Là phúc... ắt không phải họa, là họa... có tránh cũng không được.
Thả hắn ta trên sofa, vừa thở vừa oán hận: “Tại sao tôi lại phải làm mấy cái việc này cơ chứ? Còn nữa, sao anh lại nặng như vậy? Mệt chết tôi!”
Việc tốt đã xong, cô quay người đi ngủ, cửa phòng “Rầm” một tiếng liền được đóng lại. “Xoạch” – tiếng khóa cửa ngay sau tiếng đóng cửa. Cũng ngay lập tức con người kia mở mắt, một chút mệt mỏi cũng không có. Ngang nhiên đứng dậy, đi đi lại lại tựa như tham quan.
Vừa bước vừa nghĩ phải làm gì tiếp theo. Cứ như vậy mà chờ trời sáng quả thật là chán chết đi. Bóng đèn trong đầu anh lập tức sáng lên.
- Nên vui đùa một chút chứ nhỉ? Một chút thôi...
Tay cầm lấy ly nước trên bàn, ngồi lại vị trí cũ, thả lỏng bàn tay.
- Choang!
Không nhanh không chậm, hắn nằm xuống sofa như lúc đầu, tay khẽ vươn ra – hoản hảo diễn vai diễn của mình.
Và tất nhiên nhân vật chính đã chạy ra ngoài sau khi nghe tiếng vỡ - cô hoảng hốt: “Gì vậy?” mắt cũng đưa về phía “hiện trường”. Chân bước về phía ghế. Nghi hoặc:
- Anh... làm sao vậy?
- Tôi khát nước...
Cô trầm mặc vài giây. Anh ta đắc ý trong lòng: “Chắc chắn cô ta đang cảm thấy có lỗi.”
- Cô đang nghĩ gì vậy?
- Tôi... đang nghĩ xem anh là đang nói thật hay nói dối tôi. Xem thế nào có thể tin anh. Nhìn bộ dạng của anh... có chút buồn cười.
Rồi cứ thế thoải mái cười mà không để cho hắn ta chút mặt mũi nào cả.
Hắn đơ người... “Người con gái này, rốt cuộc cô ta là cái gì vậy? Sao mọi thứ của cô ta đều không như ta đã tính toán”. Lửa giận bốc lên, đưa tay nắm lấy tay cô, kéo xuống!
Quá bất ngờ, cô liền ngã lên người hắn ta, lập tức não bộ hoạt động, tiên đoán ngay hành động tiếp theo của hắn, quả nhiên hắn đưa tay qua đầu nắm chặt lấy cổ cô, khẽ dùng sức. Cô cũng liền đưa tay mình lên che kín miệng mình. Tuyệt đối không để hắn đạt được ý đồ!
Vốn dĩ anh cũng không ngờ bản thân mình lại mất kiểm soát như vậy, chỉ là lửa giận bốc lên, muốn trừng phạt cô, nhưng không ngờ lại theo cách này.
Sai kế hoạch, cứ liên quan đến cô là mọi kế hoạch của anh đều bị thay đổi.
Thấy anh không có phản ứng, cô nhanh chóng vùng ra đứng dậy. Anh cũng theo đó mà từ từ đứng lên. Không chút xấu hổ mà nhìn thẳng vào mắt cô.
- Bốp! - Âm thanh vang lên cùng với lúc mặt anh in năm ngón tay.
Cô lửa giận đã không thể khống chế. Tại sao lại đưa hắn vào đây? Tại sao lại làm người tốt? Tại sao lại để hắn muốn làm gì thì làm, ngang nhiên lộng hành ngay trong nhà cô? Lại còn muốn cưỡng hôn cô sao? Cô nhìn người không bao giờ sai. Hắn ta chính là có ý đồ đen tối với cô! Không thể tha thứ được. Xem cô trừng trị hắn thế nào.
Hít một hơi lấy lại bình tĩnh. Không chút sợ hãi, cô lạnh lùng:
- Nói đi!
Sốc! Cực sốc! Anh vỗn nghĩ cô sẽ khóc, hay quát tháo, rồi đánh anh... đại khái sẽ làm ầm ĩ lên. Tuyệt nhiên không ngờ cô lại ung dung tự tại như vậy, nhưng... cô muốn anh nói cái gì? Bỗng chốc anh trở thành người bị động, còn có chút hoảng loạn.
- Nói? Nói... gì?
Cô nhếch mép cười khẩy, nhìn anh đầy châm biếm:
- Tên biến thái nhà ngươi hẳn là đã chán cuộc sống ưu nhã này rồi, thế nên mới dám đụng đến bổn cô nương! Lại còn muốn gì? Môi của tôi không phải là thứ mà anh muốn là được!
