anh ăn." Nhan Khê vỗ đỉnh đầu anh: "Ngoan, anh xem TV trước một lát."

Nhét điều khiển từ xa vào tay anh, Nhan Khê mới vào bếp nấu sủi cảo.

Sủi cảo rất nhanh nấu xong, cô bưng bát lên bàn gọi Nguyên Dịch tới ăn, thấy anh vừa thổi sủi cảo vừa ăn, cũng không giống như không có khẩu vị. Nam nhân của mình tự mình sủng ái, ngẫu nhiên làm nũng, cũng tùy hắn.

Nhan Khê chuẩn bị trở về phòng bếp bưng một ít nước tương cho Nguyên Dịch, điện thoại di động bị cô quên trên sô pha vang lên.

Cô cầm lấy điện thoại di động, thấy người gọi là Đào Như, nghe điện thoại cười nói: "Cậu vừa về nhà, đã có tinh lực nấu cháo điện thoại với tớ rồi sao?"

"Cậu nghĩ tớ như cậu sao, tớ ước gì hiện tại đang nằm trên giường mà ngủ." Đào Như tức giận nói, "Chuyện của cậu và Tống Triều ồn ào lớn như vậy, hiện tại bọn họ đều đang nói cậu cắm sừng Nguyên Dịch, tớ có thể ngủ được không?"

"Cắm sừng cái gì?" Nhan Khê quay đầu lại nhìn Nguyên Dịch đang cúi đầu say sưa ăn sủi cảo, bưng nước tương lên bàn, mới đi đến cửa sổ tiếp tục nói chuyện điện thoại: "Những lời trên mạng cậu cũng tin sao?"

"Tớ cũng không muốn tin, nhưng vừa xuống máy bay mở điện thoại ra, liền nhìn thấy hình ảnh cậu hẹn hò với Tống Triều xuất hiện trên các trang mạng truyền thông lớn, tớ sợ cậu và Nguyên Dịch sinh ra hiểu lầm." Đào Như ở đầu dây bên kia hơi do dự một lát, "Đại Hà, việc này cậu cùng Nguyên Dịch hảo hảo giải thích một chút, đừng để hắn hiểu lầm cậu. Tớ cảm thấy, nhị đổng thực sự thích cậu, khi hắn nhìn cậu, mắt đều như đang phát sáng."

"Tớ biết, cậu nghỉ ngơi tốt, đừng lo lắng." Nhan Khê cúp điện thoại, bắt đầu xem tin trên mạng, tin tức cô và Tống Triều hẹn hò quả nhiên lên trang nhất, có một số phương tiện truyền thông nhỏ thậm chí còn trực tiếp đặt tiêu đề "Tổng giám đốc Ân Thái Nguyên Dịch lại bị bạn gái cắm sừng, quá thảm!"

Thảm cái cộng lông!

Nhan Khê lướt qua các loại lời nói, từ ngữ bên trong thập phần không chịu nổi, bọn họ không kiêng nể gì mà cười nhạo Nguyên Dịch, giống như cười nhạo một người thành công, sẽ làm cuộc sống bọn họ vô cùng thỏa mãn.

(Truyện được dịch và đăng duy nhất tại tài khoản truyenlol.com @SupLoViBacHa)

Tắt trang Web, Nhan Khê đi tới trước mặt Nguyên Dịch ngồi xuống, thấy sủi cảo đã ăn hơn phân nửa, cười hỏi: "Ngon không?"

Nguyên Dịch gật đầu: "Ngon, vỏ mỏng nhân tươi."

"Ăn ngon thì ngày mai chúng ta cùng làm." Cô đi đến phía sau Nguyên Dịch, khom lưng ôm lấy cổ anh, nhẹ giọng nói bên tai anh: "Đêm nay ở lại, đừng trở về."

Sủi cảo kẹp trên đũa rơi vào bát, cổ họng Nguyên Dịch bị nhồi, phát ra âm thanh có chút khàn khàn: "Được."

Từ đầu đến cuối anh đều chưa từng hoài nghi Nhan Khê, anh thậm chí không đành lòng hỏi cô thêm một câu, nhiều nhất chỉ biết ngốc nghếch mạo hiểm gió tuyết đến thăm cô.

Đây là một người đàn ông có bao nhiêu kiêu ngạo, lại bởi vì cô mà làm ra chuyện ngu ngốc như vậy.

Nhan Khê sờ sờ lỗ tai anh, mềm mại ấm áp, giống như anh vậy.

Sáng hôm sau, Nguyên Dịch dậy rất sớm, Tống Hải nhìn thấy anh rất tự nhiên nói chào buổi sáng, giống như anh vốn là người nhà mình, chứ không phải từ hư không mà ra.

Buổi sáng ba người ở trong phòng bếp nấu bữa trưa thịnh soạn, Nhan Khê cắt rau, Nguyên Dịch rửa rau, Tống Hải cầm muôi xào đứng chờ nhìn hai người trẻ tuổi thường thường lại đấu khẩu hai câu, sò sờ tay, cười lắc đầu.

Năm nay, cuộc sống thực sự có chút náo nhiệt.

Buổi trưa ăn cơm xong, Nguyên Dịch bắt đầu đi dán câu đối đỏ cùng chữ phúc, Nhan Khê ở một bên quấy rối, lúc thì nói cao, lúc thì nói lệch, chỉ huy Nguyên Dịch xoay quanh, cuối cùng ngay cả Tống Hải cũng nhìn không nổi, trên mặt đất nhặt một đoàn tuyết, để cho cô đi bên cạnh nghịch tuyết.

