Năm đầu tiên về sống chung, tôi kiểm tra ra trong vách ngăn trước ngực tôi có một khối u khá nguy hiểm, ngay hôm đó Mr. Tô đã sắp xếp cho tôi nhập viện.
Một đêm trước ngày phẫu thuật, tôi biết được mức độ nguy hiểm của ca phẫu thuật lần này còn cao hơn ca phẫu thuật hồi đại học rất nhiều. Cho dù vô cùng tin tưởng các bác sĩ nhưng tôi vẫn len lén soạn một bức di thư trong di động, dặn dò Mr. Tô hãy cố gắng chăm sóc bố mẹ tôi nhiều hơn, chăm sóc cả cho chị gái sức khoẻ không được tốt của tôi, còn hy vọng anh mỗi dịp lễ tết có thể về thăm hộ, hằng năm nhớ dẫn họ đi kiểm tra sức khoẻ định kỳ...
Ca phẫu thuật lần đó diễn ra rất thành công. Sau khi tỉnh lại, tôi mở điện thoại, định xoá bức di thư đó đi. Ai ngờ tôi phát hiện, phía cuối có thêm một dòng chữ: Chúng ta mãi luôn bên nhau, được không?
Tôi cắn chặt một góc chăn, lặng lẽ nằm khóc rất lâu.
Sau phẫu thuật đó, tôi nói với anh ấy: "Kiếp sau anh có tìm vợ thì trước đó nhớ phải đưa đi khám sức khoẻ tổng quát, nếu không vớ phải một cô vợ bệnh tật thì vừa tốn tiền vừa tốn sức."
Anh nhét cặp nhiệt độ vào trong áo tôi, rồi xoa đầu tôi: "Kiếp sau nhớ vẫn phải làm vợ anh, anh có tiền, cũng có sức."
Một người trải qua đêm đầu tiên sau ca phẫu thuật đầy khó chịu như tôi, giây phút lập tức nước mắt rơi lã chã.