Chầm chậm bước lại phía anh đang đứng, cô tiếp tục:
- Anh rốt cuộc là muốn cái gì đây? Phá giấc ngủ của tôi? Trả thù vụ ở siêu thị? Hay anh đúng thật anh là tên biến thái đây? Đàn ông các ngươi thật sự rất phiền phức, thật đấy. Anh là một ví dụ rất cụ thể cho sự phiền phức ấy. Sao phải bày trò như vậy chứ, nói tôi nghe, sao anh lại tiểu nhân như vậy? Anh chuyên đi rình mò phụ nữ như vậy à? Sau đó làm quen, gây sự, rồi cuối cùng là... Ôi trời! Thật khủng khiếp.
Dừng lại trước mặt anh, gương mặt cô phút chốc bao trùm bởi u ám. Anh bất giác chân bước lùi lại phía sau.
- Nhưng mà phải nói cho anh biết một điều, đó là tôi không giống những người phụ nữ bình thường đâu. Anh muốn tôi khóc lóc, la hét, ầm ĩ ư? Tôi chỉ đơn giản là muốn anh sống không được mà chết cũng không xong. Tôi thật muốn giết hết đàn ông trên thế giới này đi!
Anh liên tiếp bị cô làm cho bất ngờ, không thể mở miệng. Anh bây giờ quả là không biết đối phó với cô thế nào. Anh khó khăn mở miệng:
- Tôi không cố ý.
Cô thở dài mệt mỏi, nỗi chán ghét lại xâm chiếm lấy cô. Bực mình, cáu ghắt, cô đang rất khó chịu. Thả mình xuống ghế, nhắm mắt lại, lười biếng đưa tay chỉ vào anh rồi hướng ra phía cửa, cao giọng: “Đi ra khỏi đây.”
Anh trầm mặc rất lâu. Cô đã không thể kiên nhẫn hơn nữa, khẽ nhíu mày mở mắt nhìn anh, không ngờ anh lại đang nhìn mình, cô nhắc lại: “Ra khỏi đây. Không nghe thấy sao?”
- Nếu tôi không muốn đi, cô nghĩ cô sẽ đuổi được tôi đi sao? - Anh cũng không nghĩ rằng bản thân mình có thể mặt dày đến vậy, anh chỉ rất... tò mò muốn xem cô sẽ làm gì tiếp theo.
Cô mở to mắt, không thể ngờ hắn lại có thể ngay lập tức đổi giọng thốt ra những lời ấy. Đây... không phải là nhà cô sao? Sao cô lại có cảm giác mình đang ở nhà hắn vậy?
Không thể nhẹ nhàng nữa rồi, không thể nhân nhượng được nữa rồi. Cô từ từ đứng dậy, tiến về phía cửa. Anh nhìn theo, cuối cùng là há hốc mồm, thật không thể người con gái nhìn như vậy lại có thể hành động như thế kia được.
Cô tiến đến phía cửa, cúi xuống cầm cây chổi cạnh cửa, quay người lại, bước nhanh đến chỗ anh, la lớn: “Biến khỏi đây cái đồ dai như đỉa.” Vừa la vừa đập liên tục “Anh muốn tôi la hét? Được rồi, tôi sẽ la hét! Anh muốn tôi ầm ĩ? Tốt thôi, tôi sẽ ầm ĩ! Tôi không phải hoa chẳng phải sương, anh không phải cứ theo tôi như vậy. Cút khỏi đây! Aaaaaaa...”
Anh bị cô dọa cho sợ rồi, thật sự là sợ rồi. Anh chưa từng có cái cảm giác này trước đây. Sau khi anh ra khỏi cửa, liền bị một tiếng “Rầm” làm cho giật mình. Nhìn lại mình, anh bật cười: “Thật thảm hại.” Không hiểu sao anh lại thấy có chút... vui.
Phủi lại quần áo, quay bước đi. Lôi điện thoại ra, chậm rãi bấm một dòng số:
- Cậu thế nào rồi?
- ...
- Được, chuẩn bị cho tốt, sắp đến lúc ra ngoài ánh sáng rồi...
Châm điếu thuốc, nhìn lại cửa phòng, ánh mắt nham hiểm: “Em muốn tôi sống không được chết không không xong? Được, tôi đợi em. Mau lên đấy, không tôi sẽ đi tìm em. ”
- ... Mệt thật.
Tên bộ phim “Không phải hoa chẳng phải sương.”