"Bác trai, bác đừng để cho cô ấy nghịch tuyết, tay sẽ bị đông lạnh." Nguyên Dịch đứng trên ghế, liên tục bảo vệ Nhan Khê.

Tống Hải: "..."

Được, một người nguyện đánh một người nguyện chịu, ông vẫn đừng xen vào việc của người khác.

Một lát sau, chờ Tống Hải chuẩn bị xong nhân sủi cảo đi ra, hai người này đã ở trong sân chất đống mấy người tuyết xấu xí, ông thở dài, dùng thìa gõ chậu: "Hai người các con tới đây làm sủi cảo!"

"Ba, ba đây là gọi cẩu sao." Nhan Khê đứng trên bậc thềm nhảy nhót, run run làm tuyết rơi trên mặt đất.

"Cẩu đều hiểu chuyện hơn hai đứa các con, ít nhất biết trời tuyết rơi dày không thể chơi ở bên ngoài."

Nguyên Dịch, Nhan Khê: ...

Gói sủi cảo xong, Nguyên Dịch hoàn toàn buông tha ý nghĩ dựa vào trù nghệ lấy lòng ba vợ, làm người phải lượng sức mình.

Khi trời sắp tối, Nhan Khê bật TV lên, đêm liên hoan Tết Nguyên Đán còn chưa bắt đầu, nhưng người dẫn chương trình đã bắt đầu chúc tết khán giả, ngay cả người dẫn chương trình tin tức nghiêm túc bình thường, cũng mang theo nụ cười nói lời may mắn. Lúc Nhan Khê bày đũa, thấy Nguyên Dịch đi nhận điện thoại, hỏi: "Có người tìm anh?"

"Mẹ anh bảo anh đến ăn bữa cơm tất niên."

Nhan Khê dừng tay: "Vậy anh phải trở về sao?"

"Anh qua làm gì?" Nguyên Dịch dọn đũa trong tay cô, "Anh còn chờ ăn sủi cảo có đồng xu nữa."

"Đừng nghĩ nữa, cái sủi cảo kia nhất định là của em." Nhan Khê khẩy mũi anh, không khuyên anh đi gặp ba mẹ anh, bởi vì cô biết, Nguyên Dịch cũng không muốn đi đến nơi khác.

Trái tim cô ấy rất nhỏ, chỉ muốn người mình yêu được vui vẻ.

Lúc ăn sủi cảo, Nguyên Dịch dùng đũa chọc vào một cái sủi cảo cứng rắn, gắp sủi cảo ra nhìn, bên trong quả nhiên bọc một đồng xu.

Anh quay đầu nhìn Nhan Khê, Nhan Khê trừng mắt nhìn anh. Thấy bộ dáng này của cô, anh nhịn không được cười khẽ ra tiếng.

"Anh một nửa, em một nửa." Nguyên Dịch hào phóng chia ra một nửa, đem bát của mình đẩy đến bên cạnh bát Nhan Khê, lấy điện thoại di động ra chụp một tấm, tải lên Weibo.

Nguyên Dịch: Sủi cảo chứa bảo bối, em một nửa, anh một nửa. @Tiểu Khê.

Nhan Khê thấy anh khẩn cấp khoe yêu thương, lấy điện thoại ra đăng ảnh ngày hôm nay làm sủi cảo lên Weibo.

Tiểu Khê: Sủi cảo xấu nhất, nhưng ăn vào lại thấy ngon nhất. @Nguyên Dịch

Mặc kệ cư dân mạng phản ứng thế nào, ai người tú ân ái ăn xong sửi cảo, cầm pháo hoa ra sân chơi, cho dù trên trời còn tuyết rơi, cũng không ảnh hưởng đến hứng thú của bọn họ.

Tống Hải ngồi dựa vào cửa sổ, cười tủm tỉm nhìn bên ngoài, thấy hai người tay trong tay, chơi như hai đứa nhỏ sáu tuổi, lắc đầu kéo rèm cửa sổ.

"Tiểu Khê." Nguyên Dịch ôm Nhan Khê vào trong ngực, "Hôm nay anh rất vui, cám ơn em."

Cây pháo hoa đã cháy hết, Nhan Khê tựa vào trong ngực Nguyên Dịch, có bông tuyết lạnh lẽo bay trên mặt, nhưng cô cũng không cảm thấy lạnh.

"Anh... có muốn, mỗi năm mới cùng em làm bữa trưa, làm sủi cảo, dán câu đối đỏ, làm mâm cơm tất niên không?"

"Anh muốn"

Bông tuyết tung bay, tiếng chuông mừng năm mới vang lên.

Một năm mới, đã đến.

----

Tác giả có một điều để nói:

Văn đến đây, kết thúc, sau sẽ có phiên ngoại, sẽ thỉnh thoảng phát hành, cảm ơn bạn đã đồng hành trong khoảng thời gian qua, Đại Hà và Nguyên tiểu nhị đã cho các bạn nạp năng lượng, chúc các bạn mọi thứ đều tốt.

Cuối cùng, mình xin vẫy dung dịch dinh dưỡng đây, nhân tiện gửi phong bao lì xì vào ô comment của chương này, vẫn là luật cũ, hàng trước, ngẫu nhiên, chúc bạn ngủ ngon, bạn nhé!

Phiên ngoại thấy ~

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio