Đừng Vội Nói Lời Yêu

chương 15: một sự an ủi nào đó

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tô Lạc không đi bệnh viện, bởi Tiêu Kiến Thành đưa cô đến thẳng một ngôi nhà yên tĩnh. Trong nhà có bác sĩ và y tá chờ sẵn, cũng có không ít máy móc, thiết bị y tế.

Tô Lạc ngạc nhiên, hỏi: “Tại sao lại đến đây? Đây là nơi nào vậy?”

Tiêu Kiến Thành kéo một cái ghế, trèo lên trên, lồng cái túi nilon màu đen vào đầu camera theo dõi treo trên góc phòng rồi mới trả lời: “Phòng khám tư nhân.”

“Tại sao không đi bệnh viện?” Tô Lạc thắc mắc.

“Sợ đắt quá cô không trả nổi.”

“Tôi có thể thanh toán bằng bảo hiểm y tế.”

“Dù được thanh toán đi chăng nữa, cô cũng phải tự trả một phần còn gì?”

“Tôi đâu có mắc bệnh ung thư, phần tự trả đâu có nhiều.”

Tiêu Kiến Thành nhảy xuống đất, xoa tay rồi đi đến đầu giường bệnh của Tô Lạc, quan sát kĩ camera từ góc độ này. Tô Lạc cũng ngước nhìn. “Tại sao anh phải che camera lại?”

Tiêu Kiến Thành tỏ ra đắc ý, ghé sát mặt cô. “Nhân lúc cô không thể động đậy, tôi muốn làm chuyện xấu xa ấy mà.”

Tô Lạc mất tự nhiên, liền ngoảnh đầu sang một bên.

Tiêu Kiến Thành đứng thẳng người. “Cô cứ yên tâm! Thứ nhất, tôi không có hứng thú với cô. Thứ hai, tôi cũng chẳng thiếu đàn bà.”

Tô Lạc lập tức tiếp lời: “Thứ ba, tôi và anh không hợp mệnh.”

“Vậy sao? Cô xem rồi à?”

“Còn cần xem sao? Kể từ lúc gặp anh, tôi làm việc gì cũng không thuận lợi.”

“Nói có lý, cô thất vọng lắm phải không?” Tiêu Kiến Thành hỏi.

“Tại sao tôi phải thất vọng?”

“Bởi vì tôi thuộc top đầu những người đàn ông độc thân của thành phố này.”

“Thật sao? Thế thì tôi thảm rồi.” Tô Lạc bày ra vẻ mặt thất vọng.

“Gì cơ?”

“Bởi vì lần này bị ngã, chắc tôi rớt ra sau cả vạn người ấy chứ”

“Có cần tôi giúp cô không?”

“Anh không hại tôi, tôi đã vô cùng cảm tạ trời đất rồi.”

Tiêu Kiến Thành cất giọng thành khẩn: “Thật ngại quá, hại cô là chuyện khiến tôi vui nhất trong mấy năn trở lại đây.”

Tô Lạc trừng mắt, còn anh ta nhếch miệng cười đắc ý.

Cô y tá cầm hộp thuốc đi vào. Tiêu Kiến Thành rời mắt khỏi Tô Lạc, quay sang cô ta, nói: “Ồ, cô cắt tóc ngắn rồi à, trông xinh hơn đấy.”

Cô y tá đeo khẩu trang, tuy không rõ diện mạo nhưng đôi mắt tràn ngập ý cười. Cô ta lấy một mũi kim tiêm chọc vào mu bàn tay Tô Lạc, do không trúng mạch máu, cô ta dịch chuyển mũi kim dưới làn da tìm kiếm, khiến Tô Lạc đau đến mức phải hít một hơi thật sâu.

Tiêu Kiến Thành không nhịn được, nói với cô y tá: “Này, cô ấy không phải là bạn gái của tôi, cô không cần căng thẳng như vậy.”

Tô Lạc gật đầu lia lịa. Cô y tá không trả lời, tiếp tục công việc của mình, cuối cùng cũng có máu dâng lên trong ống truyền. Cô y tá treo bình thuốc, lên tiếng giải thích: “Không phải tôi căng thẳng mà là mạch máu của cô ấy nhỏ quá không dễ tìm.”

Tiêu Kiến Thành gật đầu. “Suốt ngày ăn phở, bị suy dinh dưỡng cũng là lẽ thường tình.”

Nghe anh ta nói vậy, Tô Lạc mới chợt nhớ ra. “Mẹ tôi có biết tôi ở đây không?”

“Tôi sẽ báo với người nhà và bạn bè cô, nhưng tốt nhất bọn họ đến thăm ít thôi.” Tiêu Kiến Thành đáp.

Đúng lúc này, bác sĩ đi vào kiểm tra. Tiêu Kiến Thành nói chuyện với ông ta. Tô Lạc mệt mỏi, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Cô lại mơ thấy mình đang leo núi, leo mãi trên lối đi bùn lầy. Phía trước có một bóng hình, cô muốn đuổi theo nhưng luôn chậm vài bước, đột nhiên, cô bị hụt chân rơi xuống. Giật mình tỉnh giấc, cô phát hiện trong phòng đã không còn một bóng người.

Tô Lạc lấy di động bên cạnh gối để nhắn tin cho Dương Nhuệ. Cô định viết: “Em vừa mơ thấy anh, rất nhớ anh”, nhưng soạn xong hàng chữ, cảm thấy mình có chút mặt dày, cô vội xóa đi, soạn lại: “Dương Nhuệ, em đã nhập viện rồi, tất cả đều thuận lợi, anh nhớ giữ liên lạc.”

Nhắn hay không nhắn tin này với thích hay không thích cũng như nhau cả, Tô Lạc thở một hơi dài.

Buổi tối, người đầu tiên đi vào phòng bệnh lại là bố Tô Lạc, cô không khỏi ngạc nhiên. “Sao bố lại đến đây?”

Ông Tô đi đến, cất giọng xót xa: “Con bị thương ở đâu vậy? Sao lại ra nông nỗi này? Liệu có để lại di chứng không? Bác sĩ nói gì? Là ai khiến con bị như vậy? Phải tìm bọn họ đòi bồi thường mới được. Tình hình của con có đưọc coi là tai nạn lao động không? Có thể mời giám định tai nạn lao động…”

Tô Lạc cắt lời bố. “Bố đừng lo, con không sao cả, tiền viện phí sẽ được bảo hiểm thanh toán.”

“Được thanh toán ư? Vậy có được trợ cấp và bồi thường không?” “Chuyện đó tính sau.” Tô Lạp đáp.

“Vậy thì tốt, bố định đưa con ít tiền để chữa trị, nhưng gần đây.”

“Không cần đâu bố, con có tiền mà.”

“Tốt quá, có cơ quan đoàn thể dù sao vẫn hơn. Hình như con thuộciên chế nhà nước phải không?”

“Không ạ, con ký hợp đồng thôi.”

“Hợp đồng dài hạn à?”

“Vâng…” Tô Lạc không muốn nói cho bố biết chuyện cô đã thôi việc.

“Con tìm cách vào biên chế là tốt nhất, lúc đó công việc mới ổn định. Chỗ bố làm bây giờ thậm chí còn chẳng cho ký hợp đồng. Thời gian trước, người quản lý nói với bố, ông chủ chê bố lớn tuổi, không thích hợp làm công việc bảo vệ tuổi của bố có lớn lắm đâu.”

Tô Lạc hỏi: “Ông chủ nào chê bố?”

“Bố cũng không biết, hình như là ông chủ lớn nhất ở đó. Mức lương thấp đã đành lại còn phải thức thâu đêm, người khác chưa chắc đã có khả năng chịu cực bằng bố.”

“Không cho làm thì thôi, chẳng phải bố cũng có lương hưu hay sao?”

“Chút lương hưu đó sao đủ tiêu? Muốn đánh mạt chược cũng chẳng đủ tiền, haizz…” Ông Tô thở dài. “Năm xưa, bố thầu công ty đó, kinh doanh rất tốt, nếu không vì mẹ con lên cơ quan gây chuyện ầm ĩ, bố vẫn có thể tiếp tục làm, bây giờ trở thành ông chủ lớn cũng không biết chừng…”

Tô Lạc nhắm mắt, những lời than vãn mà cô từmg nghe vô số lần bắt đầu phát lại.

Đột nhiên, cửa phòng mở tung, giọng nói the thé của mẹ Tô Lạc truyền tới: “Ông đúng là đồ vô lương tâm! Lẽ nào tôi không nên tới cơ quan của ông tố cáo? Ông làm chuyện xấu xa, nuôi tình nhân ở bên ngoài, còn đem tiền cho con hồ ly đó, tất nhiên tôi phải đi phản ánh tình hình với cấp trên của ông. Người như ông nên bị quét sạch, vĩnh viễn không thể trở mình mới được.”

Tô Lạc mở mắt, nhìn thấy bà Nhạc xông đến trước mặt ông Tô, chỉ vào mũi ông mắng nhiếc.

