Có một buổi tối, Mr. Tô tới kiểm tra phòng bệnh của chú, nhìn thấy tôi đang thu dọn đồ đạc bèn đề nghị tiện đường đưa tôi về.
Lần này không có ai đứng xung quanh làm khán giả, tôi suиɠ sướиɠ tột cùng, nói: "Được thôi."
Anh không hỏi địa chỉ nhà tôi, tôi không hỏi anh định đi đâu, hai người chỉ giả vờ tiện đường một cách vô cùng ăn ý.
Hôm đó, tuyết rơi trắng trời, ngọn đèn đường trong khu nhà tôi trở nên tối hơn mọi ngày. Anh đỗ xe trước cửa khu nhà, nói muốn đưa tôi vào trong.
Tôi cố tình đi một vòng một lối xa hơn, hai người giẫm lên tuyết, đi suốt mười mấy phút đồng hồ mới tới dười toà nhà.
Anh nói: "Vào trong đi, khi nào đèn trong nhà sáng lên, tôi mới về."
Tôi nói: "Tự anh đi được ra ngoài không? Đường trong tiểu khu hơi lòng vòng."
Anh nhoẻn miệng cười, nói: "Tự tôi sẽ không đi lòng vòng."
Khuôn mặt tôi lập tức nóng bừng đến tận mang tai, tôi quay ngoắt đầu đi vào trong toà nhà. Vừa lên được hai tầng thang máy, tôi quay lại chỗ cũ. Không biết dũng khí từ đâu ra, tôi nhào tới ôm chầm lấy anh.
Tôi nói: "Em rất thích anh." Giây phút đó tôi cảm thấy trái tim mình đập nhanh tới nỗi tưởng chừng có thể nổ tung.
Anh sững người, hai tay vòng qua ôm lấy người tôi rồi nói: "Có phải em bị lạnh đến ngốc rồi không?"
Tôi vùi mặt vào lòng anh, đầu óc hỗn loạn tới mức không biết nên nói gì mới phải, đành nói: "Em chưa từng nghĩ sẽ có một ngày được ôm anh như thế này."
Anh cất lời, giọng rất khẽ khàng: "Còn anh thì nghĩ đến rồi, còn nghĩ đến từ rất lâu trước đó."