Hồi năm thứ tư đại học, tôi mê mẩn một trò game online. Trong game, tôi đã kết hôn, lấy một nam sinh cũng là sinh viên.
Cậu ta là một chàng trai khá thú vị, còn hay tặng tôi rất nhiều trang bị quý hiếm.
Bởi vì quá say mê trò chơi ấy, tôi thường không kìm được lòng mình, kể cho Mr. Tô nghe về "anh chồng" trong game. Lần nào Mr. Tô cũng chỉ lắng nghe và không nói câu nào.
Về sau, tôi muốn nâng cấp dung lượng máy tính, Mr. Tô nhận giúp ngay, còn nói mình là cao thủ "Kỹ thuật đen".
Khi ấy, tôi còn chưa hiểu câu nói của anh có ý nghĩa gì, sau một ngày mới vỡ lẽ.
Anh dám hack tài khoản game online của tôi, thức trắng đêm bán toàn bộ trang bị của tôi trên kênh thế giới, còn tới miếu Nguyệt Lão giải trừ hôn ước. Anh chàng từng là chồng của tôi trong game cũng bị anh cho vào blacklist.
Sau khi biết được những sự thật này, tôi nghẹn lời, nhìn anh trân trân và nói: "Em và cậu ta cũng chỉ chơi trò chơi thôi mà..."
Anh cừa viết báo cáo phẫu thuật vừa trả lời tôi: "Khối u ác tính ban đầu cũng chỉ là một tế bào rất nhỏ nhoi thôi."
Tôi ầm ỉ bắt anh đền trang bị cho mình. Anh ném cho tôi một mảnh giấy.
Anh đã mua lại hai nick tình nhân trên kênh thế giới, level cao nhất, đầy đủ các trang bị và vũ khí hạng nhất. Nick nam dành cho anh và nick nữ dành cho tôi.
Tôi bất chợt phì cười, tên quỷ ấu trĩ này.