Ông Tô biện bạch một cách yếu ớt: “Làm gì có chuyện đó bà có chứng cứ không? Bà vu oan giá họa cho tôi…”

Bà Nhạc càng nổi điên. “Không có chứng cứ? Tôi bắt được ông và con tiện nhân đó trần truồng nằm cùng nhau, ông còn cần chứng cứ gì hả?”

Thấy bố mẹ lại bắt đầu cãi nhau, Tô Lạc liền ra hiệu cho ông Tô đi trước.

Ông Tô lập tức rời đi, bà Nhạc định túm ông nhưng không được. Ân oán từ hai mươi mấy năm trước cho đến giờ vẫn chưa thanh toán rõ ràng, tương lai chắc cũng không bao giờ chấm dứt. Bà Nhạc ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, vừa chửi rủa vừa sụt sịt. Tô Lạc hết cách chỉ có thể để mặc mẹ phát tiết.

Một lúc sau, Tô Kiệt ôm cô gái đi vào. Cô gái này hoàn toàn xa lạ, không phả là Mỹ Huệ. Thấy mẹ đang khóc, Tô Kiệt liền hỏi xảy ra chuyện gì. Bà Nhạc kể lại chuyện cãi nhau với ông Tô vừa rồi, không quên thêm mắm thêm muối.

Tô Lạc liền mở miệng: “Không nghiêm trọng như vậy, Tiểu Kiệt, không đến mức đó đâu.”

Nhưng Tô Kiệt đã được mẹ huấn luyện từ nhỏ, coi bố là kẻ thù đã cướp đi tuổi thơ hạnh phúc của mình, bây giờ lại nghe tiếng khóc than của mẹ, cậu lập tức quay người chạy đuổi theo bố.

Tô Lạc gọi em trai nhưng không có sức lực. Cô bảo mẹ đi ngăn cản nhưng bà Nhạc vẫn ngồi sụt sùi một chỗ, không chịu đứng dậy. Cô muốn gọi điện báo tin cho bố nhưng tìm mãi không thấy di động. Trong lúc vô cùng sốt ruột Tô Lạc bỗng nhìn thấy Mỹ Huệ xách giỏ hoa quả đứng ở cửa phòng.

Tô Lạc giật mình. “Mỹ Huệ, sao cô lại đến đây?”

Mỹ Huệ không chú ý đến Tô Lạc mà chỉ nhìn chằm chằm cô gái xa lạ kia.

Tô Lạc nghĩ bụng: Không xong rồi.

Mỹ Huệ quả nhiên xông đến trước mặt cô gái đó. “Cô đến đây làm gì?”

“Chúng tôi đến thăm chị gái của chúng tôi, không được sao?” Cô gái nói giọng vùng Đông Bắc, rất có khí thế.

“Tôi đã từng cảnh cáo cô, đừng động đến người đàn ông của tôi, cô quên rồi à?”

“Bây giờ anh ấy không phải là của cô nữa rồi.”

Mỹ Huệ lập tức vung tay tát mạnh, cô gái kia không kịp né tránh, trên mặt hiện ba dấu ngón tay. Cô ta cũng không vừa, liền đáp trả đối phương. Mỹ Huệ lập tức túm tóc cô ta. Hai cô gái đánh nhau, bà Nhạc xông vào can ngăn, ba người phụ nữ tạo thành cảnh tượng hỗn loạn.

Bác sĩ và y tá đều không thấy bóng dáng, Tô Lạc muốn bấm chuông gọi người nhưng nhìn quanh chẳng thấy công tắc đâu.

Đang lúc không biết phải làm thế nào, trong chăn chợt vang lên tiếng chuông điện thoại, cuối cùng, Tô Lạc cũng tìm thấy di động. Là Tiêu Kiến Thành gọi tới. Khi điện thoại kết nối, Tô Lạc còn chưa kịp lên tiếng thì đầu dây bên kia đã truyền tới giọng nói tức giận của anh ta: “Em trai cô đến chỗ tôi gây chuyện, còn đánh nhân viên của tôi. Thật chẳng ra làm sao cả, tôi phải báo cảnh sát bắt cậu ta.”

“Bố tôi không sao đấy chứ?” Tô Lạc hỏi.

“Vừa rồi đánh nhau loạn cả lên, tôi còn chưa kịp nắm rõ tình hình. Tôi gọi điện để thông báo với cô, tôi sẽ báo cảnh sát.”

“Rốt cuộc bố tôi có bị làm sao không?” Tô Lạc lặp lại câu hỏi.

“Tôi không rõ, chắc cũng bị thương đấy.” Tiêu Kiến Thành đáp.

“Có nghiêm trọng không?”

“Chắc không đến nỗi, nhưng ông ấy lớn tuổi rồi, kể cả bị thương nhẹ thì cũng khổ.”

