Những thứ đã qua, thì cứ để cho nó trôi qua, đừng nhung nhớ chi cho thêm mệt, khổ người khổ ta. Chi bằng hãy xóa hết đi, đôi bên cùng có lợi…
Tang lễ của anh đã được tổ chức, ngoài gia đình anh ra thì còn một người nữa thực sự rất đau khổ khi anh ra đi – đó là cô. Kể từ khi anh ra đi, cô luôn chìm đắm trong sự hối hận và đau khổ. Chỉ sau có ngày mà cô đã tiều tụy, hốc hác đi trông thấy. Ai cũng thấy được sự đau khổ từ đôi mắt không che giấu của cô dù cho cô không khóc suốt buổi lễ.
Lễ mai táng chìm trong sự bi thương vốn có của nó. Bao nhiêu kí ức của cô và anh hiện về thật rõ nét
Anh nói: “Tui chưa bao giờ ghen!”
Anh cười: “Chúng ta sau này sẽ có thật nhiều con, một đội bóng rổ.”
Anh giận: “Em thử yêu người khác đi, xem anh có để yên cho hắn không?”
Anh nhẹ nhàng: “Ngốc ơi, Anh yêu em!”
...
Anh dịu dàng và ân cần đến mức, cô cảm thấy mình là người con gái hạnh phúc nhất hành tinh này. Anh luôn muốn có một cuộc sống ổn định, chuyện kết hôn anh cũng đã nói một, hai lần rồi. Nhưng khổ nỗi, tính cô lại thích tự do, cô yêu anh nhưng cô cũng yêu sự tự do của bản thân. Cô nghĩ kết hôn xong thì có con là điều tất yếu, nhưng đó chính là điều mà cô e ngại. Tối hôm đó cũng vì chuyện này mà anh và cô cãi nhau, rồi đi đến nước này… Bây giờ cô chỉ biết nhìn anh nằm đó, dưới lớp đất lạnh lẽo. Có vật gì từ mắt rơi ra, từng giọt, từng giọt lăn xuống má, như từng hạt ngọc rời khỏi chuỗi, rơi mãi không hết… Đưa tay sờ, thì ra là nước mắt.
Cùng lúc đó, ở trên nóc tòa nhà cổ cạnh nghĩa trang, có một bóng người đàn ông. Có vẻ anh ta đã quan sát tang lễ ngay từ đầu. Mồm khẽ nhếch: “Có vẻ sắp có người mới đây, phải đi chuẩn bị mới được…a~” hẳn là chuyện anh ta sắp làm chẳng có gì hay ho rồi.
Trời đã quá nửa đêm, từ trong bóng tối bước ra, chính là người đàn ông lúc sáng. Trên tay anh ta còn cầm một cái xẻng…
Mười phút sau… anh ta đã đưa được quan tài của anh lên, với sức khỏe của người bình thường thì chuyện này là không thể.
Khẽ cúi xuống nhìn anh một lát rồi cười: “Từ bây giờ, ngươi sẽ được sống lại một lần nữa. Nhưng không phải cuộc đời của một con người, mà là của… một ma cà rồng. Tuy nhiên, ngươi là một trường hợp đặc biệt, vì ngươi đã chết nên sau khi biến đổi, những kí ức trước đây của ngươi sẽ phải xóa bỏ… tất cả! Ngươi chính thức là một ma cà rồng – ngay từ giây phút này!” rồi ngay lập tức ghé sát cổ anh “phập!”...
…
Anh từ từ ngồi dậy, đôi mắt của anh trở nên hoang dại nhưng thật sự vẫn ẩn chứa sâu trong đó là một sự ấm áp lạ kì. Người đàn ông tiếp tục: “Ta chính là người đã đem lại sự sống cho ngươi, ta tên là . Từ bây giờ ngươi đã là một ma cà rồng, ta sẽ chống mắt lên để xem một ma cà rồng khi sống dưới lốt một con người thì sẽ như thế nào, à mà đúng rồi, tên ngươi sẽ là… um… là ” rồi hắn bật cười khanh khách, cái giọng cười sởn da gà không phải ai cũng có.
Không khí bao trùm bởi bóng tối và sự im ắng, tiếng cười của hắn như xé nát không gian vậy. Còn riêng anh, vẫn chưa có biến chuyển gì cả, anh vẫn ngồi im đó.
“Con người thật là buồn cười, lúc có thì không trân trọng, lúc mất thì ngồi than vãn, khóc lóc. Nếu như biết trước kết quả thì mọi việc đã khác, nhưng bởi vì không có nếu như nên cũng không có câu trả lời. Thời gian này, ngươi sẽ phải tập luyện để trở thành một ma cà rồng… bình thường, ít nhất là một năm để ngươi quen với mùi máu, khi ngửi thấy ngươi sẽ không lộ nguyên hình. Giờ thì đi theo ta!”
Rồi hắn vẫy tay cho anh, lúc này, anh mới đứng dậy khỏi cái quan tài và đi đến chỗ hắn. Trước khi rời khỏi nghĩa trang, anh bỗng quay lại nhìn xung quanh một lượt rồi mới đi. Còn chỗ bê bối kia, hắn ta búng tay một cái, tất cả đã trở lại nguyên vẹn như lúc ban đầu. Không biết hắn có đơn thuần chỉ là một ma cà rồng thôi hay là còn là cái gì khác nữa…
Còn về phần cô, cô vẫn không thể thoát khỏi hình ảnh của anh, kể cả trong giấc mơ. Tinh thần và sức khỏe của cô sa sút trông thấy, cô đã không còn là cô của ngày xưa nữa, cô cảm thấy cười thôi cũng thật khó khăn.
Hôm nay, mẹ anh đến thăm cô, nhìn thấy cô như vậy không khỏi chạnh lòng. Cô pha trà mời bà ấy, mới loáng đã mang trà vào, để trước mặt bà rôi f mới ngồi xuống.
“Cháu biết không Min Ah, tình yêu nó cũng giống như vị trà vậy. Lúc có vị đắng, lúc có vị ngọt, lúc lại có vị ngọt, nhưng lâu dần sẽ nhạt tếch, vô vị. Đến lúc dừng thì mình nên dừng, đứng cố gắng mà thêm khổ đau. Bác biết cháu và nó yêu nhau sâu đậm, nhưng giờ sự việc đã như thế này, bác nghĩ cháu cũng nên quên nó đi để tiếp tục cuộc sống, đừng dày vò bản thân nữa”
“Cháu hiểu, thưa bác, nhưng tạm thời cháu vẫn không thể quên anh ấy được. Cháu hận anh ấy, hận anh ấy dã bỏ cháu lại một mình. Nhưng cháu sẽ không sao đâu ạ, cháu vẫn sẽ sống và sống cả phần của anh ấy luôn.”
Cô đâu biết rằng anh ấy chưa chết, anh chỉ biến đổi thành con người khác thôi. Nhưng, nếu nhìn ở một góc độ nào đó thì Tae Oh thật sự đã không còn nữa rồi…