Trước lễ cưới, chúng tôi đi chọn váy cưới. Chiếc váy đầu tiên tôi ưng ý la một chiếc váy trắng có đính những hạt kim cương nhỏ. Lúc tôi mặc thử và bước ra ngoài, Mr. Tô cũng đã thay xong áo vest, đứng dựa bên bức tường đối diện đợi tôi.
Tôi đi tới trước mặt anh và nói: "Cổ áo hơi rộng một chút, vạt sau cũng dài quá, eo thì chặt tới nổi suýt nữa không kéo được khoá lên. Bây giờ cả người em bị siết tới nỗi sắp bùng nổ tới nơi rồi..."
Anh ngắt lời tôi: "Anh muốn hôn em." Dứt lời, anh mặc kệ xung quanh còn những ai, đặt môi mình xuống.
Mr. Tô dẫn tôi tới tiệm "Thượng Hải Từ" mua xường xám. Bộ xường xám nào trông cũng đẹp mắt, nhưng giá cả thì không hề rẻ.
Tôi lén lút hỏi cô nhân viên: "Có bộ nào rẻ một chút không ạ?"
Cô ấy trả lời: "Có một bộ giá đặc biệt. Ban đầu khách đặt rồi nhưng hôn lễ đổi sang kiểu tây nên trả về. Chị có muốn thử không ạ?"
Tôi lập tức vui vẻ cầm nó đi thử, thế mà kích cỡ lại hoàn toàn phù hợp với tôi.
Tôi nói với Mr. Tô: "Lấy bộ này đi anh, đỡ phải đợi, mặc luôn là tốt nhất."
Mr. Tô nghi hoặc nhìn tôi: "Kiểu dáng này khá bình thường mà."
Tôi đáp: "Đâu có! Anh làm sao hiểu được mắt nhìn đồ của phụ nữ."
Anh thấy tôi kiên trì cũng ngầm chấp nhận.
Ngày tổ chức đám cưới, lúc đi mời rượu, tôi thay váy cười rườm ra ra để mặc bộ xường xám. Bấy giờ tôi mới phát hiện mình và tất cả nhân viên phục vụ trong nhà hàng bị "đụng hàng", từ màu hoa đến kiểu dáng đều giống nhau y hệt. Trong sảnh tựa như có mấy chục cô dâu đang bưng bê đĩa tất bật chạy khắp nơi.
Tôi há hốc miệng, mắt tròn mắt dẹt. Mr. Tô lắc đầu nói: "Mắt nhìn của đám con gái các em đúng là tương đồng đấy..."
Một phù dâu là bạn học của tôi lên tiếng: "Làm sao đây? Hay mặc lại váy cưới nhé?"
Mr. Tô chỉ cười không đáp, vẫn nắm chặt tay tôi, kéo tôi thẳng lưng ưỡn ngực đi vào trong hội trường.
Vì có anh nên dù mặc giống các cô gái kia bao nhiêu, tôi vẫn là cô dâu đẹp nhất thế gian này.