Đúng lúc này, bà Nhạc bị hai cô gái sơ ý đẩy ra ngoài. Bà mất thăng bằng, ngồi phịch xuống đất. Tô Lạc hét lên: “Mẹ!”

Tiêu Kiến Thành chau mày “sao cô lại gọi tôi là “mẹ”?”

Bà Nhạc đứng dậy, cất cao giọng chửi mắng rồi lại lao vào “cuộc chiến”.

Chứng kiến cảnh tượng truớc mặt, Tô Lạc đột nhiên có cảm giác bất lực và thất bại chưa từng thấy. Nước mắt trào khỏi khóe mi cô không để ý đến Tiêu Kiến Thành mà lẩm bẩm vào điện thoại: “Không phải, tôi không gọi anh, tôi vừa gọi mẹ tôi. Tôi không thể ngăn cản bọn họ, tôi cũng không thể đỡ mẹ tôi dậy. Em trai tôi bắt cá hai tay, hai con bé đang đánh nhau trọng phòng bệnh, mẹ tôi can ngăn, chẳng may bị ngã… Anh là ông chủ của bố tôi, nếu không có chuyện gì to tát, phiền anh hãy cho bố tôi nghỉ việc. Ông già quá rồi, không thể làm bảo vệ nữa, giữ lại thế nào cũng xảy ra phiền toái… Còn em trai tôi, anh cứ báo cảnh sát đi, nó đi theo xã hội đen, sớm muộn cũng bị ngồi tù, bắt sớm chừng nào hay chừng ấy… Tiêu Kiến Thành anh đưa tôi đến nơi nào vậy? Tại sao không thấy bác sĩ và y tá đâu cả? Tại sao lại có nhiều người đến cãi lộn ầm ĩ ở chỗ tôi như vậy? Tại sao không có ai thật sự quan tâm đến tôi? Tôi không muốn gặp bọn họ, tôi không muốn bận tâm đến chuyện của bọn họ, tôi cũng không muốn bận tâm đến anh, anh đừng làm hại tôi nữa, để tôi yên tĩnh một chút có được không?” Nói xong những lời này, cô đã sức cùng lực kiệt.

Cuối cùng, y tá cũng đi vào. Tô Lạc ném điện thoại xuống giường, trùm chăn kín đầu khóc nức nở.

Có quá nhiều chuyện đáng để rơi lệ, như vết thương trên thân thể, vết thương tình cảm ở trong lòng, gia đình bao nhiêu năm cãi lộn không ngừng nghỉ và công việc thì bế tắc. Tô Lạc khóc một lúc lâu, cho đến khi gần thiếp đi, cô lại bị tiếng chuông báo hiệu có tin nhắn đánh thức. Cô kéo chăn khỏi đầu tìm di động.

Ngoài trời đã tối đen, trong phòng trống không, chỉ có Tiêu Kiến Thành ngồi bên cạnh giường, đang cầm điện thoại của cô.

Tô Lạc lập tức giơ tay đòi di động. Tiêu Kiến Thành cất cao giọng đọc tin nhắn: “Tô Lạc, chào em anh vừa nhận được tin nhắn của em. Anh rất lo cho em, nếu điều kiện cho phép, anh sẽ nhanh chóng tới thăm em. Hy vọng em điều trị thật tốt, nhớ chăm sóc bản thân.”

Tô Lạc bối rối, hai má nóng ran.

Tiêu Kiến Thành nhìn cô, tay vẫn cầm di động, đột nhiên hỏi: “Tên Dương Nhuệ này là gì của cô vậy?”

“Đồng nghiệp của tôi.”

“Là người hôm trước đến bệnh viện thăm cô phải không?”

“Đúng thế”

“Là người nắm tay cô à?” Tiêu Kiến Thành hỏi tiếp.

“Hôm đó trời quá tối, tôi không nhìn rõ đường.”

“Ờ…” Tiêu Kiến Thành đường như hiểu ra điều gì, lại hỏi: “Cô khóc xong rồi à?”

Tô Lạc không trả lời, kéo chăn lau vệt nước mắt trên mặt.

Tiêu Kiến Thành ném điện thoại cho cô, nói một câu không nể tình: “Đúng là nên khóc cho nhẹ lòng. Nếu tôi là cô, tôi đi tự tử cho xong.”

Tô Lạc đưa mắt về phía đối phương, anh ta cũng đang nhìn cô chăm chú. Cô không cảm thấy câu này khó nghe mà giống như một sự an ủi nào đó.

“Tôi đói bụng rồi.” Tô Lạc nói với anh ta.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio